Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55: Cảm giác không lành
Hàn Võ trở về phòng liền thấy Vũ An Tử đụng vào đồ của mình, không vui lên tiếng: "Con đang làm gì vậy?"
"Ba...ba...con chỉ là mang tài liệu vào sau đó..." Vũ An Tử hốt hoảng giải thích.
"Hừ, sau đó tiện tay xem trộm giấy tờ của ta?"
"Không có ba à, con thực sự không cố ý"
"Ra ngoài đi" Hàn Võ điềm tĩnh chắp tay sau lưng.
"Vâng" Vũ An Tử nhanh chóng rời đi nhưng chưa ra tới cửa bà ta bỗng quay lại: "Ba, sao ba lại lập di chúc sớm như vậy?"
"Có tuổi rồi, chưa biết lúc nào sẽ ra đi làm trước một bước"
"Đó...là bản chính thức sao ạ?" Vũ An Tử cầu nguyện đó không phải bản chính thức.
"Ừ, chỉ có 1 bản duy nhất"
"Ba à ba chia như vậy có chút không thoả đáng ạ.."
"Quyền ở trong tay ta, ta muốn chia như nào đó là việc của ta" Hàn Võ cuối cùng cũng có chút bực bội.
"Nhưng là...ba xem Tiểu Dương từ bé đã nhận được sự nuông chiều của ba, chẳng phải con bé luôn bên ba lúc cần hay sao, vậy tại sao của tiểu Bách và Y Nhi lại nhiều như vậy?"
"Ta chia như vậy thì có gì không thoả đáng? Mấy người các con xem xét bao năm qua chồng con không có ta giúp đỡ thì chỉ biết làm bù nhìn đứng xem công ty lên xuống, còn về Tiểu Dương con xem những hành động nó làm cho tiểu Bách mà xem, tranh giành nhau từ khi còn nhỏ, bậc làm cha mẹ như các con không phân trái sai dạy dỗ con tử tế, ta làm vậy chỉ mong bù đắp cho con bé!" Hàn Viên không nể nang nói thẳng. Dù sao từ khi con dâu ông qua đời tiểu Bách thường cười rất ít, ba nó thì dẫn người ngoài về còn có con ngoài rồi, nhìn thấu ông vẫn biết ngoài mặt Vũ An Tử rất nghĩ cho Hàn Bách nhưng đó toàn dựa trên mục đích của Hàn Tiểu Dương.
Hàn Viên sau đó dùng vài câu đuổi người ra ngoài, một mình im lặng ngồi trong phòng.
Vũ An Tử giận dữ về phòng nói chuyện với chồng: "Anh xem ba như vậy quá thiệt cho Tiểu Dương, nó cũng là cháu ba mà!"
"Thôi, dù sao ba cho con bé cũng nhiều tài sản như vậy" Hàn Viên nhẹ nhàng an ủi vợ, dù sao Hàn Bách cũng là con gái ông, tài sản của nó rồi sẽ là của ông sau này, nên đối với việc này ông không để tâm lắm.
"Anh không thấy bất công với Tiểu Dương sao?"
"Em đừng như vậy nữa, hai đứa nó đều là con chúng ta, đều là cháu của ba"
"Chính vì đều là con cháu nhà chúng ta nên mới phải công bằng chứ, làm gì có chuyện một đứa ít một đứa nhiều, người ngoài còn được nhiều hơn?" Vũ An Tử thật sự tức giận.
"Thôi được rồi đừng tức giận, để anh tìm cách nói chuyện với ba" Hết cách Hàn Viên đành phải nói vậy.
"Em thật không hiểu ba đang nghĩ gì nữa, nếu anh không nhanh thì quyền thừa kế công ty này sớm muộn cũng bị gia đình chị cả lấy mất thôi" Vũ An Tử quyết định sửa lại mấy lời ông Hàn nói với bà hồi nãy, vì đó chỉ toàn là lời nói chồng bà vô dụng, nếu không phải vì tài sản Hàn gia bà ta đã rời đi từ lâu rồi.
"Sao vậy được, công ty này vào tay anh chắc rồi, số cổ phần ba để lại gia đình chúng ta có nhiều hơn nhà chị hai, hơn nữa cái mình cần là tài sản mà em" Hàn Viên lắc đầu nói.
"Anh nghĩ Hàn Bách sẽ dễ dàng đưa số tài sản trong tay cho chúng ta sau những gì chúng ta đã làm với nó sao?"
"Nó là con anh sẽ phải đưa cho anh thôi"
"Không thể nào đâu, dù sao em cũng là người chăm sóc nó từ nhỏ, tính nó em cũng hiểu, nó thương mẹ nó như vậy với những gì chúng ta làm với mẹ nó 100% sẽ không đưa cho chúng ta"
"Anh chị đã làm gì A Uyển?" Ông Hàn đứng nghe ở ngoài nãy giờ bất ngờ xông vào.
"Ba...sao ba lại ở đây?" Hai người lập tức tái xanh mặt, bọn họ xong rồi, bí mật của bọn họ...
"Tôi không ở đây làm sao biết anh chị có dã tâm lớn như thế?" Sao ông lại sinh ra đứa con như thế này chứ.
"Ba à, ba nói dã tâm là sao chứ?" Vũ An Tử cố nặn ra nụ cười lảng tránh.
"Hừ đừng tưởng ta không biết, mau nói chuyện của A Uyển!" Ông Hàn nhớ lại người con dâu ngoan ngoãn hiền hòa ngày trước, lại nghe bọn họ nhắc tới chắc chắn không tốt.
"Làm gì có chuyện gì chứ ba" Hàn Viên lập tức lên tiếng, để cho ba ông biết chuyện này e rằng bị đuổi khỏi nhà.
"Anh chị không nói tôi tự tìm cách" Ông Hàn nói xong hừng hực ra khỏi phòng, chắn chắn Hàn Bách đã biết chuyện này, ông đột nhiên nhớ tới Hàn Bách từng nhờ ông liên lạc với những người giúp việc ngày trước đã nghỉ, con bé không muốn nói cho ông chắc không muốn ông lo lắng.
- ------------------------------
"Choang...." Tiếng vỡ của thủy tinh vang lên trong Bạch Liên Vạn Thự. Hàn Bách đang cầm ly nước nhưng không hiểu do trượt tay hay gì mà ly nước rơi khỏi tay cô, rơi vỡ tan tành. Cô cúi xuống nhặt các mảnh vỡ lên.
"A..sao lại bất cẩn như vậy, con không bị bắn trúng chứ?" Dì Trương nghe thấy tiếng rơi vỡ vội chạy ra ngoài nhà, thấy Hàn Bách ngồi xổm trước đống thủy tinh liền sợ hãi.
"Dạ không sao, con chỉ trượt tay thôi"
"Mau đứng lên đi, để đó ta dọn cho" Dì Trương lại đi, lát sau quay lại với cây chổi trên tay.
"Làm phiền dì rồi" Hàn Bách cười nhẹ đứng lên, tại sao khoảnh khắc chiếc ly rơi ngực cô lại nhói lên như vậy? Trong lòng Hàn Bách sinh ra một cảm giác không lành...
"Ba...ba...con chỉ là mang tài liệu vào sau đó..." Vũ An Tử hốt hoảng giải thích.
"Hừ, sau đó tiện tay xem trộm giấy tờ của ta?"
"Không có ba à, con thực sự không cố ý"
"Ra ngoài đi" Hàn Võ điềm tĩnh chắp tay sau lưng.
"Vâng" Vũ An Tử nhanh chóng rời đi nhưng chưa ra tới cửa bà ta bỗng quay lại: "Ba, sao ba lại lập di chúc sớm như vậy?"
"Có tuổi rồi, chưa biết lúc nào sẽ ra đi làm trước một bước"
"Đó...là bản chính thức sao ạ?" Vũ An Tử cầu nguyện đó không phải bản chính thức.
"Ừ, chỉ có 1 bản duy nhất"
"Ba à ba chia như vậy có chút không thoả đáng ạ.."
"Quyền ở trong tay ta, ta muốn chia như nào đó là việc của ta" Hàn Võ cuối cùng cũng có chút bực bội.
"Nhưng là...ba xem Tiểu Dương từ bé đã nhận được sự nuông chiều của ba, chẳng phải con bé luôn bên ba lúc cần hay sao, vậy tại sao của tiểu Bách và Y Nhi lại nhiều như vậy?"
"Ta chia như vậy thì có gì không thoả đáng? Mấy người các con xem xét bao năm qua chồng con không có ta giúp đỡ thì chỉ biết làm bù nhìn đứng xem công ty lên xuống, còn về Tiểu Dương con xem những hành động nó làm cho tiểu Bách mà xem, tranh giành nhau từ khi còn nhỏ, bậc làm cha mẹ như các con không phân trái sai dạy dỗ con tử tế, ta làm vậy chỉ mong bù đắp cho con bé!" Hàn Viên không nể nang nói thẳng. Dù sao từ khi con dâu ông qua đời tiểu Bách thường cười rất ít, ba nó thì dẫn người ngoài về còn có con ngoài rồi, nhìn thấu ông vẫn biết ngoài mặt Vũ An Tử rất nghĩ cho Hàn Bách nhưng đó toàn dựa trên mục đích của Hàn Tiểu Dương.
Hàn Viên sau đó dùng vài câu đuổi người ra ngoài, một mình im lặng ngồi trong phòng.
Vũ An Tử giận dữ về phòng nói chuyện với chồng: "Anh xem ba như vậy quá thiệt cho Tiểu Dương, nó cũng là cháu ba mà!"
"Thôi, dù sao ba cho con bé cũng nhiều tài sản như vậy" Hàn Viên nhẹ nhàng an ủi vợ, dù sao Hàn Bách cũng là con gái ông, tài sản của nó rồi sẽ là của ông sau này, nên đối với việc này ông không để tâm lắm.
"Anh không thấy bất công với Tiểu Dương sao?"
"Em đừng như vậy nữa, hai đứa nó đều là con chúng ta, đều là cháu của ba"
"Chính vì đều là con cháu nhà chúng ta nên mới phải công bằng chứ, làm gì có chuyện một đứa ít một đứa nhiều, người ngoài còn được nhiều hơn?" Vũ An Tử thật sự tức giận.
"Thôi được rồi đừng tức giận, để anh tìm cách nói chuyện với ba" Hết cách Hàn Viên đành phải nói vậy.
"Em thật không hiểu ba đang nghĩ gì nữa, nếu anh không nhanh thì quyền thừa kế công ty này sớm muộn cũng bị gia đình chị cả lấy mất thôi" Vũ An Tử quyết định sửa lại mấy lời ông Hàn nói với bà hồi nãy, vì đó chỉ toàn là lời nói chồng bà vô dụng, nếu không phải vì tài sản Hàn gia bà ta đã rời đi từ lâu rồi.
"Sao vậy được, công ty này vào tay anh chắc rồi, số cổ phần ba để lại gia đình chúng ta có nhiều hơn nhà chị hai, hơn nữa cái mình cần là tài sản mà em" Hàn Viên lắc đầu nói.
"Anh nghĩ Hàn Bách sẽ dễ dàng đưa số tài sản trong tay cho chúng ta sau những gì chúng ta đã làm với nó sao?"
"Nó là con anh sẽ phải đưa cho anh thôi"
"Không thể nào đâu, dù sao em cũng là người chăm sóc nó từ nhỏ, tính nó em cũng hiểu, nó thương mẹ nó như vậy với những gì chúng ta làm với mẹ nó 100% sẽ không đưa cho chúng ta"
"Anh chị đã làm gì A Uyển?" Ông Hàn đứng nghe ở ngoài nãy giờ bất ngờ xông vào.
"Ba...sao ba lại ở đây?" Hai người lập tức tái xanh mặt, bọn họ xong rồi, bí mật của bọn họ...
"Tôi không ở đây làm sao biết anh chị có dã tâm lớn như thế?" Sao ông lại sinh ra đứa con như thế này chứ.
"Ba à, ba nói dã tâm là sao chứ?" Vũ An Tử cố nặn ra nụ cười lảng tránh.
"Hừ đừng tưởng ta không biết, mau nói chuyện của A Uyển!" Ông Hàn nhớ lại người con dâu ngoan ngoãn hiền hòa ngày trước, lại nghe bọn họ nhắc tới chắc chắn không tốt.
"Làm gì có chuyện gì chứ ba" Hàn Viên lập tức lên tiếng, để cho ba ông biết chuyện này e rằng bị đuổi khỏi nhà.
"Anh chị không nói tôi tự tìm cách" Ông Hàn nói xong hừng hực ra khỏi phòng, chắn chắn Hàn Bách đã biết chuyện này, ông đột nhiên nhớ tới Hàn Bách từng nhờ ông liên lạc với những người giúp việc ngày trước đã nghỉ, con bé không muốn nói cho ông chắc không muốn ông lo lắng.
- ------------------------------
"Choang...." Tiếng vỡ của thủy tinh vang lên trong Bạch Liên Vạn Thự. Hàn Bách đang cầm ly nước nhưng không hiểu do trượt tay hay gì mà ly nước rơi khỏi tay cô, rơi vỡ tan tành. Cô cúi xuống nhặt các mảnh vỡ lên.
"A..sao lại bất cẩn như vậy, con không bị bắn trúng chứ?" Dì Trương nghe thấy tiếng rơi vỡ vội chạy ra ngoài nhà, thấy Hàn Bách ngồi xổm trước đống thủy tinh liền sợ hãi.
"Dạ không sao, con chỉ trượt tay thôi"
"Mau đứng lên đi, để đó ta dọn cho" Dì Trương lại đi, lát sau quay lại với cây chổi trên tay.
"Làm phiền dì rồi" Hàn Bách cười nhẹ đứng lên, tại sao khoảnh khắc chiếc ly rơi ngực cô lại nhói lên như vậy? Trong lòng Hàn Bách sinh ra một cảm giác không lành...
Bình luận facebook