Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17: Công việc
Cũng đã một tuần kể từ khi Hàn Bách bên cạnh Tôn Mặc Thiên.
Buổi chiều sau khi đi dạo phố với Diệp Tử Kì về Hàn Bách quăng người lên sofa, cả buổi chiều Diệp Tử Kì kéo Hàn Bách đi khắp nơi hết chỗ này đến chỗ kia, mỏi chết đi được.
Do mệt quá đang định lên đi tắm cho thoả mái thì chuông điện thoại reo lên, người gọi đến là Diệp Tử Kì.
"Alo, tiểu Bách mình tìm được một cửa hàng thích hợp với yêu cầu của cậu rồi đó, là một cửa hàng trang sức đính đá quý có quy mô lớn" Hàn Bách chưa kịp nói gì thì giọng Diệp Tử Kì đã vọng lên.
"Hả? Nhanh như vậy sao?" Chiều nay lúc đi dạo cô có đưa ra một vấn đề về việc tìm công việc chứ ở nhà lâu cũng quá là chán, nhưng không ngờ vừa mới đưa ra không lâu mà Diệp Tử Kì đã tìm được rồi.
"Đương nhiên, mấy chuyện này mình nắm gọn, được rồi không nói nữa mình có việc rồi mai mình dẫn cậu đi xem thử" Diệp Tử Kì nói bằng giọng đầy tự tin.
"Ừ, tạm biệt mai gặp" Hàn Bách nói xong cúp máy luôn. Cô đứng dậy đi lên lầu để tắm rửa, nhưng vừa đi đến cầu thang thì một mùi hương thơm phức từ bếp toả ra làm cô phải rẽ hướng vào bếp, vào trong cô thấy tiểu Nhã đang nấu ăn liền tiến tới hỏi: "Em nấu gì mà thơm vậy?"
"Dạ nấu món chị thích"
"Oa yêu em nhiều quá"
Vừa nói xong bỗng bả vai nặng trĩu có một vòng tay vòng qua eo Hàn Bách, hương trà xanh nhanh chóng lan toả tạo cảm giác dễ chịu cho người ta, một giọng nói nhẹ nhẹ thổi vào tai Hàn Bách: "Em yêu anh nhiều hơn hay tiểu Nhã nhiều hơn?"
Hàn Bách á khẩu cười khổ không biết nên nói gì cho hành động này của Tôn Mặc Thiên, thấy cô im lặng cười Tôn Mặc Thiên lại nói: "Trả lời anh"
"Đương nhiên là yêu anh nhiều hơn rồi, vả lại anh làm đoá có thể cùng với tiểu Nhã đem ra so sánh được" Hành động này của anh nên nói là gì đây.
Nhận được câu trả lời hợp ý mình Tôn Mặc Thiên khẽ cười rồi cúi xuống hôn Hàn Bách, thấy anh tự nhiên hôn mình, Hàn Bách cũng vui vẻ đáp lại nhưng chợt nhận ra có người ở đây nên vội đẩy mạnh anh ra: "Đừng làm bậy, có người..."
Tiểu Nhã: "..." Cứ coi tui như vô hình đyyyy T_T .
Tôn Mặc Thiên hừ một cái buông môi Hàn Bách ra, thì thầm vào tai Hàn Bách: "Không có người thì được?"
Hai gò má Hàn Bách đỏ bừng, lườm anh một cái rồi rời khỏi vòng tay anh chạy một mạch lên lầu. Tôn Mặc Thiên cười khẽ rồi theo sau.
- ------
Đêm khuya tại thư phòng.
Hàn Bách bưng ly sữa nóng lên cho Tôn Mặc Thiên nói: "Khuya rồi anh đi ngủ sớm đi, đừng thức muộn quá ảnh hưởng đến sức khỏe"
"Có vài văn kiện gấp cần anh phải xử lý" Tôn Mặc Thiên vừa nói vừa kéo cô vào lòng để cô ngồi lên đùi mình, một tay ôm eo Hàn Bách một tay gõ bàn phím tiếp tục làm việc.
Hàn Bách ôm lấy cổ anh vùi mặt vào tai anh, một lát sau Hàn Bách bỗng ngóc đầu lên nhìn Tôn Mặc Thiên nói: "Ngày mai em đi làm"
"Hửm? Sao tự dưng lại muốn đi làm?"
"Tại ở nhà mãi cũng chán nên em muốn đi làm"
"Làm ở đâu? Công việc gì"
"Ở một tiệm trang sức, nhưng ở đâu thì em chưa biết mai mới đi xem thử"
"Em có thể đến công ty anh làm" Tôn Mặc Thiên cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Hàn Bách.
"Nhưng...em không quen làm mấy công việc công sở như vậy" Hừm...Làm chung công ty với anh thì còn gọi gì là đi làm nữa chắc chắn anh sẽ không để yên cho cô làm việc.
Cảm nhận được suy nghĩ trong mắt của cô gái anh chỉ cười nhẹ không nói gì tiếp tục làm việc chỉ là cánh tay siết chặt cô hơn.
Thấy anh im lặng có nghĩa là đồng ý Hàn Bách cười khach khách rúc vào lòng Tôn Mặc Thiên.
Nửa tiếng sau, Tôn Mặc Thiên vừa xong việc cúi đầu xuống thấy cô gái nhỏ rúc vào lòng anh ngủ thiếp đi, nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, ôm cô về phòng ngủ. Đặt cô lên giường, đắp chăn cho cô rồi anh cũng nằm xuống theo ôm cô vào lòng hôn nhẹ lên mí mắt cô khẽ nói: "Ngủ ngon bảo bối"
Buổi chiều sau khi đi dạo phố với Diệp Tử Kì về Hàn Bách quăng người lên sofa, cả buổi chiều Diệp Tử Kì kéo Hàn Bách đi khắp nơi hết chỗ này đến chỗ kia, mỏi chết đi được.
Do mệt quá đang định lên đi tắm cho thoả mái thì chuông điện thoại reo lên, người gọi đến là Diệp Tử Kì.
"Alo, tiểu Bách mình tìm được một cửa hàng thích hợp với yêu cầu của cậu rồi đó, là một cửa hàng trang sức đính đá quý có quy mô lớn" Hàn Bách chưa kịp nói gì thì giọng Diệp Tử Kì đã vọng lên.
"Hả? Nhanh như vậy sao?" Chiều nay lúc đi dạo cô có đưa ra một vấn đề về việc tìm công việc chứ ở nhà lâu cũng quá là chán, nhưng không ngờ vừa mới đưa ra không lâu mà Diệp Tử Kì đã tìm được rồi.
"Đương nhiên, mấy chuyện này mình nắm gọn, được rồi không nói nữa mình có việc rồi mai mình dẫn cậu đi xem thử" Diệp Tử Kì nói bằng giọng đầy tự tin.
"Ừ, tạm biệt mai gặp" Hàn Bách nói xong cúp máy luôn. Cô đứng dậy đi lên lầu để tắm rửa, nhưng vừa đi đến cầu thang thì một mùi hương thơm phức từ bếp toả ra làm cô phải rẽ hướng vào bếp, vào trong cô thấy tiểu Nhã đang nấu ăn liền tiến tới hỏi: "Em nấu gì mà thơm vậy?"
"Dạ nấu món chị thích"
"Oa yêu em nhiều quá"
Vừa nói xong bỗng bả vai nặng trĩu có một vòng tay vòng qua eo Hàn Bách, hương trà xanh nhanh chóng lan toả tạo cảm giác dễ chịu cho người ta, một giọng nói nhẹ nhẹ thổi vào tai Hàn Bách: "Em yêu anh nhiều hơn hay tiểu Nhã nhiều hơn?"
Hàn Bách á khẩu cười khổ không biết nên nói gì cho hành động này của Tôn Mặc Thiên, thấy cô im lặng cười Tôn Mặc Thiên lại nói: "Trả lời anh"
"Đương nhiên là yêu anh nhiều hơn rồi, vả lại anh làm đoá có thể cùng với tiểu Nhã đem ra so sánh được" Hành động này của anh nên nói là gì đây.
Nhận được câu trả lời hợp ý mình Tôn Mặc Thiên khẽ cười rồi cúi xuống hôn Hàn Bách, thấy anh tự nhiên hôn mình, Hàn Bách cũng vui vẻ đáp lại nhưng chợt nhận ra có người ở đây nên vội đẩy mạnh anh ra: "Đừng làm bậy, có người..."
Tiểu Nhã: "..." Cứ coi tui như vô hình đyyyy T_T .
Tôn Mặc Thiên hừ một cái buông môi Hàn Bách ra, thì thầm vào tai Hàn Bách: "Không có người thì được?"
Hai gò má Hàn Bách đỏ bừng, lườm anh một cái rồi rời khỏi vòng tay anh chạy một mạch lên lầu. Tôn Mặc Thiên cười khẽ rồi theo sau.
- ------
Đêm khuya tại thư phòng.
Hàn Bách bưng ly sữa nóng lên cho Tôn Mặc Thiên nói: "Khuya rồi anh đi ngủ sớm đi, đừng thức muộn quá ảnh hưởng đến sức khỏe"
"Có vài văn kiện gấp cần anh phải xử lý" Tôn Mặc Thiên vừa nói vừa kéo cô vào lòng để cô ngồi lên đùi mình, một tay ôm eo Hàn Bách một tay gõ bàn phím tiếp tục làm việc.
Hàn Bách ôm lấy cổ anh vùi mặt vào tai anh, một lát sau Hàn Bách bỗng ngóc đầu lên nhìn Tôn Mặc Thiên nói: "Ngày mai em đi làm"
"Hửm? Sao tự dưng lại muốn đi làm?"
"Tại ở nhà mãi cũng chán nên em muốn đi làm"
"Làm ở đâu? Công việc gì"
"Ở một tiệm trang sức, nhưng ở đâu thì em chưa biết mai mới đi xem thử"
"Em có thể đến công ty anh làm" Tôn Mặc Thiên cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Hàn Bách.
"Nhưng...em không quen làm mấy công việc công sở như vậy" Hừm...Làm chung công ty với anh thì còn gọi gì là đi làm nữa chắc chắn anh sẽ không để yên cho cô làm việc.
Cảm nhận được suy nghĩ trong mắt của cô gái anh chỉ cười nhẹ không nói gì tiếp tục làm việc chỉ là cánh tay siết chặt cô hơn.
Thấy anh im lặng có nghĩa là đồng ý Hàn Bách cười khach khách rúc vào lòng Tôn Mặc Thiên.
Nửa tiếng sau, Tôn Mặc Thiên vừa xong việc cúi đầu xuống thấy cô gái nhỏ rúc vào lòng anh ngủ thiếp đi, nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, ôm cô về phòng ngủ. Đặt cô lên giường, đắp chăn cho cô rồi anh cũng nằm xuống theo ôm cô vào lòng hôn nhẹ lên mí mắt cô khẽ nói: "Ngủ ngon bảo bối"
Bình luận facebook