Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-55
Chương 55: Cô không xứng để tôi tha thứ cho cô
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoắc Anh Tuấn mua một chút đồ ăn Đường
Hoa Nguyệt yêu thích, những đồ mà tình trạng
của cô có thể ăn được, ngoài ra anh còn mua
thêm một ít kẹo dẻo.
Cô ghét nhất là thuốc, ăn thêm một chút đồ
ngọt có thể cảm thấy dễ chịu hơn.
Trên đường lái xe trở về, Hoắc Anh Tuấn nhận
được điện thoại của Dư Cơ Uyển.
Cô ta báo cáo cho anh vè tình hình Hoắc Cao
Lãng.
Bây giờ, Hoắc Cao Lãng đang dần khôi phục
lấy lại tinh thần so với sự mất ổn định trước đây,
không phải lúc nào cũng tỉnh táo, nhưng có thể
nhận ra được người khác.
Vấết thương trên trán đã kết vảy, xem ra cũng
không phải là vấn đề lớn.
Dư Cơ Uyến nói: "Nếu Tổng giám đốc Hoắc
không tiện đường tới thì anh cũng không cân phải
đây. Chỉ là cậu hai muốn nghe giọng nói của anh
thôi”
"Ừm" Hoắc Anh Tuấn đánh tay lái, lộ ra vết
sẹo trên cổ tay: "Đưa điện thoại cho Cao Lãng, tôi
sẽ nói chuyện với em ấy."
Dư Cơ Uyển đồng ý.
Ngay sau đó, giọng nói nhẹ nhàng và ngây
thơ của Hoắc Cao Lãng vang lên ở đầu đây bên
kia: "Anh, anh ơi, anh đang ở đâu?”
Trong chốc lát, nét điển trai và rắn rỏi trên
khuôn mặt Hoắc Anh Tuấn cứng đờ.
Anh đang tức tốc đến phòng bệnh, nơi thủ
phạm từng làm em trai mình bị thương.
"Cao Lãng” Bầu trời bên ngoài hơi u ám, giọng
nói của người đàn ông nặng nê: "Có một người bị
bệnh rất nặng. Bây giờ, anh đang đi thăm cô ẩy,
có được không?”
Hoắc Cao Lãng xoay khối Rubik lộn xộn trên
tay: "Anh à, anh muốn làm gì thì làm, sao anh lại
hỏi em?”
Đi ngang qua ngã tư, đèn đỏ vừa mới bật lên,
Hoặc Anh Tuấn nhanh chóng đạp phanh.
Anh im lặng một lúc, ánh mắt phức tạp và mờ
mịt.
Anh nắm chặt tay lái, dựa đầu vào lưng ghế,
sau khi hít sâu một hơi, Hoắc Anh Tuấn mới trầm
giọng hỏi cậu: “Cao Lãng, nếu anh trai em làm sai
chuyện, em có ghét bỏ anh trai mình không? "
Thật ra thì không nên, anh rõ ràng biết rằng
cho dù Đường Hoa Nguyệt sắp chết, thì trong mắt
anh cũng chỉ xem như là báo ứng, là tội lỗi đáng
phải nhận.
Nhưng anh, chết tiệt không thể kiểm soát
được cảm xúc của mình.
Anh khó chịu, anh cáu kỉnh, anh... Hoảng sợ.
Không cam lòng, cũng không muốn cô sẽ rời
xa anh mãi mãi, thậm chí chỉ cân nghĩ đến viễn
cảnh này, anh đã cảm thấy trái tim trên lông ngực
như bị một mũi dao đâm xuyên qua.
Cơn đau khiến anh không thể suy nghĩ và nỗi
sợ hãi khiến anh mất kiểm soát.
Bây giờ, Hoắc Cao Lãng đang ở trong trạng
thái bình thường, cậu có thể cảm nhận được tâm
trạng của Hoäc Anh Tuấn đang không ổn định.
Tuy nhiên, loại thuốc mà cậu ta uống hàng
- ---------------------------
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoắc Anh Tuấn mua một chút đồ ăn Đường
Hoa Nguyệt yêu thích, những đồ mà tình trạng
của cô có thể ăn được, ngoài ra anh còn mua
thêm một ít kẹo dẻo.
Cô ghét nhất là thuốc, ăn thêm một chút đồ
ngọt có thể cảm thấy dễ chịu hơn.
Trên đường lái xe trở về, Hoắc Anh Tuấn nhận
được điện thoại của Dư Cơ Uyển.
Cô ta báo cáo cho anh vè tình hình Hoắc Cao
Lãng.
Bây giờ, Hoắc Cao Lãng đang dần khôi phục
lấy lại tinh thần so với sự mất ổn định trước đây,
không phải lúc nào cũng tỉnh táo, nhưng có thể
nhận ra được người khác.
Vấết thương trên trán đã kết vảy, xem ra cũng
không phải là vấn đề lớn.
Dư Cơ Uyến nói: "Nếu Tổng giám đốc Hoắc
không tiện đường tới thì anh cũng không cân phải
đây. Chỉ là cậu hai muốn nghe giọng nói của anh
thôi”
"Ừm" Hoắc Anh Tuấn đánh tay lái, lộ ra vết
sẹo trên cổ tay: "Đưa điện thoại cho Cao Lãng, tôi
sẽ nói chuyện với em ấy."
Dư Cơ Uyển đồng ý.
Ngay sau đó, giọng nói nhẹ nhàng và ngây
thơ của Hoắc Cao Lãng vang lên ở đầu đây bên
kia: "Anh, anh ơi, anh đang ở đâu?”
Trong chốc lát, nét điển trai và rắn rỏi trên
khuôn mặt Hoắc Anh Tuấn cứng đờ.
Anh đang tức tốc đến phòng bệnh, nơi thủ
phạm từng làm em trai mình bị thương.
"Cao Lãng” Bầu trời bên ngoài hơi u ám, giọng
nói của người đàn ông nặng nê: "Có một người bị
bệnh rất nặng. Bây giờ, anh đang đi thăm cô ẩy,
có được không?”
Hoắc Cao Lãng xoay khối Rubik lộn xộn trên
tay: "Anh à, anh muốn làm gì thì làm, sao anh lại
hỏi em?”
Đi ngang qua ngã tư, đèn đỏ vừa mới bật lên,
Hoặc Anh Tuấn nhanh chóng đạp phanh.
Anh im lặng một lúc, ánh mắt phức tạp và mờ
mịt.
Anh nắm chặt tay lái, dựa đầu vào lưng ghế,
sau khi hít sâu một hơi, Hoắc Anh Tuấn mới trầm
giọng hỏi cậu: “Cao Lãng, nếu anh trai em làm sai
chuyện, em có ghét bỏ anh trai mình không? "
Thật ra thì không nên, anh rõ ràng biết rằng
cho dù Đường Hoa Nguyệt sắp chết, thì trong mắt
anh cũng chỉ xem như là báo ứng, là tội lỗi đáng
phải nhận.
Nhưng anh, chết tiệt không thể kiểm soát
được cảm xúc của mình.
Anh khó chịu, anh cáu kỉnh, anh... Hoảng sợ.
Không cam lòng, cũng không muốn cô sẽ rời
xa anh mãi mãi, thậm chí chỉ cân nghĩ đến viễn
cảnh này, anh đã cảm thấy trái tim trên lông ngực
như bị một mũi dao đâm xuyên qua.
Cơn đau khiến anh không thể suy nghĩ và nỗi
sợ hãi khiến anh mất kiểm soát.
Bây giờ, Hoắc Cao Lãng đang ở trong trạng
thái bình thường, cậu có thể cảm nhận được tâm
trạng của Hoäc Anh Tuấn đang không ổn định.
Tuy nhiên, loại thuốc mà cậu ta uống hàng
- ---------------------------
Bình luận facebook