Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
Vài ngày sau đó Dư Vũ Lam thường xuyên đi ra ngoài gặp Đường Lãnh Phong , Vương Trấn dạo này công việc rất nhiều nên không để ý đến việc đó . Vì anh thường về nhà trễ nên không biết , chỉ nghĩ rằng cô ở nhà vẽ hay ngồi hóng gió đến một ngày mới phát hiện ra...
Vương Trấn chậm rãi đi vào nhà , căn nhà vẫn yên ắng như thường , anh đi lên tầng một mở cửa phòng cô ra , căn phòng trống không , không bóng người . Vương Trấn nhíu mày , anh lấy điện thoại ra để tìm vị trí của cô . Lúc trước vì sợ cô bị lạc nên đã cài chế độ GPS ....
"Vũ Lam , ăn thử xem !" - Đường Lãnh Phong đưa cho cô miếng bánh quy Chocolate , dịu dàng nói.
"Ừm." - Cô đưa tay lên , thấy vậy anh cầm miếng bánh bỏ vào tay cô . Dư Vũ Lam bỏ vào miệng ăn thử . Lúc nãy , hai người đã đi dạo rồi trò chuyện rất lâu . Những ngày gần đây tâm trạng anh đặc biệt rất tốt , bây giờ anh mới biết ở bên cạnh cô thực sự rất vui .
Hoàng Phủ Lâm và Tiểu Đào đứng từ xa nhìn thấy hai người kia vui vẻ như vậy trong lòng cũng cảm thấy rất vui.
--- ------ ---
Vương Trấn lái xe đến công viên , tìm kiếm bóng dáng cô và Đường Lãnh Phong , khi thấy hai người đang vui vẻ nói truyện , lửa giận trong lòng tăng lên.
*Bốp..... - Anh hung hăng xông đến đấm mạnh vào má phải Đường Lãnh Phong , nghe thấy tiếng động mạnh , Dư Vũ Lam giật mình không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
"Khốn khiếp , cậu dám tiếp cận cô ấy ?" - Vương Trấn tức giận nắm lấy cổ áo anh , gầm lên từng chữ.
"Vương Trấn...xảy ra chuyện gì vậy ?" - Cô lo lắng hỏi .
"Hắn chính là Đường Lãnh Phong , người mà em gọi là Spike !"
Dư Vũ Lam ngẩn người , cả chiếc bánh trên tay cũng rơi xuống đất , cảm giác như bị lừa dối lại hiện lên , cô tức giận đứng lên , lùi lại vài bước . Cô...lại là trò cười của anh !? "Anh lại đêm tôi ra để giễu cợt ?"
Đường Lãnh Phong hất Vương Trấn ra , vội nắm lấy tay cô , cố gắng để giải thích "Vũ Lam...không phải... Anh không..."
"Đủ rồi , tránh xa tôi ra ! " - Cô cắt ngang lời anh , hất tay anh ra , tức giận thét lên.
"Vũ Lam..." - Đường Lãnh Phong đau đớn nhìn cô , không phải , tất cả không phải như cô nghĩ , anh không hề có ý định đem cô ra bỡn cợt. "Anh không cố ý , anh chỉ sợ nếu nói anh là Đường Lãnh Phong , em...thì em sẽ không nói chuyện với anh ! Nên anh...Vũ Lam...cầu xin em hãy tin anh , anh xin lỗi..."
"Đủ rồi , anh im đi ! Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa." - Cô cắn chặt môi , ngăn không cho nước mắt tuôn ra , Vương Trấn thấy vậy liền đi đến đỡ cô quay đi.
"Vũ Lam...Anh phải làm sao em mới có thể tha thứ cho anh. ? Chỉ cần em đồng ý tha thứ cho anh , anh sẽ chấp nhận làm tất cả . Vũ Lam....cầu xin em...đừng đi..." - Anh cố níu lấy tay cô , lúc này trong tim anh dâng lên một loại cảm xúc đau đến khó tả , cảm xúc kia tuyệt đối là vô bi vô hỉ .
"Vậy anh....biến khỏi thế giới này đi !" - Dư Vũ Lam lạnh nhạt cất tiếng , cảm giác bị đem ra làm trò cười là loại cảm giác tức giận và nhục nhã nhất đối với cô . Ngay lúc này cô không thể nhớ lại những ngày anh quan tâm cô mà là nỗi căm phẫn dành cho anh . Đường Lãnh Phong ngẩn người , từng cơn gió lạnh thổi qua vô tình quất lên khuôn mặt thất thần của anh , dường như mang theo vô vàn nỗi phẫn hận , người đi qua đi lại nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt.
"Vũ Lam , em không thể tha thứ cho Lãnh Phong sao ?" - Đúng lúc Hoàng Phủ Lâm chạy ra . Dư Vũ Lam nhếch miệng cười khinh miệt "Tha thứ !? Chẳng phải anh ta từng nói sẽ làm tất cả để tôi tha thứ sao ? Vậy anh...Đường Lãnh Phong , anh hãy chết trước mặt tôi đi !"
"Vũ Lam...em..." - Hoàng Phủ Lâm nhíu mày , Vương Trấn đứng bên cạnh nhìn cô , cô quả thực rất hận Đường Lãnh Phong , phải chăng cô sẽ lại trầm cảm như trước???
“Được , vậy em hãy chính tay giết anh đi !" - Đường Lãnh Phong rút khẩu súng Beretta-92 từ sau lưng đặt vào tay Dư Vũ Lam sau đó đưa lên ngực trái nơi trái tim anh đang đập rất chậm… Cô giật mình , nhưng sau đó lại bình tĩnh , Cô chỉ nghĩ anh đang cố tình thử cô , chỉ là hù dọa cô thôi . Khuôn mặt không chút biểu tình , cô lạnh lùng lên tiếng “Đường Lãnh Phong anh đừng tưởng tôi không dám giết anh !”
“Vậy em hãy bắn đi ! Nếu cách này…khiến em nguôi giận…” – Khuôn mặt đau khổ cất tiếng . “Anh đã từng nói nếu phải đổi mạng sống để nhận lấy sự tha thứ của em anh cũng chấp nhận !”
Cô hít thật mạnh , ngăn không cho nước mắt rơi , khẽ nhếch miệng cười hời hợt “Yêu anh là điều sai lầm nhất đối với tôi…và tin anh là điều ngu xuẩn nhất tôi từng làm.” *Cạch…Dư Vũ Lam đưa tay lên đạn , lúc này Đường Lãnh Phong hiểu rõ , cả đời này cô cũng không tha thứ cho anh , khóe mắt anh chợt cay cay , hiểu rõ bản thân lúc trước đã làm một chuyện thật rất tồi tệ với cô tuyệt nhiên…cô không thể tha thứ cho anh.
“Tiểu thư , cô định làm gì vậy ?” – Tiểu Đào lên tiếng , đám người xung quanh đứng xôn xao nhìn chằm chằm bọn họ , không ai dám nói gì , có người lại định gọi cảnh sát , nhưng lại bị ánh mắt lãnh khốc của Hoàng Phủ lâm dọa cho sợ khiếp vía đành bỏ chạy . Ở nước Pháp này , không lẽ lại sắp xảy ra vụ giết người ???
Đường Lãnh Phong đưa tay lên vuốt tóc cô , anh dịu giọng “Anh đã luôn muốn đứng trước mặt em để nói lên câu này : Vũ Lam…anh yêu em và anh…xin lỗi .”
Bàn tay to rộng đặt lên khẩu súng , Dư Vũ Lam giật mình chỉ giật nhẹ tay nhưng đã không kịp , anh đã đưa tay đặt lên ngón tay trỏ đang để lên cò súng , không do dự mà bóp cò… *Đoàng…
Hoàng hôn ở Pháp rất đẹp nhuộm một màu tím buồn , mảng trời thơ mộng kia phủ xuống thủ đô Paris và cả con đường Rivoli nhộn nhịp người qua lại , một tiếng súng vang lên , bóng người cao lớn ngã xuống , máu từ ngực trái tuôn ra xối xả vô tình bắn vào khuôn mặt trắng nộn xinh đẹp của người phụ nữ đứng đối diện…Dư Vũ Lam sững người , tay vẫn còn cầm lấy khẩu súng giơ giữa không trung, dù mắt không thể nhìn thấy những gì đang diễn ra trước mặt cô , nhưng cô nghe rất rõ tiếng súng , tiếng la hét của những người xung quanh , và tiếng anh ngã xuống đất…
“Lãnh Phong…mau cầm máu….”- Hoàng Phủ Lâm chạy đến , ngồi phịch xuống đất , cởi chiếc áo đang mặc chèn lại vết thương đang chảy máu , nghe tiếng hét của Hoàng Phủ Lâm , Dư Vũ Lam mới định thần ngồi khuỵa xuống , đưa tay tìm anh , khi chạm vào người cô run rẩy nói “Lãnh…Lãnh Phong…”
“Xin lỗi…đã làm mặt em…dính máu…xin…lỗi…” – Đường Lãnh Phong thều thào nói , đưa tay lau đi vết máu trên mặt cô . Lúc này một dòng nước trong veo chảy dài trên mặt Dư Vũ lam , một tay nắm lấy tay anh , một tay giữ chặt vết thương “Tại sao anh lại làm vậy ?...hic…tại sao lại làm chuyện ngốc nghếch như thế ?...tại sao ??” Cô nức nở khóc , không nghe thấy câu trả lời của anh , Dư Vũ Lam hoảng sợ hét lên “Mau gọi cấp cứu…mau cứu anh ấy…Lãnh phong…anh không được chết….ANH KHÔNG ĐƯỢC CHẾT…đừng màààààààààààà…~”….
--- ------ ------ -----
“Huyết áp đang giảm…cầm máu mau lên !”
“Bác sĩ…nhịp tim của bệnh nhân đang giảm….”
“Mau tiếp oxi…”
*Lạch cạch….cạch*
Tiếng nói gấp gáp của bác sĩ và y tá vang lên rất nhiều , Đường Lãnh Phong đang được đưa đến phòng cấp cứu , Tiếu Đào , Hoàng Phủ Lâm , Vương Trấn và Dư Vũ Lam đều chạy theo .
“Tiểu lam , cẩn thận , coi chừng té.” – Vương Trấn đỡ lấy cô , lo lắng nói , nhưng cô để ngoài tai những lời quan tâm của anh , chạỵ theo mọi người , bàn tay cũng chung thủy nắm lấy tay anh , cả cô phát run lên , cảm giác sợ hãi mất đi một thứ gì đó lại trỗi dậy trong tâm cô . Đến phòng cấp cứu , y tá liền gạt tay cô ra , cúi đầu nói “Xin các vị hãy đợi bên ngoài…”
Khi bàn tay Đường Lãnh phong rời tay cô , Dư Vũ Lam thống khổ kêu “Đừng…làm ơn…để tôi theo anh ấy…”
“Tiểu thư , bình tĩnh lại…”
“Ta làm sao có thể bình tĩnh được…” – Dư Vũ Lam khuỵ xuống sàn , nước mắt càng rơi nhiều hơn , cô chỉ định hù dọa anh thôi , không phải cố ý bắn anh đâu…Tim cô dâng lên từng cơn thắt , không thể nào diễn tả được nỗi đau của cô lúc này như thế nào , chỉ biết…loại đau đớn này còn đau hơn lúc người khác rạch dao vào tim… cứa sâu vào…đau đến tận xương tủy….
“Tay em dơ rồi , để anh giúp em lau sạch…” – Vương Trấn ngồi xổm , nhìn khuôn mặt thất thần kia anh đau lòng nói , đưa khăn lau sạch vết máu trên bàn tay mảnh khảnh , Dư Vũ Lam lại thút thít “Là máu của lãnh Phong….Vương…Trấn , em không phải muốn bắn anh ấy…không phải đâu…em chỉ…chỉ….muốn hù dọa anh ấy thôi…em…em….” Dư Vũ Lam hoảng loạn nắm lấy áo Vương Trấn cố gắng giải thích , càng nói cô càng run rẩy sợ hãi.
“Anh hiểu mà , không phải em cố ý…đừng sợ…bình tĩnh lại…” – Vương Trấn dỗ dành , cố gắng trấn an cô , dù thế nào cũng được , Đường Lãnh Phong không được chết , nếu không cô sẽ phải đau đớn giày vò cả đời…
“Vũ Lam , không sao đâu , em đừng lo , Lãnh Phong cậu ấy sẽ ổn thôi !” – Hoàng Phủ Lâm cũng ngồi xuống an ủi cô . Dư Vũ Lam khổ sở lắc đầu , nấc lên từng tiếng , từng trận đau thắt lần lượt trỗi lên , cô bây giờ đang bị ai đó rạch một đường rất sâu vào tâm đến nỗi ngay cả thở cũng rất đau .”Nếu lỡ như…anh ấy…anh ấy…không được , em phải vào trong đó…em phải ở cạnh Lãnh Phong !” – Cô chợt loạng choạng đứng dậy , tìm trong bóng tối cánh cửa phòng cấp cứu . Tiểu Đào vội chạy đến “Tiểu thư , cô đừng như vậy…bình tĩnh lại”
“Buông ta ra…mau buông…Ph….ong….” – Cả người cô giường như không còn sức mà ngất đi , Cả ba người sợ hãi gọi cô “Vũ Lam…Vũ Lam…”
“Tiểu thư…cô sao vậy ??”
--- ------ ------ -----
Dư Vũ Lam nằm trên chiếc giường màu trắng , trong mơ cô thấy mình và Đường Lãnh Phong đang ngồi cạnh nhau , trên tay còn bế một đứa bé kháu khỉnh vô cùng hạnh phúc nhưng đột nhiên , anh ngã xuống , máu từ đầu tuôn ra , cô sợ hãi lay người anh , nhưng không nhận được bất kỳ phản ứng nào từ anh . Cô chỉ biết khóc lóc và bất lực mà gọi tên anh….
“Lãnh Phong…Lãnh Phong…LÃNH PHONGGG.” – Dư Vũ Lam bật dậy , mồ hôi thấm ướt khuôn mặt nhỏ bé , cô thở dốc , vội bước xuống giường…
“Tiểu thư…cô định đi đâu ?” – Tiểu Đào vừa bước vào thấy cô vội vã tìm đường ra ngoài , liền chạy lại đỡ .
“Ta phải đi tìm Lãnh Phong…anh ấy…anh ấy…”
“Cô đừng lo…ngài ấy không sao !”
“Thật…thật sao ?” – Dư Vũ lam không tin vào những gì mình vừa nghe nên hỏi lại.
“Vâng , bác sĩ nói cũng may viên đạn bị lệch không trúng tim nên không nguy hiểm đến tính mạng , chỉ là ngài ấy mất máu quá nhiều thôi . Hiện đang nằm ở phòng hồi sức.”
Cô như không còn sức để đứng vững , phải dựa vào Tiểu Đào , thật may quá , anh không sao…”Ta…muốn đi thăm anh ấy.”
“Khoan đã , trước tiên cô phải thay đồ , cô đã ngủ hơn một đêm rồi , bây giờ đã là buổi trưa ! Cô thay đồ rồi em sẽ dẫn Tiểu thư đi sang phòng ngài ấy.” – Tiểu Đào mỉm cười , quả thật cô đã ngủ từ chiều hôm qua cho đến trưa hôm nay , lúc đầu tưởng rằng cô xảy ra chuyện nhưng khi bác sĩ thông báo cô chỉ bị kích động nhất thời mà ngất đi thôi…
“Được…ta sẽ đi thay đồ.”
“Để em giúp cô !” ….
Sau khi thay đồ xong , cô nhanh chóng bước ra khỏi phòng tắm "Đưa ta đi gặp anh ấy."
"Tiểu thư , cô phải ăn chút gì đã , từ chiều hôm qua đến giờ cô chưa ăn gì mà."
"Ta không sao , mau đưa ta gặp Lãnh Phong !"- Cô đưa tay níu lấy Tiểu Đào nài nỉ. Chỉ đành gật đầu cô đưa Dư Vũ Lam đến phòng Vip nơi Đường Lãnh Phong đang nằm.
*Cạch - Cánh cửa khẽ mở ra , Hoàng Phủ Lâm nhìn thấy hai người liền đứng dậy "Em tỉnh rồi sao ?"
"Lãnh Phong...đã tỉnh chưa ?"
"Chưa , bác sĩ nói cậu ấy mất máu khá nhiều nên hôn mê hơi lâu."
Dư Vũ Lam nghe anh nói , lại tự trách bản thân , cô đau lòng rơi nước mắt thêm lần nữa. Tiểu Đào dìu cô đi đến bên giừơng , Dư Vũ Lam ngồi xuống , tìm kiếm bàn tay anh , áp vào mặt , nghẹn ngào nói "Anh mau tỉnh dậy đi...chẳng phải...anh muốn bù đắp cho em sao ? Vậy thì anh....hãy mau mở mắt ra đi...hic...Lãnh Phong...."
Hoàng Phủ Lâm thở dài , anh quay lưng bước ra ngoài .....
Dư Vũ Lam cầm khăn lau mặt cho Đường Lãnh Phong , rất cẩn thận , bây giờ đã tối , ăn vẫn chưa tỉnh dậy . Dù nói là hôn mê nhưng không ai nói cho cô biết khi nào anh sẽ tỉnh khiến cô càng thêm lo lắng.... Khi bóng đêm bao trùm bầu trời , ánh trăng sáng loe loét chiếu xuyên qua khung cửa khép chặt , bóng dáng nhỏ bé ngồi bên chiếc giừơng bệnh , thẫn thờ nắm lấy tay anh . Cô không thích phải chờ đợi trong vô vọng như bây giờ , nghĩ lại lúc cô đưa súng trước mặt anh tâm cô vốn không hề định bóp cò chỉ hù dọa anh . Nhất thời tức giận thôi... Những ngày qua cô cũng có thể cảm nhận được tình cảm anh dành cho cô...cô...chỉ là giận dỗi nên mới nói anh biến mất khỏi thế giới này...
"Lãnh Phong....em xin lỗi , anh mau mau tỉnh dậy....nếu không em sẽ lại giận anh đấy..." - Dư Vũ Lam chạm nhẹ vết thương bên ngực trái , chua xót khẽ cất tiếng "Là do em bướng bỉnh , sớm đã nhận ra tình cảm của anh nhưng lại giả vờ không biết....có phải anh cũng đang trách em !??....Lãnh Phong....anh mau mau tỉnh lại...."
--- -------
*Cạch...- Vương Trấn đẩy nhẹ cửa đi vào , thấy cô nằm gục bên giừơng , anh đưa tay lấy áo khoác phủ lên người cô , nhìn bàn tay mảnh khảnh đang nắm chặt lấy tay Đường Lãnh Phong , trong lòng chợt đau nhói. Anh thở dài , rốt cuộc thì cô vẫn chọn Đường Lãnh Phong mà không chọn anh ! Cũng phải , cô đối với anh sâu đậm như vậy thì làm sao có thể quên được !? Vương Trấn quay sang nhìn Đường Lãnh Phong , nhếch miệng cười hời hợt nói thực khẽ "Mau tỉnh dậy đi , nếu không tôi sẽ cướp lại cô ấy đấy !" Sau đó , bước chậm ra ngoài , bóng lưng vô cùng cô độc....
Ánh mặt trời ấm áp len lỏi chiếu vào căn phòng , cảm nhận được sự ấm áp kia , Đường Lãnh Phong từ từ mở mắt , điều đầu tiên anh thấy là khăn phòng màu trắng , và cảm nhận được tay mình đang bị nắm chặt , đưa mắt nhìn bên cạnh.... Dư Vũ Lam !? Anh ngớ người khi thấy cô , không giấu được niềm hạnh phúc anh chợt cười , đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô.... Khi anh hôn mê , nghe bên tai có giọng nói của cô vậy có nghĩa là Dư Vũ Lam đã ở cạnh cô cả đêm... Cảm thấy cô người chạm vào đầu mình , Dư Vũ Lam nhíu mày mở mắt , thấy anh đang nhìn cô chằm chằm , đôi mắt mở căng .
"Làm em thức giấc anh xin lỗi..." - Đường Lãnh Phong mỉm cười , ánh mắt ôn nhu nhìn cô .
Đôi mắt cô chợt nhòe đi , ôm chầm lấy anh , khóc nức nở , có phải cô đang nằm mơ !??? Anh đã tỉnh vả lại còn đang nói chuyện với cô , thấy cô òa khóc , anh xoa đầu Dư Vũ Lam vội hỏi "Sao vậy ?"
"Em xin lỗi , em không phải cố ý ! Lãnh Phong....thật may quá...anh không sao !" - Dư Vũ Lam vừa khóc vừa nói , cả người chợt run lên.
"Anh không sao , không cần phải xin lỗi , người nói câu đó là anh...cả đời này anh cũng không thể chuộc lại lỗi lầm. Vũ Lam...em hãy tha thứ cho anh !" - Anh buông cô ra , cặp đồng tử đen láy nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn của Dư Vũ Lam "Cho anh thêm một cơ hội nữa , một lần này...."
"Vâng !" - Dư Vũ Lam cắt ngang lời anh , cô hiểu anh định nói gì , vì cô đã nghe rất nhiều lần . Anh luôn ray rứt vì những lỗi lầm đã qua càng chứng minh anh thật tâm yêu cô.
" Em...vừa nói gì ?" - Không tin vào những gì mình vừa nghe , anh vội hỏi lại.
"Em đồng ý tha thứ cho anh !"
Đường Lãnh Phong ôm chặt lấy cô , vui mừng khôn xiết ! Anh bật cười , để lộ hàm răng trắng sáng , câu trả lời này anh đã chờ rất lâu , cuối cùng cũng được nghe. Dư Vũ Lam vội đẩy anh ra "Vết thương..."
"Không sao !" - Đường Lãnh Phong nỉ non nói , anh nâng cằm cô , đặt lên đôi môi đỏ mọng một nụ hôn thực sâu , đã hơn một năm anh không được ngắm nhìn cô , không được ôm cô vào lòng , bây giờ anh muốn cảm nhận tất cả. Đôi môi nóng bỏng bá đạo chiếm giữ môi cô, mạnh mẽ đi vào, mặc kệ cô đang cố vùng vậy, tách thẳng hàm răng của cô ra, quấn lấy đầu lưỡi của cô, nhiệt tình mút lấy những ngọt ngào của cô.
Mùi vị này, anh đã mong chờ quá lâu, nhớ muốn điên lên...
Vương Trấn chậm rãi đi vào nhà , căn nhà vẫn yên ắng như thường , anh đi lên tầng một mở cửa phòng cô ra , căn phòng trống không , không bóng người . Vương Trấn nhíu mày , anh lấy điện thoại ra để tìm vị trí của cô . Lúc trước vì sợ cô bị lạc nên đã cài chế độ GPS ....
"Vũ Lam , ăn thử xem !" - Đường Lãnh Phong đưa cho cô miếng bánh quy Chocolate , dịu dàng nói.
"Ừm." - Cô đưa tay lên , thấy vậy anh cầm miếng bánh bỏ vào tay cô . Dư Vũ Lam bỏ vào miệng ăn thử . Lúc nãy , hai người đã đi dạo rồi trò chuyện rất lâu . Những ngày gần đây tâm trạng anh đặc biệt rất tốt , bây giờ anh mới biết ở bên cạnh cô thực sự rất vui .
Hoàng Phủ Lâm và Tiểu Đào đứng từ xa nhìn thấy hai người kia vui vẻ như vậy trong lòng cũng cảm thấy rất vui.
--- ------ ---
Vương Trấn lái xe đến công viên , tìm kiếm bóng dáng cô và Đường Lãnh Phong , khi thấy hai người đang vui vẻ nói truyện , lửa giận trong lòng tăng lên.
*Bốp..... - Anh hung hăng xông đến đấm mạnh vào má phải Đường Lãnh Phong , nghe thấy tiếng động mạnh , Dư Vũ Lam giật mình không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
"Khốn khiếp , cậu dám tiếp cận cô ấy ?" - Vương Trấn tức giận nắm lấy cổ áo anh , gầm lên từng chữ.
"Vương Trấn...xảy ra chuyện gì vậy ?" - Cô lo lắng hỏi .
"Hắn chính là Đường Lãnh Phong , người mà em gọi là Spike !"
Dư Vũ Lam ngẩn người , cả chiếc bánh trên tay cũng rơi xuống đất , cảm giác như bị lừa dối lại hiện lên , cô tức giận đứng lên , lùi lại vài bước . Cô...lại là trò cười của anh !? "Anh lại đêm tôi ra để giễu cợt ?"
Đường Lãnh Phong hất Vương Trấn ra , vội nắm lấy tay cô , cố gắng để giải thích "Vũ Lam...không phải... Anh không..."
"Đủ rồi , tránh xa tôi ra ! " - Cô cắt ngang lời anh , hất tay anh ra , tức giận thét lên.
"Vũ Lam..." - Đường Lãnh Phong đau đớn nhìn cô , không phải , tất cả không phải như cô nghĩ , anh không hề có ý định đem cô ra bỡn cợt. "Anh không cố ý , anh chỉ sợ nếu nói anh là Đường Lãnh Phong , em...thì em sẽ không nói chuyện với anh ! Nên anh...Vũ Lam...cầu xin em hãy tin anh , anh xin lỗi..."
"Đủ rồi , anh im đi ! Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa." - Cô cắn chặt môi , ngăn không cho nước mắt tuôn ra , Vương Trấn thấy vậy liền đi đến đỡ cô quay đi.
"Vũ Lam...Anh phải làm sao em mới có thể tha thứ cho anh. ? Chỉ cần em đồng ý tha thứ cho anh , anh sẽ chấp nhận làm tất cả . Vũ Lam....cầu xin em...đừng đi..." - Anh cố níu lấy tay cô , lúc này trong tim anh dâng lên một loại cảm xúc đau đến khó tả , cảm xúc kia tuyệt đối là vô bi vô hỉ .
"Vậy anh....biến khỏi thế giới này đi !" - Dư Vũ Lam lạnh nhạt cất tiếng , cảm giác bị đem ra làm trò cười là loại cảm giác tức giận và nhục nhã nhất đối với cô . Ngay lúc này cô không thể nhớ lại những ngày anh quan tâm cô mà là nỗi căm phẫn dành cho anh . Đường Lãnh Phong ngẩn người , từng cơn gió lạnh thổi qua vô tình quất lên khuôn mặt thất thần của anh , dường như mang theo vô vàn nỗi phẫn hận , người đi qua đi lại nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt.
"Vũ Lam , em không thể tha thứ cho Lãnh Phong sao ?" - Đúng lúc Hoàng Phủ Lâm chạy ra . Dư Vũ Lam nhếch miệng cười khinh miệt "Tha thứ !? Chẳng phải anh ta từng nói sẽ làm tất cả để tôi tha thứ sao ? Vậy anh...Đường Lãnh Phong , anh hãy chết trước mặt tôi đi !"
"Vũ Lam...em..." - Hoàng Phủ Lâm nhíu mày , Vương Trấn đứng bên cạnh nhìn cô , cô quả thực rất hận Đường Lãnh Phong , phải chăng cô sẽ lại trầm cảm như trước???
“Được , vậy em hãy chính tay giết anh đi !" - Đường Lãnh Phong rút khẩu súng Beretta-92 từ sau lưng đặt vào tay Dư Vũ Lam sau đó đưa lên ngực trái nơi trái tim anh đang đập rất chậm… Cô giật mình , nhưng sau đó lại bình tĩnh , Cô chỉ nghĩ anh đang cố tình thử cô , chỉ là hù dọa cô thôi . Khuôn mặt không chút biểu tình , cô lạnh lùng lên tiếng “Đường Lãnh Phong anh đừng tưởng tôi không dám giết anh !”
“Vậy em hãy bắn đi ! Nếu cách này…khiến em nguôi giận…” – Khuôn mặt đau khổ cất tiếng . “Anh đã từng nói nếu phải đổi mạng sống để nhận lấy sự tha thứ của em anh cũng chấp nhận !”
Cô hít thật mạnh , ngăn không cho nước mắt rơi , khẽ nhếch miệng cười hời hợt “Yêu anh là điều sai lầm nhất đối với tôi…và tin anh là điều ngu xuẩn nhất tôi từng làm.” *Cạch…Dư Vũ Lam đưa tay lên đạn , lúc này Đường Lãnh Phong hiểu rõ , cả đời này cô cũng không tha thứ cho anh , khóe mắt anh chợt cay cay , hiểu rõ bản thân lúc trước đã làm một chuyện thật rất tồi tệ với cô tuyệt nhiên…cô không thể tha thứ cho anh.
“Tiểu thư , cô định làm gì vậy ?” – Tiểu Đào lên tiếng , đám người xung quanh đứng xôn xao nhìn chằm chằm bọn họ , không ai dám nói gì , có người lại định gọi cảnh sát , nhưng lại bị ánh mắt lãnh khốc của Hoàng Phủ lâm dọa cho sợ khiếp vía đành bỏ chạy . Ở nước Pháp này , không lẽ lại sắp xảy ra vụ giết người ???
Đường Lãnh Phong đưa tay lên vuốt tóc cô , anh dịu giọng “Anh đã luôn muốn đứng trước mặt em để nói lên câu này : Vũ Lam…anh yêu em và anh…xin lỗi .”
Bàn tay to rộng đặt lên khẩu súng , Dư Vũ Lam giật mình chỉ giật nhẹ tay nhưng đã không kịp , anh đã đưa tay đặt lên ngón tay trỏ đang để lên cò súng , không do dự mà bóp cò… *Đoàng…
Hoàng hôn ở Pháp rất đẹp nhuộm một màu tím buồn , mảng trời thơ mộng kia phủ xuống thủ đô Paris và cả con đường Rivoli nhộn nhịp người qua lại , một tiếng súng vang lên , bóng người cao lớn ngã xuống , máu từ ngực trái tuôn ra xối xả vô tình bắn vào khuôn mặt trắng nộn xinh đẹp của người phụ nữ đứng đối diện…Dư Vũ Lam sững người , tay vẫn còn cầm lấy khẩu súng giơ giữa không trung, dù mắt không thể nhìn thấy những gì đang diễn ra trước mặt cô , nhưng cô nghe rất rõ tiếng súng , tiếng la hét của những người xung quanh , và tiếng anh ngã xuống đất…
“Lãnh Phong…mau cầm máu….”- Hoàng Phủ Lâm chạy đến , ngồi phịch xuống đất , cởi chiếc áo đang mặc chèn lại vết thương đang chảy máu , nghe tiếng hét của Hoàng Phủ Lâm , Dư Vũ Lam mới định thần ngồi khuỵa xuống , đưa tay tìm anh , khi chạm vào người cô run rẩy nói “Lãnh…Lãnh Phong…”
“Xin lỗi…đã làm mặt em…dính máu…xin…lỗi…” – Đường Lãnh Phong thều thào nói , đưa tay lau đi vết máu trên mặt cô . Lúc này một dòng nước trong veo chảy dài trên mặt Dư Vũ lam , một tay nắm lấy tay anh , một tay giữ chặt vết thương “Tại sao anh lại làm vậy ?...hic…tại sao lại làm chuyện ngốc nghếch như thế ?...tại sao ??” Cô nức nở khóc , không nghe thấy câu trả lời của anh , Dư Vũ Lam hoảng sợ hét lên “Mau gọi cấp cứu…mau cứu anh ấy…Lãnh phong…anh không được chết….ANH KHÔNG ĐƯỢC CHẾT…đừng màààààààààààà…~”….
--- ------ ------ -----
“Huyết áp đang giảm…cầm máu mau lên !”
“Bác sĩ…nhịp tim của bệnh nhân đang giảm….”
“Mau tiếp oxi…”
*Lạch cạch….cạch*
Tiếng nói gấp gáp của bác sĩ và y tá vang lên rất nhiều , Đường Lãnh Phong đang được đưa đến phòng cấp cứu , Tiếu Đào , Hoàng Phủ Lâm , Vương Trấn và Dư Vũ Lam đều chạy theo .
“Tiểu lam , cẩn thận , coi chừng té.” – Vương Trấn đỡ lấy cô , lo lắng nói , nhưng cô để ngoài tai những lời quan tâm của anh , chạỵ theo mọi người , bàn tay cũng chung thủy nắm lấy tay anh , cả cô phát run lên , cảm giác sợ hãi mất đi một thứ gì đó lại trỗi dậy trong tâm cô . Đến phòng cấp cứu , y tá liền gạt tay cô ra , cúi đầu nói “Xin các vị hãy đợi bên ngoài…”
Khi bàn tay Đường Lãnh phong rời tay cô , Dư Vũ Lam thống khổ kêu “Đừng…làm ơn…để tôi theo anh ấy…”
“Tiểu thư , bình tĩnh lại…”
“Ta làm sao có thể bình tĩnh được…” – Dư Vũ Lam khuỵ xuống sàn , nước mắt càng rơi nhiều hơn , cô chỉ định hù dọa anh thôi , không phải cố ý bắn anh đâu…Tim cô dâng lên từng cơn thắt , không thể nào diễn tả được nỗi đau của cô lúc này như thế nào , chỉ biết…loại đau đớn này còn đau hơn lúc người khác rạch dao vào tim… cứa sâu vào…đau đến tận xương tủy….
“Tay em dơ rồi , để anh giúp em lau sạch…” – Vương Trấn ngồi xổm , nhìn khuôn mặt thất thần kia anh đau lòng nói , đưa khăn lau sạch vết máu trên bàn tay mảnh khảnh , Dư Vũ Lam lại thút thít “Là máu của lãnh Phong….Vương…Trấn , em không phải muốn bắn anh ấy…không phải đâu…em chỉ…chỉ….muốn hù dọa anh ấy thôi…em…em….” Dư Vũ Lam hoảng loạn nắm lấy áo Vương Trấn cố gắng giải thích , càng nói cô càng run rẩy sợ hãi.
“Anh hiểu mà , không phải em cố ý…đừng sợ…bình tĩnh lại…” – Vương Trấn dỗ dành , cố gắng trấn an cô , dù thế nào cũng được , Đường Lãnh Phong không được chết , nếu không cô sẽ phải đau đớn giày vò cả đời…
“Vũ Lam , không sao đâu , em đừng lo , Lãnh Phong cậu ấy sẽ ổn thôi !” – Hoàng Phủ Lâm cũng ngồi xuống an ủi cô . Dư Vũ Lam khổ sở lắc đầu , nấc lên từng tiếng , từng trận đau thắt lần lượt trỗi lên , cô bây giờ đang bị ai đó rạch một đường rất sâu vào tâm đến nỗi ngay cả thở cũng rất đau .”Nếu lỡ như…anh ấy…anh ấy…không được , em phải vào trong đó…em phải ở cạnh Lãnh Phong !” – Cô chợt loạng choạng đứng dậy , tìm trong bóng tối cánh cửa phòng cấp cứu . Tiểu Đào vội chạy đến “Tiểu thư , cô đừng như vậy…bình tĩnh lại”
“Buông ta ra…mau buông…Ph….ong….” – Cả người cô giường như không còn sức mà ngất đi , Cả ba người sợ hãi gọi cô “Vũ Lam…Vũ Lam…”
“Tiểu thư…cô sao vậy ??”
--- ------ ------ -----
Dư Vũ Lam nằm trên chiếc giường màu trắng , trong mơ cô thấy mình và Đường Lãnh Phong đang ngồi cạnh nhau , trên tay còn bế một đứa bé kháu khỉnh vô cùng hạnh phúc nhưng đột nhiên , anh ngã xuống , máu từ đầu tuôn ra , cô sợ hãi lay người anh , nhưng không nhận được bất kỳ phản ứng nào từ anh . Cô chỉ biết khóc lóc và bất lực mà gọi tên anh….
“Lãnh Phong…Lãnh Phong…LÃNH PHONGGG.” – Dư Vũ Lam bật dậy , mồ hôi thấm ướt khuôn mặt nhỏ bé , cô thở dốc , vội bước xuống giường…
“Tiểu thư…cô định đi đâu ?” – Tiểu Đào vừa bước vào thấy cô vội vã tìm đường ra ngoài , liền chạy lại đỡ .
“Ta phải đi tìm Lãnh Phong…anh ấy…anh ấy…”
“Cô đừng lo…ngài ấy không sao !”
“Thật…thật sao ?” – Dư Vũ lam không tin vào những gì mình vừa nghe nên hỏi lại.
“Vâng , bác sĩ nói cũng may viên đạn bị lệch không trúng tim nên không nguy hiểm đến tính mạng , chỉ là ngài ấy mất máu quá nhiều thôi . Hiện đang nằm ở phòng hồi sức.”
Cô như không còn sức để đứng vững , phải dựa vào Tiểu Đào , thật may quá , anh không sao…”Ta…muốn đi thăm anh ấy.”
“Khoan đã , trước tiên cô phải thay đồ , cô đã ngủ hơn một đêm rồi , bây giờ đã là buổi trưa ! Cô thay đồ rồi em sẽ dẫn Tiểu thư đi sang phòng ngài ấy.” – Tiểu Đào mỉm cười , quả thật cô đã ngủ từ chiều hôm qua cho đến trưa hôm nay , lúc đầu tưởng rằng cô xảy ra chuyện nhưng khi bác sĩ thông báo cô chỉ bị kích động nhất thời mà ngất đi thôi…
“Được…ta sẽ đi thay đồ.”
“Để em giúp cô !” ….
Sau khi thay đồ xong , cô nhanh chóng bước ra khỏi phòng tắm "Đưa ta đi gặp anh ấy."
"Tiểu thư , cô phải ăn chút gì đã , từ chiều hôm qua đến giờ cô chưa ăn gì mà."
"Ta không sao , mau đưa ta gặp Lãnh Phong !"- Cô đưa tay níu lấy Tiểu Đào nài nỉ. Chỉ đành gật đầu cô đưa Dư Vũ Lam đến phòng Vip nơi Đường Lãnh Phong đang nằm.
*Cạch - Cánh cửa khẽ mở ra , Hoàng Phủ Lâm nhìn thấy hai người liền đứng dậy "Em tỉnh rồi sao ?"
"Lãnh Phong...đã tỉnh chưa ?"
"Chưa , bác sĩ nói cậu ấy mất máu khá nhiều nên hôn mê hơi lâu."
Dư Vũ Lam nghe anh nói , lại tự trách bản thân , cô đau lòng rơi nước mắt thêm lần nữa. Tiểu Đào dìu cô đi đến bên giừơng , Dư Vũ Lam ngồi xuống , tìm kiếm bàn tay anh , áp vào mặt , nghẹn ngào nói "Anh mau tỉnh dậy đi...chẳng phải...anh muốn bù đắp cho em sao ? Vậy thì anh....hãy mau mở mắt ra đi...hic...Lãnh Phong...."
Hoàng Phủ Lâm thở dài , anh quay lưng bước ra ngoài .....
Dư Vũ Lam cầm khăn lau mặt cho Đường Lãnh Phong , rất cẩn thận , bây giờ đã tối , ăn vẫn chưa tỉnh dậy . Dù nói là hôn mê nhưng không ai nói cho cô biết khi nào anh sẽ tỉnh khiến cô càng thêm lo lắng.... Khi bóng đêm bao trùm bầu trời , ánh trăng sáng loe loét chiếu xuyên qua khung cửa khép chặt , bóng dáng nhỏ bé ngồi bên chiếc giừơng bệnh , thẫn thờ nắm lấy tay anh . Cô không thích phải chờ đợi trong vô vọng như bây giờ , nghĩ lại lúc cô đưa súng trước mặt anh tâm cô vốn không hề định bóp cò chỉ hù dọa anh . Nhất thời tức giận thôi... Những ngày qua cô cũng có thể cảm nhận được tình cảm anh dành cho cô...cô...chỉ là giận dỗi nên mới nói anh biến mất khỏi thế giới này...
"Lãnh Phong....em xin lỗi , anh mau mau tỉnh dậy....nếu không em sẽ lại giận anh đấy..." - Dư Vũ Lam chạm nhẹ vết thương bên ngực trái , chua xót khẽ cất tiếng "Là do em bướng bỉnh , sớm đã nhận ra tình cảm của anh nhưng lại giả vờ không biết....có phải anh cũng đang trách em !??....Lãnh Phong....anh mau mau tỉnh lại...."
--- -------
*Cạch...- Vương Trấn đẩy nhẹ cửa đi vào , thấy cô nằm gục bên giừơng , anh đưa tay lấy áo khoác phủ lên người cô , nhìn bàn tay mảnh khảnh đang nắm chặt lấy tay Đường Lãnh Phong , trong lòng chợt đau nhói. Anh thở dài , rốt cuộc thì cô vẫn chọn Đường Lãnh Phong mà không chọn anh ! Cũng phải , cô đối với anh sâu đậm như vậy thì làm sao có thể quên được !? Vương Trấn quay sang nhìn Đường Lãnh Phong , nhếch miệng cười hời hợt nói thực khẽ "Mau tỉnh dậy đi , nếu không tôi sẽ cướp lại cô ấy đấy !" Sau đó , bước chậm ra ngoài , bóng lưng vô cùng cô độc....
Ánh mặt trời ấm áp len lỏi chiếu vào căn phòng , cảm nhận được sự ấm áp kia , Đường Lãnh Phong từ từ mở mắt , điều đầu tiên anh thấy là khăn phòng màu trắng , và cảm nhận được tay mình đang bị nắm chặt , đưa mắt nhìn bên cạnh.... Dư Vũ Lam !? Anh ngớ người khi thấy cô , không giấu được niềm hạnh phúc anh chợt cười , đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô.... Khi anh hôn mê , nghe bên tai có giọng nói của cô vậy có nghĩa là Dư Vũ Lam đã ở cạnh cô cả đêm... Cảm thấy cô người chạm vào đầu mình , Dư Vũ Lam nhíu mày mở mắt , thấy anh đang nhìn cô chằm chằm , đôi mắt mở căng .
"Làm em thức giấc anh xin lỗi..." - Đường Lãnh Phong mỉm cười , ánh mắt ôn nhu nhìn cô .
Đôi mắt cô chợt nhòe đi , ôm chầm lấy anh , khóc nức nở , có phải cô đang nằm mơ !??? Anh đã tỉnh vả lại còn đang nói chuyện với cô , thấy cô òa khóc , anh xoa đầu Dư Vũ Lam vội hỏi "Sao vậy ?"
"Em xin lỗi , em không phải cố ý ! Lãnh Phong....thật may quá...anh không sao !" - Dư Vũ Lam vừa khóc vừa nói , cả người chợt run lên.
"Anh không sao , không cần phải xin lỗi , người nói câu đó là anh...cả đời này anh cũng không thể chuộc lại lỗi lầm. Vũ Lam...em hãy tha thứ cho anh !" - Anh buông cô ra , cặp đồng tử đen láy nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn của Dư Vũ Lam "Cho anh thêm một cơ hội nữa , một lần này...."
"Vâng !" - Dư Vũ Lam cắt ngang lời anh , cô hiểu anh định nói gì , vì cô đã nghe rất nhiều lần . Anh luôn ray rứt vì những lỗi lầm đã qua càng chứng minh anh thật tâm yêu cô.
" Em...vừa nói gì ?" - Không tin vào những gì mình vừa nghe , anh vội hỏi lại.
"Em đồng ý tha thứ cho anh !"
Đường Lãnh Phong ôm chặt lấy cô , vui mừng khôn xiết ! Anh bật cười , để lộ hàm răng trắng sáng , câu trả lời này anh đã chờ rất lâu , cuối cùng cũng được nghe. Dư Vũ Lam vội đẩy anh ra "Vết thương..."
"Không sao !" - Đường Lãnh Phong nỉ non nói , anh nâng cằm cô , đặt lên đôi môi đỏ mọng một nụ hôn thực sâu , đã hơn một năm anh không được ngắm nhìn cô , không được ôm cô vào lòng , bây giờ anh muốn cảm nhận tất cả. Đôi môi nóng bỏng bá đạo chiếm giữ môi cô, mạnh mẽ đi vào, mặc kệ cô đang cố vùng vậy, tách thẳng hàm răng của cô ra, quấn lấy đầu lưỡi của cô, nhiệt tình mút lấy những ngọt ngào của cô.
Mùi vị này, anh đã mong chờ quá lâu, nhớ muốn điên lên...
Bình luận facebook