Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
Chuyến bay kéo dài vài tiếng , cả bốn người đặt chân xuống Đài Loan rộng lớn.
"Tiểu thư , chắc phải chia tay cô ở đây rồi." - Tiểu Đào mỉm cười.
"Tại sao ?" - Dư Vũ Lam ngỡ ngàng không lẽ Tiểu Đào định đi đâu !?
"Hai người có cuộc sống riêng , em không nên làm phiền!"
"Không được !"
"Tiểu thư."
"Cô cứ ở lại , không sao." - Đường Lãnh Phong cất tiếng .
"Phải đó , em cứ ở lại cùng ta." - dư Vũ Lam cố gắng thuyết phục Tiểu Đào. Cô không thể bỏ mặc cô ấy. Dù sao hay người còn thân thuíêt hơn cả chị em mà.
"Nhưng...."
"Được rồi , Vũ Lam em đừng lo . Anh sẽ giúp em chăm sóc Tiểu Đào." - Hoàng Phủ Lâm chợt lên tiếng khiến họ ngớ người. Anh nhếch miệng cười "Nhà tôi đang thiếu người , em cứ về nhà tôi." - Nói xong liên đưa tay kéo cô đi.
"Này , khoan đã , buông tôi ra." - Tiểu Đào vùng vằng . Sao anh có thể tùy tiện quyết định mọi việc như thế chứ ?
Dư Vũ Lam ngây người đứng nhìn Hoàng Phủ Lâm kéo Tiểu Đào đi. Không lẽ.....
"Được rồi , về nhà thôi." - Đường Lãnh Phong nắm tay cô bước đi . Để đống vali đằng sau cho vệ sĩ .
"Nếu em mệt , cứ dựa vào vai anh . Khi nào về đến nhà . Anh sẽ gọi em dậy." - Anh đặt đầu cô dựa vào vai mình , cưng chiều nói.
"Ưm..."
--- ------ ---
Chiếc xe dừng trước tòa biệt thự xa hoa , Đường Lãnh Phong giang tay bế cô ra khỏi xe , anh chậm rãi bước vào nhà. Trước cửa lão quản gia cùng toàn bộ người hầu trong nhà đều đứng chờ anh. Khi thấy anh xuất hiện liền đồng loạt cất tiếng "Chào mừng ngài trở về. !" Đường Lãnh Phong nhàn nhạt liếc đám người trước mặt khiến cho họ phát run , đưa mắt nhìn cô chỉ thấy cô nhíu mày một cái rồi rúc đầu vào lồng ngực anh tiếp tục ngủ mới thở phào lướt qua đám người hầu đi lên tầng một . Lão quản gia già thở phào , trời ạ ! Xém chút nữa là toi cái mạng già này rồi!
Nhìn khuôn mặt say ngủ của Dư Vũ Lam khóe miệng anh chợt giương lên , tạo một đường cong rõ ràng . Đôi môi đỏ mọng khẽ đóng mở xem ra cô đang có một giấc mộng đẹp. Anh cúi người điểm nhẹ lên môi cô một nụ hôn rồi đi ra ngoài....
--- --------
Tại tòa cao ốc nguy nga , hoành tráng với 90 tầng được lợp lớp kính cách âm và chịu lực rất tốt. Trước cửa treo tấm bảng bằng mạ vàng với dòng chữ rõ ràng "Tập đoàn chứng khoán Lãnh Phong." Đây là trụ sở chính của công ty. Chiếc siêu xe Aston Martin trắng sang trọng dừng trước cửa , vệ sĩ vội chạy đến cúi đầu chào anh . Đường Lãnh Phong bước xuống xe , anh khoác trên mình bộ Âu phục trắng , áo sơmi đen , hôm nay đặc biệt không thắt cà vạt , không cài hai nút trên để lộ lồng ngực vạm vỡ và quyến rũ . Tháo chiếc kính mát ra , anh thong thả bước vào. Mọi người trong công ty khi thấy anh liền cung kính chào trên mặt hiện thêm vài sự bất ngờ , đã hơn ba tháng tổng giám đốc đã không đến công ty vậy mà hôm nay đột nhiên lại xuất hiện !???
Cửa thang máy bằng mạ vàng giành riêng cho giám đốc mở ra , anh bước vào. Đến tầng 80 cánh cửa mở ra . ĐÂy là tầng giành riêng cho anh với đầy đủ tiện nghi.
--- ------ -----
"Em sẽ mang cơm đến cho anh." - Giọng nói trong trẻo của Dư Vũ Lam vang lên qua điện thoại.
"Không cần , như vậy rất bất tiện."
"Không sao . Em muốn cùng ăn cơm với anh . Anh bận không về nhà được vậy em sẽ đến công ty cùng anh."
"Được . Nhớ cẩn thận. Phải rồi khi đến công ty cứ vào thang máy giành riêng cho anh." - Đường Lãnh Phong cưng chiều dặn dò cô.
"Vâng !"
Anh chợt cười , chỉ một lát nữa thôi cô sẽ đến đây. Nếu không phải bận kiểm tra đống hồ sơ này và vụ của Quách đổng thì anh đã về ăn cơm cùng cô rồi. Đưa tay bấm nút gọi trên điện thoại để bàn , anh cất giọng "Một lát nữa sẽ cô một cô gái tên Vũ Lam đến tìm tôi cứ để cô ấy dùng thang máy của tôi." Nói xong liền quay lại công việc . Phải nhanh chóng hoàn thành công việc để cùng cô về nhà.
--- ------ ---
*Cộc cộc.... "Phong....lâu lắm rồi em mới thấy anh đi làm đó?" - Thư kí Hách Linh mở cửa đi đến gần anh. Đường Lãnh Phong vẫn chú tâm làm việc không thèm trả lời.
Hách Linh vòng ra sau ôm ấy anh , nũng nịu nói tiếp "Anh à....đừng như vậy mà !"
"Buông ra !"
"Phong...."
"Chết tiệt , cô......." - Vừa quay đầu lại , anh đã bị cô ả hôn bất ngờ . Đường Lãnh Phong tức giận đẩy Hách Linh ra , cơn tức giận đạt đến đỉnh điểm. Vừa định đưa tay lên đánh cô ả thì bên ngoài đã có tiếng người.
" Phong...."
Anh giật mình quay lại , là cô....người đứng trước cửa phòng là Dư Vũ Lam và Hoàng Phủ Lâm. Anh vội vàng giải thích "Lam Lam.....anh không phải...."
"Em hiểu rồi !" - Cô cắt ngang lời anh , bước đến bàn làm việc đặt hai hộp bento (hộp cơm) xuống , đẩy anh qua một bên khiến anh sững người , tiến lên phía trước. Đưa mắt nhìn vẻ mặt đầy thách thức của Hách Linh "Cô là ai ?"
"Tôi sao !? Là thư kí cùng người yêu của Phong !" - Cô ả õng ẹo trả lời , còn tình tứ liếc nhìn Đường Lãnh Phong.
Dư Vũ Lam nghe câu trả lời , nhất thời tức giận mà siết lấy vạt áo .... "Hừ...thật hoang tưởng . Cô nghĩ hạng phụ nữ như cô mà có tư cách làm người yêu của anh ấy sao. Nực cười..." - Dư Vũ Lam nhếch miệng cười hời hợt như có như không lườm cô ả. Đường Lãnh Phong đứng một bên nhìn thấy rất hứng thú . Hoàng Phủ Lâm vội kéo anh ra "Này...sao cậu không can ?"
"Cậu không biết sao ? Phụ nữ đáng sợ nhất là khi gen . Tôi muốn biết , khi gen....Lam Lam sẽ như thế nào !" - Đường Lãnh Phong híp mắt cười đầy thích thú. Còn anh chỉ biết mắc đầu. Tên này...thật khó hiểu.
"Vậy còn cô là cái thá gì ?" - Hách Linh tức giận hỏi.
Cô cười mỉa mai , giả vờ như đang suy nghĩ việc gì đó rồi mới trả lời "Tôi là vợ của Phong !"
" Cậu nghe thấy chưa ? cô ấy nói mình là vợ tôi đấy !" - Đường Lãnh Phong cười ha hả , hất mặt về phía Dư Vũ Lam . Thì ra là anh muốn biết anh yêu cô đến mức nào sao ?
"Hahaha.....phụ nữ trên đời này hầu hết đều nói mình là vợ của anh ấy. Không thì là người yêu. Cô là người xếp thứ mấy đây ?"
"Phải , nhưng những người đó chỉ là hạng phụ nữ qua đêm rồi bỏ. Còn tôi...." - Dư Vũ Lam chầm chậm bước lại gần Hách Linh , nghiêng đầu , vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo "Đã ở bên anh ấy hai năm cô nói thử xem....tôi đối với anh ấy như thế nào ?"
"Tự kỷ ! Cô thật biết đặt điều."
"Cô chỉ có thể chạm vào anh ấy khi anh ấy mất cảnh giác , còn tôi....dù là có hay không , ban ngày hay ban đêm đều có thể chạm vào.....bất-cứ-lúc-nào-tôi-thích." - Nhấn mạnh sáu chữ cuối , Dư Vũ Lam hất mặt nói. Khiến cô ả gần như bốc hỏa còn anh đứng một bên càng ngày càng hứng thú.
"Cô."
"Sao hả !? Tức giận gì chứ !? Cô trong lòng anh ấy không đáng một xu còn bày đặt lên mặt. Nè....thư kí à....cô chỉ là một thư kí quèn thì có tư cách gì mà tranh giành với tôi ?"
"Khốn khiếp , cô vừa nói gì hả ?" - Hách Linh giận đến bốc khói , rất muốn bay đến nắm tóc cô mà đánh nhưng vì có anh ở đây cô phải giữ hình tượng cho mình.
"Cần tôi nhắc lại sao ? Lỗ tai cô hết hạn sử dụng rồi à ?" - Cô lắc đầu vài cái , lười biếng nói tiếp , kèm theo hành động đưa tay chỉ vào người cô ả "Chậc....chắc cô không xinh đẹp gì đâu nhỉ. Thư kí à....cô đi làm mà trang mấy tầng phấn không thấy nặng mặt sao ? Hay cốt yếu là vào đây để quyến rũ chồng tôi ?"
"Phải đó....tôi quyến rũ anh ấy thì sao hả ? Đường-phu-nhân . Là vì cô không xinh đẹp nên mới không thể giữ nổi chồng mình đấy !" - Cô ả cười mỉa mai , cố ý hạ nhục Dư Vũ Lam. Trong lòng đầy thỏa mãn nhưng không ngờ lại bị cô tạt một gáo nước lạnh "Ồ....nếu cô đã gọi tôi là Đường phu nhân thì tôi chắc sẽ có quyền này chứ ?"
*Chát.....* - Tiếng đánh vang lên trong căn phòng , Dư Vũ Lam đứng khoanh tay nhếch miệng cười . "Đó là cái giá phải trả cho sự ngu ngốc của cô khi dám nói với tôi những điều đó. Chẳng phải tôi là vợ anh ấy sao , thì tôi có quyền đánh kẻ dám hôn chồng mình đúng không ?" - Đôi mắt to tròn thoáng chốc trở nên dữ tợn và đục ngầu . Hách Linh bụm bên mặt bị cô tát ,sững người nhìn Dư Vũ Lam. Mày đẹp nhíu lại , trừng mắt nhìn cô ả mà nói tiếp " Dù tôi không xinh đẹp như hoa hậu hay lộng lẫy như người khác nhưng dù sao tôi cũng không cần phải trang điểm đậm để quyến rũ đàn ông như cô !"
"Chà....tôi không ngờ Vũ Lam lại "mạnh mẽ" đến thế !?" - Hoàng Phủ Lâm trố mắt nhìn người phụ nữ trước mặt , thật không ngờ cô lại dữ đến thế , lúc trước còn nghĩ cô là cô gái chân yếu tay mềm...phụ nữ khi ghen thật đáng sợ.
"Haha...." - Đường Lãnh Phong chỉ cười ha hả . Người phụ nữ của anh thật có bản lĩnh. Nhưng dù sao như vậy cũng đủ rồi , cô đến đây là để anh cơm cùng anh chứ không phải để cãi nhau.
Hách Linh như muốn nổi điên , bị hạ nhục như thế trước mặt Đường Lãnh Phong và Hoàng Phủ Lâm khiến cho lòng tự trọng của cô cũng bị hả nhục theo . Liền xông đến định đánh cô nhưng lại bị bàn tay khác giữ lại "Đủ rồi. Cô....mau cút đi !" - Thanh âm trầm thấp vang lên . Đưa tay kéo Dư Vũ Lam vào lòng đồng thời hất mạnh cô ả ra , lạnh nhạt cất tiếng "Tôi sẽ tính sổ với cô sau , còn bây giờ hãy cút khỏi đây và đừng bao giờ vào Tập đoàn Lãnh Phong nửa bước."
Hách Linh run rẩy đứng dậy , cắn chặt môi dưới chạy khỏi phòng . Hoàng Phủ Lâm cũnng trở về làm việc . Lúc này trong căn phòng của giám đốc rộng lớn chỉ còn hai người , cánh tay anh anh đanng quàng trên vai cô liền bị cô cầm lấy không chút thương tình mà cắn thật mạnh.
"...em làm gì vậy . Lam Lam ....mau buông ra !" - Đường Lãnh Phong nhíu mày , trời ạ....cô có phải là con.....à không . Đau quá... Dư Vũ Lam mặc kệ lời nói của anh , càng cắt mạnh đến khi tay anh rướm máu mới chịu buông ra . Tức giận nói "Anh nói đi , sau này dám để người khác hôn nữa không hả ? Nói mau , nói mau..." - Cô hung hăng đánh liên tục vào người anh đầy giận dỗi. Đường Lãnh Phong vội giữ hai tay cô lại cưng chiều dụ dỗ "Đâu phải lỗi tại anh !"
"Không biết , em không biết . Là lỗi tại anh ! Nếu không phải anh không đề phòng thì đâu bị cô ta lợi dụng . Thật là quá đáng , rõ ràng là thấy em bước vào lại còn dám hôn anh...hứ..." - Cô giận dỗi trách mắng anh , hệt như một đứa trẻ. Hừ mạnh một cái . Đường Lãnh Phong mỉm cười dịu dàng trả lời "Được rồi , được rồi , là lỗi tại anh. . Là do anh sai , đừng giận nữa."
"Hứ , anh đáng ghét !" - Dư Vũ Lam chu môi bất mãn , phụng phịu quay mặt hờn giỗi. Đường Lãnh Phong bật cười , chợt hôn cô , sao lại có người. đáng yêu đến thế , thực khiến anh muốn nuốt trọn cô. Dư Vũ Lam cũng đứng im hôn anh . Đường Lãnh Phong nhéo má cô , cưng chiều nói "Em đó....sao lại hung dữ đến thế cắn anh đến nỗi chảy máu."
"Ai kêu anh để em thấy cảnh đó." - Dư Vũ Lam bướng bỉnh cãi lại , càng tức giận đánh anh thêm vài cái.
" Được , được ! Do anh sai !" - Kì lạ , cô bắt đầu trở nên ngang ngược từ lúc nào vậy ? Mọi tội lỗi đều đổ hết lên đầu anh . Haiz...nhưng ai bảo anh lại yêu người phủ nữ này đến thế thì đành chấp nhận.
Dư Vũ Lam đưa mắt nhìn anh , cô mím môi đưa tay cầm lấy cánh tay đang chảy máu của anh. Đường Lãnh Phong vội nói "Này...em định làm gì vậy !?"
"Anh đang chảy máu kìa , để em băng lại !" - Cô lí nhí trả lời.
Đường Lãnh Phong bật cười , ngồi xuống ghế , im lặng để cô băng bó vết thương. Băng bó xong cô đứng lên cầm hai hộp bento để lên bàn "Ăn cơm thôi , em đói rồi."
Đường Lãnh Phong đưa tay kéo cô ngồi trong lòng mình , nỉ non nói "Anh yêu em." - Chưa kịp phản ứng, Dư Vũ Lam đã bị anh hôn , một nụ hôn rất sâu. Ánh mắt tà mị nhìn cô "Khi em gen , thật là đáng sợ đấy...haha...không ngờ em lại yêu anh đến thế."
"Ai...ai nói em gen chứ ?" - Dư Vũ Lam đỏ mặt vội chối cãi.
"Không gen , vậy tại sao lại cắn anh , còn cãi nhau với cô ta ?"
"Hứ....chỉ là....chỉ là em...."
"Em sao hả ?" - Đường Lãnh Phong nở nụ cười gian ác nhìn cô , tiếns sát mặt mình gần mặt cô . Dư Vũ Lam né tránh , mặt càng đỏ hơn "Em.......em......không thèm nói với anh nữa." - Bàn tay nhỏ nhắn đẩy anh ra , vùng vẫy đứng dậy nhưng lại bị anh giữ tay lại , kéo cô ngồi vào lòng mình vòng tay chắc khỏe giữ chặt lấy cô "Em định đi đâu ? Không phải đến đây để ăn cơm với anh sao ?"
"Ưm....không muốn ăn nữa !" - Cô hờn giỗi trả lời , Đường Lãnh Phong mỉm cười , cô quả thật rất đáng yêu như đứa trẻ vậy thật khiến cho anh không thể ngừng chọc ghẹo. "Không được , em đã đến đây rồi còn có thể tự do đi về sao ?"
"Mặc kệ anh! Mau buông em ra." - Dư Vũ Lam vùng vẫy , quên mất là đang ngồi trên chân anh . Đường Lãnh Phong đưa mắt nhìn cô , vẻ mặt xấu xa hẳn lên "Lam Lam..."
Nghe anh gọi tên cô một cách ôn nhu như vậy khiến lòng cô chợt mềm hẳn , liền im lặng . Anh lại nói tiếp "Em đang đốt lửa ở đây...biết không ?"
Khuôn mặt trắng nộn bỗng chốc hóa đỏ , cô cũng cảm nhận được phía dưới của anh cũng đang nóng dần. Tim đột nhiên đập rất mạnh , cô lắp bắp nói "Em....em....muốn về nhà...."
"Em châm lửa cho bốc cháy rồi bỏ đi dễ dàng vậy sao ?"
Nhìn khuôn mặt gian xảo của anh , Dư Vũ Lam chợt run nhẹ , trời ạ. Khuôn mặt anh dù xấu xa hay gian xảo cũng thật rất đẹp trai. "Anh....muốn làm gì ?"
"Em đoán thử xem." - Được nước làm tới, anh càng giữ chặt cô hơn , rồi đè cô xuống sofa.
“Oái , anh làm gì vậy ?”
“Em hỏi hoài một câu đó không thấy chán hay sao ?”
“Đường Lãnh Phong…anh….không được làm càn !”
“Hữm !? Anh thích làm càn vậy đấy !”
Dư Vũ lam giật mình , không phải anh định làm ở đây chứ ? Làm ơn…ai đ1o mau mau xuất hiện đi… Ý nghĩ vừa thoaáng qua , tiếng mở cửa liền phát ra *Cạch…*
Dư Vũ Lam và Đường Lãnh Phong quay sang nhìn , Hoàng Phủ Lâm đứng trước cửa , hơi sững người nhưng sau đó lại cười hì hì “À…tôi định mang bản báo cáo đến cho cậu…nếu cậu bận thì thôi vậy !...Hai người…cứ tiếp tục đi . Tôi không thấy gì đâu nhé !” Nói xong liền quay đi. Khuôn mặt thóang chốc đỏ mặt , dùng hết sức đẩy anh ra “Anh đó….ưm….” Cái miệng nhỏ xinh vừa mở ra đã bị Đường Lãnh Phong chặn lại bằng một nụ hôn . Không hiểu sao từ lúc cô ở bên anh , anh đều rất muốn hôn cô , có lẽ anh đã bị nghiện rồi , và nói đúng hơn , cô chính là liều thuốc gây nghiện.
Cô thở dốc , quay sang trừng mắt nhìn anh “Anh muốn em tắt thở sao ?” Thật là , kĩ thuật hôn của anh rất tốt , nhưng mà…không cần thiết phải cuồng nhiệt đến nỗi khiến cô không thể thở được như thế chứ ? Đường Lãnh Phong mỉm cười “Haha….chẳng phải em vẫn còn thở đó sao ?”
“Hứ…”
“Được rồi , ngoan một chút . Ăn cơm thôi !”
"Anh đó chỉ biết anh hiếp em thôi !" - Dư Vũ Lam cầm lấy hộp bento mở ra , quệt mồm ai oán nói.
"Đó là thú vui của anh !" - Đường Lãnh Phong bình thản trả lời . Cô trừng mắt nhìn anh , chỉ thấy trên khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười tươi.....
"Tiểu thư , chắc phải chia tay cô ở đây rồi." - Tiểu Đào mỉm cười.
"Tại sao ?" - Dư Vũ Lam ngỡ ngàng không lẽ Tiểu Đào định đi đâu !?
"Hai người có cuộc sống riêng , em không nên làm phiền!"
"Không được !"
"Tiểu thư."
"Cô cứ ở lại , không sao." - Đường Lãnh Phong cất tiếng .
"Phải đó , em cứ ở lại cùng ta." - dư Vũ Lam cố gắng thuyết phục Tiểu Đào. Cô không thể bỏ mặc cô ấy. Dù sao hay người còn thân thuíêt hơn cả chị em mà.
"Nhưng...."
"Được rồi , Vũ Lam em đừng lo . Anh sẽ giúp em chăm sóc Tiểu Đào." - Hoàng Phủ Lâm chợt lên tiếng khiến họ ngớ người. Anh nhếch miệng cười "Nhà tôi đang thiếu người , em cứ về nhà tôi." - Nói xong liên đưa tay kéo cô đi.
"Này , khoan đã , buông tôi ra." - Tiểu Đào vùng vằng . Sao anh có thể tùy tiện quyết định mọi việc như thế chứ ?
Dư Vũ Lam ngây người đứng nhìn Hoàng Phủ Lâm kéo Tiểu Đào đi. Không lẽ.....
"Được rồi , về nhà thôi." - Đường Lãnh Phong nắm tay cô bước đi . Để đống vali đằng sau cho vệ sĩ .
"Nếu em mệt , cứ dựa vào vai anh . Khi nào về đến nhà . Anh sẽ gọi em dậy." - Anh đặt đầu cô dựa vào vai mình , cưng chiều nói.
"Ưm..."
--- ------ ---
Chiếc xe dừng trước tòa biệt thự xa hoa , Đường Lãnh Phong giang tay bế cô ra khỏi xe , anh chậm rãi bước vào nhà. Trước cửa lão quản gia cùng toàn bộ người hầu trong nhà đều đứng chờ anh. Khi thấy anh xuất hiện liền đồng loạt cất tiếng "Chào mừng ngài trở về. !" Đường Lãnh Phong nhàn nhạt liếc đám người trước mặt khiến cho họ phát run , đưa mắt nhìn cô chỉ thấy cô nhíu mày một cái rồi rúc đầu vào lồng ngực anh tiếp tục ngủ mới thở phào lướt qua đám người hầu đi lên tầng một . Lão quản gia già thở phào , trời ạ ! Xém chút nữa là toi cái mạng già này rồi!
Nhìn khuôn mặt say ngủ của Dư Vũ Lam khóe miệng anh chợt giương lên , tạo một đường cong rõ ràng . Đôi môi đỏ mọng khẽ đóng mở xem ra cô đang có một giấc mộng đẹp. Anh cúi người điểm nhẹ lên môi cô một nụ hôn rồi đi ra ngoài....
--- --------
Tại tòa cao ốc nguy nga , hoành tráng với 90 tầng được lợp lớp kính cách âm và chịu lực rất tốt. Trước cửa treo tấm bảng bằng mạ vàng với dòng chữ rõ ràng "Tập đoàn chứng khoán Lãnh Phong." Đây là trụ sở chính của công ty. Chiếc siêu xe Aston Martin trắng sang trọng dừng trước cửa , vệ sĩ vội chạy đến cúi đầu chào anh . Đường Lãnh Phong bước xuống xe , anh khoác trên mình bộ Âu phục trắng , áo sơmi đen , hôm nay đặc biệt không thắt cà vạt , không cài hai nút trên để lộ lồng ngực vạm vỡ và quyến rũ . Tháo chiếc kính mát ra , anh thong thả bước vào. Mọi người trong công ty khi thấy anh liền cung kính chào trên mặt hiện thêm vài sự bất ngờ , đã hơn ba tháng tổng giám đốc đã không đến công ty vậy mà hôm nay đột nhiên lại xuất hiện !???
Cửa thang máy bằng mạ vàng giành riêng cho giám đốc mở ra , anh bước vào. Đến tầng 80 cánh cửa mở ra . ĐÂy là tầng giành riêng cho anh với đầy đủ tiện nghi.
--- ------ -----
"Em sẽ mang cơm đến cho anh." - Giọng nói trong trẻo của Dư Vũ Lam vang lên qua điện thoại.
"Không cần , như vậy rất bất tiện."
"Không sao . Em muốn cùng ăn cơm với anh . Anh bận không về nhà được vậy em sẽ đến công ty cùng anh."
"Được . Nhớ cẩn thận. Phải rồi khi đến công ty cứ vào thang máy giành riêng cho anh." - Đường Lãnh Phong cưng chiều dặn dò cô.
"Vâng !"
Anh chợt cười , chỉ một lát nữa thôi cô sẽ đến đây. Nếu không phải bận kiểm tra đống hồ sơ này và vụ của Quách đổng thì anh đã về ăn cơm cùng cô rồi. Đưa tay bấm nút gọi trên điện thoại để bàn , anh cất giọng "Một lát nữa sẽ cô một cô gái tên Vũ Lam đến tìm tôi cứ để cô ấy dùng thang máy của tôi." Nói xong liền quay lại công việc . Phải nhanh chóng hoàn thành công việc để cùng cô về nhà.
--- ------ ---
*Cộc cộc.... "Phong....lâu lắm rồi em mới thấy anh đi làm đó?" - Thư kí Hách Linh mở cửa đi đến gần anh. Đường Lãnh Phong vẫn chú tâm làm việc không thèm trả lời.
Hách Linh vòng ra sau ôm ấy anh , nũng nịu nói tiếp "Anh à....đừng như vậy mà !"
"Buông ra !"
"Phong...."
"Chết tiệt , cô......." - Vừa quay đầu lại , anh đã bị cô ả hôn bất ngờ . Đường Lãnh Phong tức giận đẩy Hách Linh ra , cơn tức giận đạt đến đỉnh điểm. Vừa định đưa tay lên đánh cô ả thì bên ngoài đã có tiếng người.
" Phong...."
Anh giật mình quay lại , là cô....người đứng trước cửa phòng là Dư Vũ Lam và Hoàng Phủ Lâm. Anh vội vàng giải thích "Lam Lam.....anh không phải...."
"Em hiểu rồi !" - Cô cắt ngang lời anh , bước đến bàn làm việc đặt hai hộp bento (hộp cơm) xuống , đẩy anh qua một bên khiến anh sững người , tiến lên phía trước. Đưa mắt nhìn vẻ mặt đầy thách thức của Hách Linh "Cô là ai ?"
"Tôi sao !? Là thư kí cùng người yêu của Phong !" - Cô ả õng ẹo trả lời , còn tình tứ liếc nhìn Đường Lãnh Phong.
Dư Vũ Lam nghe câu trả lời , nhất thời tức giận mà siết lấy vạt áo .... "Hừ...thật hoang tưởng . Cô nghĩ hạng phụ nữ như cô mà có tư cách làm người yêu của anh ấy sao. Nực cười..." - Dư Vũ Lam nhếch miệng cười hời hợt như có như không lườm cô ả. Đường Lãnh Phong đứng một bên nhìn thấy rất hứng thú . Hoàng Phủ Lâm vội kéo anh ra "Này...sao cậu không can ?"
"Cậu không biết sao ? Phụ nữ đáng sợ nhất là khi gen . Tôi muốn biết , khi gen....Lam Lam sẽ như thế nào !" - Đường Lãnh Phong híp mắt cười đầy thích thú. Còn anh chỉ biết mắc đầu. Tên này...thật khó hiểu.
"Vậy còn cô là cái thá gì ?" - Hách Linh tức giận hỏi.
Cô cười mỉa mai , giả vờ như đang suy nghĩ việc gì đó rồi mới trả lời "Tôi là vợ của Phong !"
" Cậu nghe thấy chưa ? cô ấy nói mình là vợ tôi đấy !" - Đường Lãnh Phong cười ha hả , hất mặt về phía Dư Vũ Lam . Thì ra là anh muốn biết anh yêu cô đến mức nào sao ?
"Hahaha.....phụ nữ trên đời này hầu hết đều nói mình là vợ của anh ấy. Không thì là người yêu. Cô là người xếp thứ mấy đây ?"
"Phải , nhưng những người đó chỉ là hạng phụ nữ qua đêm rồi bỏ. Còn tôi...." - Dư Vũ Lam chầm chậm bước lại gần Hách Linh , nghiêng đầu , vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo "Đã ở bên anh ấy hai năm cô nói thử xem....tôi đối với anh ấy như thế nào ?"
"Tự kỷ ! Cô thật biết đặt điều."
"Cô chỉ có thể chạm vào anh ấy khi anh ấy mất cảnh giác , còn tôi....dù là có hay không , ban ngày hay ban đêm đều có thể chạm vào.....bất-cứ-lúc-nào-tôi-thích." - Nhấn mạnh sáu chữ cuối , Dư Vũ Lam hất mặt nói. Khiến cô ả gần như bốc hỏa còn anh đứng một bên càng ngày càng hứng thú.
"Cô."
"Sao hả !? Tức giận gì chứ !? Cô trong lòng anh ấy không đáng một xu còn bày đặt lên mặt. Nè....thư kí à....cô chỉ là một thư kí quèn thì có tư cách gì mà tranh giành với tôi ?"
"Khốn khiếp , cô vừa nói gì hả ?" - Hách Linh giận đến bốc khói , rất muốn bay đến nắm tóc cô mà đánh nhưng vì có anh ở đây cô phải giữ hình tượng cho mình.
"Cần tôi nhắc lại sao ? Lỗ tai cô hết hạn sử dụng rồi à ?" - Cô lắc đầu vài cái , lười biếng nói tiếp , kèm theo hành động đưa tay chỉ vào người cô ả "Chậc....chắc cô không xinh đẹp gì đâu nhỉ. Thư kí à....cô đi làm mà trang mấy tầng phấn không thấy nặng mặt sao ? Hay cốt yếu là vào đây để quyến rũ chồng tôi ?"
"Phải đó....tôi quyến rũ anh ấy thì sao hả ? Đường-phu-nhân . Là vì cô không xinh đẹp nên mới không thể giữ nổi chồng mình đấy !" - Cô ả cười mỉa mai , cố ý hạ nhục Dư Vũ Lam. Trong lòng đầy thỏa mãn nhưng không ngờ lại bị cô tạt một gáo nước lạnh "Ồ....nếu cô đã gọi tôi là Đường phu nhân thì tôi chắc sẽ có quyền này chứ ?"
*Chát.....* - Tiếng đánh vang lên trong căn phòng , Dư Vũ Lam đứng khoanh tay nhếch miệng cười . "Đó là cái giá phải trả cho sự ngu ngốc của cô khi dám nói với tôi những điều đó. Chẳng phải tôi là vợ anh ấy sao , thì tôi có quyền đánh kẻ dám hôn chồng mình đúng không ?" - Đôi mắt to tròn thoáng chốc trở nên dữ tợn và đục ngầu . Hách Linh bụm bên mặt bị cô tát ,sững người nhìn Dư Vũ Lam. Mày đẹp nhíu lại , trừng mắt nhìn cô ả mà nói tiếp " Dù tôi không xinh đẹp như hoa hậu hay lộng lẫy như người khác nhưng dù sao tôi cũng không cần phải trang điểm đậm để quyến rũ đàn ông như cô !"
"Chà....tôi không ngờ Vũ Lam lại "mạnh mẽ" đến thế !?" - Hoàng Phủ Lâm trố mắt nhìn người phụ nữ trước mặt , thật không ngờ cô lại dữ đến thế , lúc trước còn nghĩ cô là cô gái chân yếu tay mềm...phụ nữ khi ghen thật đáng sợ.
"Haha...." - Đường Lãnh Phong chỉ cười ha hả . Người phụ nữ của anh thật có bản lĩnh. Nhưng dù sao như vậy cũng đủ rồi , cô đến đây là để anh cơm cùng anh chứ không phải để cãi nhau.
Hách Linh như muốn nổi điên , bị hạ nhục như thế trước mặt Đường Lãnh Phong và Hoàng Phủ Lâm khiến cho lòng tự trọng của cô cũng bị hả nhục theo . Liền xông đến định đánh cô nhưng lại bị bàn tay khác giữ lại "Đủ rồi. Cô....mau cút đi !" - Thanh âm trầm thấp vang lên . Đưa tay kéo Dư Vũ Lam vào lòng đồng thời hất mạnh cô ả ra , lạnh nhạt cất tiếng "Tôi sẽ tính sổ với cô sau , còn bây giờ hãy cút khỏi đây và đừng bao giờ vào Tập đoàn Lãnh Phong nửa bước."
Hách Linh run rẩy đứng dậy , cắn chặt môi dưới chạy khỏi phòng . Hoàng Phủ Lâm cũnng trở về làm việc . Lúc này trong căn phòng của giám đốc rộng lớn chỉ còn hai người , cánh tay anh anh đanng quàng trên vai cô liền bị cô cầm lấy không chút thương tình mà cắn thật mạnh.
"...em làm gì vậy . Lam Lam ....mau buông ra !" - Đường Lãnh Phong nhíu mày , trời ạ....cô có phải là con.....à không . Đau quá... Dư Vũ Lam mặc kệ lời nói của anh , càng cắt mạnh đến khi tay anh rướm máu mới chịu buông ra . Tức giận nói "Anh nói đi , sau này dám để người khác hôn nữa không hả ? Nói mau , nói mau..." - Cô hung hăng đánh liên tục vào người anh đầy giận dỗi. Đường Lãnh Phong vội giữ hai tay cô lại cưng chiều dụ dỗ "Đâu phải lỗi tại anh !"
"Không biết , em không biết . Là lỗi tại anh ! Nếu không phải anh không đề phòng thì đâu bị cô ta lợi dụng . Thật là quá đáng , rõ ràng là thấy em bước vào lại còn dám hôn anh...hứ..." - Cô giận dỗi trách mắng anh , hệt như một đứa trẻ. Hừ mạnh một cái . Đường Lãnh Phong mỉm cười dịu dàng trả lời "Được rồi , được rồi , là lỗi tại anh. . Là do anh sai , đừng giận nữa."
"Hứ , anh đáng ghét !" - Dư Vũ Lam chu môi bất mãn , phụng phịu quay mặt hờn giỗi. Đường Lãnh Phong bật cười , chợt hôn cô , sao lại có người. đáng yêu đến thế , thực khiến anh muốn nuốt trọn cô. Dư Vũ Lam cũng đứng im hôn anh . Đường Lãnh Phong nhéo má cô , cưng chiều nói "Em đó....sao lại hung dữ đến thế cắn anh đến nỗi chảy máu."
"Ai kêu anh để em thấy cảnh đó." - Dư Vũ Lam bướng bỉnh cãi lại , càng tức giận đánh anh thêm vài cái.
" Được , được ! Do anh sai !" - Kì lạ , cô bắt đầu trở nên ngang ngược từ lúc nào vậy ? Mọi tội lỗi đều đổ hết lên đầu anh . Haiz...nhưng ai bảo anh lại yêu người phủ nữ này đến thế thì đành chấp nhận.
Dư Vũ Lam đưa mắt nhìn anh , cô mím môi đưa tay cầm lấy cánh tay đang chảy máu của anh. Đường Lãnh Phong vội nói "Này...em định làm gì vậy !?"
"Anh đang chảy máu kìa , để em băng lại !" - Cô lí nhí trả lời.
Đường Lãnh Phong bật cười , ngồi xuống ghế , im lặng để cô băng bó vết thương. Băng bó xong cô đứng lên cầm hai hộp bento để lên bàn "Ăn cơm thôi , em đói rồi."
Đường Lãnh Phong đưa tay kéo cô ngồi trong lòng mình , nỉ non nói "Anh yêu em." - Chưa kịp phản ứng, Dư Vũ Lam đã bị anh hôn , một nụ hôn rất sâu. Ánh mắt tà mị nhìn cô "Khi em gen , thật là đáng sợ đấy...haha...không ngờ em lại yêu anh đến thế."
"Ai...ai nói em gen chứ ?" - Dư Vũ Lam đỏ mặt vội chối cãi.
"Không gen , vậy tại sao lại cắn anh , còn cãi nhau với cô ta ?"
"Hứ....chỉ là....chỉ là em...."
"Em sao hả ?" - Đường Lãnh Phong nở nụ cười gian ác nhìn cô , tiếns sát mặt mình gần mặt cô . Dư Vũ Lam né tránh , mặt càng đỏ hơn "Em.......em......không thèm nói với anh nữa." - Bàn tay nhỏ nhắn đẩy anh ra , vùng vẫy đứng dậy nhưng lại bị anh giữ tay lại , kéo cô ngồi vào lòng mình vòng tay chắc khỏe giữ chặt lấy cô "Em định đi đâu ? Không phải đến đây để ăn cơm với anh sao ?"
"Ưm....không muốn ăn nữa !" - Cô hờn giỗi trả lời , Đường Lãnh Phong mỉm cười , cô quả thật rất đáng yêu như đứa trẻ vậy thật khiến cho anh không thể ngừng chọc ghẹo. "Không được , em đã đến đây rồi còn có thể tự do đi về sao ?"
"Mặc kệ anh! Mau buông em ra." - Dư Vũ Lam vùng vẫy , quên mất là đang ngồi trên chân anh . Đường Lãnh Phong đưa mắt nhìn cô , vẻ mặt xấu xa hẳn lên "Lam Lam..."
Nghe anh gọi tên cô một cách ôn nhu như vậy khiến lòng cô chợt mềm hẳn , liền im lặng . Anh lại nói tiếp "Em đang đốt lửa ở đây...biết không ?"
Khuôn mặt trắng nộn bỗng chốc hóa đỏ , cô cũng cảm nhận được phía dưới của anh cũng đang nóng dần. Tim đột nhiên đập rất mạnh , cô lắp bắp nói "Em....em....muốn về nhà...."
"Em châm lửa cho bốc cháy rồi bỏ đi dễ dàng vậy sao ?"
Nhìn khuôn mặt gian xảo của anh , Dư Vũ Lam chợt run nhẹ , trời ạ. Khuôn mặt anh dù xấu xa hay gian xảo cũng thật rất đẹp trai. "Anh....muốn làm gì ?"
"Em đoán thử xem." - Được nước làm tới, anh càng giữ chặt cô hơn , rồi đè cô xuống sofa.
“Oái , anh làm gì vậy ?”
“Em hỏi hoài một câu đó không thấy chán hay sao ?”
“Đường Lãnh Phong…anh….không được làm càn !”
“Hữm !? Anh thích làm càn vậy đấy !”
Dư Vũ lam giật mình , không phải anh định làm ở đây chứ ? Làm ơn…ai đ1o mau mau xuất hiện đi… Ý nghĩ vừa thoaáng qua , tiếng mở cửa liền phát ra *Cạch…*
Dư Vũ Lam và Đường Lãnh Phong quay sang nhìn , Hoàng Phủ Lâm đứng trước cửa , hơi sững người nhưng sau đó lại cười hì hì “À…tôi định mang bản báo cáo đến cho cậu…nếu cậu bận thì thôi vậy !...Hai người…cứ tiếp tục đi . Tôi không thấy gì đâu nhé !” Nói xong liền quay đi. Khuôn mặt thóang chốc đỏ mặt , dùng hết sức đẩy anh ra “Anh đó….ưm….” Cái miệng nhỏ xinh vừa mở ra đã bị Đường Lãnh Phong chặn lại bằng một nụ hôn . Không hiểu sao từ lúc cô ở bên anh , anh đều rất muốn hôn cô , có lẽ anh đã bị nghiện rồi , và nói đúng hơn , cô chính là liều thuốc gây nghiện.
Cô thở dốc , quay sang trừng mắt nhìn anh “Anh muốn em tắt thở sao ?” Thật là , kĩ thuật hôn của anh rất tốt , nhưng mà…không cần thiết phải cuồng nhiệt đến nỗi khiến cô không thể thở được như thế chứ ? Đường Lãnh Phong mỉm cười “Haha….chẳng phải em vẫn còn thở đó sao ?”
“Hứ…”
“Được rồi , ngoan một chút . Ăn cơm thôi !”
"Anh đó chỉ biết anh hiếp em thôi !" - Dư Vũ Lam cầm lấy hộp bento mở ra , quệt mồm ai oán nói.
"Đó là thú vui của anh !" - Đường Lãnh Phong bình thản trả lời . Cô trừng mắt nhìn anh , chỉ thấy trên khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười tươi.....
Bình luận facebook