Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 83: Lại một lần nữa mất đi
"Thành Tín, ông nhất định phải giúp tôi.." Vũ An Tử trốn vào một góc trong nhà vệ sinh gọi điện thoại. Giọng bà ta có chút run rẩy.
"Chuyện gì?" Vân Thành Tín biết rõ mục đích Vũ An Tử nói, nhưng ông vẫn giả bộ. Vũ An Tử cùng lắm chỉ là một trong những con cờ của ông mà thôi.
"Tôi phải làm sao đây, nếu lão già kia mà tỉnh lại thì coi như mọi thứ hỏng bét!" Vũ An Tử gấp gáp nói.
"Tôi chỉ bà đi con đường này? Do bà tự làm cho nên tôi không nhúng tay vào" Vân Thành Tín nhẹ giọng nói rồi ngắt máy luôn.
"Ông..đợi đã! Chết tiệt!" Vũ An Tử nắm chặt lấy điện thoại rít lên. Bà ta phải làm sao đây chứ, không thể để mọi chuyện vượt qua tầm kiểm soát. Nhưng làm gì được khi Hàn Bách luôn túc trực tại phòng bệnh như vậy? Lại còn có một nhân vật đáng sợ là Tôn Mặc Thiên bên cạnh nữa.
- ----------------------------------
Nửa đêm, điện thoại của Tôn Mặc Thiên có người gọi tới, là trợ lý Tần, anh nhìn Hàn Bách đang ngủ rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài.
"Sao rồi?" Tôn Mặc Thiên đi tới cuối hành lang mới bấm nghe.
Bên kia trợ lý Tần nói gì đó, khiến sắc mặt Tôn Mặc Thiên lạnh đi trong chốc lát. Anh nói: "Để ý ông ta cho tôi"
Rồi cup máy. Anh châm một điếu thuốc lá, từ từ hút, anh tra được một số chuyện, không biết phải nói như thế nào với Hàn Bách...
Ngay lúc Tôn Mặc Thiên đi ra, liền có một bóng đen lẻn vào phòng bệnh. Chưa đầy một phút đã đi ra ngoài. Bóng đen này hành động cực kỳ tỉ mỉ, cẩn thận không phát ra chút tiến động nào.
Khi Tôn Mặc Thiên trở lại mọi thứ vẫn như cũ không có gì thay đổi.
Tới sáng hôm sau, Hàn Bách lau người cho ông Hàn lại thấy người ông lạnh toát, cô liền nghĩ tới lời bác sĩ nói lại nhìn khuân mặt trắng bệch của ông nội, bàn tay run run khẽ đưa lên mũi ông. Hàn Bách giật mình vội bấm nút gọi bác sĩ. Như lại sợ bác sĩ không nghe thấy cô lại quay người chạy ra ngoài, nhưng đi tới cửa lại đập phải người khác.
Tôn Mặc Thiên nhanh tay kéo người Hàn Bách trở lại tránh cô mất thăng bằng mà ngã.
"Anh...mau gọi bác sĩ, ông nội..." Hàn Bách ru rẩy nói.
Tôn Mặc Thiên nhìn ông Hàn liền đoán có chuyện gì xảy ra. Đúng lúc này bác sĩ cũng nghe thấy tiếng chuông gọi của Hàn Bách vội vàng chạy tới phòng bệnh.
"Mọi người xin ra ngoài một lát!" Y tá đẩy Hàn Bách với Tôn Mặc Thiên ra ngoài rồi đóng chặt cửa phòng bệnh.
Hàn Bách rất muốn đi vào bên trong, làm sao bây giờ....
Tôn Mặc Thiên im lặng ôm lấy thân hình bé nhỏ, lúc này lại thêm đáng thương của Hàn Bách. Tâm trạng anh lúc này nặng nề vô cùng.
Một lát sau cuối cùng bác sĩ cũng đi ra. Hàn Bách luôn đợi có kì tích xảy ra, nhưng lại chỉ thấy bác sĩ lắc đầu rồi nói: "Xin gia đình nén bi thương"
Khoảnh khắc bác sĩ vừa dứt lời, tim Hàn Bách như ngừng lại, người cô nhẹ bẫng cảm giác mình không thể đứng vững được. Nếu không phải có Tôn Mặc Thiên bên cạnh đỡ lấy cô thì e rằng cô đã sớm ngã ra rồi.
"Không phải...bác sĩ ông nói nhầm phải không?" Hàn Bách nhẹ nhàng hỏi bác sĩ.
Nhưng là bác sĩ chỉ thở dài rồi nói: "Tiền sử bệnh tuổi già của Hàn lão gia không ít, sau lần ngã này mà còn trụ được vài ngày đã là kì tích rồi. Chúng tôi cũng đã cố gắng hết sức!"
Nghe xong Hàn Bách thật sự khóc lớn. Người thương yêu cô ngoại trừ mẹ ra cũng chỉ có ông nội, mà sao hai người họ lại nỡ bỏ cô đi sớm như vậy.
Tang lễ của ông Hàn được tổ chức hết sức đơn giản, do khi còn sống ông cũng đã nói mình không thích cầu kì, phức tạp. Cũng chỉ những người thân thích, họ hàng tới dự mà thôi.
Hàn Tiểu Dương đứng một góc nhìn Hàn Bách đang ngồi kế Tề Y Nhi khóc sưng cả mắt, rồi lại nhìn mẹ mình đang lộ ra biểu cảm đau lòng...
Sau khi tang lễ kết thúc, Hàn Tiểu Dương mới có can đảm tìm Hàn Bách. Cô ta quỳ gối trước mặt Hàn Bách nói: "Chị...thật ra người làm ông ngã cầu thang chính là em...em thực xin lỗi..."
"Cô sao?" Hàn Bách lạnh tanh hỏi lại.
"Ph...phải, chính là em" Hàn Tiểu Dương nói.
"Xem ra mẹ cô đào tạo cô không tồi nhỉ, khiến cô nhận tội thay bà ta" Hàn Bách cười khẩy nói.
"Sao cơ?" Hàn Tiểu Dương nghe Hàn Bách nói vô cùng bất ngờ. Chị ấy nói vậy là sao chứ.
"Cô nghĩ tôi là con ngu chắc, mẹ cô chính là hung thủ" Hàn Bách gằn giọng, ghé sát vào người Hàn Tiểu Dương nói.
"Chị...đã sớm biết rồi sao?" Hàn Tiểu Dương nhìn Hàn Bách. Chỉ nhận ra Hàn Bách lúc này vô cùng lạnh lùng.
"Cũng không hẳn, tôi có vẻ đã chậm một bước, tới lúc ông đã đi rồi tôi mới kịp nhận ra...." Hàn Bách nở nụ cười tự trách, nếu đêm đó cô không ngủ thiếp đi thì có lẽ mọi chuyện đã khác.
Sáng cái hôm mà ông nội ra đi, vốn dĩ cô cũng không thể biết được, nhưng Tôn Mặc Thiên nói ngửi thấy mùi nước hoa lạ trong phòng bệnh, đêm đó do anh hút thuốc nên không nhận ra được, tới sáng hôm sau khi lại gần giường bệnh mới cảm nhận được, lại có Tiểu Nhã đã trông thấy hết thảy, nhưng không dám nói...
"Chị...xin chị tha cho mẹ em..." Hàn Tiểu Dương cắn môi nói.
"Tha? Vậy bây giờ tôi giết chết mẹ cô rồi cô cũng tha thứ cho tôi nhé?" Hàn Bách nói.
"Chị...em sẽ chịu trách nhiệm thay mẹ em...cầu xin chị đừng làm gì mẹ em.."
"Việc bà ta làm ra bà ta sẽ phải chịu trách nhiệm, không phải việc của cô!" Hàn Bách nói xong quay người rời đi.
Vũ An Tử bà sẽ nhận lại tất cả hậu quả của việc này, cái chết của mẹ, của ông nội đều liên quan trực tiếp tới bà ta.
"Chuyện gì?" Vân Thành Tín biết rõ mục đích Vũ An Tử nói, nhưng ông vẫn giả bộ. Vũ An Tử cùng lắm chỉ là một trong những con cờ của ông mà thôi.
"Tôi phải làm sao đây, nếu lão già kia mà tỉnh lại thì coi như mọi thứ hỏng bét!" Vũ An Tử gấp gáp nói.
"Tôi chỉ bà đi con đường này? Do bà tự làm cho nên tôi không nhúng tay vào" Vân Thành Tín nhẹ giọng nói rồi ngắt máy luôn.
"Ông..đợi đã! Chết tiệt!" Vũ An Tử nắm chặt lấy điện thoại rít lên. Bà ta phải làm sao đây chứ, không thể để mọi chuyện vượt qua tầm kiểm soát. Nhưng làm gì được khi Hàn Bách luôn túc trực tại phòng bệnh như vậy? Lại còn có một nhân vật đáng sợ là Tôn Mặc Thiên bên cạnh nữa.
- ----------------------------------
Nửa đêm, điện thoại của Tôn Mặc Thiên có người gọi tới, là trợ lý Tần, anh nhìn Hàn Bách đang ngủ rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài.
"Sao rồi?" Tôn Mặc Thiên đi tới cuối hành lang mới bấm nghe.
Bên kia trợ lý Tần nói gì đó, khiến sắc mặt Tôn Mặc Thiên lạnh đi trong chốc lát. Anh nói: "Để ý ông ta cho tôi"
Rồi cup máy. Anh châm một điếu thuốc lá, từ từ hút, anh tra được một số chuyện, không biết phải nói như thế nào với Hàn Bách...
Ngay lúc Tôn Mặc Thiên đi ra, liền có một bóng đen lẻn vào phòng bệnh. Chưa đầy một phút đã đi ra ngoài. Bóng đen này hành động cực kỳ tỉ mỉ, cẩn thận không phát ra chút tiến động nào.
Khi Tôn Mặc Thiên trở lại mọi thứ vẫn như cũ không có gì thay đổi.
Tới sáng hôm sau, Hàn Bách lau người cho ông Hàn lại thấy người ông lạnh toát, cô liền nghĩ tới lời bác sĩ nói lại nhìn khuân mặt trắng bệch của ông nội, bàn tay run run khẽ đưa lên mũi ông. Hàn Bách giật mình vội bấm nút gọi bác sĩ. Như lại sợ bác sĩ không nghe thấy cô lại quay người chạy ra ngoài, nhưng đi tới cửa lại đập phải người khác.
Tôn Mặc Thiên nhanh tay kéo người Hàn Bách trở lại tránh cô mất thăng bằng mà ngã.
"Anh...mau gọi bác sĩ, ông nội..." Hàn Bách ru rẩy nói.
Tôn Mặc Thiên nhìn ông Hàn liền đoán có chuyện gì xảy ra. Đúng lúc này bác sĩ cũng nghe thấy tiếng chuông gọi của Hàn Bách vội vàng chạy tới phòng bệnh.
"Mọi người xin ra ngoài một lát!" Y tá đẩy Hàn Bách với Tôn Mặc Thiên ra ngoài rồi đóng chặt cửa phòng bệnh.
Hàn Bách rất muốn đi vào bên trong, làm sao bây giờ....
Tôn Mặc Thiên im lặng ôm lấy thân hình bé nhỏ, lúc này lại thêm đáng thương của Hàn Bách. Tâm trạng anh lúc này nặng nề vô cùng.
Một lát sau cuối cùng bác sĩ cũng đi ra. Hàn Bách luôn đợi có kì tích xảy ra, nhưng lại chỉ thấy bác sĩ lắc đầu rồi nói: "Xin gia đình nén bi thương"
Khoảnh khắc bác sĩ vừa dứt lời, tim Hàn Bách như ngừng lại, người cô nhẹ bẫng cảm giác mình không thể đứng vững được. Nếu không phải có Tôn Mặc Thiên bên cạnh đỡ lấy cô thì e rằng cô đã sớm ngã ra rồi.
"Không phải...bác sĩ ông nói nhầm phải không?" Hàn Bách nhẹ nhàng hỏi bác sĩ.
Nhưng là bác sĩ chỉ thở dài rồi nói: "Tiền sử bệnh tuổi già của Hàn lão gia không ít, sau lần ngã này mà còn trụ được vài ngày đã là kì tích rồi. Chúng tôi cũng đã cố gắng hết sức!"
Nghe xong Hàn Bách thật sự khóc lớn. Người thương yêu cô ngoại trừ mẹ ra cũng chỉ có ông nội, mà sao hai người họ lại nỡ bỏ cô đi sớm như vậy.
Tang lễ của ông Hàn được tổ chức hết sức đơn giản, do khi còn sống ông cũng đã nói mình không thích cầu kì, phức tạp. Cũng chỉ những người thân thích, họ hàng tới dự mà thôi.
Hàn Tiểu Dương đứng một góc nhìn Hàn Bách đang ngồi kế Tề Y Nhi khóc sưng cả mắt, rồi lại nhìn mẹ mình đang lộ ra biểu cảm đau lòng...
Sau khi tang lễ kết thúc, Hàn Tiểu Dương mới có can đảm tìm Hàn Bách. Cô ta quỳ gối trước mặt Hàn Bách nói: "Chị...thật ra người làm ông ngã cầu thang chính là em...em thực xin lỗi..."
"Cô sao?" Hàn Bách lạnh tanh hỏi lại.
"Ph...phải, chính là em" Hàn Tiểu Dương nói.
"Xem ra mẹ cô đào tạo cô không tồi nhỉ, khiến cô nhận tội thay bà ta" Hàn Bách cười khẩy nói.
"Sao cơ?" Hàn Tiểu Dương nghe Hàn Bách nói vô cùng bất ngờ. Chị ấy nói vậy là sao chứ.
"Cô nghĩ tôi là con ngu chắc, mẹ cô chính là hung thủ" Hàn Bách gằn giọng, ghé sát vào người Hàn Tiểu Dương nói.
"Chị...đã sớm biết rồi sao?" Hàn Tiểu Dương nhìn Hàn Bách. Chỉ nhận ra Hàn Bách lúc này vô cùng lạnh lùng.
"Cũng không hẳn, tôi có vẻ đã chậm một bước, tới lúc ông đã đi rồi tôi mới kịp nhận ra...." Hàn Bách nở nụ cười tự trách, nếu đêm đó cô không ngủ thiếp đi thì có lẽ mọi chuyện đã khác.
Sáng cái hôm mà ông nội ra đi, vốn dĩ cô cũng không thể biết được, nhưng Tôn Mặc Thiên nói ngửi thấy mùi nước hoa lạ trong phòng bệnh, đêm đó do anh hút thuốc nên không nhận ra được, tới sáng hôm sau khi lại gần giường bệnh mới cảm nhận được, lại có Tiểu Nhã đã trông thấy hết thảy, nhưng không dám nói...
"Chị...xin chị tha cho mẹ em..." Hàn Tiểu Dương cắn môi nói.
"Tha? Vậy bây giờ tôi giết chết mẹ cô rồi cô cũng tha thứ cho tôi nhé?" Hàn Bách nói.
"Chị...em sẽ chịu trách nhiệm thay mẹ em...cầu xin chị đừng làm gì mẹ em.."
"Việc bà ta làm ra bà ta sẽ phải chịu trách nhiệm, không phải việc của cô!" Hàn Bách nói xong quay người rời đi.
Vũ An Tử bà sẽ nhận lại tất cả hậu quả của việc này, cái chết của mẹ, của ông nội đều liên quan trực tiếp tới bà ta.
Bình luận facebook