Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-72
Chương 72: Đường Hàn Khiết chạy thoát rồi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Hoa Nguyệt ôm di vật bước ra khỏi
bệnh viện, gọi điện thoại cho bố Đường, đảm bảo
tình trạng ông ấy vẫn ổn, cô mới nói với ông ấy
chuyện giải quyết chậm trễ sự việc của mẹ
Đường.
Bố Đường cũng không có ý kiến, nói chính
xác thì do ông ấy quá đau buồn nên hiện tại ngay
cả cử động cũng không thể, dì Nguyên cũng nói
sẽ chăm sóc tốt cho ông ấy.
Người phụ nữ ngắt điện thoại, nhìn thấy dáng
vẻ của bản thân ở trong màn hình điện thoại, hai
mắt khóc sưng húp, khuôn mặt tiêu tụy, ở chỗ
quai hàm và cổ toàn bộ đều là máu...
Đường Hoa Nguyệt ngây người nhìn.
Dáng vẻ này xem ra thật sự rất giống quỷ rồi...
Sau khi Hoắc Anh Tuấn rời khỏi bệnh viện,
lông mày vẫn luôn bất an nheo lại, anh lại gọi điện
cho La Cơ Vị Y lân nữa.
“Sắp xếp chuyện tang lễ của mẹ Đường Hoa
Nguyệt thay cho cô ấy, an ủi ổn định bố cô ấy, sau
đó tìm người theo dõi Đường Hoa Nguyệt, cuối
cùng làm cho Từ Uyển Nhan chuyển ra ngoài
sống”
La Cơ Vị Y đồng ý, Hoắc Anh Tuấn còn muốn
phân phó thêm điều gì nữa, nhưng lại mấp máy
môi, cuối cùng cũng không nói ra.
Anh ngắt điện thoại, khuôn mặt lạnh lùng đi
tới công ty.
Lần này, Đường Hoa Nguyệt không thể từ chối
sự giúp đỡ của La Cơ Vị Y.
Sau khi xử lý chuyện tang lễ của mẹ cô xong,
La Cơ Vị Y phớt lờ mong muốn của cô, cưỡng ép
đưa cô tới biệt thự Đệ Phong Lan - nhà của Hoäc
Anh Tuấn.
Người đàn ông cử người canh gác từng bước
chân của cô.
Nhưng may mắn thay, phòng ngủ vẫn là chốn
thiên đường của Đường Hoa Nguyệt.
Cô thu mình ngồi trong một góc, lướt từng
tấm ảnh ít tới đáng thương của người thân ở
trong điện thoại.
Đột nhiên bên tai vang lên tiếng chuông
không ngừng, là điện thoại của Lục Xuyên Mạn.
Đường Hoa Nguyệt lập tức nghĩ tới anh trai,
căng thẳng trở lại, nhận điện thoại, giọng nói khản
đặc: “Lục Xuyên Mạn.”
Giọng nói của người đàn ông như bùa chú
vang lên: “Hoa Nguyệt, em đang ở đâu?”
Sắc mặt người phụ nữ trắng bệch, không trả
lời mà hỏi ngược lại: “Anh chuẩn bị trả lại anh trai
tôi cho tôi rôi?”
“Trả anh trai lại cho em? Nhưng em vẫn chưa
ly hôn với Hoắc Anh Tuấn, hơn nữa gần đây quan
hệ giữa hai người hình như tốt đẹp trở lại rồi?” Lục
Xuyên Mạn một tay cầm điện thoại, tay kia mở
cửa xe: “Tôi biết mẹ em đã qua đời, có phải là anh
ta tới an ủi làm em thay lòng chuyển dạ rồi, vì thế
em mới ngoan ngoãn trở về nhà?”
Cô không muốn nói nhiều với Lục Xuyên Mạn,
lần này cô trở về chỉ vì muốn tìm cơ hội tra ra
bằng chứng chứng minh Hoắc Anh Tuấn cùng với
Từ Uyển Nhan làm tổn hại tới gia đình của mình.
“Tôi với anh ấy đã là thủy hỏa bất dung, không
tin anh có thể tự mình kiểm tra, trả lại anh trai tôi
cho tôi.”
- ---------------------------
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Hoa Nguyệt ôm di vật bước ra khỏi
bệnh viện, gọi điện thoại cho bố Đường, đảm bảo
tình trạng ông ấy vẫn ổn, cô mới nói với ông ấy
chuyện giải quyết chậm trễ sự việc của mẹ
Đường.
Bố Đường cũng không có ý kiến, nói chính
xác thì do ông ấy quá đau buồn nên hiện tại ngay
cả cử động cũng không thể, dì Nguyên cũng nói
sẽ chăm sóc tốt cho ông ấy.
Người phụ nữ ngắt điện thoại, nhìn thấy dáng
vẻ của bản thân ở trong màn hình điện thoại, hai
mắt khóc sưng húp, khuôn mặt tiêu tụy, ở chỗ
quai hàm và cổ toàn bộ đều là máu...
Đường Hoa Nguyệt ngây người nhìn.
Dáng vẻ này xem ra thật sự rất giống quỷ rồi...
Sau khi Hoắc Anh Tuấn rời khỏi bệnh viện,
lông mày vẫn luôn bất an nheo lại, anh lại gọi điện
cho La Cơ Vị Y lân nữa.
“Sắp xếp chuyện tang lễ của mẹ Đường Hoa
Nguyệt thay cho cô ấy, an ủi ổn định bố cô ấy, sau
đó tìm người theo dõi Đường Hoa Nguyệt, cuối
cùng làm cho Từ Uyển Nhan chuyển ra ngoài
sống”
La Cơ Vị Y đồng ý, Hoắc Anh Tuấn còn muốn
phân phó thêm điều gì nữa, nhưng lại mấp máy
môi, cuối cùng cũng không nói ra.
Anh ngắt điện thoại, khuôn mặt lạnh lùng đi
tới công ty.
Lần này, Đường Hoa Nguyệt không thể từ chối
sự giúp đỡ của La Cơ Vị Y.
Sau khi xử lý chuyện tang lễ của mẹ cô xong,
La Cơ Vị Y phớt lờ mong muốn của cô, cưỡng ép
đưa cô tới biệt thự Đệ Phong Lan - nhà của Hoäc
Anh Tuấn.
Người đàn ông cử người canh gác từng bước
chân của cô.
Nhưng may mắn thay, phòng ngủ vẫn là chốn
thiên đường của Đường Hoa Nguyệt.
Cô thu mình ngồi trong một góc, lướt từng
tấm ảnh ít tới đáng thương của người thân ở
trong điện thoại.
Đột nhiên bên tai vang lên tiếng chuông
không ngừng, là điện thoại của Lục Xuyên Mạn.
Đường Hoa Nguyệt lập tức nghĩ tới anh trai,
căng thẳng trở lại, nhận điện thoại, giọng nói khản
đặc: “Lục Xuyên Mạn.”
Giọng nói của người đàn ông như bùa chú
vang lên: “Hoa Nguyệt, em đang ở đâu?”
Sắc mặt người phụ nữ trắng bệch, không trả
lời mà hỏi ngược lại: “Anh chuẩn bị trả lại anh trai
tôi cho tôi rôi?”
“Trả anh trai lại cho em? Nhưng em vẫn chưa
ly hôn với Hoắc Anh Tuấn, hơn nữa gần đây quan
hệ giữa hai người hình như tốt đẹp trở lại rồi?” Lục
Xuyên Mạn một tay cầm điện thoại, tay kia mở
cửa xe: “Tôi biết mẹ em đã qua đời, có phải là anh
ta tới an ủi làm em thay lòng chuyển dạ rồi, vì thế
em mới ngoan ngoãn trở về nhà?”
Cô không muốn nói nhiều với Lục Xuyên Mạn,
lần này cô trở về chỉ vì muốn tìm cơ hội tra ra
bằng chứng chứng minh Hoắc Anh Tuấn cùng với
Từ Uyển Nhan làm tổn hại tới gia đình của mình.
“Tôi với anh ấy đã là thủy hỏa bất dung, không
tin anh có thể tự mình kiểm tra, trả lại anh trai tôi
cho tôi.”
- ---------------------------
Bình luận facebook