Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiêu Ninh Dữ và Lục Thừa Phong dùng bữa tối xong cũng không nán lại phòng khách. Tiêu Ninh Dữ đến thư phòng, vẫn có công việc cần y xử lý, Tiểu Chu theo chân, nói những văn kiện này cần đưa về thành phố C, sáng mai cần gấp. Còn Lục Thừa Phong thì về phòng mình.
Khi Tiêu Ninh Dữ xử lý xong công việc ra khỏi phòng sách thì đêm đã khuya, Lục Thừa Phong ở phòng cho khách ngay cạnh phòng ngủ của Tiêu Ninh Dữ.
Tiêu Ninh Dữ đứng trước cửa phòng Lục Thừa Phong một hồi, muốn nói chuyện với anh, nhưng lại cảm thấy đã quá muộn, thế là đành quay về phòng mình.
Mệt mỏi cả ngày, lại quá hưng phấn vì Lục Thừa Phong đến, vừa thả lỏng là Tiêu Ninh Dữ thấy cảm giác mệt mỏi ùn ùn kéo đến. Có điều trong lòng vẫn thoả mãn vô cùng.
Tiêu Ninh Dữ tắt đèn trong phòng, đang chuẩn bị nằm xuống ngủ, “Bụp” một tiếng, đèn ngủ trên tường vụt tắt.
Tiêu Ninh Dữ ấn công tắc mấy lần không có phản ứng gì, có lẽ hỏng rồi. Nhưng y cảm thấy rất kỳ lạ, đèn tường này mới thay, sao lại hỏng được?
Tiêu Ninh Dữ buồn bực chuẩn bị nằm xuống, nghĩ đến chuyện ngày mai kêu người đến sửa, chợt ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, sau đó nghe thấy tiếng của Lục Thừa Phong: “Ninh Dữ, mất điện rồi.”
Khi Tiêu Ninh Dữ ở phòng sách làm việc, Lục Thừa Phong không ngủ, cho đến khi y về phòng, anh mới chuẩn bị ngủ thì đột nhiên mất điện. Lúc này Tiêu Ninh Dữ mới về phòng không lâu, hẳn là chưa ngủ, nên anh lập tức tới tìm y.
Tiêu Ninh Dữ vội vàng ra mở cửa, đạp phải cái gì đó suýt trượt ngã. Lục Thừa Phong nghe thấy tiếng động, lo lắng gõ cửa nói: “Ninh Dữ, sao rồi?”
Tiêu Ninh Dữ vịn tường bình tĩnh lại rồi ra mở cửa. Mất điện đột ngột nên chung quanh đen kịt một màu, lại thêm mắt chưa kịp thích ứng với bóng tối, nên cho dù một người trong phòng một người ngoài cửa, cũng chỉ có thể nhìn đại khái hình dáng của đối phương, không rõ mặt mũi.
Cửa vừa mở là Lục Thừa Phong hỏi ngay: “Vừa rồi bị ngã ở đâu vậy?”
“Không, tối quá nên tôi trượt chân. Vừa nãy đang chuẩn bị đi ngủ thì đèn tường tắt, còn tưởng là đèn bị hỏng, anh nói tôi mới biết là mất điện.” Tiêu Ninh Dữ đáp, nhìn tình trạng hiện tại của hai người, đứng nói chuyện trước cửa khá là kỳ quặc, nên Tiêu Ninh Dữ mở rộng cửa ra: “Vào không?”
“Ừ.” Lục Thừa Phong bước vào trước, Tiêu Ninh Dữ vịn tường theo sau, y còn không quên nhắc nhở: “Tối lắm, anh vịn theo tường mà đi, cẩn thận vấp chân.”
Lục Thừa Phong đáp “Được” một tiếng, hai người lần sờ vào phòng tìm được sô pha ngồi xuống. Tiêu Ninh Dữ nói: “Không biết vì sao đột nhiên mất điện, muộn rồi, đành để mai cho người xem thế nào.”
Đột nhiên Lục Thừa Phong hỏi: “Em sợ tối không?”
Tiêu Ninh Dữ nghĩ nghĩ, đáp: “Không sợ lắm.” Y không hẳn là sợ bóng tối, chỉ là khi không có ánh sáng sẽ thấy hơi bất an, nên bình thường đi ngủ đều bật một ngọn đèn nhỏ.
“Anh thì sao?” Tiêu Ninh Dữ hỏi lại.
“Sợ. Nên anh có thể ở đây một lúc không?”
Lục Thừa Phong đáp một cách thẳng thắn, khiến Tiêu Ninh Dữ giật mình đến trừng to mắt. Ngữ khí khi Lục Thừa Phong nói sợ tối có giống với người sợ tối đâu? Hiển nhiên, cái khiến Tiêu Ninh Dữ càng không ngờ đó là Lục Thừa Phong thế mà lại sợ bóng tối.
Tiêu Ninh Dữ nhấc mắt nhìn biểu tình lúc này của Lục Thừa Phong, ừm… không nhìn thấy gì cả.
Y không ngây người quá lâu, vội nói: “Có… có thể.”
Dù sao y cũng muốn trò chuyện với anh.
Đột nhiên Tiêu Ninh Dữ nghĩ đến gì đó, đứng lên, nói: “Anh đợi một lát.”
Nói rồi Tiêu Ninh Dữ bước mấy bước đến giường, lấy điện thoại di động trên tủ đầu giường, mở đèn pin ra, rồi lục tìm một hồi trong ngăn tủ, không biết đang tìm cái gì.
Lục Thừa Phong hỏi: “Em tìm gì vậy, có cần anh giúp không?” Nói rồi anh định đứng dậy.
Có vẻ Tiêu Ninh Dữ đã tìm được thứ muốn tìm, đáp: “Không cần.” Nói xong ôm thứ gì đó đi về phía Lục Thừa Phong.
Đến khi Tiêu Ninh Dữ bước tới Lục Thừa Phong mới thấy rõ hơn một chút, y đang ôm một cái hộp, đựng gì thì không rõ.
Tiêu Ninh Dữ đặt đồ trước mặt hai người, nhẹ nhàng mở hộp giấy, lấy một vật hình trụ tròn bên trong ra, sau đó Tiêu Ninh Dữ mày mò vài lần, dường như nhấn vào một cái công tắc nào đó, đột nhiên trong phòng sáng lên, các bức tường trong phòng tràn đầy những vì sao rực rỡ.
Lục Thừa Phong nhìn Tiêu Ninh Dữ, cười nói: “Đèn chiếu sao? Không ngờ em còn có thứ này.”
(*) Đèn chiếu sao:
Tiêu Ninh Dữ cũng cười: “Trước kia lúc đi học có nghe mọi người nhắc đến, nên mua một chiếc về chơi.””
Lúc Tiêu Ninh Dữ còn đi học, một nam sinh lớp bên cạnh muốn theo đuổi nữ sinh lớp bọn y, chuẩn bị một cái đèn kiểu thế này, nữ sinh cảm thấy rất lãng mạn, vừa ngượng ngùng vừa khoe khoang với người khác, các bạn nữ khác rất hâm mộ. Nữ sinh đó miêu tả là rất đẹp, lúc đó Tiêu Ninh Dữ nghĩ có thể đẹp đến mức nào, đẹp như sao trời thật không? Sau đó y tự mua một cái, thấy thật sự rất xinh đẹp, phảng phất như được đứng dưới bầu trời sao đích thực. Tiêu Ninh Dữ đã tưởng tượng, nếu được ngắm cùng với người mình thích, chắc hẳn sẽ vô cùng lãng mạn như cô bé kia miêu tả cho xem.
Cái đèn chiếu sao này không phải cái Tiêu Ninh Dữ mua ban đầu, đây là về sau mua, Tiêu Ninh Dữ sưu tầm rất nhiều loại. Mỗi khi y muốn suy nghĩ của bản thân bình tĩnh lại, sẽ lấy đèn ra ngắm.
Từ phương diện này mà nói, thật ra Tiêu Ninh Dữ là một người khá lãng mạn.
“Thích à?” Lục Thừa Phong hỏi.
“Hả?” Tiêu Ninh Dữ mãi mới hiểu Lục Thừa Phong đang hỏi cái gì, cười rạng rỡ: “Ừm, thích lắm. Trong lòng sẽ thấy bình tĩnh hơn nhiều.”
“Sau này sẽ dẫn em đi ngắm sao thật.” Lục Thừa Phong nói.
Tiêu Ninh Dữ nghiêng đầu nhìn Lục Thừa Phong, hé miệng nhưng không biết nói gì. Vừa hay, lúc này Lục Thừa Phong cũng quay sang, ánh mắt hai người chạm nhau.
Ánh sao từ đèn chiếu như rơi vào trong mắt họ, lấp lánh, phảng phất như bị đôi mắt chứa dải Ngân hà của đối phương hút vào.
” Lục Thừa Phong.” Tiêu Ninh Dữ bất giác thốt lên tên của Lục Thừa Phong.
Lục Thừa Phong nhếch cao khoé môi: “Đưa em đi ngắm sao trời thực thụ.”
Trong nháy mắt đó Tiêu Ninh Dữ như bị đóng băng, như bị thứ gì đó tấn công trực diện vào linh hồn.
Nụ cười ấy, cho dù rất nhiều năm về sau, vẫn khắc ghi rõ ràng trong đầu Tiêu Ninh Dữ.
Tiêu Ninh Dữ và Lục Thừa Phong dùng bữa tối xong cũng không nán lại phòng khách. Tiêu Ninh Dữ đến thư phòng, vẫn có công việc cần y xử lý, Tiểu Chu theo chân, nói những văn kiện này cần đưa về thành phố C, sáng mai cần gấp. Còn Lục Thừa Phong thì về phòng mình.
Khi Tiêu Ninh Dữ xử lý xong công việc ra khỏi phòng sách thì đêm đã khuya, Lục Thừa Phong ở phòng cho khách ngay cạnh phòng ngủ của Tiêu Ninh Dữ.
Tiêu Ninh Dữ đứng trước cửa phòng Lục Thừa Phong một hồi, muốn nói chuyện với anh, nhưng lại cảm thấy đã quá muộn, thế là đành quay về phòng mình.
Mệt mỏi cả ngày, lại quá hưng phấn vì Lục Thừa Phong đến, vừa thả lỏng là Tiêu Ninh Dữ thấy cảm giác mệt mỏi ùn ùn kéo đến. Có điều trong lòng vẫn thoả mãn vô cùng.
Tiêu Ninh Dữ tắt đèn trong phòng, đang chuẩn bị nằm xuống ngủ, “Bụp” một tiếng, đèn ngủ trên tường vụt tắt.
Tiêu Ninh Dữ ấn công tắc mấy lần không có phản ứng gì, có lẽ hỏng rồi. Nhưng y cảm thấy rất kỳ lạ, đèn tường này mới thay, sao lại hỏng được?
Tiêu Ninh Dữ buồn bực chuẩn bị nằm xuống, nghĩ đến chuyện ngày mai kêu người đến sửa, chợt ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, sau đó nghe thấy tiếng của Lục Thừa Phong: “Ninh Dữ, mất điện rồi.”
Khi Tiêu Ninh Dữ ở phòng sách làm việc, Lục Thừa Phong không ngủ, cho đến khi y về phòng, anh mới chuẩn bị ngủ thì đột nhiên mất điện. Lúc này Tiêu Ninh Dữ mới về phòng không lâu, hẳn là chưa ngủ, nên anh lập tức tới tìm y.
Tiêu Ninh Dữ vội vàng ra mở cửa, đạp phải cái gì đó suýt trượt ngã. Lục Thừa Phong nghe thấy tiếng động, lo lắng gõ cửa nói: “Ninh Dữ, sao rồi?”
Tiêu Ninh Dữ vịn tường bình tĩnh lại rồi ra mở cửa. Mất điện đột ngột nên chung quanh đen kịt một màu, lại thêm mắt chưa kịp thích ứng với bóng tối, nên cho dù một người trong phòng một người ngoài cửa, cũng chỉ có thể nhìn đại khái hình dáng của đối phương, không rõ mặt mũi.
Cửa vừa mở là Lục Thừa Phong hỏi ngay: “Vừa rồi bị ngã ở đâu vậy?”
“Không, tối quá nên tôi trượt chân. Vừa nãy đang chuẩn bị đi ngủ thì đèn tường tắt, còn tưởng là đèn bị hỏng, anh nói tôi mới biết là mất điện.” Tiêu Ninh Dữ đáp, nhìn tình trạng hiện tại của hai người, đứng nói chuyện trước cửa khá là kỳ quặc, nên Tiêu Ninh Dữ mở rộng cửa ra: “Vào không?”
“Ừ.” Lục Thừa Phong bước vào trước, Tiêu Ninh Dữ vịn tường theo sau, y còn không quên nhắc nhở: “Tối lắm, anh vịn theo tường mà đi, cẩn thận vấp chân.”
Lục Thừa Phong đáp “Được” một tiếng, hai người lần sờ vào phòng tìm được sô pha ngồi xuống. Tiêu Ninh Dữ nói: “Không biết vì sao đột nhiên mất điện, muộn rồi, đành để mai cho người xem thế nào.”
Đột nhiên Lục Thừa Phong hỏi: “Em sợ tối không?”
Tiêu Ninh Dữ nghĩ nghĩ, đáp: “Không sợ lắm.” Y không hẳn là sợ bóng tối, chỉ là khi không có ánh sáng sẽ thấy hơi bất an, nên bình thường đi ngủ đều bật một ngọn đèn nhỏ.
“Anh thì sao?” Tiêu Ninh Dữ hỏi lại.
“Sợ. Nên anh có thể ở đây một lúc không?”
Lục Thừa Phong đáp một cách thẳng thắn, khiến Tiêu Ninh Dữ giật mình đến trừng to mắt. Ngữ khí khi Lục Thừa Phong nói sợ tối có giống với người sợ tối đâu? Hiển nhiên, cái khiến Tiêu Ninh Dữ càng không ngờ đó là Lục Thừa Phong thế mà lại sợ bóng tối.
Tiêu Ninh Dữ nhấc mắt nhìn biểu tình lúc này của Lục Thừa Phong, ừm… không nhìn thấy gì cả.
Y không ngây người quá lâu, vội nói: “Có… có thể.”
Dù sao y cũng muốn trò chuyện với anh.
Đột nhiên Tiêu Ninh Dữ nghĩ đến gì đó, đứng lên, nói: “Anh đợi một lát.”
Nói rồi Tiêu Ninh Dữ bước mấy bước đến giường, lấy điện thoại di động trên tủ đầu giường, mở đèn pin ra, rồi lục tìm một hồi trong ngăn tủ, không biết đang tìm cái gì.
Lục Thừa Phong hỏi: “Em tìm gì vậy, có cần anh giúp không?” Nói rồi anh định đứng dậy.
Có vẻ Tiêu Ninh Dữ đã tìm được thứ muốn tìm, đáp: “Không cần.” Nói xong ôm thứ gì đó đi về phía Lục Thừa Phong.
Đến khi Tiêu Ninh Dữ bước tới Lục Thừa Phong mới thấy rõ hơn một chút, y đang ôm một cái hộp, đựng gì thì không rõ.
Tiêu Ninh Dữ đặt đồ trước mặt hai người, nhẹ nhàng mở hộp giấy, lấy một vật hình trụ tròn bên trong ra, sau đó Tiêu Ninh Dữ mày mò vài lần, dường như nhấn vào một cái công tắc nào đó, đột nhiên trong phòng sáng lên, các bức tường trong phòng tràn đầy những vì sao rực rỡ.
Lục Thừa Phong nhìn Tiêu Ninh Dữ, cười nói: “Đèn chiếu sao? Không ngờ em còn có thứ này.”
(*) Đèn chiếu sao:
Tiêu Ninh Dữ cũng cười: “Trước kia lúc đi học có nghe mọi người nhắc đến, nên mua một chiếc về chơi.””
Lúc Tiêu Ninh Dữ còn đi học, một nam sinh lớp bên cạnh muốn theo đuổi nữ sinh lớp bọn y, chuẩn bị một cái đèn kiểu thế này, nữ sinh cảm thấy rất lãng mạn, vừa ngượng ngùng vừa khoe khoang với người khác, các bạn nữ khác rất hâm mộ. Nữ sinh đó miêu tả là rất đẹp, lúc đó Tiêu Ninh Dữ nghĩ có thể đẹp đến mức nào, đẹp như sao trời thật không? Sau đó y tự mua một cái, thấy thật sự rất xinh đẹp, phảng phất như được đứng dưới bầu trời sao đích thực. Tiêu Ninh Dữ đã tưởng tượng, nếu được ngắm cùng với người mình thích, chắc hẳn sẽ vô cùng lãng mạn như cô bé kia miêu tả cho xem.
Cái đèn chiếu sao này không phải cái Tiêu Ninh Dữ mua ban đầu, đây là về sau mua, Tiêu Ninh Dữ sưu tầm rất nhiều loại. Mỗi khi y muốn suy nghĩ của bản thân bình tĩnh lại, sẽ lấy đèn ra ngắm.
Từ phương diện này mà nói, thật ra Tiêu Ninh Dữ là một người khá lãng mạn.
“Thích à?” Lục Thừa Phong hỏi.
“Hả?” Tiêu Ninh Dữ mãi mới hiểu Lục Thừa Phong đang hỏi cái gì, cười rạng rỡ: “Ừm, thích lắm. Trong lòng sẽ thấy bình tĩnh hơn nhiều.”
“Sau này sẽ dẫn em đi ngắm sao thật.” Lục Thừa Phong nói.
Tiêu Ninh Dữ nghiêng đầu nhìn Lục Thừa Phong, hé miệng nhưng không biết nói gì. Vừa hay, lúc này Lục Thừa Phong cũng quay sang, ánh mắt hai người chạm nhau.
Ánh sao từ đèn chiếu như rơi vào trong mắt họ, lấp lánh, phảng phất như bị đôi mắt chứa dải Ngân hà của đối phương hút vào.
” Lục Thừa Phong.” Tiêu Ninh Dữ bất giác thốt lên tên của Lục Thừa Phong.
Lục Thừa Phong nhếch cao khoé môi: “Đưa em đi ngắm sao trời thực thụ.”
Trong nháy mắt đó Tiêu Ninh Dữ như bị đóng băng, như bị thứ gì đó tấn công trực diện vào linh hồn.
Nụ cười ấy, cho dù rất nhiều năm về sau, vẫn khắc ghi rõ ràng trong đầu Tiêu Ninh Dữ.
Bình luận facebook