Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 88: Tốn công vô ích
Hôm nay Tôn Mặc Thiên về nhà khá muộn, vừa vào nhà anh liền hỏi dì Trương: "Cô ấy đâu?"
"Thiếu phu nhân hôm nay hình như có chuyện buồn, nhốt mình trên phòng từ sáng, bữa trưa và bữa tối đều không xuống ăn" Dì Trương có chút lo lắng.
Tôn Mặc Thiên nghe xong khẽ nhíu mày không nói gì đi lên phòng. Mở cửa ra trong phòng không chút ánh sáng.
"Tạch!" Điện trong phòng sáng lên, anh phát hiện Hàn Bách đang ở trong chăn.
"Sao vậy? Sao lại bỏ bữa tự nhốt mình trên này?" Tôn Mặc Thiên đi lại nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô hỏi.
"..."
Thấy Hàn Bách không trả lời anh lại hỏi tiếp: "Không khoẻ ở đâu sao? Nói anh nghe"
"..."
Vẫn im lặng như cũ, Tôn Mặc Thiên liền giơ tay kéo tấm chăn ra, khuân mặt nhỏ nhắn của Hàn Bách dần lộ ra, cô nheo mắt lại vì ánh sáng. Tôn Mặc Thiên lại đưa tay che trước mắt cô chờ cô thích nghi với ánh sáng.
"Sảy ra chuyện gì?" Tôn Mặc Thiên lại hỏi. Anh phát hiện trong mắt Hàn Bách co tia máu, bọng mắt hơi sưng liền biết cô đã khóc.
"Anh có chuyện gì giấu em không?" Hàn Bách trầm mặc vài giây rồi hỏi.
Tôn Mặc Thiên hơi kinh ngạc nhìn Hàn Bách, chuyện gì giấu sao? Đột nhiên anh nhớ ra tài liệu anh bảo Tần Minh điều tra đã để quên ở bàn làm việc, không lẽ Hàn Bách đã đọc được?
"Trả lời em đi!" Hàn Bách thúc giục.
"Em đọc được nó rồi à?"
"Đúng, em đọc được vào sáng nay! Sao anh lại giấu em chuyện quan trọng như vậy?" Hàn Bách cố kìm nén cảm xúc, sống mũi cô bắt đầu cay cay.
"Đừng khóc! Anh sai rồi!" Tôn Mặc Thiên thấy Hàn Bách sắp khóc liền ôm lấy cô nhận lỗi.
"Anh phải trả lời em chứ!" Hàn Bách rời khỏi vòng tay của Tôn Mặc Thiên hỏi.
"Sau sự ra đi của ông, anh định để qua một thời gian mới nói cho em biết"
"Chuyện đó là thật chứ? Mẹ vẫn còn sống thật sao?" Hàn Bách nghe xong lý do cũng không tức giận mấy nữa.
"Là thật" Tôn Mặc Thiên gật đầu.
"Làm sao có thể..." Hàn Bách che miệng khóc. Mẹ cô người đã chết rất lâu về trước lại vẫn còn sống...
Tôn Mặc Thiên im lặng, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ sảy ra mà thôi.
"Vậy...mẹ em...giờ bà đang ở đâu?"
"Tạm thời anh chưa tìm ra được, nhưng anh nhất định sẽ tìm ra"
"Nếu không phải sự thật thì sao?" Hàn Bách bất an hỏi.
"Anh đã cho người kiểm tra lại mộ của mẹ, hoàn toàn trống không, cho người đi tìm hiểu chỉ biết mẹ em còn sống."
"Làm sao anh biết được đó là mẹ em?"
"Nhờ nhặt được cái này" Tôn Mặc Thiên vừa nói vừa mở ví lấy một tấm hình nhỏ ra, trong hình là một người phụ nữ trung niên đang nằm trên giường, xung quanh là các thiết bị y tế, còn có cả một người đàn ông nhưng rất tiếc khuân mặt đã bị làm mờ. Nhưng khuân mặt người phụ nữ lại vô cùng rõ.
Hàn Bách hoàn toàn sững người, đây đúng là mẹ cô rồi..
"Còn nữa..em nên hạn chế tiếp xúc với Vân Liên một chút, anh cảm nhận ông ta rất nguy hiểm" Tôn Mặc Thiên nói.
"Vâng.." Hàn Bách dù không hiểu nhưng vẫn gật đầu.
"Thiên...giúp em tìm mẹ đi..." Hàn Bách nắm lấy bàn tay của Tôn Mặc Thiên.
"Yên tâm, chắc chắn anh sẽ tìm ra"
- ---------------
Hàn Tiểu Dương hôm nay lại tới tìm Hàn Bách vào lúc sáng. Cô ta cứ nghĩ mẹ vào tù thì sẽ không sao, nhưng hôm nay khi tới thăm mẹ mình cô phát hiện bà còn tiều tuỵ hơn rất nhiều so với trước kia. Bản thân là một người con làm sao có thể nhìn mẹ mình như vậy được cho dù tội lỗi bà gây ra có lớn tới đâu.
"Cho nên hôm nay cô tới đây là muốn tôi tha cho bà ta?" Hàn Bách nói, Hàn Tiểu Dương cũng rất kiên trì, không phải một lần tìm gặp tới cô mà đã nhiều lần rồi.
"Cô nên trở về đi thì hơn" Giọng nói của Tôn Mặc Thiên vang lên từ đằng sau, anh đi xuống ngồi cạnh Hàn Bách.
"Anh rể, anh hãy để mẹ em được an ổn ở trong tù được không? Với tình hình như vậy bà ấy sẽ không sống được mất!"
"Cô nên lo cho mình đi thì hơn, mẹ cô có không ít kẻ thù giờ lại không thể ở bên cạnh cô" Hàn Bách nhíu mày nói.
"Em không thể đứng yên nhìn được, chỉ có chị mới có thể làm được thôi..." Hàn Tiểu Dương vẫn chưa bỏ cuộc.
"Cô sai rồi, tôi là người không có khả năng làm được nhất, vậy nên hãy trở về đi" Hàn Bách cười nhạt nói, bảo cô cứu người mà cô muốn giết nhất hay sao? Nằm mơ, hình phạt đó đối với bà ta là quá nhẹ nhàng rồi.
Không còn cách nào khác Hàn Tiểu Dương chỉ có thể quay trở về.
"Anh không đi làm sao? Đã quá giờ rồi" Hàn Bách nhìn đồng hồ hỏi. Thường thì giờ này anh phải đi làm rồi.
"Thời gian hôm nay của anh để bù đắp cho phu nhân" Tôn Mặc Thiên vòng tay qua eo Hàn Bách ghé sát vào tai cô nói.
"Anh..bù đắp cái gì cơ?" Hơi thở ấm nóng của Tôn Mặc Thiên phả lên mặt Hàn Bách khiến cô run lên.
"Bù đắp tinh thần" Tôn Mặc Thiên nói xong liền nhấc bổng Hàn Bách lên, đặt cô lên đùi mình.
"A!" Hàn Bách giật mình bám chặt vào cổ Tôn Mặc Thiên.
Tôn Mặc Thiên khẽ cười rồi kéo gáy Hàn Bách hôn lên môi cô.
"Ưm...anh làm gì vậy!" Hàn Bách nổi đoá vì nụ hôn bất ngờ.
"Thực hiện nghĩa vụ của một người làm chồng" Tôn Mặc Thiên nói xong ôm Hàn Bách đi lên phòng.
"A...bỏ em xuống..."
"Thiếu phu nhân hôm nay hình như có chuyện buồn, nhốt mình trên phòng từ sáng, bữa trưa và bữa tối đều không xuống ăn" Dì Trương có chút lo lắng.
Tôn Mặc Thiên nghe xong khẽ nhíu mày không nói gì đi lên phòng. Mở cửa ra trong phòng không chút ánh sáng.
"Tạch!" Điện trong phòng sáng lên, anh phát hiện Hàn Bách đang ở trong chăn.
"Sao vậy? Sao lại bỏ bữa tự nhốt mình trên này?" Tôn Mặc Thiên đi lại nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô hỏi.
"..."
Thấy Hàn Bách không trả lời anh lại hỏi tiếp: "Không khoẻ ở đâu sao? Nói anh nghe"
"..."
Vẫn im lặng như cũ, Tôn Mặc Thiên liền giơ tay kéo tấm chăn ra, khuân mặt nhỏ nhắn của Hàn Bách dần lộ ra, cô nheo mắt lại vì ánh sáng. Tôn Mặc Thiên lại đưa tay che trước mắt cô chờ cô thích nghi với ánh sáng.
"Sảy ra chuyện gì?" Tôn Mặc Thiên lại hỏi. Anh phát hiện trong mắt Hàn Bách co tia máu, bọng mắt hơi sưng liền biết cô đã khóc.
"Anh có chuyện gì giấu em không?" Hàn Bách trầm mặc vài giây rồi hỏi.
Tôn Mặc Thiên hơi kinh ngạc nhìn Hàn Bách, chuyện gì giấu sao? Đột nhiên anh nhớ ra tài liệu anh bảo Tần Minh điều tra đã để quên ở bàn làm việc, không lẽ Hàn Bách đã đọc được?
"Trả lời em đi!" Hàn Bách thúc giục.
"Em đọc được nó rồi à?"
"Đúng, em đọc được vào sáng nay! Sao anh lại giấu em chuyện quan trọng như vậy?" Hàn Bách cố kìm nén cảm xúc, sống mũi cô bắt đầu cay cay.
"Đừng khóc! Anh sai rồi!" Tôn Mặc Thiên thấy Hàn Bách sắp khóc liền ôm lấy cô nhận lỗi.
"Anh phải trả lời em chứ!" Hàn Bách rời khỏi vòng tay của Tôn Mặc Thiên hỏi.
"Sau sự ra đi của ông, anh định để qua một thời gian mới nói cho em biết"
"Chuyện đó là thật chứ? Mẹ vẫn còn sống thật sao?" Hàn Bách nghe xong lý do cũng không tức giận mấy nữa.
"Là thật" Tôn Mặc Thiên gật đầu.
"Làm sao có thể..." Hàn Bách che miệng khóc. Mẹ cô người đã chết rất lâu về trước lại vẫn còn sống...
Tôn Mặc Thiên im lặng, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ sảy ra mà thôi.
"Vậy...mẹ em...giờ bà đang ở đâu?"
"Tạm thời anh chưa tìm ra được, nhưng anh nhất định sẽ tìm ra"
"Nếu không phải sự thật thì sao?" Hàn Bách bất an hỏi.
"Anh đã cho người kiểm tra lại mộ của mẹ, hoàn toàn trống không, cho người đi tìm hiểu chỉ biết mẹ em còn sống."
"Làm sao anh biết được đó là mẹ em?"
"Nhờ nhặt được cái này" Tôn Mặc Thiên vừa nói vừa mở ví lấy một tấm hình nhỏ ra, trong hình là một người phụ nữ trung niên đang nằm trên giường, xung quanh là các thiết bị y tế, còn có cả một người đàn ông nhưng rất tiếc khuân mặt đã bị làm mờ. Nhưng khuân mặt người phụ nữ lại vô cùng rõ.
Hàn Bách hoàn toàn sững người, đây đúng là mẹ cô rồi..
"Còn nữa..em nên hạn chế tiếp xúc với Vân Liên một chút, anh cảm nhận ông ta rất nguy hiểm" Tôn Mặc Thiên nói.
"Vâng.." Hàn Bách dù không hiểu nhưng vẫn gật đầu.
"Thiên...giúp em tìm mẹ đi..." Hàn Bách nắm lấy bàn tay của Tôn Mặc Thiên.
"Yên tâm, chắc chắn anh sẽ tìm ra"
- ---------------
Hàn Tiểu Dương hôm nay lại tới tìm Hàn Bách vào lúc sáng. Cô ta cứ nghĩ mẹ vào tù thì sẽ không sao, nhưng hôm nay khi tới thăm mẹ mình cô phát hiện bà còn tiều tuỵ hơn rất nhiều so với trước kia. Bản thân là một người con làm sao có thể nhìn mẹ mình như vậy được cho dù tội lỗi bà gây ra có lớn tới đâu.
"Cho nên hôm nay cô tới đây là muốn tôi tha cho bà ta?" Hàn Bách nói, Hàn Tiểu Dương cũng rất kiên trì, không phải một lần tìm gặp tới cô mà đã nhiều lần rồi.
"Cô nên trở về đi thì hơn" Giọng nói của Tôn Mặc Thiên vang lên từ đằng sau, anh đi xuống ngồi cạnh Hàn Bách.
"Anh rể, anh hãy để mẹ em được an ổn ở trong tù được không? Với tình hình như vậy bà ấy sẽ không sống được mất!"
"Cô nên lo cho mình đi thì hơn, mẹ cô có không ít kẻ thù giờ lại không thể ở bên cạnh cô" Hàn Bách nhíu mày nói.
"Em không thể đứng yên nhìn được, chỉ có chị mới có thể làm được thôi..." Hàn Tiểu Dương vẫn chưa bỏ cuộc.
"Cô sai rồi, tôi là người không có khả năng làm được nhất, vậy nên hãy trở về đi" Hàn Bách cười nhạt nói, bảo cô cứu người mà cô muốn giết nhất hay sao? Nằm mơ, hình phạt đó đối với bà ta là quá nhẹ nhàng rồi.
Không còn cách nào khác Hàn Tiểu Dương chỉ có thể quay trở về.
"Anh không đi làm sao? Đã quá giờ rồi" Hàn Bách nhìn đồng hồ hỏi. Thường thì giờ này anh phải đi làm rồi.
"Thời gian hôm nay của anh để bù đắp cho phu nhân" Tôn Mặc Thiên vòng tay qua eo Hàn Bách ghé sát vào tai cô nói.
"Anh..bù đắp cái gì cơ?" Hơi thở ấm nóng của Tôn Mặc Thiên phả lên mặt Hàn Bách khiến cô run lên.
"Bù đắp tinh thần" Tôn Mặc Thiên nói xong liền nhấc bổng Hàn Bách lên, đặt cô lên đùi mình.
"A!" Hàn Bách giật mình bám chặt vào cổ Tôn Mặc Thiên.
Tôn Mặc Thiên khẽ cười rồi kéo gáy Hàn Bách hôn lên môi cô.
"Ưm...anh làm gì vậy!" Hàn Bách nổi đoá vì nụ hôn bất ngờ.
"Thực hiện nghĩa vụ của một người làm chồng" Tôn Mặc Thiên nói xong ôm Hàn Bách đi lên phòng.
"A...bỏ em xuống..."
Bình luận facebook