Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 78: Bà đây chưa giết cô là may rồi
"Cô cố ý?" Hàn Bách được Tôn Mặc Thiên đỡ dậy, cô nhìn thẳng vào mặt Hồ Nhã Tịnh nói.
"Sao cơ...cô nói gì vậy?" Hồ Nhã Tịnh giật mình nói.
"Đừng giả bộ, người cô muốn đẩy thực chất là tôi, đúng chứ?" Hàn Bách lạnh giọng hỏi.
"Cô nói cái gì vậy chứ?" Hồ Nhã Tịnh khẽ run lên, lại nhìn xang Tôn Mặc Thiên thấy sắc mặt anh vô cùng đáng sợ. Hồ Nhã Tịnh níu lấy tay áo Tôn Mặc Thiên nói: "Thiên..em không có, cô ấy vu khống em.."
"Cô..." Hàn Bách còn chưa nói xong đã nghe thấy Tôn Mặc Thiên nói.
"Cô nghĩ tôi có vấn đề về thị giác à?" Tôn Mặc Thiên lạnh lùng hất tay ra.
"Không phải...là..." Hồ Nhã Tịnh bị thái độ của Tôn Mặc Thiên doạ sợ.
"Không phải lần đầu tiên cô động vào vợ tôi, cũng không phải chưa nhắc nhở cô lần nào, tôi ghét nhất ai đụng tới giới hạn của tôi mà Hàn Bách chính là giới hạn của tôi, lần trước tôi đã nể tình ba tôi nói giúp mà không khiến các người bại lụi, lần này đừng mong sống ổn" Tôn Mặc Thiên lạnh lùng nói. Thần sắc như muốn giết người, giọng nói trầm xuống tột độ.
"Không phải mà, em không có..." Hồ Nhã Tịnh run sợ nói.
"Chát!" Một âm thanh sắc bén vang lên.
"Cô dám đánh tôi?!" Hồ Nhã Tịnh bất ngờ nhận được cái tát của Hàn Bách.
"Bà đây chưa giết cô là may rồi đấy, lần này Tử Kì mà có chuyện gì thì cô cứ đợi đấy!" Hàn Bách tức giận nói.
"...Thiên..em xin lỗi..." Hồ Nhã Tịnh bắt đầu cảm thấy sợ hãi, hỏng rồi không những hại mình mà gia đình cô cũng bị dính líu...giờ phải làm sao đây...
"Tốt nhất là cô nên dừng việc gọi tôi bằng cái tên đó đi" Tôn Mặc Thiên ghét bỏ nói.
"Mình đi" Hàn Bách nói rồi quay người chuẩn bị bước, thì cơn đau ở cổ chân lại rọi tới, nếu không phải Tôn Mặc Thiên nhanh tay đỡ được thì có lẽ cô lại bị ngã mất.
"### Cẩn thận!" Tôn Mặc Thiên nói rồi khom người bế ngang Hàn Bách lên rồi đi thẳng bỏ lại Hồ Nhã Tịnh đằng sau.
Tại một bờ sông, Minh Triết cả người ướt đẫm ôm theo Diệp Tử Kì lên bờ. Đặt cô xuống, Minh Triết ngồi xuống lấy tay đặt lên ngực Diệp Tử Kì ấn xuống, thực hiện sơ cứu cơ bản. Khi nãy anh phải mất một chút thời gian mới bắt được cánh tay Diệp Tử Kì, thật kì lạ thân là con gái của đại tướng vì sao lại không biết bơi?
"Khụ...khụ..." Diêp Tử Kì cuối cùng cũng tỉnh lại, cô ôm ngực ho sặc sụa.
"Không sao rồi" Minh Triết vỗ vỗ lưng giúp Diệp Tử Kì vừa nói.
"Cảm ơn anh...khụ...." Diệp Tử Kì ho tới đỏ cả mặt.
"Lần sau đừng hành động bừa như thế, không phải tôi lao xuống nhanh chắc cô bị cuốn đi rồi" Minh Triết nhíu mày nhìn Diệp Tử Kì.
"Không sao, tôi hành động theo bản năng" Diệp Tử Kì cả người chẳng còn chút sức lực nào, nằm yên một chỗ.
"Bản năng cái con khỉ" Minh Triết khẽ nói.
"Cô có thể đi được không?" Minh Triết hỏi. Bọn họ cần rời khỏi nơi này.
"Nghỉ chút đi tôi chóng mặt lắm"
"Lên đây" Minh Triết quay lưng lại phía Diệp Tử Kì ý nói muốn cô lên để anh cõng.
"..." Diệp Tử Kì đơ ra.
"Nhanh lên, ở đây lâu chút nữa cô mà phát sốt là tôi không chịu trách nhiệm đâu" Thấy Diệp Tử Kì không có ý định động đậy Minh Triết lên tiếng thúc giục.
"Thôi khỏi đi..." Diệp Tử Kì thấy không thể làm như vậy được...
"Có lên không?" Minh Triết lại hỏi lại. Nhưng ánh mắt đã thay đổi, như thể cô không lên thì ở đây một mình đi.
"..." Diệp Tử Kì dù không muốn nhưng vẫn nghe lời nằm sấp lên lưng Minh Triết.
Đi được một quãng, Diệp Tử Kì hỏi: "Anh cũng khoẻ thật đấy, ngâm nước lâu như vậy mà vẫn có thể cõng tôi"
"Tôi là đàn ông, sức chịu đựng lớn hơn phụ nữ các cô, chút này có là gì so với thời gian huấn luyện ngày trước chứ" Minh Triết khẽ cười nói.
"Huấn luyện? Anh huấn luyện gì vậy?"
"Huấn luyện tất cả mọi thứ, để có được ngày hôm nay, cô nghĩ những vị trí như vậy có thể đứng im mà không có năng lực gì sao? Cái thế giới này nó khắc nghiệt lắm, muốn lên cao được thì phải có điểm hơn người trên mình" Minh Triết giải thích. Anh đã nhận huấn luyện từ năm 10 tuổi, học tất cả các kĩ năng sinh tồn, chiến đấu.
"Chắc là vất vả lắm nhỉ?"
"Vất nhưng có được ngày hôm nay thì dù có vất hơn nữa cũng đều xứng đáng" Minh Triết nhẹ nhàng nói,giọng nói của anh do tiếp xúc với nước trước đó nên bây giờ nghe cứ khàn khàn nhưng lại vô cùng êm tai.
*mọi nỗ lực đều được đến đáp xứng đáng
"Sao cơ...cô nói gì vậy?" Hồ Nhã Tịnh giật mình nói.
"Đừng giả bộ, người cô muốn đẩy thực chất là tôi, đúng chứ?" Hàn Bách lạnh giọng hỏi.
"Cô nói cái gì vậy chứ?" Hồ Nhã Tịnh khẽ run lên, lại nhìn xang Tôn Mặc Thiên thấy sắc mặt anh vô cùng đáng sợ. Hồ Nhã Tịnh níu lấy tay áo Tôn Mặc Thiên nói: "Thiên..em không có, cô ấy vu khống em.."
"Cô..." Hàn Bách còn chưa nói xong đã nghe thấy Tôn Mặc Thiên nói.
"Cô nghĩ tôi có vấn đề về thị giác à?" Tôn Mặc Thiên lạnh lùng hất tay ra.
"Không phải...là..." Hồ Nhã Tịnh bị thái độ của Tôn Mặc Thiên doạ sợ.
"Không phải lần đầu tiên cô động vào vợ tôi, cũng không phải chưa nhắc nhở cô lần nào, tôi ghét nhất ai đụng tới giới hạn của tôi mà Hàn Bách chính là giới hạn của tôi, lần trước tôi đã nể tình ba tôi nói giúp mà không khiến các người bại lụi, lần này đừng mong sống ổn" Tôn Mặc Thiên lạnh lùng nói. Thần sắc như muốn giết người, giọng nói trầm xuống tột độ.
"Không phải mà, em không có..." Hồ Nhã Tịnh run sợ nói.
"Chát!" Một âm thanh sắc bén vang lên.
"Cô dám đánh tôi?!" Hồ Nhã Tịnh bất ngờ nhận được cái tát của Hàn Bách.
"Bà đây chưa giết cô là may rồi đấy, lần này Tử Kì mà có chuyện gì thì cô cứ đợi đấy!" Hàn Bách tức giận nói.
"...Thiên..em xin lỗi..." Hồ Nhã Tịnh bắt đầu cảm thấy sợ hãi, hỏng rồi không những hại mình mà gia đình cô cũng bị dính líu...giờ phải làm sao đây...
"Tốt nhất là cô nên dừng việc gọi tôi bằng cái tên đó đi" Tôn Mặc Thiên ghét bỏ nói.
"Mình đi" Hàn Bách nói rồi quay người chuẩn bị bước, thì cơn đau ở cổ chân lại rọi tới, nếu không phải Tôn Mặc Thiên nhanh tay đỡ được thì có lẽ cô lại bị ngã mất.
"### Cẩn thận!" Tôn Mặc Thiên nói rồi khom người bế ngang Hàn Bách lên rồi đi thẳng bỏ lại Hồ Nhã Tịnh đằng sau.
Tại một bờ sông, Minh Triết cả người ướt đẫm ôm theo Diệp Tử Kì lên bờ. Đặt cô xuống, Minh Triết ngồi xuống lấy tay đặt lên ngực Diệp Tử Kì ấn xuống, thực hiện sơ cứu cơ bản. Khi nãy anh phải mất một chút thời gian mới bắt được cánh tay Diệp Tử Kì, thật kì lạ thân là con gái của đại tướng vì sao lại không biết bơi?
"Khụ...khụ..." Diêp Tử Kì cuối cùng cũng tỉnh lại, cô ôm ngực ho sặc sụa.
"Không sao rồi" Minh Triết vỗ vỗ lưng giúp Diệp Tử Kì vừa nói.
"Cảm ơn anh...khụ...." Diệp Tử Kì ho tới đỏ cả mặt.
"Lần sau đừng hành động bừa như thế, không phải tôi lao xuống nhanh chắc cô bị cuốn đi rồi" Minh Triết nhíu mày nhìn Diệp Tử Kì.
"Không sao, tôi hành động theo bản năng" Diệp Tử Kì cả người chẳng còn chút sức lực nào, nằm yên một chỗ.
"Bản năng cái con khỉ" Minh Triết khẽ nói.
"Cô có thể đi được không?" Minh Triết hỏi. Bọn họ cần rời khỏi nơi này.
"Nghỉ chút đi tôi chóng mặt lắm"
"Lên đây" Minh Triết quay lưng lại phía Diệp Tử Kì ý nói muốn cô lên để anh cõng.
"..." Diệp Tử Kì đơ ra.
"Nhanh lên, ở đây lâu chút nữa cô mà phát sốt là tôi không chịu trách nhiệm đâu" Thấy Diệp Tử Kì không có ý định động đậy Minh Triết lên tiếng thúc giục.
"Thôi khỏi đi..." Diệp Tử Kì thấy không thể làm như vậy được...
"Có lên không?" Minh Triết lại hỏi lại. Nhưng ánh mắt đã thay đổi, như thể cô không lên thì ở đây một mình đi.
"..." Diệp Tử Kì dù không muốn nhưng vẫn nghe lời nằm sấp lên lưng Minh Triết.
Đi được một quãng, Diệp Tử Kì hỏi: "Anh cũng khoẻ thật đấy, ngâm nước lâu như vậy mà vẫn có thể cõng tôi"
"Tôi là đàn ông, sức chịu đựng lớn hơn phụ nữ các cô, chút này có là gì so với thời gian huấn luyện ngày trước chứ" Minh Triết khẽ cười nói.
"Huấn luyện? Anh huấn luyện gì vậy?"
"Huấn luyện tất cả mọi thứ, để có được ngày hôm nay, cô nghĩ những vị trí như vậy có thể đứng im mà không có năng lực gì sao? Cái thế giới này nó khắc nghiệt lắm, muốn lên cao được thì phải có điểm hơn người trên mình" Minh Triết giải thích. Anh đã nhận huấn luyện từ năm 10 tuổi, học tất cả các kĩ năng sinh tồn, chiến đấu.
"Chắc là vất vả lắm nhỉ?"
"Vất nhưng có được ngày hôm nay thì dù có vất hơn nữa cũng đều xứng đáng" Minh Triết nhẹ nhàng nói,giọng nói của anh do tiếp xúc với nước trước đó nên bây giờ nghe cứ khàn khàn nhưng lại vô cùng êm tai.
*mọi nỗ lực đều được đến đáp xứng đáng
Bình luận facebook