Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-98
Chương 98: Không thể là đối thủ của tôi!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cạnh” Ly cà phê trong tay Từ Uyển Nhan bị
đổ. Hương thơm của cà phê lan ra bốn phía còn
cô ta thì hoảng hốt nhìn Lục Xuyên Mạn, giọng
điệu không kiềm chế được mà run rẩy.
"Cái gì? Anh nói K là Đường, Đường Hoa
Nguyệt sao? Đường Hoa Nguyệt vẫn chưa chết?
Chuyện này làm sao có thể được!"
Từ Uyển Nhan không dám tin!
Lục Xuyên Mạn dùng ngón tay mảnh khảnh
đẩy gọng kính lên, nở nụ cười ma mị, từng từ từng
từ nói ra vô cùng bĩnh tĩnh: "Đường Hoa Nguyệt,
vẫn còn sống."
Biểu hiện của Lục Xuyên Mạn kiên định.
Từ Uyển Nhan không thấy một chút đùa cợt
nào trong ánh mắt của anh ta cả. Hơn nữa, Lục
Xuyên Mạn luôn mang theo nỗi nhớ khuôn nguồn
với Đường Hoa Nguyệt, anh ta rất quen thuộc với
Đường Hoa Nguyệt.
Điều này đủ để chứng minh rằng những gì
Lục Xuyên Mạn nói là sự thật!
Lúc này, Từ Uyển Nhan mới hoàn toàn hoảng
sợ: "Cô ta đã trở vê Thành phố Hà Nội... Không
được! Chúng ta tuyệt đối không thể để cô ta sống
sót trên thế giới này được! Cô ta, cô ta biết quá
nhiều bí mật về chúng ta... Cô ta trở về lần này
nhất định là muốn báo thù chúng ta...! "
Lục Xuyên Mạn hơi nhếch lên khóe miệng:
"Tôi không có gì phải sợ cả. Ngược lại là cô đấy,
cô Từ, cho cô nhiêu năm như vậy để có thể tiếp
cận Hoắc Anh Tuấn, nhưng cô cũng chẳng thể
thành công mà ngôi lên vị trí bà chủ được.... Thật
sự là vô dụng. Nếu còn như thế này nữa thì không
bao lâu sau, cô sẽ trở thành kẻ thất bại hoàn toàn
dưới tay Đường Hoa Nguyệt. ˆ
Từ Uyển Nhan bị động vào chỗ đau, cau mày,
đáp trả: "Nói thì hay đấy. Nếu không có anh thì
năm đó Đường Hoa Nguyệt sẽ khổ sở như vậy
sao? Anh không sợ rằng cô ta không báo thù anh
sao?”
Lục Xuyên Mạn nhấp một ngụm cà phê: "vậy
thì tôi câu còn không được."
Từ Uyển Nhan như thể đấm phải vào cục
bông, cuối cùng chỉ đành cúi đầu, cô thừa nhận
bây giờ bản thân mình cùng Lục Xuyên Mạn
giống như con châu chấu bị trói cùng một chỗ:
"Tôi phải mau chóng bắt Hoắc Anh Tuấn cho tôi
một thân phận chính đáng. Hơn nữa, tôi bán tin
tức cho anh nhiều năm như vậy rồi nên bây giờ
anh phải giúp tôi"
Lục Xuyên Mạn cũng chẳng thèm nói rõ ràng
mà lập tức đổi chủ đề: " Bên Hoắc Trình Sơn như
thế nào rồi?"
Từ Uyển Nhan không tức giận, cô thành thực
nói: "Ông ta rất tin tưởng tôi, cảm thấy tôi xử tốt
với con trai ông ta rất tốt nên rất hài lòng, ông ta
mong tôi có thể chăm sóc tốt cho Hoắc Anh
Tuấn”
Nói đến đây, Từ Uyển Nhan khôi phục một
chút tự tin: “Bố và em trai của Hoắc Anh Tuấn tin
tưởng tôi tuyệt đối, tôi không tin Đường Hoa
Nguyệt có thể thăng được tôi! Chỉ cần có bọn họ
đứng ở phía sau, sớm muộn gì thì Hoäc Anh Tuấn
cũng sẽ là của tôi! Năm năm trước cô ta thua
thảm hại, năm năm sau, cô ta vẫn không thể là
đối thủ của tôi!"
- ---------------------------
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cạnh” Ly cà phê trong tay Từ Uyển Nhan bị
đổ. Hương thơm của cà phê lan ra bốn phía còn
cô ta thì hoảng hốt nhìn Lục Xuyên Mạn, giọng
điệu không kiềm chế được mà run rẩy.
"Cái gì? Anh nói K là Đường, Đường Hoa
Nguyệt sao? Đường Hoa Nguyệt vẫn chưa chết?
Chuyện này làm sao có thể được!"
Từ Uyển Nhan không dám tin!
Lục Xuyên Mạn dùng ngón tay mảnh khảnh
đẩy gọng kính lên, nở nụ cười ma mị, từng từ từng
từ nói ra vô cùng bĩnh tĩnh: "Đường Hoa Nguyệt,
vẫn còn sống."
Biểu hiện của Lục Xuyên Mạn kiên định.
Từ Uyển Nhan không thấy một chút đùa cợt
nào trong ánh mắt của anh ta cả. Hơn nữa, Lục
Xuyên Mạn luôn mang theo nỗi nhớ khuôn nguồn
với Đường Hoa Nguyệt, anh ta rất quen thuộc với
Đường Hoa Nguyệt.
Điều này đủ để chứng minh rằng những gì
Lục Xuyên Mạn nói là sự thật!
Lúc này, Từ Uyển Nhan mới hoàn toàn hoảng
sợ: "Cô ta đã trở vê Thành phố Hà Nội... Không
được! Chúng ta tuyệt đối không thể để cô ta sống
sót trên thế giới này được! Cô ta, cô ta biết quá
nhiều bí mật về chúng ta... Cô ta trở về lần này
nhất định là muốn báo thù chúng ta...! "
Lục Xuyên Mạn hơi nhếch lên khóe miệng:
"Tôi không có gì phải sợ cả. Ngược lại là cô đấy,
cô Từ, cho cô nhiêu năm như vậy để có thể tiếp
cận Hoắc Anh Tuấn, nhưng cô cũng chẳng thể
thành công mà ngôi lên vị trí bà chủ được.... Thật
sự là vô dụng. Nếu còn như thế này nữa thì không
bao lâu sau, cô sẽ trở thành kẻ thất bại hoàn toàn
dưới tay Đường Hoa Nguyệt. ˆ
Từ Uyển Nhan bị động vào chỗ đau, cau mày,
đáp trả: "Nói thì hay đấy. Nếu không có anh thì
năm đó Đường Hoa Nguyệt sẽ khổ sở như vậy
sao? Anh không sợ rằng cô ta không báo thù anh
sao?”
Lục Xuyên Mạn nhấp một ngụm cà phê: "vậy
thì tôi câu còn không được."
Từ Uyển Nhan như thể đấm phải vào cục
bông, cuối cùng chỉ đành cúi đầu, cô thừa nhận
bây giờ bản thân mình cùng Lục Xuyên Mạn
giống như con châu chấu bị trói cùng một chỗ:
"Tôi phải mau chóng bắt Hoắc Anh Tuấn cho tôi
một thân phận chính đáng. Hơn nữa, tôi bán tin
tức cho anh nhiều năm như vậy rồi nên bây giờ
anh phải giúp tôi"
Lục Xuyên Mạn cũng chẳng thèm nói rõ ràng
mà lập tức đổi chủ đề: " Bên Hoắc Trình Sơn như
thế nào rồi?"
Từ Uyển Nhan không tức giận, cô thành thực
nói: "Ông ta rất tin tưởng tôi, cảm thấy tôi xử tốt
với con trai ông ta rất tốt nên rất hài lòng, ông ta
mong tôi có thể chăm sóc tốt cho Hoắc Anh
Tuấn”
Nói đến đây, Từ Uyển Nhan khôi phục một
chút tự tin: “Bố và em trai của Hoắc Anh Tuấn tin
tưởng tôi tuyệt đối, tôi không tin Đường Hoa
Nguyệt có thể thăng được tôi! Chỉ cần có bọn họ
đứng ở phía sau, sớm muộn gì thì Hoäc Anh Tuấn
cũng sẽ là của tôi! Năm năm trước cô ta thua
thảm hại, năm năm sau, cô ta vẫn không thể là
đối thủ của tôi!"
- ---------------------------
Bình luận facebook