Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 101: Giấc mộng dài...
Để tạo điều kiện cho hai bên tự giải quyết, trợ lí Lâm cùng Vương Mặc Thoại đã hẹn một cuộc gặp. Khải Minh Kiệt và Lưu Y Tuyết, bốn giờ chiều, tại bãi biển nơi tình yêu của họ bắt đầu.
Trước khi đi, một cuộc gặp mặt nhỏ đã diễn ra trước cổng của bệnh viện.
Lưu Y Tuyết lạnh nhạt. "Vô tiểu thư."
"Chào cô." Vô Nhất Song mỉm cười. "Tôi đã nghe tin. Hai người thế nào rồi?"
"Chúng tôi ra sao, cô là người hiểu rõ mà." Lưu Y Tuyết bình thản như không, khiến Vô Nhất Song cho chút bất ngờ. "Cô thật có lòng tin vào Kiệt nhỉ? Chuyện đã đến mức này, vậy mà lòng tin của cô vẫn thật vững chãi."
Lưu Y Tuyết cười khẩy. "Phải cảm ơn cô rồi. Nhờ có cô mà lòng tin của tôi sáng nắng chiều mưa. Giờ không thể điều khiển được nữa."
Vô Nhất Song thở dài, cười mỉm. "Đến nước này..."
"Cô có dám cược với tôi không?"
.....
Chiều hôm đó trợ lí Lâm ôm hết việc còn lại cho Boss, để hắn có thể tan làm sớm. Lưu Y Tuyết sau khi được phổ biến cũng dọn đồ, căn thời gian đúng bốn giờ có mặt tại đó.
Trưa qua chiều tới, dưới ánh hoàng hôn chứa chan bao kỉ niệm đẹp đẽ hạnh phúc, Khải Minh Kiệt cùng Lưu Y Tuyết mặt đối mặt.
Nhìn thấy nhau, Khải Minh Kiệt nhíu mày. Liếc nhìn trợ lí Lâm ở đằng sau, muốn hỏi tại sao lại đưa hắn tới đây. Trợ lí Lâm bắt được ánh mắt, không nói không rằng, cúi đầu, rời khỏi hiện trường.
Xung quanh gió thổi rì rào. Biển lặng đung đưa, nước biển lên xuống chậm rãi. Bãi cát vàng nhạt chứa vỏn vẹn hai người đứng đối diện.
Sau một hồi lặng thinh, Khải Minh Kiệt lên tiếng.
"Cô có chuyện gì cần nói?"
Chuyện gì cần nói? Cô có hàng ngàn câu hỏi muốn hỏi hắn.
Phải mất một lúc Lưu Y Tuyết mới điều chỉnh lại được cảm xúc. "Tại sao lại thay đổi thái độ?"
Khải Minh Kiệt nhếch mày. Tại sao ư? Vậy trước đây hắn đã đối xử với cô như thế nào, lại khiến cô ảo tưởng, hSaỏi như vậy? Nghĩ ngợi một hồi, hắn đưa ra một câu trả lời ngắn gọn, xúc tích.
"Tôi không yêu cô."
Thịch.
"Tôi mong sau này không phải gặp lại cô một lần nữa."
Thịch.
Trái tim đang đập rộn ràng như ngừng lại. Cảm giác như nơi trái tim đang rừng rực lửa cháy, bỗng nhiên bị dội một gáo nước lạnh ngắt.
Trên đời này, chỉ cần một câu nói, cũng đủ để làm tan vỡ niềm hy vọng của một người.
Câu trả lời của hắn rất mạnh lạc, rõ ràng, nhưng tại vì sao cô không tiếp nhận được một chút nào thông tin?
Căn bản là không muốn.
Nghẹn ngào, Lưu Y Tuyết đưa tay lên ngực, "Trước đó thì sao?"
"Tôi chỉ yêu Nhất Song."
Quả thật, là nực cười.
Hôm nay hắn mà cũng để một người phụ nữ không rõ quan hệ bức cung? Nhưng hắn không thể kiểm soát được bản thân mà trả lời những câu hỏi tưởng chừng như vô nghĩa đó.
Niềm hi vọng còn le lỏi còn sót lại một lần nữa bị vỡ nát tan tành. Cả thế giới như sụp đổ ngay trong phút chốc, ngay trong tầm mắt. Quãng thời gian qua, phải chăng chỉ là một trò đùa dai?
Phải chăng chỉ có cô là ngu ngốc?
Lưu Y Tuyết lao đến, đấm túi bụi vào ngực hắn.
"Tại sao? Nếu đã không yêu tôi, sao lại cho tôi hi vọng? Tại sai lại lừa dối tôi? Tại sao cứ phải đập nát hi vọng của tôi?"
"Thời gian hơn một năm qua, có là gì đối với anh không? Khải Minh Kiệt, trả lời tôi đi!"
Khóe mắt dâng trào một làn nước mỏng. Nhưng chỉ cần tác động thêm một chút, có thể trở thành những hàng dài đầy nước mắt.
Trước hành động của Lưu Y Tuyết, Khải Minh Kiệt không phản ứng gì. Hắn để mặc cho cô đánh đấm, khuôn mặt vẫn lạnh tanh không một chút lay động.
Giọng nói lạnh lẽo vang lên, như một cây đinh xuyên thấu con tim.
"Không là gì cả."
"Tất cả là do cô ảo tưởng."
Lưu Y Tuyết lảo đảo, cơ thể không thể kiểm soát. Cả người lặng đi trong cơn gió.
Cô run rẩy đưa tay lên bụng. "Vậy còn con?"
"Anh sẽ làm gì với nó?"
"Con, chưa có gì để chứng minh." Ánh mắt hắn lướt qua vùng bụng của Lưu Y Tuyết. "Chưa chắc cái thai đó đã là của tôi."
Sực tỉnh, Lưu Y Tuyết nhớ lại cái hôm mà bản thân bị đánh ngất, ngủ cùng giường với tên giả mạo.
Hôm đó, đánh chết hắn cũng tin cô trong sạch.
Lưu Y Tuyết cười khẩy. Cô đứng thẳng người, đáy mắt đục ngầu, không một tia sáng.
Nụ cười nhạt nhòa trên môi, cảm giác như cô không thiết bất cứ thứ gì nữa. Như để xác định lại rằng đây không phải một cơn ác mộng, Lưu Y Tuyết nhàn nhạt.
"Anh yêu ai?"
Không một chút do dự, "Vô Nhất Song."
"Trước đấy?"
"Vô Nhất Song."
"Đã từng yêu tôi chưa?"
Có chút ngập ngừng, nhưng rồi một cây đinh vô hình nữa lao đến.
"Chưa từng."
"Ha." Khóe mắt không đỡ nổi làn nước ập tới, tràn xuống giọt nước lăn dài trên má.
Cô tiến lại gần Khải Minh Kiệt. Hai tay áp lấy gò má gầy. Đôi môi mỏng manh chạm nhẹ vào bờ môi lạnh lẽo, truyền đến cảm giác đau thắt trong tim.
Bị cưỡng hôn, nhưng thân thể không phản kháng. Khải Minh Kiệt đứng thừng ra đó, cảm nhận hơi ấm ít ỏi trên bờ môi.
Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, Lưu Y Tuyết quay lưng rời khỏi người đàn ông của cuộc đời.
Từng bước chân như tước đi một kí ức đẹp giữa hai người, thơ mộng, rồi vỡ tan thành từng mảnh sắc nhọn, đâm vào trái tim đang thoi thóp.
Nơi đáy mắt cầm cự không nổi, mọi uất ức suốt bao lâu nay đi theo dòng chảy mà cuốn đi mất cùng cơn gió.
Đôi môi từng nở những nụ cười tươi tắn, rạng rỡ, nay chỉ còn đọng lại điệu cười nhàn nhạt.
Có lẽ đến đây thôi.
Giấc mộng dài này kết thúc được rồi.
Trước khi đi, một cuộc gặp mặt nhỏ đã diễn ra trước cổng của bệnh viện.
Lưu Y Tuyết lạnh nhạt. "Vô tiểu thư."
"Chào cô." Vô Nhất Song mỉm cười. "Tôi đã nghe tin. Hai người thế nào rồi?"
"Chúng tôi ra sao, cô là người hiểu rõ mà." Lưu Y Tuyết bình thản như không, khiến Vô Nhất Song cho chút bất ngờ. "Cô thật có lòng tin vào Kiệt nhỉ? Chuyện đã đến mức này, vậy mà lòng tin của cô vẫn thật vững chãi."
Lưu Y Tuyết cười khẩy. "Phải cảm ơn cô rồi. Nhờ có cô mà lòng tin của tôi sáng nắng chiều mưa. Giờ không thể điều khiển được nữa."
Vô Nhất Song thở dài, cười mỉm. "Đến nước này..."
"Cô có dám cược với tôi không?"
.....
Chiều hôm đó trợ lí Lâm ôm hết việc còn lại cho Boss, để hắn có thể tan làm sớm. Lưu Y Tuyết sau khi được phổ biến cũng dọn đồ, căn thời gian đúng bốn giờ có mặt tại đó.
Trưa qua chiều tới, dưới ánh hoàng hôn chứa chan bao kỉ niệm đẹp đẽ hạnh phúc, Khải Minh Kiệt cùng Lưu Y Tuyết mặt đối mặt.
Nhìn thấy nhau, Khải Minh Kiệt nhíu mày. Liếc nhìn trợ lí Lâm ở đằng sau, muốn hỏi tại sao lại đưa hắn tới đây. Trợ lí Lâm bắt được ánh mắt, không nói không rằng, cúi đầu, rời khỏi hiện trường.
Xung quanh gió thổi rì rào. Biển lặng đung đưa, nước biển lên xuống chậm rãi. Bãi cát vàng nhạt chứa vỏn vẹn hai người đứng đối diện.
Sau một hồi lặng thinh, Khải Minh Kiệt lên tiếng.
"Cô có chuyện gì cần nói?"
Chuyện gì cần nói? Cô có hàng ngàn câu hỏi muốn hỏi hắn.
Phải mất một lúc Lưu Y Tuyết mới điều chỉnh lại được cảm xúc. "Tại sao lại thay đổi thái độ?"
Khải Minh Kiệt nhếch mày. Tại sao ư? Vậy trước đây hắn đã đối xử với cô như thế nào, lại khiến cô ảo tưởng, hSaỏi như vậy? Nghĩ ngợi một hồi, hắn đưa ra một câu trả lời ngắn gọn, xúc tích.
"Tôi không yêu cô."
Thịch.
"Tôi mong sau này không phải gặp lại cô một lần nữa."
Thịch.
Trái tim đang đập rộn ràng như ngừng lại. Cảm giác như nơi trái tim đang rừng rực lửa cháy, bỗng nhiên bị dội một gáo nước lạnh ngắt.
Trên đời này, chỉ cần một câu nói, cũng đủ để làm tan vỡ niềm hy vọng của một người.
Câu trả lời của hắn rất mạnh lạc, rõ ràng, nhưng tại vì sao cô không tiếp nhận được một chút nào thông tin?
Căn bản là không muốn.
Nghẹn ngào, Lưu Y Tuyết đưa tay lên ngực, "Trước đó thì sao?"
"Tôi chỉ yêu Nhất Song."
Quả thật, là nực cười.
Hôm nay hắn mà cũng để một người phụ nữ không rõ quan hệ bức cung? Nhưng hắn không thể kiểm soát được bản thân mà trả lời những câu hỏi tưởng chừng như vô nghĩa đó.
Niềm hi vọng còn le lỏi còn sót lại một lần nữa bị vỡ nát tan tành. Cả thế giới như sụp đổ ngay trong phút chốc, ngay trong tầm mắt. Quãng thời gian qua, phải chăng chỉ là một trò đùa dai?
Phải chăng chỉ có cô là ngu ngốc?
Lưu Y Tuyết lao đến, đấm túi bụi vào ngực hắn.
"Tại sao? Nếu đã không yêu tôi, sao lại cho tôi hi vọng? Tại sai lại lừa dối tôi? Tại sao cứ phải đập nát hi vọng của tôi?"
"Thời gian hơn một năm qua, có là gì đối với anh không? Khải Minh Kiệt, trả lời tôi đi!"
Khóe mắt dâng trào một làn nước mỏng. Nhưng chỉ cần tác động thêm một chút, có thể trở thành những hàng dài đầy nước mắt.
Trước hành động của Lưu Y Tuyết, Khải Minh Kiệt không phản ứng gì. Hắn để mặc cho cô đánh đấm, khuôn mặt vẫn lạnh tanh không một chút lay động.
Giọng nói lạnh lẽo vang lên, như một cây đinh xuyên thấu con tim.
"Không là gì cả."
"Tất cả là do cô ảo tưởng."
Lưu Y Tuyết lảo đảo, cơ thể không thể kiểm soát. Cả người lặng đi trong cơn gió.
Cô run rẩy đưa tay lên bụng. "Vậy còn con?"
"Anh sẽ làm gì với nó?"
"Con, chưa có gì để chứng minh." Ánh mắt hắn lướt qua vùng bụng của Lưu Y Tuyết. "Chưa chắc cái thai đó đã là của tôi."
Sực tỉnh, Lưu Y Tuyết nhớ lại cái hôm mà bản thân bị đánh ngất, ngủ cùng giường với tên giả mạo.
Hôm đó, đánh chết hắn cũng tin cô trong sạch.
Lưu Y Tuyết cười khẩy. Cô đứng thẳng người, đáy mắt đục ngầu, không một tia sáng.
Nụ cười nhạt nhòa trên môi, cảm giác như cô không thiết bất cứ thứ gì nữa. Như để xác định lại rằng đây không phải một cơn ác mộng, Lưu Y Tuyết nhàn nhạt.
"Anh yêu ai?"
Không một chút do dự, "Vô Nhất Song."
"Trước đấy?"
"Vô Nhất Song."
"Đã từng yêu tôi chưa?"
Có chút ngập ngừng, nhưng rồi một cây đinh vô hình nữa lao đến.
"Chưa từng."
"Ha." Khóe mắt không đỡ nổi làn nước ập tới, tràn xuống giọt nước lăn dài trên má.
Cô tiến lại gần Khải Minh Kiệt. Hai tay áp lấy gò má gầy. Đôi môi mỏng manh chạm nhẹ vào bờ môi lạnh lẽo, truyền đến cảm giác đau thắt trong tim.
Bị cưỡng hôn, nhưng thân thể không phản kháng. Khải Minh Kiệt đứng thừng ra đó, cảm nhận hơi ấm ít ỏi trên bờ môi.
Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, Lưu Y Tuyết quay lưng rời khỏi người đàn ông của cuộc đời.
Từng bước chân như tước đi một kí ức đẹp giữa hai người, thơ mộng, rồi vỡ tan thành từng mảnh sắc nhọn, đâm vào trái tim đang thoi thóp.
Nơi đáy mắt cầm cự không nổi, mọi uất ức suốt bao lâu nay đi theo dòng chảy mà cuốn đi mất cùng cơn gió.
Đôi môi từng nở những nụ cười tươi tắn, rạng rỡ, nay chỉ còn đọng lại điệu cười nhàn nhạt.
Có lẽ đến đây thôi.
Giấc mộng dài này kết thúc được rồi.
Bình luận facebook