Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-71
Chương 71: Cô sẽ báo thù
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoắc Anh Tuấn nhìn xuống tay mình, anh
cũng không biết tại sao, lúc phản ứng lại đã đánh
phải Từ Uyển Nhan.
Từ trước đến nay cô ta luôn dịu dàng và
thông minh thì làm sao lại không biết chuyện
Đường Hoa Nguyệt và bố Đường đang giấu diếm
sự thật với mẹ Đường?
Người đàn ông nhắm mắt lại, nghĩ đến dáng
vẻ mất kiểm soát vừa rôi của Đường Hoa Nguyệt,
nỗi lo lắng từ đáy lòng lại nổi lên.
Anh ngước mắt lên nhìn Từ Uyển Nhan, ánh
mắt dán chặt vào khuôn mặt bên phải của cô ta
mất mấy giây.
Từ Uyển Nhan cảm thấy trong lòng lạnh lẽo,
cô ta có dự cảm rằng lần này dù có khéo léo đến
đâu,cũng không thể khiến người đàn ông tin việc
cô ta đến gặp mẹ Đường là vô ý.
Người phụ nữ dở khóc dở cười, tự giễu: “Thật
ra anh nghi ngờ em cũng là bình thường, dẫu sao
ở đây cũng không có người, em cũng rất áy náy,
nhưng tính ra là thế này, em nghĩ là mình phải giải
thích tình hình này cho anh.”
“Em biết là lời nói không chứng cứ, nhưng em
chỉ hy vọng anh có thể tin tưởng em, dù sao
chúng ta đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện,
giống như khi còn chưa quen biết nhau, em đều
có thể trả giá mọi thứ để cứu được anh, sao em
lại có thể làm tổn thương người mẹ nuôi đã nuôi
em mười tám năm, thậm chí không phải là làm
tổn thương, mà là mưu sát...”
Sau khi cô ta nói xong, Hoắc Anh Tuấn vẫn
không trả lời.
Một khoảng trâm lặng dường như bị kéo dài
thêm.
Từ Uyển Nhan không dám di chuyển ánh mắt,
nhưng cô ta nhìn khuôn mặt đẹp trai trước mắt
này, hoàn toàn không thể đoán được anh đang
nghĩ gì.
Lúc Từ Uyến Nhan không chịu được nữa,
Hoặc Anh Tuấn bỗng nhiên nói một câu: “Xin lỗi,
anh không nên nghi ngờ em, nhiều năm như thế,
em đã hy sinh rất nhiều để giúp đỡ anh, nếu như
không có em, có thể bây giờ anh vẫn đang run rẩy
trong bóng tối”
Từ Uyển Nhan âm thầm thở phào nhẹ nhõm,
sau đó cô ta bắt đầu tỏ ra vừa đau xót vừa sợ hãi.
Đau xót là vì cô ta tính toán lâu như thế rồi,
nhưng vẫn không có được tấm chân tình của
người đàn ông này, cuối cùng anh tin cô ta cũng
chỉ vì nói đến ân tình trong quá khứ.
Chỉ sợ là...
Cô ta luôn miệng nói về “Quá khứ”, nhưng tất
cả đều là những chuyện mạo danh thay thế
Đường Hoa Nguyệt.
Người đàn ông quay người lại: "Chờ vết
thương trên mặt của em khỏi hẳn, La Cơ Vị Y sẽ
mang đến cho em”
Từ Uyển Nhan kiên định nhìn anh, hỏi: “Còn
anh thì sao?”
Hoắc Anh Tuấn không nói gì hết, đưa cô ta
đến cửa thang máy rồi ấn nút đi xuống.
Từ Uyển Nhan hiểu ý của anh, mím môi không
nói thêm gì.
Rốt cuộc anh vẫn không tin tưởng, vẫn không
- ---------------------------
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoắc Anh Tuấn nhìn xuống tay mình, anh
cũng không biết tại sao, lúc phản ứng lại đã đánh
phải Từ Uyển Nhan.
Từ trước đến nay cô ta luôn dịu dàng và
thông minh thì làm sao lại không biết chuyện
Đường Hoa Nguyệt và bố Đường đang giấu diếm
sự thật với mẹ Đường?
Người đàn ông nhắm mắt lại, nghĩ đến dáng
vẻ mất kiểm soát vừa rôi của Đường Hoa Nguyệt,
nỗi lo lắng từ đáy lòng lại nổi lên.
Anh ngước mắt lên nhìn Từ Uyển Nhan, ánh
mắt dán chặt vào khuôn mặt bên phải của cô ta
mất mấy giây.
Từ Uyển Nhan cảm thấy trong lòng lạnh lẽo,
cô ta có dự cảm rằng lần này dù có khéo léo đến
đâu,cũng không thể khiến người đàn ông tin việc
cô ta đến gặp mẹ Đường là vô ý.
Người phụ nữ dở khóc dở cười, tự giễu: “Thật
ra anh nghi ngờ em cũng là bình thường, dẫu sao
ở đây cũng không có người, em cũng rất áy náy,
nhưng tính ra là thế này, em nghĩ là mình phải giải
thích tình hình này cho anh.”
“Em biết là lời nói không chứng cứ, nhưng em
chỉ hy vọng anh có thể tin tưởng em, dù sao
chúng ta đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện,
giống như khi còn chưa quen biết nhau, em đều
có thể trả giá mọi thứ để cứu được anh, sao em
lại có thể làm tổn thương người mẹ nuôi đã nuôi
em mười tám năm, thậm chí không phải là làm
tổn thương, mà là mưu sát...”
Sau khi cô ta nói xong, Hoắc Anh Tuấn vẫn
không trả lời.
Một khoảng trâm lặng dường như bị kéo dài
thêm.
Từ Uyển Nhan không dám di chuyển ánh mắt,
nhưng cô ta nhìn khuôn mặt đẹp trai trước mắt
này, hoàn toàn không thể đoán được anh đang
nghĩ gì.
Lúc Từ Uyến Nhan không chịu được nữa,
Hoặc Anh Tuấn bỗng nhiên nói một câu: “Xin lỗi,
anh không nên nghi ngờ em, nhiều năm như thế,
em đã hy sinh rất nhiều để giúp đỡ anh, nếu như
không có em, có thể bây giờ anh vẫn đang run rẩy
trong bóng tối”
Từ Uyển Nhan âm thầm thở phào nhẹ nhõm,
sau đó cô ta bắt đầu tỏ ra vừa đau xót vừa sợ hãi.
Đau xót là vì cô ta tính toán lâu như thế rồi,
nhưng vẫn không có được tấm chân tình của
người đàn ông này, cuối cùng anh tin cô ta cũng
chỉ vì nói đến ân tình trong quá khứ.
Chỉ sợ là...
Cô ta luôn miệng nói về “Quá khứ”, nhưng tất
cả đều là những chuyện mạo danh thay thế
Đường Hoa Nguyệt.
Người đàn ông quay người lại: "Chờ vết
thương trên mặt của em khỏi hẳn, La Cơ Vị Y sẽ
mang đến cho em”
Từ Uyển Nhan kiên định nhìn anh, hỏi: “Còn
anh thì sao?”
Hoắc Anh Tuấn không nói gì hết, đưa cô ta
đến cửa thang máy rồi ấn nút đi xuống.
Từ Uyển Nhan hiểu ý của anh, mím môi không
nói thêm gì.
Rốt cuộc anh vẫn không tin tưởng, vẫn không
- ---------------------------
Bình luận facebook