Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-42
Chương 42
*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 42: Quyền lợi mà anh cho cô
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tô Phương Dung ngây ra, thân hình bị anh
che lại ở phía sau lúc này có hơi tê dại.
Cô ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn vào người
trước mặt, trong một chốc đó, cô đã không phân
biệt được đây là cảm kích hay cảm động, chỉ là
bỗng dưng muốn khóc.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Có nhân viên nghe đến đây cũng không khỏi
bất ngờ há hốc miệng, sau đó nhanh chóng chạy
vào thang máy, chuẩn bị quay về làm người đầu
tiên thông báo tin tức chấn động này.
Bà Quý kinh ngạc nhìn anh, người đàn ông
này bất kể là cách ăn mặc hay phong thái đều
được tính lên hàng thượng lưu, thân phận có lẽ
không quá thấp, nói không chừng còn là giám
đốc hay quản lí gì đó. Ngoại hình lại càng xuất
chúng hơn người, bên cạnh cậu ta không thể nào
thiếu phụ nữ mới đúng chứ! Sao lại trở thành
chồng của con tiện tì này được?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tần Lệ Phong cũng không nói nhiều với bà ta,
xoay người nắm lấy tay của Tô Phương Dung, vẫn
vô cảm như mọi khi mà nói: “Đi thôi”
Tô Phương Dung không biết làm sao chỉ có
thể bị động để anh dắt đi.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Đợi một chút!”
Bà Quý chưa bao giờ bị người khác coi
thường như vậy, sao lại có ai dám không đến nịnh
hót với bà ta sau khi biết thân phận của bà ta? Bà
ta bước đến, đứng chăn trước mặt hai người, liếc
Tô Phương Dung một cái bằng thái độ khinh
thường, trong mắt bà ta cô còn không bằng một
con điểm.
“Cậu trai trẻ này, nhìn cậu cũng không đến nỗi
nào, sao lại cưới thứ đàn bà như này? Tôi thấy
nhất định là cậu không biết cô ta là người như thế
nào nhỉ? Nếu cậu biết được những chuyện trước
kia mà cô ta từng làm thì tôi nghĩ cậu sẽ hối hận
lắm vì đã nhìn nhầm người..”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Ai ngờ Tần Lệ Phong không thèm nhìn bà ta
lấy một cái, lạnh lùng lên tiếng: “Tôi không có
hứng.”
Kéo lấy Tô Phương Dung đi vòng qua khỏi bà
Quý, bước vào thang máy riêng của mình, bỗng
anh dừng lại trước cửa thang máy, quay đầu lại,
đôi con ngươi đen láy lạnh lẽo như một hô nước
lạnh sâu không thấy đáy, lúc nào cũng mang nguy
hiểm như thể sắp nuốt chửng người ta.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Chuyện bà làm vợ tôi bị thương tôi sẽ giao
cho luật sư xử lí, trong ngày hôm nay luật sư sẽ
liên hệ với bà. Chẳng qua, tôi có thể chắc chắn
mà cho bà biết rằng, tôi sẽ không chấp nhận bất
kì hình thức bồi thường nào... Bà Quý ạ”
Hiển nhiên anh đã biết rõ thân phận của bà ta
từ lâu.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cửa thang máy châm chậm khép lại.
Bà Quý tức giận vô cùng, lúc rời đi vẫn măng
chửi Tô Phương Dung không biết mệt.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trong thang máy, hai người đều im lặng
không nói gì. Tô Phương Dung muốn nói cảm ơn
với anh, nhưng lúc ánh mắt cô chạm tới góc
nghiêng gương mặt anh rồi vẫn không làm sao
nói ra lời được. Nghĩ đến việc anh đã nhìn thấy
cảnh mình khó xử thảm thương nhất, cô ước gì có
thể lập tức chạy trốn đi, trốn đến một chỗ nào đó
không cần nhìn thấy anh.
Thang máy đi thẳng đến tầng hai mươi chín,
sau khi cửa thang máy mở ra, Tần Lệ Phong dứt
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
----------------------------
Bạn đang đọc truyện trên
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
*Chương có nội dung hình ảnh
Chương 42: Quyền lợi mà anh cho cô
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tô Phương Dung ngây ra, thân hình bị anh
che lại ở phía sau lúc này có hơi tê dại.
Cô ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn vào người
trước mặt, trong một chốc đó, cô đã không phân
biệt được đây là cảm kích hay cảm động, chỉ là
bỗng dưng muốn khóc.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Có nhân viên nghe đến đây cũng không khỏi
bất ngờ há hốc miệng, sau đó nhanh chóng chạy
vào thang máy, chuẩn bị quay về làm người đầu
tiên thông báo tin tức chấn động này.
Bà Quý kinh ngạc nhìn anh, người đàn ông
này bất kể là cách ăn mặc hay phong thái đều
được tính lên hàng thượng lưu, thân phận có lẽ
không quá thấp, nói không chừng còn là giám
đốc hay quản lí gì đó. Ngoại hình lại càng xuất
chúng hơn người, bên cạnh cậu ta không thể nào
thiếu phụ nữ mới đúng chứ! Sao lại trở thành
chồng của con tiện tì này được?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tần Lệ Phong cũng không nói nhiều với bà ta,
xoay người nắm lấy tay của Tô Phương Dung, vẫn
vô cảm như mọi khi mà nói: “Đi thôi”
Tô Phương Dung không biết làm sao chỉ có
thể bị động để anh dắt đi.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Đợi một chút!”
Bà Quý chưa bao giờ bị người khác coi
thường như vậy, sao lại có ai dám không đến nịnh
hót với bà ta sau khi biết thân phận của bà ta? Bà
ta bước đến, đứng chăn trước mặt hai người, liếc
Tô Phương Dung một cái bằng thái độ khinh
thường, trong mắt bà ta cô còn không bằng một
con điểm.
“Cậu trai trẻ này, nhìn cậu cũng không đến nỗi
nào, sao lại cưới thứ đàn bà như này? Tôi thấy
nhất định là cậu không biết cô ta là người như thế
nào nhỉ? Nếu cậu biết được những chuyện trước
kia mà cô ta từng làm thì tôi nghĩ cậu sẽ hối hận
lắm vì đã nhìn nhầm người..”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Ai ngờ Tần Lệ Phong không thèm nhìn bà ta
lấy một cái, lạnh lùng lên tiếng: “Tôi không có
hứng.”
Kéo lấy Tô Phương Dung đi vòng qua khỏi bà
Quý, bước vào thang máy riêng của mình, bỗng
anh dừng lại trước cửa thang máy, quay đầu lại,
đôi con ngươi đen láy lạnh lẽo như một hô nước
lạnh sâu không thấy đáy, lúc nào cũng mang nguy
hiểm như thể sắp nuốt chửng người ta.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Chuyện bà làm vợ tôi bị thương tôi sẽ giao
cho luật sư xử lí, trong ngày hôm nay luật sư sẽ
liên hệ với bà. Chẳng qua, tôi có thể chắc chắn
mà cho bà biết rằng, tôi sẽ không chấp nhận bất
kì hình thức bồi thường nào... Bà Quý ạ”
Hiển nhiên anh đã biết rõ thân phận của bà ta
từ lâu.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cửa thang máy châm chậm khép lại.
Bà Quý tức giận vô cùng, lúc rời đi vẫn măng
chửi Tô Phương Dung không biết mệt.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trong thang máy, hai người đều im lặng
không nói gì. Tô Phương Dung muốn nói cảm ơn
với anh, nhưng lúc ánh mắt cô chạm tới góc
nghiêng gương mặt anh rồi vẫn không làm sao
nói ra lời được. Nghĩ đến việc anh đã nhìn thấy
cảnh mình khó xử thảm thương nhất, cô ước gì có
thể lập tức chạy trốn đi, trốn đến một chỗ nào đó
không cần nhìn thấy anh.
Thang máy đi thẳng đến tầng hai mươi chín,
sau khi cửa thang máy mở ra, Tần Lệ Phong dứt
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
----------------------------
Bạn đang đọc truyện trên
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bình luận facebook