Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-54
Chương 54: Cô sợ mình sẽ khóc!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Em muốn nhờ anh một chuyện, trước mặt
Hoắc Anh Tuấn, mong anh giúp em làm giải bệnh
án.
Lông mày của người đàn ông lập tức nhăn lại:
“Đường Hoa Nguyệt...
“Anh nghe em nói hết đã” Đường Hoa Nguyệt
mấp máy môi: “Bây giờ, em đang gặp phải một
chuyện rất phiên phức, chỉ còn cách là làm giả
bệnh án, em không biết chuyện này có làm ảnh
hưởng đến danh tiếng của anh không nữa? Anh
xem cách này có làm được không?”
"Anh cứ nói, lúc em gọi điện thoại cấp cứu,
hoặc khi các anh đang trên đường đến, là em nói
dối rằng mình bị ung thư máu, nên các anh mới
hiểu nhâm cho rằng em bị ung thư máu, chỉ cần
nói với anh ấy như vậy thôi, có được không?"
Đường Hoa Nguyệt nói xong ba chữ cuối
cùng xong nhìn chăm chằm Tần Kỳ Tân.
"Em nghĩ là được sao?" Khuôn mặt tuấn tú
của Tần Kỳ Tân rõ ràng đã nhuốm đầy lửa giận:
"Đường Hoa Nguyệt, em có biết tình hình của
mình bây giờ như thế nào không? Anh cứu không
nổi em nữa rồi, em nghĩ rằng anh nói dối như vậy
thì sẽ không có chuyện gì sao?”
"Trước hết, cứ tạm bỏ vấn đề năng lực qua
một bên, chỉ đơn giản việc em là đàn em khóa
dưới của anh thôi, chắc chăn anh cũng sẽ không
để xảy ra lỗi lâm gì rồi. Em tin rằng Hoắc Anh
Tuấn tin những lời em vừa bịa ra sao?"
Thấy Đường Hoa Nguyệt bất động nhìn mình,
một tay anh ta đút vào túi áo blouse trắng, cố
gắng khống chế giọng điệu của mình.
"Lý do, nói cho anh một lý do thuyết phục”
Đường Hoa Nguyệt biết Lục Xuyên Mãn tàn
nhẫn như thể nào, cô đương nhiên sẽ không kéo
Tần Kỳ Tân xuống theo được.
Chỉ cân anh ta giúp việc làm giả bệnh tình của
cô được thông qua, đạt được mục đích của Lục
Xuyên Mãn, anh trai cô không gặp chuyện gì là
được rồi, anh ta không cần biết quá nhiều
chuyện...
"Em không có lý do hợp lý để thuyết phục tiền
bối cả. Nếu có thì chỉ là vì em không muốn cùng
anh ấy tiếp tục dây dưa nữa thôi." Trên khuôn mặt
cô thoáng hiện một nụ cười nhàn nhạt nhưng
không nhìn ra rõ là vui hay buồn.
Lông mày của Tần Kỳ Tân càng nhíu chặt hơn:
"Em không yêu anh ấy sao?"
Khi nghe những lời này, Đường Hoa Nguyệt
khẽ gật đầu.
Tần Kỳ Tân chăm chú nhìn Đường Hoa
Nguyệt, bàn tay to nắm chặt cây bút trong túi áo.
"Đường Hoa Nguyệt, em nên soi lại chính
mình trong gương đi, xem xem bây giờ mình đã
trở thành cái bộ dạng gì rồi."
Chặt đứt mối liên hệ với người mình yêu nhất,
trái tim đau đớn như thế nào, tất cả đều được
biểu hiện tỷ mỉ, rõ nét trên khuôn mặt.
Cô ngây người nhìn anh ta, nhưng người đàn
ông đã thay đổi chủ đề.
"Anh có thể giúp em làm chuyện này, không
cần giả mạo chứng cứ, nhưng anh có một điều
kiện." Anh ta nhìn cô chằm chằm, nói rõ ràng:
"Anh muốn em giải quyết hết chuyện của mình rồi
theo anh ra nước ngoài, ngoan ngoãn chữa
bệnh... "
- ---------------------------
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Em muốn nhờ anh một chuyện, trước mặt
Hoắc Anh Tuấn, mong anh giúp em làm giải bệnh
án.
Lông mày của người đàn ông lập tức nhăn lại:
“Đường Hoa Nguyệt...
“Anh nghe em nói hết đã” Đường Hoa Nguyệt
mấp máy môi: “Bây giờ, em đang gặp phải một
chuyện rất phiên phức, chỉ còn cách là làm giả
bệnh án, em không biết chuyện này có làm ảnh
hưởng đến danh tiếng của anh không nữa? Anh
xem cách này có làm được không?”
"Anh cứ nói, lúc em gọi điện thoại cấp cứu,
hoặc khi các anh đang trên đường đến, là em nói
dối rằng mình bị ung thư máu, nên các anh mới
hiểu nhâm cho rằng em bị ung thư máu, chỉ cần
nói với anh ấy như vậy thôi, có được không?"
Đường Hoa Nguyệt nói xong ba chữ cuối
cùng xong nhìn chăm chằm Tần Kỳ Tân.
"Em nghĩ là được sao?" Khuôn mặt tuấn tú
của Tần Kỳ Tân rõ ràng đã nhuốm đầy lửa giận:
"Đường Hoa Nguyệt, em có biết tình hình của
mình bây giờ như thế nào không? Anh cứu không
nổi em nữa rồi, em nghĩ rằng anh nói dối như vậy
thì sẽ không có chuyện gì sao?”
"Trước hết, cứ tạm bỏ vấn đề năng lực qua
một bên, chỉ đơn giản việc em là đàn em khóa
dưới của anh thôi, chắc chăn anh cũng sẽ không
để xảy ra lỗi lâm gì rồi. Em tin rằng Hoắc Anh
Tuấn tin những lời em vừa bịa ra sao?"
Thấy Đường Hoa Nguyệt bất động nhìn mình,
một tay anh ta đút vào túi áo blouse trắng, cố
gắng khống chế giọng điệu của mình.
"Lý do, nói cho anh một lý do thuyết phục”
Đường Hoa Nguyệt biết Lục Xuyên Mãn tàn
nhẫn như thể nào, cô đương nhiên sẽ không kéo
Tần Kỳ Tân xuống theo được.
Chỉ cân anh ta giúp việc làm giả bệnh tình của
cô được thông qua, đạt được mục đích của Lục
Xuyên Mãn, anh trai cô không gặp chuyện gì là
được rồi, anh ta không cần biết quá nhiều
chuyện...
"Em không có lý do hợp lý để thuyết phục tiền
bối cả. Nếu có thì chỉ là vì em không muốn cùng
anh ấy tiếp tục dây dưa nữa thôi." Trên khuôn mặt
cô thoáng hiện một nụ cười nhàn nhạt nhưng
không nhìn ra rõ là vui hay buồn.
Lông mày của Tần Kỳ Tân càng nhíu chặt hơn:
"Em không yêu anh ấy sao?"
Khi nghe những lời này, Đường Hoa Nguyệt
khẽ gật đầu.
Tần Kỳ Tân chăm chú nhìn Đường Hoa
Nguyệt, bàn tay to nắm chặt cây bút trong túi áo.
"Đường Hoa Nguyệt, em nên soi lại chính
mình trong gương đi, xem xem bây giờ mình đã
trở thành cái bộ dạng gì rồi."
Chặt đứt mối liên hệ với người mình yêu nhất,
trái tim đau đớn như thế nào, tất cả đều được
biểu hiện tỷ mỉ, rõ nét trên khuôn mặt.
Cô ngây người nhìn anh ta, nhưng người đàn
ông đã thay đổi chủ đề.
"Anh có thể giúp em làm chuyện này, không
cần giả mạo chứng cứ, nhưng anh có một điều
kiện." Anh ta nhìn cô chằm chằm, nói rõ ràng:
"Anh muốn em giải quyết hết chuyện của mình rồi
theo anh ra nước ngoài, ngoan ngoãn chữa
bệnh... "
- ---------------------------
Bình luận facebook