Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46: Cứu người
Tôn Mặc Thiên tận mắt chứng kiến cấp dưới đổ gục xuống đất trước họng súng đen ngòm của một thủ hạ của Sweet Lam, đôi mày thanh tú nhíu chặt lại, cố gắng giảm sự tồn tại tránh để đối phương biết.
"Tăng cường canh phòng, có kẻ xâm nhập, lúc xoát người hắn" Tên thủ hạ kia nói với mấy tên đang đứng cạnh rồi quay đi.
Cao Lãng ở trên nhìn được toàn bộ, người của bọn họ vô cùng chuyên nghiệp nhưng vẫn bị phát hiện, do đó thời gian của bọn họ càng ít. 3 người ở ba phía khẽ ra hiệu cho nhau rồi cùng một
lúc xông lên, thân thủ nhanh nhẹn chưa tới 3 phút đã giải quyết toàn bộ người đứng canh trước cửa hầm. Cao Lãng trước đó đã ngụy tạo gần hết các góc quay trong phạm vi gần đây.
Minh Triết lập tức lôi dụng cụ cùng máy tính ra mười ngón tay lướt như bay trên bàn phím. Rất nhanh cánh cửa sắt kêu cạch một tiếng, cửa đã phá thành công.
"Không tồi" Cao Lãng giơ ngón tay cái ra.
"Tôi là ai chứ, mấy chuyện cỏn con này" Minh Triết cười rồi thu dọn đồ đạc.
"Nhanh lên, chúng ta có 5 phút" Tôn Mặc Thiên đẩy mạnh cửa bước vào. Trong phòng lắp không ít hệ thống giám sát, anh lôi một hộp nhỏ trong người ra giơ lên bấm nút, một sợi dây cứng cáp nhưng vô cùng nhỏ bay lên quấn chặt lấy thanh sắt trên trần nhà, anh cố định sợi dây vào thân mình rồi nhảy lên thành công vượt qua màng lưới điện tử trước mặt. Đáp xuống đất nhẹ nhàng, quả nhiên phía trước có một hòm sắt khá lớn, anh đưa tay tắt nút khởi động lưới điện tử để Cao Lãng cùng Minh Triết tiến vào.
Cửa hòm sắt bị khoá chặt, chỉ có vài lỗ hổng nhỏ ở xung quanh, ngó vào bên trong quả nhiên có một cô gái nằm bất động trong đó. Minh Triết loay hoay phá mã nhưng không xi nhê gì, khẽ rít lên một tiếng rồi làm lại, tăng tốc hơn lần đầu.
"Được không?" Tôn Mặc Thiên nhìn mồ hôi lấm tấm trên trán Minh Triết hỏi.
"Được, nhưng tốn rất nhiều thời gian, chúng ta chỉ còn 3 phút hơn tôi sợ không đủ" Minh Triết tay vẫn múa trên bàn phím âm trầm nói.
"Ừ" Tôn Mặc Thiên trả lời mắt nhìn chằm chằm ổ khoá cảm ứng.
Sau một lúc bên ngoài có tiếng bước chân, động tác của Minh Triết lại nhanh hơn. Tôn Mặc Thiên đeo lại găng tay, rút khẩu súng bên hông ra nói: " Cậu ở đây phá khoá cứu người tôi đi giải quyết đám ngoài kia"
"Tôi đi cùng cậu" Cao Lãng nói rồi đi theo Tôn Mặc Thiên không quyên nói với Minh Triết: "Cố lên anh bạn"
"Cẩn thận chút" Minh Triết thoáng nhìn qua hai người đàn ông chạy đi rồi lại nghiêm túc phá khoá.
Lúc phá khoá thành công cũng là lúc bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt, Tôn Mặc Thiên, Cao Lãng hai người tốt nhất nên an toàn cho tôi. Không nghĩ nhiều Minh Triết lập tức vào hòm sắt đỡ người phụ nữ bên trong dậy, thấy cô ta hoàn toàn không có chút ý thức nào liền vác lên vai rồi lao ra ngoài đi theo con đường Tôn Mặc Thiên cùng Cao Lãng đã mở trước, thành công ra được ngoài vườn, đặt người phụ nữ xuống một khóm cây lùm xùm, mắt nhìn chằm chằm vào bên trong.
- ----------------------
"Đoàng...đoàng" Từng hồi súng vang lên không ngừng, người đến càng đông khiến Tôn Mặc Thiên rịn một lớp mồ hôi, thân thể anh cực kì tốt, Tôn Mặc Thiên cầm lấy bình hoa sứ bên chân ném về phía đoàn người đang chạy lại nhân lúc họ giơ tay che đất bắn liền kéo Cao Lãng chạy nhanh ra ngoài. Quả nhiên như bọn họ đoán bên ngoài sớm đã bị mai phục, hai người họ bị hơn một trăm người cầm súng bao vây.
"Chết tiệt" Cao Lãng bên cạnh rủa một tiếng.
"Súng tôi sắp hết đạn, còn 2 viên" Tôn Mặc Thiên nghiêm trọng nói.
"Tôi hết sạch rồi" Cao Lãng bất lực nhìn khẩu súng trong tay.
"Có thể đánh tiếp chứ?" Tôn Mặc Thiên cất súng nói với Cao Lãng.
"Có thể!" Cao Lãng xắn tay áo lên chuẩn bị công kích.
Ngay sau đó có một giọng nói vang lên: "Tôn Mặc Thiên có phải cậu khinh thường tôi quá rồi không?"
Tôn Mặc Thiên không trả lời ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía tiếng nói phát ra, mấy người xung quanh lập tức cúi đầu nhường ra một khoảng trống, Sweet Lam cùng Lam Dực đi ra.
"Cmn gã kia chơi chúng ta" Cao Lãng nhìn Lam Dực căm phẫn nói.
"Không" Tôn Mặc Thiên chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm nói.
"Tên kia rõ ràng đã lừa chúng ta" Cao Lãng vô cùng tức giận nói.
"Cậu dám cả gan xông vào nhà tôi, còn dám cướp người trong tay tôi" Sweet Lam tức giận dẫm mạnh chân xuống đất nói.
"Người đứng đầu gia tộc Sweet mà mới có chút đó đã giận như vậy sao" Tôn Mặc Thiên vẫn giữ thần sắc lạnh như băng nói.
"Hừ, đừng vô lễ như vậy, chuyện lần này cậu chỉ cần nói với ba cậu giao tập đoàn Star lại cho tôi thì tôi sẽ coi như chưa có gì sảy ra, còn nếu không thì tôi sẽ cho cậu nếm thử cảm giác làm khách của Sweet Lam tôi" Sweet Lam nheo mắt cất cao giọng nói.
"Tôi thì lại không nghĩ vậy, tôi rất mong được làm khách của ngài Sweet đây" Tôn Mặc Thiên vừa dứt lời nhìn vào Lam Dực, Lam Dực bỗng rút một khẩu súng từ trong người ra chĩa thẳng vào đầu Sweet Lam.
"Hả?!!!" Cao Lãng thấy cảnh này, khó tin nhìn Tôn Mặc Thiên.
"Vậy trước khi được làm khách của ngài Sweet đây tôi tặng ngài một món quà trước nhỉ?" Tôn Mặc Thiên hơi nghiêng đầu rút súng nhắm thẳng đầu của một người đứng cạnh ông ta bóp cò.
Viên đạn ghim giữa trán người đàn ông, anh ta rên lên một tiếng rồi trợn mắt ngã sụp xuống đất điều này khiến Sweet Lam sợ tái mặt. Người đó đứng rất gần ông ta nếu chệch một chút là người ngã xuống là ông ta rồi. Mấy người xung quanh lập tức giơ súng chĩa vào đám Tôn Mặc Thiên và Cao Lãng.
"Bỏ súng xuống" Lam Dực lên tiếng.
"Thằng khốn, mày đang làm cái gì đấy!" Sweet Lam nhìn Lam Dực gầm lên.
"Báo hiếu với ông" Lam Dực tà mị nói. Người xung quanh liếc nhau không biết phải làm sao.
"Mày...đồ súc sinh, uổng công tao tin mày" Sweet Lam quay người muốn giật lấy khẩu súng nhưng lại bị Lam Dực cho một cước ngã sấp ra đất.
(Còn tiếp...)
"Tăng cường canh phòng, có kẻ xâm nhập, lúc xoát người hắn" Tên thủ hạ kia nói với mấy tên đang đứng cạnh rồi quay đi.
Cao Lãng ở trên nhìn được toàn bộ, người của bọn họ vô cùng chuyên nghiệp nhưng vẫn bị phát hiện, do đó thời gian của bọn họ càng ít. 3 người ở ba phía khẽ ra hiệu cho nhau rồi cùng một
lúc xông lên, thân thủ nhanh nhẹn chưa tới 3 phút đã giải quyết toàn bộ người đứng canh trước cửa hầm. Cao Lãng trước đó đã ngụy tạo gần hết các góc quay trong phạm vi gần đây.
Minh Triết lập tức lôi dụng cụ cùng máy tính ra mười ngón tay lướt như bay trên bàn phím. Rất nhanh cánh cửa sắt kêu cạch một tiếng, cửa đã phá thành công.
"Không tồi" Cao Lãng giơ ngón tay cái ra.
"Tôi là ai chứ, mấy chuyện cỏn con này" Minh Triết cười rồi thu dọn đồ đạc.
"Nhanh lên, chúng ta có 5 phút" Tôn Mặc Thiên đẩy mạnh cửa bước vào. Trong phòng lắp không ít hệ thống giám sát, anh lôi một hộp nhỏ trong người ra giơ lên bấm nút, một sợi dây cứng cáp nhưng vô cùng nhỏ bay lên quấn chặt lấy thanh sắt trên trần nhà, anh cố định sợi dây vào thân mình rồi nhảy lên thành công vượt qua màng lưới điện tử trước mặt. Đáp xuống đất nhẹ nhàng, quả nhiên phía trước có một hòm sắt khá lớn, anh đưa tay tắt nút khởi động lưới điện tử để Cao Lãng cùng Minh Triết tiến vào.
Cửa hòm sắt bị khoá chặt, chỉ có vài lỗ hổng nhỏ ở xung quanh, ngó vào bên trong quả nhiên có một cô gái nằm bất động trong đó. Minh Triết loay hoay phá mã nhưng không xi nhê gì, khẽ rít lên một tiếng rồi làm lại, tăng tốc hơn lần đầu.
"Được không?" Tôn Mặc Thiên nhìn mồ hôi lấm tấm trên trán Minh Triết hỏi.
"Được, nhưng tốn rất nhiều thời gian, chúng ta chỉ còn 3 phút hơn tôi sợ không đủ" Minh Triết tay vẫn múa trên bàn phím âm trầm nói.
"Ừ" Tôn Mặc Thiên trả lời mắt nhìn chằm chằm ổ khoá cảm ứng.
Sau một lúc bên ngoài có tiếng bước chân, động tác của Minh Triết lại nhanh hơn. Tôn Mặc Thiên đeo lại găng tay, rút khẩu súng bên hông ra nói: " Cậu ở đây phá khoá cứu người tôi đi giải quyết đám ngoài kia"
"Tôi đi cùng cậu" Cao Lãng nói rồi đi theo Tôn Mặc Thiên không quyên nói với Minh Triết: "Cố lên anh bạn"
"Cẩn thận chút" Minh Triết thoáng nhìn qua hai người đàn ông chạy đi rồi lại nghiêm túc phá khoá.
Lúc phá khoá thành công cũng là lúc bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt, Tôn Mặc Thiên, Cao Lãng hai người tốt nhất nên an toàn cho tôi. Không nghĩ nhiều Minh Triết lập tức vào hòm sắt đỡ người phụ nữ bên trong dậy, thấy cô ta hoàn toàn không có chút ý thức nào liền vác lên vai rồi lao ra ngoài đi theo con đường Tôn Mặc Thiên cùng Cao Lãng đã mở trước, thành công ra được ngoài vườn, đặt người phụ nữ xuống một khóm cây lùm xùm, mắt nhìn chằm chằm vào bên trong.
- ----------------------
"Đoàng...đoàng" Từng hồi súng vang lên không ngừng, người đến càng đông khiến Tôn Mặc Thiên rịn một lớp mồ hôi, thân thể anh cực kì tốt, Tôn Mặc Thiên cầm lấy bình hoa sứ bên chân ném về phía đoàn người đang chạy lại nhân lúc họ giơ tay che đất bắn liền kéo Cao Lãng chạy nhanh ra ngoài. Quả nhiên như bọn họ đoán bên ngoài sớm đã bị mai phục, hai người họ bị hơn một trăm người cầm súng bao vây.
"Chết tiệt" Cao Lãng bên cạnh rủa một tiếng.
"Súng tôi sắp hết đạn, còn 2 viên" Tôn Mặc Thiên nghiêm trọng nói.
"Tôi hết sạch rồi" Cao Lãng bất lực nhìn khẩu súng trong tay.
"Có thể đánh tiếp chứ?" Tôn Mặc Thiên cất súng nói với Cao Lãng.
"Có thể!" Cao Lãng xắn tay áo lên chuẩn bị công kích.
Ngay sau đó có một giọng nói vang lên: "Tôn Mặc Thiên có phải cậu khinh thường tôi quá rồi không?"
Tôn Mặc Thiên không trả lời ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía tiếng nói phát ra, mấy người xung quanh lập tức cúi đầu nhường ra một khoảng trống, Sweet Lam cùng Lam Dực đi ra.
"Cmn gã kia chơi chúng ta" Cao Lãng nhìn Lam Dực căm phẫn nói.
"Không" Tôn Mặc Thiên chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm nói.
"Tên kia rõ ràng đã lừa chúng ta" Cao Lãng vô cùng tức giận nói.
"Cậu dám cả gan xông vào nhà tôi, còn dám cướp người trong tay tôi" Sweet Lam tức giận dẫm mạnh chân xuống đất nói.
"Người đứng đầu gia tộc Sweet mà mới có chút đó đã giận như vậy sao" Tôn Mặc Thiên vẫn giữ thần sắc lạnh như băng nói.
"Hừ, đừng vô lễ như vậy, chuyện lần này cậu chỉ cần nói với ba cậu giao tập đoàn Star lại cho tôi thì tôi sẽ coi như chưa có gì sảy ra, còn nếu không thì tôi sẽ cho cậu nếm thử cảm giác làm khách của Sweet Lam tôi" Sweet Lam nheo mắt cất cao giọng nói.
"Tôi thì lại không nghĩ vậy, tôi rất mong được làm khách của ngài Sweet đây" Tôn Mặc Thiên vừa dứt lời nhìn vào Lam Dực, Lam Dực bỗng rút một khẩu súng từ trong người ra chĩa thẳng vào đầu Sweet Lam.
"Hả?!!!" Cao Lãng thấy cảnh này, khó tin nhìn Tôn Mặc Thiên.
"Vậy trước khi được làm khách của ngài Sweet đây tôi tặng ngài một món quà trước nhỉ?" Tôn Mặc Thiên hơi nghiêng đầu rút súng nhắm thẳng đầu của một người đứng cạnh ông ta bóp cò.
Viên đạn ghim giữa trán người đàn ông, anh ta rên lên một tiếng rồi trợn mắt ngã sụp xuống đất điều này khiến Sweet Lam sợ tái mặt. Người đó đứng rất gần ông ta nếu chệch một chút là người ngã xuống là ông ta rồi. Mấy người xung quanh lập tức giơ súng chĩa vào đám Tôn Mặc Thiên và Cao Lãng.
"Bỏ súng xuống" Lam Dực lên tiếng.
"Thằng khốn, mày đang làm cái gì đấy!" Sweet Lam nhìn Lam Dực gầm lên.
"Báo hiếu với ông" Lam Dực tà mị nói. Người xung quanh liếc nhau không biết phải làm sao.
"Mày...đồ súc sinh, uổng công tao tin mày" Sweet Lam quay người muốn giật lấy khẩu súng nhưng lại bị Lam Dực cho một cước ngã sấp ra đất.
(Còn tiếp...)
Bình luận facebook