Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-57
Chương 57: Tất cả đều do cô gieo gió gặt bão
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cơn thịnh nộ từ trên người Hoắc Anh Tuấn
dần lan ra, im hơi lặng tiếng mà bao trùm lên cả
phòng bệnh.
Dù cho bây giờ anh không hề nói một chữ
nào, nhưng Đường Hoa Nguyệt cũng đã nhận ra
được sự căm phẫn của Hoắc Anh Tuấn.
Cô thấy anh nâng mắt nhìn mình, cảm giác
như đồng thời anh cũng đang tra tấn thần kinh
của mình, treo mình lên giá treo chữ thập.
Đường Hoa Nguyệt nhịn không được rụt cổ lại.
Anh bước đến chỗ cô. Mới vừa đi vài bước, cô
đã kích động xốc hẳn chăn ra mà xuống giường:
“Anh đừng lại đây!"
Người đàn ông thấy hành động của cô như
bình thường, thậm chí có thể coi là động tác
nhanh nhẹn, có chỗ nào giống một người bệnh
nặng, hoặc là một người bệnh nan y mới ra khỏi
phòng chăm sóc đặc biệt chưa được hai ngày
đâu.
"Đường Hoa Nguyệt!" Hoắc Anh Tuấn khó có
thể tin lại tức giận khôn nguôi, bước hai ba bước
đến trước mặt cô.
Cô vừa muốn chạy, anh đã một tay bắt lấy
cánh tay cô, mạnh mẽ ép cô lên trên tường, ngón
tay hung hăng bóp vào cổ cô, gầm lên, rít gào vào
Cô:
"Đường Hoa Nguyệt, con mẹ nó cô lại gạt tôi!"
Đôi mắt đen trẳng rõ ràng của cô nhìn khuôn
mặt anh tuấn của anh, sự phẫn nộ và hô hấp của
anh đan vào cùng một chỗ.
"Là do anh không chịu buông tha tôi!" Hai tay
Đường Hoa Nguyệt dùng sức bắt lấy tay anh, ý đồ
làm cho hô hấp của mình thông thuận hơn: "Nếu
tôi không lừa anh, tôi còn có đường sống sao?"
"Cho nên cô gạt tôi?" Khí thể của người đàn
ông quá mức hắc ám bức người, ngón tay bóp
cằm nàng kia chưa từng dùng lực lớn đến vậy.
"Đúng vậy đó." Đường Hoa Nguyệt nhếch môi,
trong ánh mắt sáng rỡ tràn đầy hận ý: "Tôi không
lừa anh, làm sao anh có thể đồng ý ly hôn với.
Nhưng hình như tôi đánh giá cao anh rồi. Mặc dù
tôi sắp chết, mặc dù anh có chút mềm lòng,
nhưng anh vẫn muốn trả thù tôi như trước, vẫn
không muốn buông tha tôi như trước!"
"Chúng ta như nhau thôi, ai cũng đừng trách
ai máu lạnh vô tình."
Hoặc Anh Tuấn vào giờ khắc này vô cùng hối
hận, trong cuộc đối thoại giữa anh và Hoắc Cao
Lãng vào mười phút trước, dính dáng đến người
phụ nữ ác động xấu xa Đường Hoa Nguyệt này.
Cô quả thực xấu xa thấy rõ, ác độc từ trong
xương tủy!
Nhắc tới cô với Cao Lãng, đều là sự sỉ nhục
đối với nó!
Lồng ngực người đàn ông chất chứa lửa giận
cao đến vạn trượng, lại thêm anh không cách nào
bỏ qua cũng không cách nào khống chế sự ghen
ty, giọng điệu gần như nghiến răng nghiến lợi.
"Xem ra là cô thật sự thực yêu Lục Xuyên
Mạn, sinh con cho hăn ta, bây giờ còn không từ
thủ đoạn, nghĩ tất cả biện pháp muốn cùng hắn ta
'người có tình rồi sẽ tìm về với nhau”?"
"Ha ha, kế hoạch tốt lắm. Biết tôi sẽ mềm
- ---------------------------
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cơn thịnh nộ từ trên người Hoắc Anh Tuấn
dần lan ra, im hơi lặng tiếng mà bao trùm lên cả
phòng bệnh.
Dù cho bây giờ anh không hề nói một chữ
nào, nhưng Đường Hoa Nguyệt cũng đã nhận ra
được sự căm phẫn của Hoắc Anh Tuấn.
Cô thấy anh nâng mắt nhìn mình, cảm giác
như đồng thời anh cũng đang tra tấn thần kinh
của mình, treo mình lên giá treo chữ thập.
Đường Hoa Nguyệt nhịn không được rụt cổ lại.
Anh bước đến chỗ cô. Mới vừa đi vài bước, cô
đã kích động xốc hẳn chăn ra mà xuống giường:
“Anh đừng lại đây!"
Người đàn ông thấy hành động của cô như
bình thường, thậm chí có thể coi là động tác
nhanh nhẹn, có chỗ nào giống một người bệnh
nặng, hoặc là một người bệnh nan y mới ra khỏi
phòng chăm sóc đặc biệt chưa được hai ngày
đâu.
"Đường Hoa Nguyệt!" Hoắc Anh Tuấn khó có
thể tin lại tức giận khôn nguôi, bước hai ba bước
đến trước mặt cô.
Cô vừa muốn chạy, anh đã một tay bắt lấy
cánh tay cô, mạnh mẽ ép cô lên trên tường, ngón
tay hung hăng bóp vào cổ cô, gầm lên, rít gào vào
Cô:
"Đường Hoa Nguyệt, con mẹ nó cô lại gạt tôi!"
Đôi mắt đen trẳng rõ ràng của cô nhìn khuôn
mặt anh tuấn của anh, sự phẫn nộ và hô hấp của
anh đan vào cùng một chỗ.
"Là do anh không chịu buông tha tôi!" Hai tay
Đường Hoa Nguyệt dùng sức bắt lấy tay anh, ý đồ
làm cho hô hấp của mình thông thuận hơn: "Nếu
tôi không lừa anh, tôi còn có đường sống sao?"
"Cho nên cô gạt tôi?" Khí thể của người đàn
ông quá mức hắc ám bức người, ngón tay bóp
cằm nàng kia chưa từng dùng lực lớn đến vậy.
"Đúng vậy đó." Đường Hoa Nguyệt nhếch môi,
trong ánh mắt sáng rỡ tràn đầy hận ý: "Tôi không
lừa anh, làm sao anh có thể đồng ý ly hôn với.
Nhưng hình như tôi đánh giá cao anh rồi. Mặc dù
tôi sắp chết, mặc dù anh có chút mềm lòng,
nhưng anh vẫn muốn trả thù tôi như trước, vẫn
không muốn buông tha tôi như trước!"
"Chúng ta như nhau thôi, ai cũng đừng trách
ai máu lạnh vô tình."
Hoặc Anh Tuấn vào giờ khắc này vô cùng hối
hận, trong cuộc đối thoại giữa anh và Hoắc Cao
Lãng vào mười phút trước, dính dáng đến người
phụ nữ ác động xấu xa Đường Hoa Nguyệt này.
Cô quả thực xấu xa thấy rõ, ác độc từ trong
xương tủy!
Nhắc tới cô với Cao Lãng, đều là sự sỉ nhục
đối với nó!
Lồng ngực người đàn ông chất chứa lửa giận
cao đến vạn trượng, lại thêm anh không cách nào
bỏ qua cũng không cách nào khống chế sự ghen
ty, giọng điệu gần như nghiến răng nghiến lợi.
"Xem ra là cô thật sự thực yêu Lục Xuyên
Mạn, sinh con cho hăn ta, bây giờ còn không từ
thủ đoạn, nghĩ tất cả biện pháp muốn cùng hắn ta
'người có tình rồi sẽ tìm về với nhau”?"
"Ha ha, kế hoạch tốt lắm. Biết tôi sẽ mềm
- ---------------------------
Bình luận facebook