Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-79
Chương 79: Chọn một trong hai
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Hoắc Anh Tuấn” Từ Uyển Nhan nước mắt
như mưa, ánh mắt cô ta dừng lại nhìn thật sâu
vào Hoắc Anh Tuấn, giọng nói nghẹn ngào: "Em
biết người anh yêu vẫn là Đường Hoa Nguyệt, sau
khi ra tù người anh muốn kết hôn cùng cũng là cô
ấy, anh cứu cô ấy đi, dù cho trước kia em từng
cứu anh, nhưng không quan trọng, em không bổ
không mẹ, có chết cũng không có ai quan tâm,
em không sao đâu...
Diễn! Diễn chân thực như vậy! Vừa mới đây
còn quát tháo trước mặt cô, bây giờ lại trở thành
cô gái đau khổ vì không ai yêu thương.
Hôm nay dù không ai thoát ra được, Từ Uyển
Nhan cũng sẽ không bị làm sao!
Đường Hoa Nguyệt nhìn vê phía Hoắc Anh
Tuấn, mặc dù cô hận anh nhưng hiện tại chưa
biết anh trai cô sống hay chết, nếu như Từ Uyển
Nhan được như ý, ra ngoài sẽ ra tay với anh trai...
Cuối cùng cô sẽ không còn một người thân
nào nữa.
Đường Hoa Nguyệt cắn môi, thấp giọng cầu
xin: "Hoắc Anh Tuấn, tôi chưa muốn chết"
Tim Hoắc Anh Tuấn run lên, nhìn về phía
Đường Hoa Nguyệt.
Đây là lần đầu tiên Đường Hoa Nguyệt dùng
ánh mắt như vậy nhìn anh.
Vừa phức tạp, vừa hèn mọn giống như sợ bị
anh bỏ lại.
Mặc dù cô không tốt, nhưng Hoắc Anh Tuấn
vẫn không thể kiểm soát, đang muốn bước về
phía Đường Hoa Nguyệt thì điện thoại di động
bỗng nhiên vang lên.
Kho hàng đang yên tĩnh, tiếng chuông điện
thoại đặc biệt rõ ràng, bọn cướp liên giữ chặt dao
trên cổ của các con tin.
Sợ bị lừa.
Hoắc Anh Tuấn nhận điện thoại và mở loa
ngoài theo sự ra hiệu của bọn cướp.
Chỉ có điều Đường Hoa Nguyệt và Từ Uyển
Nhan đều cách rất xa, chỉ có bọn cướp ở bên
cạnh là nghe được.
Tất cả lực chú ý của Hoäc Anh Tuấn đều đặt
trên người Đường Hoa Nguyệt: "La Cơ Vị Y, hiện
tại tôi đang ở nhà kho, có việc gì không?"
La Cơ Vị Ý ở bên kia yên lặng một giây sau đó
nói: "Tổng giám đốc Hoäắc, tôi vừa mới điều tra
được lúc cô Đường đi, đã nói chuyện điện thoại
với Lục Xuyên Mạn hai lần, hơn nữa còn đi về phía
nhà Lục Xuyên Mạn.
"Hôm nay Lục Xuyên Mạn mua hai vé máy
bay, nếu không có lần bắt cóc này, có lẽ cô Đường
muốn ra nước ngoài với anh ta..."
Hóa ra Đường Hoa Nguyệt bỏ lại người mà
anh sắp đặt để bảo vệ cho cô, là để cùng Lục
Xuyên Mạn chạy trốn.
Sự tàn bạo của Hoắc Anh Tuấn lập tức bị kích
động, anh nhìn chằm chằm Đường Hoa Nguyệt,
hô hấp trở nên nặng nề, nghiến răng nghiến lợi
nói từng chữ: “Còn gì nữa không?”
La Cơ Vị Y trả lời: "Tình trạng của cậu Hai
không tốt cho lắm, nói là muốn gặp cô Từ."
Anh ta dừng lại một chút, láng máng có tiếng
bước chân phát ra từ điện thoại, ngay sau đó là
giọng nói của Hoắc Cao Lãng như tan nát cõi
lòng: "Em muốn chị Uyển Nhan, em muốn chị ấy,
- ---------------------------
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Hoắc Anh Tuấn” Từ Uyển Nhan nước mắt
như mưa, ánh mắt cô ta dừng lại nhìn thật sâu
vào Hoắc Anh Tuấn, giọng nói nghẹn ngào: "Em
biết người anh yêu vẫn là Đường Hoa Nguyệt, sau
khi ra tù người anh muốn kết hôn cùng cũng là cô
ấy, anh cứu cô ấy đi, dù cho trước kia em từng
cứu anh, nhưng không quan trọng, em không bổ
không mẹ, có chết cũng không có ai quan tâm,
em không sao đâu...
Diễn! Diễn chân thực như vậy! Vừa mới đây
còn quát tháo trước mặt cô, bây giờ lại trở thành
cô gái đau khổ vì không ai yêu thương.
Hôm nay dù không ai thoát ra được, Từ Uyển
Nhan cũng sẽ không bị làm sao!
Đường Hoa Nguyệt nhìn vê phía Hoắc Anh
Tuấn, mặc dù cô hận anh nhưng hiện tại chưa
biết anh trai cô sống hay chết, nếu như Từ Uyển
Nhan được như ý, ra ngoài sẽ ra tay với anh trai...
Cuối cùng cô sẽ không còn một người thân
nào nữa.
Đường Hoa Nguyệt cắn môi, thấp giọng cầu
xin: "Hoắc Anh Tuấn, tôi chưa muốn chết"
Tim Hoắc Anh Tuấn run lên, nhìn về phía
Đường Hoa Nguyệt.
Đây là lần đầu tiên Đường Hoa Nguyệt dùng
ánh mắt như vậy nhìn anh.
Vừa phức tạp, vừa hèn mọn giống như sợ bị
anh bỏ lại.
Mặc dù cô không tốt, nhưng Hoắc Anh Tuấn
vẫn không thể kiểm soát, đang muốn bước về
phía Đường Hoa Nguyệt thì điện thoại di động
bỗng nhiên vang lên.
Kho hàng đang yên tĩnh, tiếng chuông điện
thoại đặc biệt rõ ràng, bọn cướp liên giữ chặt dao
trên cổ của các con tin.
Sợ bị lừa.
Hoắc Anh Tuấn nhận điện thoại và mở loa
ngoài theo sự ra hiệu của bọn cướp.
Chỉ có điều Đường Hoa Nguyệt và Từ Uyển
Nhan đều cách rất xa, chỉ có bọn cướp ở bên
cạnh là nghe được.
Tất cả lực chú ý của Hoäc Anh Tuấn đều đặt
trên người Đường Hoa Nguyệt: "La Cơ Vị Y, hiện
tại tôi đang ở nhà kho, có việc gì không?"
La Cơ Vị Ý ở bên kia yên lặng một giây sau đó
nói: "Tổng giám đốc Hoäắc, tôi vừa mới điều tra
được lúc cô Đường đi, đã nói chuyện điện thoại
với Lục Xuyên Mạn hai lần, hơn nữa còn đi về phía
nhà Lục Xuyên Mạn.
"Hôm nay Lục Xuyên Mạn mua hai vé máy
bay, nếu không có lần bắt cóc này, có lẽ cô Đường
muốn ra nước ngoài với anh ta..."
Hóa ra Đường Hoa Nguyệt bỏ lại người mà
anh sắp đặt để bảo vệ cho cô, là để cùng Lục
Xuyên Mạn chạy trốn.
Sự tàn bạo của Hoắc Anh Tuấn lập tức bị kích
động, anh nhìn chằm chằm Đường Hoa Nguyệt,
hô hấp trở nên nặng nề, nghiến răng nghiến lợi
nói từng chữ: “Còn gì nữa không?”
La Cơ Vị Y trả lời: "Tình trạng của cậu Hai
không tốt cho lắm, nói là muốn gặp cô Từ."
Anh ta dừng lại một chút, láng máng có tiếng
bước chân phát ra từ điện thoại, ngay sau đó là
giọng nói của Hoắc Cao Lãng như tan nát cõi
lòng: "Em muốn chị Uyển Nhan, em muốn chị ấy,
- ---------------------------
Bình luận facebook