Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Trong phòng khách, một cô gái nhỏ mười tám mười chín tuổi đang lau nhà, tựa hồ nghe thấy tiếng mở cửa, cô ấy bỗng dưng ngẩng đầu, đối diện với Tô Bắc.
Tô Bắc sửng sốt một chút, da thịt cô ấy trắng như tuyết, trên người mang theo khí chất nhẹ nhàng, cho dù là trong tay cầm cây lau nhà, cũng không che dấu được hào quang sáng ngời của cô ấy.
Lông mi thật dài của cô ấy khẽ nhúc nhích, cảm giác đôi mắt xinh đẹp lưu chuyển đó, nháy mắt làm Tô Bắc hơi bị kinh sợ.
Đây là bảo mẫu cô tìm trên mạng lúc trước, lần đầu tiên gặp mặt, đã cảm thấy cô ấy đặc biệt đẹp, nhưng bởi vì thời gian tương đối khẩn cấp, cũng không có hỏi vì sao cô ấy sẽ làm bảo mẫu, sở dĩ tín nhiệm, hoàn toàn là bởi vì danh dự trang web.
“Chị Bắc Bắc, chị tới rồi.” Diệp Đình Lạc lên tiếng chào hỏi.
“Ừ, Tiểu Hàn không có việc gì đi?” Tô Bắc lấy lại tinh thần, hỏi.
“Mẹ, sao người tới lúc này? Không cần đi làm sao?” Lúc này, Tô Hàn nghe được tiếng nói của mẹ, đi ra từ trong phòng.
“Không có việc gì, lát nữa lại đi làm.” Tô Bắc nhìn bộ dáng phong thần tỏa sáng của con trai, cô biết, cậu bé đã không có việc gì.
“Đình Lạc, cảm ơn em ngày hôm qua chăm sóc Tiểu Hàn.” Tô Bắc kêu cô ấy trước không cần quét tước, ngồi xuống nói chuyện, “Thật ra em không cần lại đây sớm như vậy, ngày thường em nhàn rỗi, lại đây làm cơm cho Tiểu Hàn, thu thập trong nhà một chút là được.”
“Đừng khách khí, đây là việc em nên làm.” Diệp Đình Lạc cười nhàn nhạt, “Chị Bắc Bắc, thật ra là như vậy, hiện tại em mới năm hai, bởi vì buổi sáng có tiết, em liền tới đây sớm, làm cơm cho Tiểu Hàn, sau đó trở về đi học!”
Tô Bắc hiểu rõ gật gật đầu, thuận miệng hỏi, “Em học đại học ở đâu?”
Diệp Đình Lạc có vài phần ngượng ngùng mở miệng, “Em học ở Học Viện Điện Ảnh Nam Hi!”
Tô Bắc sửng sốt một chút, Học Viện Điện Ảnh Nam Hi!
Bởi vì quan hệ nghề nghiệp của mình, Tô Bắc để ý nhất chính là: Người khác dùng ngụy trang, có tâm cơ khác tới gần chính mình, mưu đồ tìm cơ hội được nâng đỏ.
Cho nên, phản ứng theo bản năng của Tô Bắc, chính là cảm thấy Diệp Đình Lạc biết thân phận của mình!
“Đình Lạc, lúc trước em có quen biết chị không?” Con ngươi cô hiện lên một tia tinh sáng.
Diệp Đình Lạc lắc đầu.
Tô Bắc nhìn biểu tình cô ấy, cũng không giống như là giả vờ, cô nghĩ nghĩ, vẫn là thử dò hỏi, “Hiện tại em học chuyên ngành gì?”
“Em là ngành biểu diễn!” Diệp Đình Lạc không hề nghĩ ngợi, trực tiếp buột miệng thốt ra!
Tô Bắc có chút ngốc lăng.
Thoạt nhìn, Diệp Đình Lạc cũng không giống như là cô gái tâm cơ thâm trầm.
Lời nói của cô ấy, hẳn là có thể tin tưởng.
“Nếu là học biểu diễn, vậy vì sao em không đi chụp một ít quảng cáo bình thường, cho dù là diễn vai quần chúng, hẳn là cũng tốt hơn nghề này đi!”
Trên mặt Diệp Đình Lạc, xẹt qua một chút mất mát, cả người lâm vào trầm tư.
Nhìn Diệp Đình Lạc trầm tư, biểu tình trên mặt Tô Bắc, có chút thâm trầm.
Nếu đối phương tâm cơ không đơn thuần, cô tuyệt đối sẽ không, để cô ta chăm sóc Tô Hàn.
“Như thế nào? Đình Lạc, vì sao em không nói lời nào!”
Diệp Đình Lạc đột nhiên ngẩng đầu, “Chị Bắc Bắc, ngượng ngùng! Thật ra, em rất nhiệt tình yêu thương biểu diễn, chẳng qua, em tìm công việc, cuối cùng người ta đều không cần em, cho nên, em đành phải làm bảo mẫu.”
Tô Bắc sửng sốt một chút, da thịt cô ấy trắng như tuyết, trên người mang theo khí chất nhẹ nhàng, cho dù là trong tay cầm cây lau nhà, cũng không che dấu được hào quang sáng ngời của cô ấy.
Lông mi thật dài của cô ấy khẽ nhúc nhích, cảm giác đôi mắt xinh đẹp lưu chuyển đó, nháy mắt làm Tô Bắc hơi bị kinh sợ.
Đây là bảo mẫu cô tìm trên mạng lúc trước, lần đầu tiên gặp mặt, đã cảm thấy cô ấy đặc biệt đẹp, nhưng bởi vì thời gian tương đối khẩn cấp, cũng không có hỏi vì sao cô ấy sẽ làm bảo mẫu, sở dĩ tín nhiệm, hoàn toàn là bởi vì danh dự trang web.
“Chị Bắc Bắc, chị tới rồi.” Diệp Đình Lạc lên tiếng chào hỏi.
“Ừ, Tiểu Hàn không có việc gì đi?” Tô Bắc lấy lại tinh thần, hỏi.
“Mẹ, sao người tới lúc này? Không cần đi làm sao?” Lúc này, Tô Hàn nghe được tiếng nói của mẹ, đi ra từ trong phòng.
“Không có việc gì, lát nữa lại đi làm.” Tô Bắc nhìn bộ dáng phong thần tỏa sáng của con trai, cô biết, cậu bé đã không có việc gì.
“Đình Lạc, cảm ơn em ngày hôm qua chăm sóc Tiểu Hàn.” Tô Bắc kêu cô ấy trước không cần quét tước, ngồi xuống nói chuyện, “Thật ra em không cần lại đây sớm như vậy, ngày thường em nhàn rỗi, lại đây làm cơm cho Tiểu Hàn, thu thập trong nhà một chút là được.”
“Đừng khách khí, đây là việc em nên làm.” Diệp Đình Lạc cười nhàn nhạt, “Chị Bắc Bắc, thật ra là như vậy, hiện tại em mới năm hai, bởi vì buổi sáng có tiết, em liền tới đây sớm, làm cơm cho Tiểu Hàn, sau đó trở về đi học!”
Tô Bắc hiểu rõ gật gật đầu, thuận miệng hỏi, “Em học đại học ở đâu?”
Diệp Đình Lạc có vài phần ngượng ngùng mở miệng, “Em học ở Học Viện Điện Ảnh Nam Hi!”
Tô Bắc sửng sốt một chút, Học Viện Điện Ảnh Nam Hi!
Bởi vì quan hệ nghề nghiệp của mình, Tô Bắc để ý nhất chính là: Người khác dùng ngụy trang, có tâm cơ khác tới gần chính mình, mưu đồ tìm cơ hội được nâng đỏ.
Cho nên, phản ứng theo bản năng của Tô Bắc, chính là cảm thấy Diệp Đình Lạc biết thân phận của mình!
“Đình Lạc, lúc trước em có quen biết chị không?” Con ngươi cô hiện lên một tia tinh sáng.
Diệp Đình Lạc lắc đầu.
Tô Bắc nhìn biểu tình cô ấy, cũng không giống như là giả vờ, cô nghĩ nghĩ, vẫn là thử dò hỏi, “Hiện tại em học chuyên ngành gì?”
“Em là ngành biểu diễn!” Diệp Đình Lạc không hề nghĩ ngợi, trực tiếp buột miệng thốt ra!
Tô Bắc có chút ngốc lăng.
Thoạt nhìn, Diệp Đình Lạc cũng không giống như là cô gái tâm cơ thâm trầm.
Lời nói của cô ấy, hẳn là có thể tin tưởng.
“Nếu là học biểu diễn, vậy vì sao em không đi chụp một ít quảng cáo bình thường, cho dù là diễn vai quần chúng, hẳn là cũng tốt hơn nghề này đi!”
Trên mặt Diệp Đình Lạc, xẹt qua một chút mất mát, cả người lâm vào trầm tư.
Nhìn Diệp Đình Lạc trầm tư, biểu tình trên mặt Tô Bắc, có chút thâm trầm.
Nếu đối phương tâm cơ không đơn thuần, cô tuyệt đối sẽ không, để cô ta chăm sóc Tô Hàn.
“Như thế nào? Đình Lạc, vì sao em không nói lời nào!”
Diệp Đình Lạc đột nhiên ngẩng đầu, “Chị Bắc Bắc, ngượng ngùng! Thật ra, em rất nhiệt tình yêu thương biểu diễn, chẳng qua, em tìm công việc, cuối cùng người ta đều không cần em, cho nên, em đành phải làm bảo mẫu.”
Bình luận facebook