Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-99
Chương 99: Dna
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bầu không khí giữa hai người có thể được
miêu tả như gươm súng đã sẵn sàng, đẳng đằng
sát khí. Đường Hoa Nguyệt hận nỗi căm thù trong
mắt mình không thể biên thành một con dao đâm
thẳng vào Hoäc Anh Tuấn, anh ta còn có mặt mũi
chủ động nhắc tới bố cô sao?
Hoắc Anh Tuấn từ trước đến nay hầu như
chưa bao giờ bị mỉa mai cay nghiệt như vậy, sắc
mặt anh ta như mây đen mù mịt kéo tới trước mỗi
trận mưa giông gió bão.
Bỗng có tiếng chuông điện thoại trong túi
quần vang lên, anh ta nôn nóng, lấy ra nhìn thông
báo màn hình hiển thị, cơ mặt anh giãn ra. Khóe
miệng Đường Hoa Nguyệt cong lên:
"Rốt cuộc là ai? Cứ nghe đi thì biết. Tôi sẽ cho
anh chút thời gian cuối cùng để nói chuyện. "
Sau đó, anh nhận điện thoại và nhấn loa
ngoài.
Giọng nói của La Cơ Vị Y vang lên trong
phòng:
"Anh Hoäắc, kết quả xét nghiệm DNA mà anh
bảo tôi kiểm tra với sợi tóc của anh đã có rồi"
Đường Hoa Nguyệt ngay lập tức hiểu được
chuyện gì đang xảy ra, cô nheo mắt nhìn Hoắc
Anh Tuấn, nghiến răng nghiến lợi căm hận, anh
thật sự xứng đáng là chủ tịch Hoäc lợi hại, kiên
quyết, mạnh mẽ như sãm rên gió cuốn.
Chỉ mới gặp nhau trong một khoảng thời gian
ngắn vào ngày hôm trước, vậy mà anh ta đã có
thể dứt tóc cô đi lúc nào mà cô không hề hay biết,
chết tiệt! Đường Hoa Nguyệt nghiến răng tự
mảng mình sao bất cẩn như vậy!
Haizz... nhưng không sao, cứ để anh ta điều
tra tùy ý, bây giờ cô là Đàm Ngôn.
La Cơ Vị Y cũng có chút sợ hãi, nhưng vẫn
phải báo cáo kết quả xét nghiệm cho Hoắc Anh
Tuấn:
"Phu nhân mất cũng đã năm năm rồi. Cơ sở
dữ liệu DNA của Tây Huyền đã được chỉnh lý lại
một lần. Bây giờ chút thông tin cơ bản vê DNA
còn sót lại của phu nhân đã không tìm được nữa.
Cho nên chúng ta chỉ có thể dùng phương pháp
khác để so sánh"
"Nhưng đáng tiếc... Đàm Ngôn không phải là
phu nhân đã chết năm năm trước."
Hoäc Anh Tuấn còn đang nở nụ cười trên môi,
chờ nhìn Đường Hoa Nguyệt hoang mang, sợ hãi
đến mức phải tháo mặt nạ trước mặt anh, anh
cũng đã nghĩ đến việc sau khi cô thừa nhận thì sẽ
quyết toán tài sản với mình như thế nào!
Nhưng tại sao lại có thể như thế? Sao lại có
thể không phải chứ?
Ánh mắt kinh ngạc của Hoäc Anh Tuấn di
chuyển từ gương mặt Đường Hoa Nguyệt sang
chiếc điện thoại, lớn tiếng quát tên vệ sĩ vô tội:
"Anh có phải là chán sống rồi không? Cái gì
mà không thể tìm được? Không thể nào, có chút
việc cỏn con như vậy mà cũng làm không xong.
Đi kiểm tra lại đi!"
La Cơ Vị Y khóc không ra nước mắt:
"Anh Hoäc, kết quả xét nghiệm không thể sai
được, đây là kết quả của bốn cơ quan giám định
DNA trong thành phố đưa ra cùng một lúc..."
Ánh mắt Hoắc Anh Tuấn thoáng chút kinh hãi,
anh ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Đường
- ---------------------------
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bầu không khí giữa hai người có thể được
miêu tả như gươm súng đã sẵn sàng, đẳng đằng
sát khí. Đường Hoa Nguyệt hận nỗi căm thù trong
mắt mình không thể biên thành một con dao đâm
thẳng vào Hoäc Anh Tuấn, anh ta còn có mặt mũi
chủ động nhắc tới bố cô sao?
Hoắc Anh Tuấn từ trước đến nay hầu như
chưa bao giờ bị mỉa mai cay nghiệt như vậy, sắc
mặt anh ta như mây đen mù mịt kéo tới trước mỗi
trận mưa giông gió bão.
Bỗng có tiếng chuông điện thoại trong túi
quần vang lên, anh ta nôn nóng, lấy ra nhìn thông
báo màn hình hiển thị, cơ mặt anh giãn ra. Khóe
miệng Đường Hoa Nguyệt cong lên:
"Rốt cuộc là ai? Cứ nghe đi thì biết. Tôi sẽ cho
anh chút thời gian cuối cùng để nói chuyện. "
Sau đó, anh nhận điện thoại và nhấn loa
ngoài.
Giọng nói của La Cơ Vị Y vang lên trong
phòng:
"Anh Hoäắc, kết quả xét nghiệm DNA mà anh
bảo tôi kiểm tra với sợi tóc của anh đã có rồi"
Đường Hoa Nguyệt ngay lập tức hiểu được
chuyện gì đang xảy ra, cô nheo mắt nhìn Hoắc
Anh Tuấn, nghiến răng nghiến lợi căm hận, anh
thật sự xứng đáng là chủ tịch Hoäc lợi hại, kiên
quyết, mạnh mẽ như sãm rên gió cuốn.
Chỉ mới gặp nhau trong một khoảng thời gian
ngắn vào ngày hôm trước, vậy mà anh ta đã có
thể dứt tóc cô đi lúc nào mà cô không hề hay biết,
chết tiệt! Đường Hoa Nguyệt nghiến răng tự
mảng mình sao bất cẩn như vậy!
Haizz... nhưng không sao, cứ để anh ta điều
tra tùy ý, bây giờ cô là Đàm Ngôn.
La Cơ Vị Y cũng có chút sợ hãi, nhưng vẫn
phải báo cáo kết quả xét nghiệm cho Hoắc Anh
Tuấn:
"Phu nhân mất cũng đã năm năm rồi. Cơ sở
dữ liệu DNA của Tây Huyền đã được chỉnh lý lại
một lần. Bây giờ chút thông tin cơ bản vê DNA
còn sót lại của phu nhân đã không tìm được nữa.
Cho nên chúng ta chỉ có thể dùng phương pháp
khác để so sánh"
"Nhưng đáng tiếc... Đàm Ngôn không phải là
phu nhân đã chết năm năm trước."
Hoäc Anh Tuấn còn đang nở nụ cười trên môi,
chờ nhìn Đường Hoa Nguyệt hoang mang, sợ hãi
đến mức phải tháo mặt nạ trước mặt anh, anh
cũng đã nghĩ đến việc sau khi cô thừa nhận thì sẽ
quyết toán tài sản với mình như thế nào!
Nhưng tại sao lại có thể như thế? Sao lại có
thể không phải chứ?
Ánh mắt kinh ngạc của Hoäc Anh Tuấn di
chuyển từ gương mặt Đường Hoa Nguyệt sang
chiếc điện thoại, lớn tiếng quát tên vệ sĩ vô tội:
"Anh có phải là chán sống rồi không? Cái gì
mà không thể tìm được? Không thể nào, có chút
việc cỏn con như vậy mà cũng làm không xong.
Đi kiểm tra lại đi!"
La Cơ Vị Y khóc không ra nước mắt:
"Anh Hoäc, kết quả xét nghiệm không thể sai
được, đây là kết quả của bốn cơ quan giám định
DNA trong thành phố đưa ra cùng một lúc..."
Ánh mắt Hoắc Anh Tuấn thoáng chút kinh hãi,
anh ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Đường
- ---------------------------
Bình luận facebook