Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47-50
Chương 47: Tuyệt đối không được làm ra chuyện đáng hổ thẹn!
Cánh cửa bị đẩy ra, bóng dáng cao lớn trầm ổn của người đàn ông tên Quý Bình Long dần lộ diện. Sau khi nhìn rõ khuôn mặt anh ta, Tần Lệ Phong hơi nhướng mày, anh sải bước đi vào, hạ thấp giọng hỏi như muốn thăm dò: “Có chuyện gì quan trọng thì nói qua điện thoại cũng được rồi mà, hà tất gì phải phiên tổng Giám đốc Quý tới tận đây vậy?”
Đáp lại, Quý Bình Long chỉ nở nụ cười khẩy: “Tony, cậu ra ngoài trước đi”
Tony nghe lệnh thì vâng một câu, sau đó nhìn vê phía Tần Lệ Phong khẽ gật đầu như chào hỏi rồi đi tới đẩy cửa ra ngoài.
Vậy là bên trong căn phòng dành cho khách VỊP chỉ còn lại hai người đàn ông có vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú đến say lòng, đó là Tân Lệ Phong và Quý Bình Long.
Hai người đàn ông đổi diện nhau với vẻ mặt thản nhiên hờ hững, nhưng không khí trong khắp căn phòng giờ phút này bỗng chốc trở nên lạnh giá đến quỷ dị, từng hơi thở nam tính trầm ổn mà không kém phần lạnh lẽo đan vào không khí, xoay quanh hai người đàn ông có khí chất ngời ngời ấy.
Quý Bình Long là người mở miệng trước: “Anh và cô ấy kết hôn từ bao giờ?” Một câu hỏi hết sức bình thường, qua giọng điệu của người nói có lẽ cũng chẳng nghe ra được chút ý tứ lưu luyến nhỏ nhoi nào, tựa như một câu hỏi thăm tình hình rất đỗi tự nhiên giữa hai người bạn lâu ngày không gặp.
Tần Lệ Phong vẫn ngôi yên đó, lãnh đạm quan sát Quý Bình Long thật kỹ. Sau đó, anh giơ tay rút một điếu thuốc lá ra châm lửa, không nhanh không chậm đưa lên miệng rít một hơi, rồi lại nhả khói.
Động tác tuy toát lên vẻ thư thái nhưng ẩn sâu bên trong lại là những nỗi niềm khó giải tỏa. Đôi mắt đen đẹp sâu hoắm kia khẽ cụp xuống, thấp giọng nói: “Nếu chuyện anh muốn nói là vợ tôi, yên tâm tôi sẽ cho anh cơ hội, tuy nhiên cơ hội đó không phải bây giờ!”
Môi dưới Quý Bình Long khẽ động, bờ môi đẹp của anh ta nhếch lên thành một đường cong hút mắt, anh ta đáp: “Được, vậy thì chúng ta vào thẳng vấn đề chính. Về chuyện khởi tố mẹ tôi, đương nhiên tôi hiểu rất rõ ý đồ của anh. Nhưng mỗi người trong chúng ta đều không muốn chuyện bị đẩy đi quá xa, cho nên thay vì đấu đá đến mức đầu rơi máu đổ, mỗi người lùi một bước chẳng phải sẽ tốt đẹp hơn sao? Tôi cũng sẽ không yêu câu cô Tô tham gia dự án đó nữa, tuy nhiên, nếu cô ấy tự nguyện tham gia thì tôi ắt sẽ không từ chối.”
Nghe ra được thâm ý trong câu nói của đối phương, Tần Lệ Phong vẫn từ tốn nhắm mắt.
Quý Bình Long tiếp tục nói: “Về phần tổng Giám đốc Tần, anh chỉ việc rút đơn khởi tố lại là vấn đề coi như được giải quyết. Bởi vì người già họ không còn đủ sức để lăn lộn theo chúng ta nữa đâu.”
Tần Lệ Phong vẫn im lặng, anh đưa điếu thuốc lên miệng rít một hơi, bờ môi mỏng khẽ cong lên thành nụ cười, không hiểu sao, dù mang danh là nụ cười nhưng lại khiến người ta có cảm giác lạnh sống lưng: “Sức khỏe của vợ tôi cũng không được tốt lắm”
Quý Bình Long không phản bác lại, anh ta chỉ hơi nhíu mày.
Bởi giờ phút này anh ta có thể tưởng tượng ra được mẹ mình đã từng đối xử tàn nhẫn với Tô Phương Dung đến mức nào.
Tần Lệ Phong ấn điếu thuốc xuống gạt tàn để dập làn khói đang tỏa ra từ đầu thuốc, ánh mắt trầm ổn không một gợn sóng lúc này mới chịu hướng về phía Quý Bình Long: “Tổng Giám đốc Quý chắc hẳn cũng giống tôi, đều là kiểu người công tư phân minh, rõ ràng rành mạch, nếu tổng Giám đốc Quý đây không đưa mấy chuyện riêng giữa chúng ta vào công việc thì có lẽ, vấn đề hợp tác giữa hai bên sẽ diễn ra vô cùng suôn sẻ.”
Quý Bình Long khẽ nheo mắt như đang cố thăm dò người đàn ông đối diện, sau cùng anh ta cũng không phản bác gì.
Bởi vì dự án hợp tác lần này đem lại lợi ích không nhỏ cho cả hai bên. Tổng bộ Duyệt Lai vốn rất coi trọng lần hợp tác này, đây cũng là cơ hội hoàn hảo để khai thác khám phá thị trường Đông Á. Còn đối với Tập đoàn .J.L, đây cũng được coi là một nấc thang được kê sẵn để họ bước lên và tiến gần đến một tầm cao mới. Bởi vậy cho nên, dù giữa họ vướng rất nhiều mâu thuẫn tưởng chừng như không thể gỡ nổi, thì cả Quý Bình Long hay Tần Lệ Phong cũng đủ thông minh để nhìn ra vấn đề, họ nhất định sẽ không để chuyện riêng ảnh hưởng đến việc hợp tác lần này.
Tuy chỉ nói qua lại mấy câu;nhưng những gì cần nói cũng đã nói hết rồi, Quý Bình Long dĩ nhiên sẽ không thừa thời gian ngồi đó nhìn ngắm người đàn ông kia làm gì. Tuy nhiên, khi anh ta đứng lên đi được bước đầu tiên thì Tân Lệ Phong lại chậm rãi mở miệng, giọng điệu từ tính mà không kém phần lạnh giá: “Tổng Giám đốc Quý đi vội vậy làm gì? Không phải anh đang muốn tìm hiểu về chuyện của vợ tôi sao? Tối nay anh rảnh không, chúng ta cùng đi ăn cơm.”
Đôi chân đang di chuyển của Quý Bình Long bỗng dừng lại. Vì anh ta đang quay lưng về phía Tần Lệ Phong, nên nhất thời anh không thể nhìn được biểu cảm trên khuôn mặt lãnh đạm kia. Tuy nhiên, nếu tinh ý thì có thể phát hiện ra, thời điểm Tần Lệ Phong ngỏ lời mời, tấm lưng của anh ta có hơi cứng ngắc.
Anh ta xoay người, mỉm cười: “Được thôi.”
Đúng lúc tan làm, điện thoại nội bộ đặt trên bàn Tô Phương Dung bỗng vang lấn.
Cô mơ hồ đoán được người đang đợi đầu dây bên kia là ai, sau khi ngó nghiêng một vòng quanh căn phòng, thấy không có ai cô mới nhấc máy, thấp giọng trả lời: ‘Alo?”
Quả nhiên, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trâm ổn hờ hững đến mức khó chịu: “Lát nữa cô tới thẳng bãi đỗ xe ngầm, tôi đợi cô ở đấy.”
Tô Phương Dung nghi hoặc nhíu mày, sau khi cúp điện thoại cô lại trầm tư suy nghĩ đến bảo bối nhỏ đang ở nhà đợi mẹ, đành lôi điện thoại ra gọi về cho dì Dương.
Đến bãi đỗ xe ngầm, Tần Lệ Phong đã đợi sẵn ở đó. Cô có cảm giác anh giống như một vị vua, dù không lộ mặt, haý dù-anh đang yên lặng ngồi trong một chiếc xe nhưng không hiểu sao, cô lại có cảm giác ngay cả ở môi trường ẩm thấp, anh vẫn tỏa-ra khí chất của một vị vua. Tô Phương Dung vội vã bước tới, mở cửa xe rồi ngồi vào trong. Lúc này, Tân Lệ Phong đã ngồi sẵn đợi cô, ở ngón tay giữa kẹp một điếu thuốc lá, khói thuốc nghi ngút khiến không khí trên xe có hơi ngột ngạt.
Lúc cô vừa bước lên xe, anh lập tức dập tắt điếu thuốc, hạ cửa sổ xe xuống rồi ném ra ngoài.
Động tác của anh tự nhiên mà gọn gàng, gần như không tìm ra chút sơ hở hay cố ý nào.
“Lái xe” Anh thấp giọng hạ lệnh, Trần Chính Cường nghe xong lập tức khởi động xe.
Dù sao gặp thì cũng đã gặp rồi, khi đối mặt với anh, Tô Phương Dung cũng bớt căng thẳng hơn trước một chút, cô tò mò hỏi: “Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
Anh không hề quay đầu, ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, chậm rãi trả lời: “Ăn cơm”
Tô Phương Dung khế cau mày, theo những gì cô biết về người đàn ông này thì, có lẽ không phải chỉ đơn giản là đi ăn cơm không thôi đâu nhỉ?
Rất nhanh sau đó, xe dừng lại trước cửa một nhà hàng, Tân Lệ Phong đẩy cửa đi xuống trước, Tô Phương Dung đi theo sau. Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, bất ngờ phát hiện ra một chiếc xe Euro Continental màu trắng. Vừa nhìn thấy chiếc xe, nét mặt cô lập tức trở nên căng thẳng hơn, đây chẳng phải là xe của Quý Bình Long hay sao?
Hai người vừa bước vào, quản lý nhà hàng đích thân chạy ra dẫn đường. Quả nhiên, Tô Phương Dung đã phát hiện ra người đàn ông ngồi cạnh vị trí cửa sổ, bước chân của cô bỗng dưng khựng lại, chần chừ không muốn đi tiếp.
Quả nhiên là Quý Bình Long.
Nhưng cô không hiểu, tại sao Tần Lệ Phong lại đưa cô tới gặp Quý Bình Long chứ?
“Xin lỗi để tổng giám đốc Quý phải đợi rồi.”
Tần Lệ Phong lễ phép mở miệng, nghiêng người nhìn về phía người phụ nữ đang thần thờ phía sau: “Tại tôi còn phải đợi bà xã tan làm xong mới đi được, nên để anh đợi hơi lâu”
Tô Phương Dung giật nảy mình, cô ngẩng đầu, dùng ánh mắt không thể kinh ngạc hơn nhìn chằm chằm anh, cô có thể chắc chắn một trăm phần trăm, Tần Lệ Phong đang cố ý!
Hai chữ “bà xã” này thốt ra từ miệng anh khiến Quý Bình Long cảm thấy chói tai vô cùng.
Anh ta quay đầu nhìn lại, môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười, trả lời rất có phong độ: “Đến trễ là đặc quyền của phụ nữ mà”
Dưới ánh nhìn của anh-ta, Tân Lệ Phong kéo ghế ra để Tô Phương Dung ngồi xuống trước, sau đó anh cũng kéo ghế ngồi cạnh cô. Lúc này, Tô Phương Dung cảm thấy khớ xử vô cùng, thậm chí cô còn không dám ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông phía đối diện.
Cứ như vậy, không khí giữa ba người trở nên nặng nề mà quái dị vô cùng, còn về phần Tô Phương Dung, cô cảm giác mình bây giờ như một con rối vô tri vô giác để mặc người ta điều khiển đùa nghịch vậy.
Lúc đang gọi đồ ăn, Tân Lệ Phong nghiêng người tới gần cô, nhỏ giọng thương lượng: “Em muốn ăn gì? Món tôm chiên ở đây cũng không tồi, cả món cá mòi nấu với bò bít tết nữa, đây là những món đặc sản ở đây đấy”
Tô Phương Dung chỉ nhìn lướt qua thực đơn một lượt, cô căn bản là không có hứng thú với những món ăn này: “Anh quyết định đi là được rồi.”
Dường như Tần Lệ Phong cố ý không nghe ra cảm xúc qua giọng nói của cô, anh vấn gật đầu, sau đó chọn mấy món ăn hợp với cô.
Ánh mắt Quý Bình Long giờ phút này lạnh đến rợn người, có lẽ bất cứ người nào đứng đối diện với ánh mắt này của anh ta cũng bị dọa sợ đến chạy mất dép. Sau khi tùy tiện gọi cho mình món bò bít tết và rượu vang đỏ, anh ta nhìn về phía Tô Phương Dung cười khẽ: “Mới mấy ngày không gặp, thật không ngờ cô Tô bây giờ đã thành cô Tần rồi, có phải tôi nên chúc mừng cô không?”
Trong một khắc này, Tô Phương Dung thật sự không biết phải đáp lời anh ta thế nào cho phải, ngay cả việc cười đáp lại thôi cô cũng thấy khó làm nữa là khác.
Trước mặt Quý Bình Long, cô có ăn gan hùm cũng không thể cư Xử bình thường được. Bởi vì tận trong sâu thẳm ý thức của cô, cô vẫn luôn nhận trách nhiệm về phía mình, bởi đến giờ phút này, cô-vẫn không dám nghĩ đến mình phải dùng cách gì để bù đắp những thương tổn đã gây ra cho anh ta.
Lúc này, bàn tay lạnh lẽo đang đặt trên bàn của cô bị một bàn tay to phủ lấy, hơi ấm từ bàn tay to ấy truyền đến cô như xua đuổi cảm giác lạnh lẽo đang hiện hữu trong lòng cô. Tô Phương Dung sửng sốt ngẩng đầu, con ngươi trong trẻo mở to nhìn anh.
Nét mặt của Tần Lệ Phong không có chút chuyển biến gì lớn lắm, chỉ là thái độ của anh bỗng trở nên tùy ý hơn chút, khiến Tô Phương Dung không còn cảm giác ngồi cạnh mà như xa ngàn dặm nữa. Tiếp đó, cô nghe anh nói: “Tô Phương Dung vốn là người hiếu thắng, cô ấy không muốn quan hệ của chúng tôi ảnh hưởng đến công việc, cho nên chuyện chúng tôi kết hôn có rất ít người biết đến. Nếu không phải do bà Quý làm loạn, thì có lẽ cuộc sống của cô ấy sẽ bình yên hơn”
Ý tứ trong câu nói của Tần Lệ Phong có lẽ kẻ ngốc vừa nghe cũng đủ hiểu, nói đi nói lại thì vẫn là trách nhiệm của nhà họ Quý các người. Cuối cùng, Quý Bình Long cũng không có lời nào để phản bác, anh ta ngước mắt, nhìn thẳng về phía Tô Phương Dung nói: “Về chuyện này, tôi thay mặt mẹ tôi xin lỗi cô, thực sự xin lỗi cô.”
Tô Phương Dung vội lắc đầu: “Không, không, không có gì đâu, bà Quý là do…” Lời ra đến miệng rồi lại cố nuốt vào, ánh mắt cô có hơi ảm đạm rồi cụp xuống.
Quý Bình Long cũng dần rơi vào trầm mặc.
Nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn đó thì có lẽ bây giờ hai người họ vẫn đang chìm đắm trong tình yêu nồng cháy của mình dành cho đối phương.
Tần Lệ Phong dùng ánh mắt lạnh băng quan sát biểu cảm của hai người, bàn tay đang nắm tay Tô Phương Dung đột nhiên gia tăng sức lực. Tô Phương Dung cảm thấy tay bị bóp đau thì xoay đầu, bất mãn ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, sau đó cô lại quay về trạng thái cũ, cụp mắt xuống khiến người ta không nhìn ra được cảm giác mờ mịt trong đôi mắt thanh thuần ấy.
Trong suốt quá trình dùng cơm, Tô Phương Dung không nói câu nào, việc của cô chỉ có cúi đầu và im lặng ăn cơm. Thi thoảng, cô nghe thấy bọn họ đang bàn bạc chuyện công việc. Mặc dù cô vẫn luôn cúi đầu, nhưng bằng trực quan của mình, cô cảm giác người đối diện vẫn luôn chăm chú nhìn mình, cái nhìn ấy còn cực kỳ sắc bén.
Cảm giác áy náy với Quý Bình Long dường như đã bao trùm toàn bộ những cảm xúc khác trong lòng cô, vậy nên giờ cô không thể phân biết rõ rốt cuộc, cảm giác dày vò đang hành hạ trái tim cô là gìnữa. Đến tột cùng thì cảm giác bấp bênh trong lòng cô là thứ xúc cảm gì đây? Cô không biết, cô cũng không hiểu, nhưng cái tâm trạng phức tạp này khiến cô cảm thấy bức bối, cô chỉ muốn mở ra cho mình một con đường để chạy trốn, trốn đi thật xa.
Cuộc gặp mặt khó xử này cuối cùng cũng kết thúc, ba người cùng ra khỏi nhà hàng, Trần Chính Cường đã lái xe tới đợi sẵn, Tân Lệ Phong mở cửa xe ra trước, tuy nhiên anh không vào ngay mà lại quay đầu nhìn về phía cô.
Tô Phương Dung suýt thì hộc máu mồm, trước giờ anh chưa từng tử tế lịch sự với cô như vậy, sao hôm nay lại giữ phong độ thế chứ? Từ đầu đến giờ toàn làm mấy hành động khó hiểu.
Cô hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía Quý Bình Long khẽ cười: “Tổng giám đốc Quý, tạm biệt”
Quý Bình Long không hé răng nửa lời, anh ta chỉ nhìn cô với ánh mắt ẩn nhẫn sự u ám.
Sau khi Tô Phương Dung lên xe, Tân Lệ Phong cũng ngồi ngay cạnh cô, xe từ từ đi xa, cho đến khi khuất khỏi tâm mắt anh ta.
Khuôn mặt nghiêng anh tuấn của Quý Bình Long được ánh đèn phác họa của nhà hàng chiếu vào càng tôn lên những đường cong góc cạnh hoàn mỹ của gương mặt. Đôi mắt vốn luôn toát lên vẻ lạnh lùng sắc bén, đôi khi có hơi hung ác và nham hiểm giờ đã có chút thay đổi, trong đó hiện lên sự mờ mịt thất thần.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy cô lên xe người đàn ông khác, lòng anh ta như bị khoét rỗng, chỉ còn lại nét mặt tái nhợt và sự cô đơn bao trùm.
Tô Phương Dung ngồi bên cạnh Tần Lệ Phong, cô không hé răng nói nửa lời, mà Tần Lệ Phong cũng không có ý định giải thích. Bởi vậy mà không khí trong xe càng trở nên bức bách, căng thẳng hơn.
Thi thoảng Trần Chính Cường lại liếc mắt nhìn qua gương để xem tình hình hai người ngồi phía sau. Một người là khuôn mặt không cảm xúc, một người trầm mặc không chịu hé răng nửa lời, nhìn chẳng có vẻ gì là giống cãi nhau, mà có muốn cãi nhau cho xong chuyện cũng khó.
Xe ngừng trước cửa khu chung cư của Tô Phương Dung, cô đẩy cửa xe ra, đang định bước xuống thì đột nhiên, một bàn tay đã kéo cô lại.
Tô Phương Dung làm vẻ mặt ngạc nhiên khó hiểu: “Có việc gì sao?”
Tần Lệ Phong chậm rãi xoay đầu nhìn về phía cô, dõng dạc hỏi: “Cô đang giận?”
Tô Phương Dung khẽ cau mày, quay mặt đi chỗ khác đáp: “Không có.”
Trần Chính Cường thấy tình thế có vẻ không ổn, đành-ho nhẹ một tiếng: “Tổng giám đốc Tần, tôi ra ngoài rít điếu thuốc đã” Dứt lời, anh ta lập tức đẩy cửa đi xuống, đi đến một nơi cách chỗ chiếc xe đang đậu khá xa.
Tần Lệ Phong nhìn cô, không nhanh không chậm mở miệng: “Tôi có thể sẽ không dò hỏi chuyện trước kia của cô, cũng sẽ không tự tiện đi tìm hiểu nó. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi cũng sẽ mặc kệ cô của hiện tại.”
Tô Phương Dung quay đầu lại: “Anh nói vậy là ýgì”
“Ý của tôi là, dù chỉ một ngày cô làm vợ tôi, thì một ngày đó cô cũng không được phép làm ra chuyện hổ thẹn, tuyệt đối không được.” Câu nói dứt khoát như một lời tuyên bố, khiến đối phương không thể không tuần theo: Dứt lời, anh buông tay,tâm mắt chuyển ra hướng khác. Cửa sổ xe được hạ xuống, anh đưa tay ra ngoài Vẫy vãy vài cái, Trần Chính Cường lập tức chạy tới.
Tô Phương Dung cắn căn môi, sau đó xuống xe, xe lập tức chạy đi.
Đêm nay tâm trạng cô thật sự tệ vô cùng! Rõ ràng cuộc chạm mặt này là do anh an bài, vậy mà anh lại nói như thể cô mới là người sắp xếp, như thể cô mới là người làm sai. Tô Phương Dung thật sự không thể hiểu nổi, rốt cuộc Tân Lệ Phong đang cáu giận cái gì chứ?
Chương 48: Mình đẹp trai giống bố
Tô Phương Dung đón Gia Bảo từ chỗ dì Dương về, trong suốt quá trình được mẹ ôm, cậu bé vẫn luôn mở to đôi mắt đen láy to tròn quan sát cô thật kỹ. Lúc bị mẹ lột sạch đồ, chuẩn bị bước vào buồng tắm, cậu bé mới tò mò hỏi: “Mẹ, có phải mẹ đang buồn không?”
Tô Phương Dung sửng sốt, cô giơ tay lên xoa xoa mặt mình, trong đầu không ngừng đặt ra câu hỏi. Cô thể hiện rõ đến vậy sao? Ngay cả một đứa con nít như Gia Bảo cũng nhận ra cô không vui?
Nghĩ vậy, Tô Phương Dung lập tức nở nụ cười dịu dàng như trấn an cậu bé, có lẽ cũng là trấn an chính cô: “Không có đâu, tại mẹ tăng ca nên thấy hơi mệt ấy mà.”
Tô Phương Dung vừa dứt lời, Gia Bảo lập tức vươn bàn tay nhỏ mũm mĩm của mình tới kéo mẹ ngồi xuống thấp hơn, vừa tâm với cậu bé. Xong, cậu bé giơ tay ôm cổ mẹ mình, bàn tay nhỏ kia bắt đầu có những hành động ra dáng người lớn, mà hành động điển hình chính là việc cậu bé vỗ nhẹ mấy cái lên lưng cô, miệng nói: “Mẹ ngoan nha, tối không được thức quá muộn, phải ăn thêm nhiều rau xanh, như vậy mới tốt cho sức khỏe, mẹ cũng không cảm thấy mệt mỏi nữa”
Tô Phương Dung nhìn dáng vẻ của cậu con trai mà bật cười: “Được, mẹ sẽ ngủ sớm dậy sớm, đương nhiên cũng sẽ ăn nhiều rau xanh theo lời con” Cô ôm lấy thân hình nhỏ nhắn mềm như bông của con trai, dường như tất cả những mệt mỏi bên ngoài đang chiếm lĩnh tâm trạng tẻ nhạt của cô đã được cậu bé xóa sạch.
“Mẹ ơi…
“Sao con trai?”
“Nếu giờ mẹ được gả cho một chú có tiền, thì mẹ sẽ không phải đi làm cả ngày mệt mỏi như vậy đâu”
Khi nói ra câu này nét mặt của Gia Bảo vô cùng nghiêm túc, không có chút nào là bông đùa cả, hơn nữa, cậu bé cũng đã nhắc đi nhắc lại vấn đề này rất nhiều lần. Điều này chứng tỏ trong đầu cậu bé thật sự tồn tại suy nghĩ này, Tô Phương Dung cũng ý thức được điều đó, vì không muốn con trai mình còn nhỏ mà đã bị chi phối bởi giá trị tiên bạc, cô cần phải sửa lại quan niệm trong đầu cậu bé. Cô không muốn sau này quan niệm đó sẽ ảnh hưởng đến bản tính con người cậu, vậy nên cô cân dập tắt nó ngay khi nó mới vừa nhen nhóm.
Cho nên, cô nâng khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Gia Bảo lên, nghiêm túc giảng giải: “Thường thì các chú nhiều tiên sẽ có rất nhiều tật xấu, hơn nữa họ cũng không phải người tốt, cho nên mẹ không thích họ. Ngược lại, nếu có một chú nhà nghèo xuất hiện, nhưng đổi lại chú ấy tốt bụng, đối xử tử tế với Gia Bảo thì mẹ sẽ chọn chú ấy, thứ mẹ quan tâm không phải là tiền nhiêu hay tiên ít, mà là tính cách con người. Mẹ nói như vậy Gia Bảo đã hiểu chưa?”
Lúc này, Gia Bảo cúi đầu, nhíu mày, cậu bé bắt đầu rơi vào trạng thái trâm tư suy nghĩ, một lúc sau lại tiếp tục đặt câu hỏi: “Tật xấu là sao hả mẹ?”
“Ách, là có những thói quen không tốt, không lành mạnh.
“Vậy chú có tiền đó có thói quen gì không tốt hả mẹ?”
Đối mặt với đứa con trai hay tò mò ham học hỏi như vậy, Tô Phương Dung đành phải tiếp tục cuộc chơi bằng cách bịa đặt: ‘Ví dụ như… Không thường xuyên đánh răng, lười tắm rửa, nhưng lại thích uống rượu, khi uống say sẽ không phân biệt được đúng sai rôi đánh con mình, hoặc là thích nhìn trộm con gái tắm.. “
Tô Phương Dung càng nói càng cảm thấy bản thân đã đưa vấn đề đi quá xa, vậy nên cô vội vã dừng lời: “Đó là những thói quen xấu, không lành mạnh đó”
Gia Bảo nghe loáng thoáng câu được câu mất, nghe tai này lại lọt tai kia, cuối cùng cậu bé vân đành gật đầu trong trạng thái nửa hiểu nửa không. Nhưng đột nhiên, cặp lông mày đẹp khẽ nheo lại, thấp giọng nói: “Chú ấy sẽ không thế đâu”
Tô Phương Dung không nghe rõ con trai mới nói gì, cô hỏi lại: “Con vừa nói gì cơ?”
Gia Bảo vội lắc đầu: “Không có gì ạ’“
“Lại đây nào, con mau cởi chiếc quần nhỏ đó ra đi, mẹ tắm cho con”
Đột nhiên Gia Bảo cảm thấy ngại trước câu nói của mẹ, bàn tay nhỏ vội ôm lấy của riêng, ý muốn không cho mẹ nhìn: “Ai da, mẹ ơi, để con tự làm được không?”
Tô Phương Dung cảm thấy có gì đó hơi lạ, cô hỏi: “Không phải bình thường mẹ vẫn luôn tắm giúp con đó sao? Sao hôm nay con lại muốn tự làm vậy?”
“Nhưng mà bây giờ con… Con đã thành người lớn rồi!”
Tô Phương Dung nghỉ hoặc nhìn chằm chằm cậu con trai nhỏ của mình: “Nhanh vậy? Chỉ trong một đêm thôi mà con đã thành người lớn rồi?”
Khuôn mặt non nớt có hơi phiếm hồng vì ngượng của Gia Bảo hơi xụ xuống, phụng phịu làm nũng: “Nhóc Mập và Nhóc Ốm đều tự tắm được rồi, bọn họ chê cười con lớn từng này vẫn để mẹ tắm hộ, ngay cả Phi Diệp cũng cười con nữa kìa”
Cuối cùng Tô Phương Dung cũng tìm ra nguyên nhân, cô “Ồ! lên một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp bỗng chốc trở nên mờ ám thăm dò con trai: “Thì ra là Gia Bảo nhà ta không muốn để Phi Diệp chê cười.”
Khuôn mặt nhỏ non nớt của Gia Bảo đã đỏ lại càng đỏ hơn, mặt cậu bé lúc này trông không khác gì quả cà chua chín. Cậu bé bổ nhào lồng ngực cô lăn lộn: “Mẹ à, để con tự làm đi mà”
Tô Phương Dung nhìn hành động của cậu con trai bỗng bật cười thành tiếng. Con trai cô đã biết xấu hổ trước mặt cô bé khác rồi, xem ra nó thật sự đã lớn, biết suy nghĩ hơn. Cô vỗ vỗ cái đầu nhỏ của con, thấp giọng nói: “Được, vậy con sẽ tự tắm ra bắt đầu từ đêm nay.”
Gia Bảo thấy mẹ đồng ý thì vô cùng mừng rỡ, Cậu bé vội giục mẹ ra ngoài: “Vậy mẹ ra ngoài đi, con tự làm được rồi.”
“Lúc gội đầu con nhớ không cần đổ nhiều dầu gội quá đâu nhé, phải gội đến khi hết sạch bọt ấy…” Tô Phương Dung không yên tâm nên dặn thêm cậu bé, Gia Bảo thì hành động nhanh như chớp vậy, cậu bé nhanh chóng đẩy mẹ đi, sau đó vội vã đóng sầm cửa lại.
Tô Phương Dung đứng ngoài cửa, cô định quay đầu dặn thêm nhưng phát hiện cửa đã đóng từ lúc nào rồi.
Cô bất lực xoay người rời đi, mặc dù con trai đã bắt đầu trưởng thành và hiểu chuyện nhưng cô lại có cảm giác không vui, trong lòng luôn đau đáu cảm giác lo sợ sẽ có một ngày con dâu xuất hiện và cướp thằng bé đi.
Bên trong phòng vệ sinh, Gia Bảo mở vòi nước, cố tình để phát ra tiếng nước chảy ào ào, còn mình thì lén lút lấy ra một chiếc điện thoại…
Suốt dọc đường về nhà sắc mặt Tần Lệ Phong không hề có chuyển biến gì, vẫn trước sau như một. Khi đặt chân vào nhà, anh phiền muộn cởi áo khoác ngoài ra, sau đó bắt đầu tháo cà vạt xuống, rồi đi về phía tủ lạnh lôi ra hai lon bia, tiến đến ngồi trên sô pha, bật tivi lên xem tin tức.
Cuối cùng sự cô đơn yên ắng bao trùm khắp căn phòng cũng bị tiếng tivi xua đi.
Tần Lệ Phong yên lặng xem tin tức, rất nhanh sau đó, một lon bia đã sạch trơn không còn giọt nào. Anh lại tiếp tục bật nắp lon bia thứ hai, thản nhiên uống như để giải khát chính mình.
Thời gian dần dần trôi qua, cuối cùng tin tức thời sự cũng đã kết thúc.
Lúc này anh mới ném lon bia xuống, đứng dậy chuẩn bị đi tắm.
Đúng lúc này, điện thoại bàn bỗng vang lên một hồi chuông, anh nhấc máy: “Alo?”
“Chú ơi, là cháu đây!” Gia Bảo nói thầm vào điện thoại, cậu bé cố-gắng hạ thấp giọng xuống hết mức có thể vì không muốn bị người khác phát hiện.
Nhận ra giọng cậu nhóc đó, những đường cong vốn đã đông cứng trên mặt Tần Lệ Phong bỗng trở nên hòa hoãn hơn rất nhiều. Anh ngồi trên một chiếc ghế sô pha gần nhất, mở miệng nói: “Muộn vậy rồi cháu tìm chú có chuyện gì sao?”
“Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là cháu thấy nhớ chú thôi.”
Giọng nói của Gia Bảo vừa non nớt vừa mềm mại, rót vào tai Tân Lệ Phong như một liều thuốc an thần khiến anh có cảm giác hưởng thụ hơn bao giờ hết. Nghe giọng cậu bé cũng đủ khiến anh vô tình cong một bên khóe môi lên cười…
Tần Lệ Phong thoải mái dựa vào ghế sô pha, bắt đầu trò chuyện cùng cậu nhóc trong điện thoại. Một đêm vốn sẽ yên tĩnh tẻ nhạt bỗng trở nên ồn ào bởi sự xuất hiện của một bé con khiến anh có cảm giác hơi lạ lãm.
Hôm nay lại là một ngày làm việc bận rộn, sau khi Tần Lệ Phong xử lý xong xuôi một đống văn kiện ở văn phòng, Trần Chính Cường lấy đi chuẩn bị phân cho các bộ phận làm việc khác nhau. Đột nhiên, Tân Lệ Phong gọi anh ta lại hỏi: “Lần trước là nhà trẻ nào tới đây vậy?”
“À, là nhà trẻ Hồ Tây”
Tần Lệ Phong suy ngẫm một chút rồi nói: “Lát nữa đưa địa chỉ nhà trẻ đó cho tôi.”
“Dạ”
Sau khi có địa chỉ trong tay, hai con ngươi Tân Lệ Phong có hơi biến đổi, nó không còn giá lạnh như bình thường mà thoáng qua một tia trâm thấp ấm áp, nhưng tưởng chừng vụt qua rất nhanh. Anh cầm áo khoác lên: “Hãy lùi hội nghị bắt đầu lúc mười giờ xuống buổi chỉ Trần Chính Cường lập tức nhận lệnh, anh ta nhanh chóng đẩy cửa ra ngoài thông báo.
Khoảng chục phút sau, một chiếc xe hơi màu đen sang trọng từ từ dừng trước cửa một nhà trẻ trông khá bình thường. Cửa xe mở ra, Tần Lệ Phong cao ngạo bước xuống, anh ngẩng đầu nhìn nhìn.
Nếu để so sánh với những nhà trẻ tư nhân hoặc các trường mầm non quốc tế khác thì nhà trẻ này là tầm thường nhất trong số đó, bởi vậy cũng không quá khó để đoán ra gia cảnh cậu bé không giàu có. Tân Lệ Phong nhớ rõ, cậu bé đó luôn nhắc về mẹ, nhưng lại chưa từng nói một câu nào về bố, hơn nữa cậu bé còn chưa từng gặp bố lần nào. Vậy nên có thể đoán nôm na mẹ cậu bé chính là một bà mẹ đơn thân.
Lúc này, bên phía cổng trường đối diện bên trong lan can từ từ mở ra, một đám nhóc nhút nhít ùa ra như ong vỡ tổ, chúng quây lại thành một vòng tròn, tranh nhau chơi các khung hình trò chơi được đặt trong sân trường.
Anh nghiêng người về phía xe, liếc mắt nhìn quanh một vòng, lập tức phát hiện cậu nhóc có làn da trắng nõn, đôi mắt to tròn đen láy mang đầy vẻ tinh nghịch. Anh theo thói quen nhếch môi trên lên thành một đường cong đẹp mắt, vì khuôn mặt vốn luôn giữ ở trạng thái lạnh nhạt nên khi điểm thêm nụ cười càng thêm tô điểm tạo nên sự hấp dẫn khiến người nhìn mê mệt.
Gia Bảo không nhanh không chậm đi ra, đi cạnh cậu bé là hai thằng nhóc khác, một béo một gầy.
“Vậy là cậu thật sự tự tắm một mình sao?”
Nhóc Ốm sốt sắng hỏi.
“Đương nhiên!” Hiện giờ Gia Bảo vô cùng đắc ý, cậu bé kiêu ngạo ngẩng đầu trả lời.
“Cậu không sợ sao?”
Nhóc Ốm thật sự sắp đặt Gia Bảo lên đầu ngồi để tôn sùng cậu bé đến nơi rồi.
“Ách… Lúc mới bắt đầu thì có hơi sợ đó, các cậu thử nghĩ xem, một người bị nhốt trong phòng tắm, xung quanh đều là màn sương mù trắng xóa tỏa ra từ nước nóng bao trùm, thật sự… đáng sợ vô cùng!”
Gia Bảo làm vẻ mặt thần bí kể chuyện, Nhóc.
Mập, Nhóc Ốm nghe cậu bé miêu tả mà sợ tới mức ôm nhau run rẩy, hai cậu nhóc không nhịn được hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó à? Sau đó mình quyết định nhắm mắt lại, tự nhủ với chính bản thân là mặc kệ bên ngoài có xuất hiện thứ gì đáng sợ cũng không được mở mắt!” Gia Bảo vừa miêu tả, vừa bắt chước lại bộ dạng như những gì mình kể: “Đúng lúc đó, mình bỗng nghe thấy một âm thanh vô cùng kỳ quái…”
Nhóc Mập và Nhóc Ốm hết sức tập trung cho phần diễn biến cao trào của câu chuyện, hai cậu nhóc vội vã thúc giục: “Mau nói tiếp đi, thứ gì xuất hiện sau đó?”
Gia Bảo chậm rãi mở to mắt, trừng lớn hết cỡ: “Thứ đáng sợ xuất hiện đó là… mẹ mình! Ha ha”
Hai cậu nhóc kia nghe đến đây bỗng ngẩn người, khoảng vài phút sau thì phát hiện ra mình bị chơi, tức giận rống to tên cậu bé. Tuy nhiên, đối mặt với sự giận dữ của hai cậu bạn, Gia Bảo vẫn thản nhiên tươi cười, xem như bản thân đã đạt mục đích. Đột nhiên cậu bé lơ đấng nhìn ra ngoài cổng trường, trong một khắc đó, Gia Bảo bỗng cứng đờ người, sửng sốt đưa tay lên dụi dụi mắt.
Giây tiếp theo, cậu bé tươi cười chạy về phía trước, cánh tay nhỏ có phần mũm mĩm kia liên tục vẫy vẫy về phía người đàn ông ngoài cổng trường.
Từ đầu đến cuối, Tân Lệ Phong đều yên lặng đứng quan sát cậu bé, nhìn những biểu cảm đáng yêu, sinh động khi kể chuyện cho bạn nghe đó khiến anh không tự chủ được mà nhếch môi cười, đường cong bên môi càng ngày càng hiện rõ trên mặt anh.
Thấy cậu bé đã phát hiện ra mình, anh mới đi sang đường.
Nhìn thấy sự xuất hiện của người đàn ông xa lạ, cả Nhóc Mập và Nhóc Ốm đều tò mò thò đầu ra hỏi: “Gia Bảo, chú ấy là ai vậy?”
Nhóc Ốm nhìn chăm chằm chiếc xe hơi sau lưng anh, cậu bé thốt lên: “Oa! Đây chính là chiếc xe chạy như bay đó! Bố mình rất thích có một chiếc xe như này, nhưng giá của nó rất cao, hình như là khoảng vài tỷ gì đó ấy, nên bố mình không đủ tiền mua”
Nhóc Mập trừng mắt: “Nói vậy nghĩa là chú đó có rất nhiều tiền!
Gia Bảo nghe được cuộc bàn luận giữa hai người bạn mình, cậu bé lập tức hất mặt, kiêu ngạo.
nói: “Đó là điều đương nhiên.”
Nhóc Ốm sốt sắng hỏi: “Gia Bảo, mau nói đi, chú đó là ai vậy? Chú đó có phải bố cậu không?”
Nhóc Mập vội đưa ra lời phủ nhận: “Gia Bảo.
không có bố! Sao chú đó có thể là bố Gia Bảo chứ?”
Cặp lông mày thanh tú của Gia Bảo khẽ nhăn lại, lúc Tân Lệ Phong đi đến chỗ cậu, cậu bé lập tức chuyển tầm nhìn về phía anh, bày ra vẻ mặt tươi cười rồi cố ý kêu to: “Bố ơi.”
Nhóc Mập và Nhóc Ốm giật mình nhìn cậu bé, run rẩy hỏi: “Thật… thật sự là bố cậu sao?”
Tân Lệ Phong ngẩn ra;sau đó phát hiện Gia Bảo đang cố ra hiệu cho mình bằng cách nháy mắt, anh khẽ cau mày, tuy nhiên ạnh cũng không có ý vạch trần cậu nhóc này. Anh duỗi tay xoa xoa đầu cậu bé, sau đó nhìn về phía hai cậu nhóc đứng đối diện hỏi: “Bạn học con sao?”
Thấy anh không vạch trần mình, Gia Bảo lặng lẽ giơ ngón tay cái về phía anh như lời khen.
Chú đúng là tuyệt vời!
Gia Bảo xoay người, bắt đầu giới thiệu hai người bạn mình cho anh: “Người béo kia gọi là Nhóc Mập, còn gầy gọi Nhóc Ốm, cả hai người họ đều là anh em tốt của con. Xong xuôi, cậu bé lại quay đầu nhìn về phía anh, a dua đứng cạnh anh, nghiêm túc nói: “Còn đây là bố mình, đang là tổng Giám đốc gì đấy, bố mình đang điều hành một công ty vô cùng lớn. Không những thế, bố mình còn có một căn biệt thự sang trọng vô cùng đẹp!”
Đuôi lông mày Tần Lệ Phong không ngừng giật giật;anh cũng không có hứng thú gì lắm với cuộc trò chuyện của bọn nhóc. Còn về phần hai cậu nhóc đứng đối diện, chúng gần như sắp đặt Gia Bảo lên đầu ngồi rồi sùng bái như thần linh.
Lúc này, một cô bé xinh đẹp chạy tới, lặng lẽ hỏi: “Gia Bảo, chú ấy là bố cậu thật sao? Bố cậu đúng là vừa cao vừa đẹp trai nha!”
Gia Bảo vừa nhìn thấy cô bé, khuôn mặt nhỏ non nớt kia lập tức ửng đỏ, một cậu bé kiêu ngạo.
như hổ bỗng biến thành con thỏ ngoan chỉ biết cúi đầu: “Phi Diệp, cậu không thấy… mình đẹp trai giống bố sao?” Dứt lời, cậu bé lại ngượng ngùng cúi đầu, bàn chân nhỏ khẽ đá một viên đá vô tội.
Chứng kiến cảnh này, Nhóc Mập và Nhóc Ốm không hẹn mà cùng rùng mình một cái.
Dường như Tần Lệ Phong cũng phát hiện ra gì đó, lông mày anh bỗng nhếch lên, độ cong của môi càng ngày càng rõ nét hơn. Đột nhiên anh cảm thấy thật thú vị.
Chương 49: Chú, sao chú có thể kết hôn rồi chứ?
Tần Lệ Phong bị động giải thích rõ tình huống với cô giáo. Anh cũng không nói rõ ràng thân phận của mình, chỉ nói mình là người phụ trách cuộc phỏng vấn trước đó của J.L, muốn nói chuyện riêng với các bạn nhỏ được chọn một chút. Cô giáo vui vẻ đông ý, dẫn theo những đứa trẻ khác vào phòng học, thi thoảng còn liếc trộm vê phía Tần Lệ Phong vài lân, hai má ửng đỏ.
Tần Lệ Phong và Gia Bảo ngôi ở bôn hoa nhỏ trước cửa. Gia Bảo thỏa mãn ngôi ăn cốc kem, vừa liếm kem trên miệng vừa nói: “Chú, làm sao chú biết nhà trẻ của cháu ở đây?”
Tần Lệ Phong vừa định mở miệng trả lời, Gia Bảo dường như đã hiểu ra điêu gì đó liền “A” lên một tiếng: “Cháu biết rồi. Vì chú là tổng giám đốc” Cậu bé bày ra dáng vẻ kiểu như “Tổng giám đốc có thể làm được tất cả mọi thứ” khiến cho Tân Lệ Phong phải bật cười. Nhưng anh cũng không giải thích gì.
“Cháu thích cô bé đó à?” Tần Lệ Phong thuận miệng hỏi.
Gia Bảo vừa nghe thấy anh hỏi, ngay lập tức cúi thấp mặt xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn hông lên: “Vẫn chưa phải, chỉ là có thể chơi thân với nhau thôi…
Tần Lệ Phong nhướng mày: “Bắt đầu hẹn hò rôi?”
“Không có đâu” Gia Bảo mắc cỡ cười: “Cháu muốn quan sát một thời gian đã”
Tần Lệ Phong vốn có hơi bất ngờ, sau đó không nhịn được nữa. Trên khuôn mặt anh tuấn lúc nào cũng lạnh lùng bây giờ lại bị ý cười vui vẻ bao trùm.
Anh chỉ biết quyết định đến đây gặp cậu bé này là hoàn toàn đúng.
Khi ăn kem, tay và miệng Gia Bảo bị dây ra nên lem luốc, đã thế cậu bé lại không ngừng liếm ngón tay. Tân Lệ Phong ở bên cạnh nhìn thấy thì nhíu mày, với tính cách cầu toàn của anh, nhìn thấy cảnh tượng này khiến anh có hơi khó chịu.
Anh dẫn cậu bé đi đến nhà vệ sinh, lấy khăn tay của mình ra mở vòi nước thấm ướt, sau đó lại ngồi xổm xuống lau từng chút trên miệng cho cậu bé.
“Tự mình rửa tay được không?” Anh hỏi.
Gia Bảo gật đầu, đi đến bồn rửa tay thấp hơn, đôi tay nhỏ xíu vặn vòi nước sau đó chà xát.
Sau khi lau khô nước trên tay cậu bé, lúc này một lớn một nhỏ mới bước ra ngoài.
Tần Lệ Phong ngẩng đầu đón lấy ánh mặt trời. Hình ảnh người đàn ông cao lớn bên cạnh đắm minh trong ánh nắng rực rỡ, tựa như một vị đế vương bước ra từ trong thế giới cổ tích.
Uy phong thần vũ.
Có một người đàn ông như vậy làm bố, quả thật là quá hoàn hảo.
Gia Bảo khẽ cười thầm, sau đó quay sang hỏi: “Chú, việc cháu nhắc trước đó chú còn phải suy nghĩ bao lâu nữa?”
Biết cậu bé đang nói chuyện gì, Tần Lệ Phong trực tiếp trả lời: “Chú đã kết hôn rồi.”
“Hả?” Gia Bảo ngơ ra: “Chú, sao chú có thể kết hôn rồi chứ?” Cậu bé ngay lập tức ỉu xìu, vẻ mặt như không chấp nhận được.
Trong mắt Tân Lệ Phong hiện lên ý cười, bàn tay to lớn xoa xoa cái đầu nhỏ: “Nuôi được một cậu con trai đáng yêu như thế này, mẹ cháu nhất định là một người phụ nữ tốt. Vậy nên chú tin rằng mẹ cháu chắc chắn sẽ gặp được một người phù hợp với mình”
Gia Bảo buồn bã ngẩng đầu, đôi mắt to tròn đầy vẻ trách móc: “Tìm được một người đàn ông có điều kiện tốt như chú thật khó quá đi. Vất vả lắm cháu mới tìm ra được, ai mà ngờ chú lại kết hôn rồi”
Tần Lệ Phong giật giật khóe miệng, không tiếp tục đề tài này nữa.
Nhìn thấy Gia Bảo vẫn không có tinh thần chút nào, anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Còn muốn đến nhà chú chơi không?”
Gia Bảo vốn định từ chối để tỏ thái độ. Nhưng tưởng tượng Tần Lệ Phong lớn lên trong ngôi nhà đẹp như một lâu đài, lại còn có vô vàn đồ ăn ngon, cậu bé không khống chế được mà gật đầu.
“Đứng đây chờ chú một lát” Tân Lệ Phong đi vào bên trong, dường như muốn xin phép giáo viên.
Vốn chỉ có bố mẹ của đứa trẻ mới có quyền hạn đó, nhưng bằng vẻ ngoài chững chạc đây mê hoặc của mình, Tân Lệ Phong đã thành công lấy được sự cho phép.
Ngồi trên chiếc xe rộng rãi của anh, Gia Bảo phấn khích ngó đông ngó tây sờ sờ khắp nơi: “Chú, chiếc xe này của chú còn xịn hơn xe của bố Nhóc Ốm nữa”
Tần Lệ Phong không nói gì, nhưng khóe miệng lại không nhịn được mà cong lên.
Tần Lệ Phong cũng không hiểu nổi. Rõ ràng dự án thu về ba lăm bốn mươi tỷ cũng không khiến anh cảm thấy quá kích động đến thế, thế nhưng chỉ vì lời khen ngợi của một đứa trẻ mà trong lòng anh đã dấy lên cảm giác tự hào.
Nhưng mà anh cũng lười đào sâu suy nghĩ, niềm vui bây giờ mới là quan trọng nhất.
Bước chân đến nhà họ-Tần, chào đón Gia Bảo chỉ có quản gia, cũng không thấy mang lên đồ ăn ngon gì, chỉ đưa họ đến thẳng phòng bà cụ Tần.
Bà cụ Tần vẫn đang nằm ngủ. Nếu không phải trước đó bà ấy đã sớm dặn đi dặn lại cho dù có thế nào cũng không được đưa bà ấy đến bệnh viện thì người nhà họ Tần đã sớm sắp xếp cho bà ấy nhập viện rồi, tìm đủ mọi biện pháp, chỉ cần có thể kéo dài thời gian cho bà ấy, bất cứ giác nào cũng không tiếc.
Thế nhưng bà cụ Tần lại chấp nhận chuyện sinh tử một cách rất dễ dàng. Bà ấy nghĩ rằng thay vì sống trong đau đớn như vậy, chẳng thà thuận theo ý trời, ít ra còn có thể hưởng thụ những ngày cuối cùng bên người thân gia đình.
Tần Lệ Phong đứng bên cạnh giường nhìn bà nội, trong mắt đã bắt đầu dâng lên niềm xúc động.
Nhìn thấy bà cụ tiều tụy nằm trên giường, đột nhiên trong lòng Gia Bảo có chút khó chịu. Cậu bé bước lên, ngoan ngoãn đến bên cạnh bà cụ ngồi xuống, ngẩng đầu lên hỏi Tân Lệ Phong: “Bà cố nội sẽ khỏe lên phải không ạ?”
Nhìn thấy Gia Bảo ngoan ngoãn như vậy, ánh mắt Tần Lệ Phong cũng trở nên dịu dàng hơn, gật đầu với cậu bé: “Sẽ khỏe lên: Gia Bảo lại nhìn bà cụ Tần, khẽ giọng nói: “Bà nội phải nghe lời bác sĩ, không được quên uống thuốc, chắc chắn sẽ khỏe lên nhanh thôi”
Tần Lệ Phong khẽ mím môi, châm chậm mỉm cười.
Trong lòng thật sự rất vui.
Quản gia ở bên cạnh đưa ít đồ ăn nhẹ cho Gia Bảo, nhưng cậu bé lắc đầu: “Cháu muốn đợi bà cố nội cùng ăn”
Tần Lệ Phong xoa xoa đầu cậu bé: “Cháu ăn thì bà mới vui.”
Nhưng Gia Bảo vẫn lắc đầu: “Cháu không thích có ai bị bệnh, tại,vì mọi người trong nhà đều sẽ rất buồn.”
Sự hiểu biết của đứa trẻ này có chút già dặn hơn so với tuổi của cậu bé. Tân Lệ Phong không khỏi tò mò về cậu bé, phá lệ muốn chủ động tìm hiểu: “Tại sao lại nói như vậy?” Anh hỏi.
“Có một lần cháu bị bệnh, nửa đêm tỉnh dậy, cháu thấy mẹ cháu khóc rất nhiều, còn nói rất nhiều. Tuy rằng cháu không nhớ rõ mẹ đã nói những gì, nhưng mà trong trí nhớ của cháu mãi không quên được bộ dạng mẹ khóc buồn bã như thế nào. Cho nên từ đó về sau cho dù là một chút cháu cũng sẽ không để bản thân bị bệnh. Cháu không muốn nhìn thấy mẹ khóc.”
Tần Lệ Phong không hỏi nữa, nhưng lại giống như đối đãi với một đứa trẻ trưởng thành hơn, bàn tay khẽ đặt lên bờ vai bé nhỏ: “Cháu làm tốt lắm: Lúc này, bà cụ Tần ở trên giường dần tỉnh lại, ánh mắt mơ hô nhìn nhìn xung quanh, dần dần nhận ra Gia Bảo. Ánh mắt đục ngầu lập tức trở nên rõ ràng hơn một chút: “Là cháu cưng của bà…”
Gia Bảo vội vàng tiến lại gần bên tai bà cụ, không dám nói quá to, chỉ khẽ kêu một tiếng ngọt ngào: “Bà cố nội”
Bà cụ khó khăn khẽ mấp máy đôi môi khô khốc, cố gắng cười với cậu bé: “Thật tốt quá…
Cháu lại gần đây với bà cố nội.
Nhìn thấy bà nội thích Gia Bảo như vậy, không chỉ tinh thần tốt lên, mà có khi cái miệng nhỏ ngọt ngào của Gia Bảo còn dỗ dành bà cụ ăn được nửa bát cháo cũng nên. Đối với người hai ngày nay chưa ăn gì quả thật là khó khăn, ngay cả quản gia cũng cảm thấy vui mừng. Tần Lệ Phong thực sự cảm thấy may mắn vì hôm nay đã dẫn Gia Bảo tới đây.
Gia-Bảo kể cho bà:cụ Tân nghe câu chuyện hôm nay cậu được cô giáo kể trên lớp, nói chuyện sinh động như thật.
Khung cảnh ấp áp lúc chiều tà này khiến cho Tân Lệ Phong không nỡ lòng quấy rầy.
Thấy bà cụ Tần nằm im ở đó không có động tĩnh gì nữa, Gia Bảo nghĩ là bà cụ đang ngủ, cẩn thận đứng lên, sợ răng sẽ đánh thức bà ấy, dùng khẩu hình miệng khẽ thì thầm với Tân Lệ Phong: “Bà cố nội đang ngủ rồi”
Tần Lệ Phong bước tới, bế cậu bé xuống giường, sau đó cúi xuống nhìn bà nội đang ngủ với vẻ mặt thanh thản. Anh mơ hồ ý thức được điều gì đó, vẻ mặt anh cứng đờ, khẽ cau mày, do dự một lúc liền giơ ngón tay thử kiểm tra hơi thở của bà cụ…
Nhưng ngón tay anh còn chưa kịp đưa đến gần, bà cụ Tần đột nhiên mở miệng: “Lệ Phong à, đi lấy chiếc hộp gỗ bà để trong ngăn tủ đến đây.
Cháu có biết nó đặt ở chỗ nào không?” Trong khi nói chuyện, bà cụ khẽ mở mắt, ánh mắt không đục ngầu chút nào, dường như còn sáng hơn bình thường.
Tần Lệ Phong nhìn nhìn bà nội, trong lòng dường như đã sớm cảm nhận được điều gì đó, nhưng cố gắng kìm nén cảm xúc tích tụ trong lồng ngưc, bình tĩnh đi lấy chiếc hộp gỗ bà nội đã giữ mấy chục năm bên người.
Bà cụ Tần vươn tay, quản gia hiểu ý, vội vàng chạy đến đỡ bà cụ ngồi dậy tựa vào đầu giường.
Gia Bảo vẫn còn là một đứa trẻ, đối với những đồ vật mới lạ trong lòng tràn đầy tò mò, nhìn chằm chằm vào chiếc hộp gỗ kia, hiếu kì hỏi: “Bà cố nội, đây là cái gì vậy?”
Bà cụ Tần không trả lời, chỉ mỉm cười mở nắp hộp ra lấy từ bên trong một chiếc túi, lại kéo bàn tay nhỏ bé của Gia Bảo qua; đặt túi đồ vào đôi bàn tay nhỏ xinh của cậu bé.
“Đây là bà cố nội cho cháu, cháu cầm lấy, từ nay về sau đồ này chính là của cháu.”
Gia Bảo kinh ngạc mở to mắt, quay đầu nhìn Tần Lệ Phong trước. Anh khẽ gật đầu với cậu bé, nhưng Gia Bảo vẫn có chút ngượng ngùng: “Cháu… cháu không thể nhận đồ của người khác..”
Đây là điều mà mẹ cậu bé đã dạy. Nếu để mẹ biết được, nhất định sẽ tức giận mắng cậu bé một trận.
Bà cụ Tần vẫn rất âu yếm nhìn cậu bé: “Bà cố nội không phải là người khác, cho nên cháu cứ nhận lấy. Nếu cháu không lấy, bà cố nội sẽ buồn, nếu buồn thì sẽ không khỏi bệnh… cháu muốn bà cố nội ốm như vậy sao?”
Gia Bảo vừa nghe thấy đã vội vàng nói: “Không muốn không muốn” Cậu bé còn không nhìn xem đó là vật gì, nhanh chóng cầm lấy: “Bà cố nội phải khỏi bệnh mới được.”
Bà cụ Tần nở nụ cười, vươn cánh tay khô gầy vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, ý tứ sâu xa nói: “Cho dù Lệ Phong tìm cháu ở đâu tới, chúng ta gặp nhau chính là duyên phận. Bà cố nội thực sự thích cháu…”
Tần Lệ Phong ở bên cạnh sắc mặt hơi đổi.
Anh còn đang nghĩ không biết nên giải thích rõ ràng như thế nào, lại không nghĩ thực ra bà nội sớm đã biết. Mặc dù bà nội bị bệnh nhưng đầu óc lại vẫn còn minh mẫn.
Bà cụ Tần ngẩng đầu lên, lại nhìn về phía đứa cháu trai yêu quý nhất của mình, giơ một tay về phía anh. Tần Lệ Phong lập tức nắm lấy, đứng ở bên cạnh.
“Lệ Phong, bà nội không còn thứ gì để lại cho cháu. Bởi vì bà nội từ lâu đã cho cháu những gì tốt nhất” Lúc bà cụ Tần nói những lời này, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh. Nhưng Tần Lệ Phong hiểu được giờ phút này mỗi một câu một chữ bà nội nói với anh đều cực kỳ quan trọng.
Anh cố kìm nén, không nói câu gì.
“Lệ Phong, đừng ghét bố cháu. Thực ra ông ấy vẫn rất luôn quan tâm cháu. Chỉ là cả hai bố con tính tình đều mạnh mẽ, ương ngạnh như nhau, mãi không có ai chịu nhượng bộ. Hứa với bà nội, đừng cãi nhau với bố cháu nữa, được không?”
Tần Lệ Phong không chút do dự gật đầu. Thời khắc này, cho dù bà nội nói gì anh cũng sẽ đồng ý.
Bởi vì trên đời này không có ai yêu thương anh hơn bà nội, cũng không có ai quan trọng với anh hơn bà nội.
Mặt khác, nhận được điện thoại của quản gia, vợ chồng ông Tần lập tức trở về.
Tần Bảo Đông vội vàng đẩy cửa bước vào: “Mẹ”
Tiêu Mỹ Ngọc cũng chạy theo phía sau: “Mẹ, mẹ sao rồi? Mẹ”
Chương 50: Đây chính là đồ của cậu bé
Bà cụ Tần ngẩng đầu nhìn bọn họ rồi mỉm cười nhưng ánh mắt đã bắt đầu lờ đờ.
“Mẹ” Tần Bảo Đông nắm lấy bàn tay của bà ấy rồi lo lắng kêu lên: “Mẹ, mẹ nhìn con đây này mẹ ơi”
Tiểu Mỹ Ngọc nghẹn ngào: “Mẹ… Bảo Lộc sắp trở về rồi…”
Bà cụ Tần thở hắt ra một hơi không nói được gì nữa mà chỉ có thể nhìn các con các cháu bằng ánh mắt lưu luyến, sau đó bà ấy tựa vào gối rồi từ từ buông tay của Tần Lệ Phong và Gia Bảo ra…
“Mẹ…”
Bà cụ Tần đã ra đi nhưng trên môi của bà ấy vẫn còn nở một nụ cười cho thấy bà ấy đã ra đi rất thanh thản.
Đôi vai của Tần Lệ Phong khẽ run lên, anh cảm thấy trong lòng thật trông rỗng đau thương tột độ nhưng anh vẫn cố nén nỗi đau ấy lại để đặt bà cụ Tần nằm ngay ngắn ở trên giường.
Gia Bảo mở to đôi mắt ngây thơ của cậu bé nhìn mọi người. Mặc dù không ai nói cho cậu bé biết đang xảy ra chuyện gì nhưng khi nhìn thấy biểu hiện bi thương của họ thì Gia Bảo cũng lờ mờ hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Đối với một đứa bé năm tuổi mà nói thì đây là lần đầu tiên cậu bé hiểu được chết là như thế nào.
Không biết bọn họ đã khóc trong bao lâu và đã kêu gào thảm thiết như thế nào nhưng sau khi chấp nhận sự thật là bà cụ Tần đã mất thì Tần Bảo Đông lau nước mắt, ông ta nén bi thương rồi bắt đâu căn dặn quản gia lo liệu mọi chuyện. Tiêu Mỹ Ngọc khóc rất thương tâm, nhìn qua có vẻ như tình cảm của bà ta với bà cụ Tần rất tốt.
Còn Tần Lệ Phong vẫn không rơi một giọt nước mắt nào, anh chỉ ngồi ở bên giường lặng lẽ nhìn người bà yêu quý của anh mà nhớ lại từng chuyện từng chuyện giữa anh với bà nội kể từ lúc anh bắt đầu nhớ được cho đến bây giờ.
Gia Bảo co người lại vào ngồi trong góc phòng, cậu bé nghe thấy tiếng khóc của mọi người thì theo vô thức liên muốn bịt hai tai lại. Lúc này cậu bé nhìn thấy trong tay mình có một vật gì đó liên nhìn chằm chăm vào rồi nhớ lại lúc nấy chính bà cụ Tần đã đưa cho cậu bé nên tò mò muốn biết bên trong có gì.
Vì thế Gia Bảo lặng lẽ mở cái túi ra xem thì thấy bên trong có một vật gì đó nhỏ bé, Gia Bảo đổ ra lòng bàn tay thì phát hiện đó là một viên đá màu trắng trong suốt như pha lê. Khi cậu bé soi viên đá đó dưới ánh đèn thì thấy nó sáng lấp lánh.
Gia Bảo trợn tròn mắt nhìn, thật là một hòn đá đẹp quá đi. Cậu bé nghĩ nếu tặng hòn đá này cho Phi Diệp thì chắc chắn cô bé cũng sẽ rất thích.
Sau khi căn dặn mọi việc xong xuôi thì Tân Bảo Đông mới mệt mỏi quay lại chợt phát hiện Gia Bảo đang câm một vật gì đó phát sáng thì ông ta nhíu mày đi lại chỗ cậu bé đang ngồi. Đột nhiên ông ta trợn to hai mắt khi nhận ra đồ vật trong tay cậu bé là gì thì vội nằm lấy tay Gia Bảo giành lấy hòn đá và giật lại cái túi trong tay kia của cậu bé.
Đương nhiên Tân Bảo Đông có thể nhận ra đây chính là cải túi do chính tay mẹ ông ta may, vì vậy ông ta tức giận đến nỗi hai mắt đỏ ngầu. Hơn nữa bản thân ông ta vừa trải qua nỗi đau mất đi người thân nên không nói gì cả mà lập tức tát cho Gia Bảo một bạt tay.
“Nói, mày đã trộm từ lúc nào?”
Lúc này Tần Bảo Đông giống như một con trâu đực hung dữ muốn húc chết người khác vậy.
Gia Bảo thì lấy hai tay ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé mà chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu bé đã bị dọa cho đến nỗi sợ quá mà không thốt nên lời.
“Nói mau, mày trộm cái này ở đâu?” Tần Bảo Đông sắp phát điên lên, bất luận trước mắt ông ta có là một đứa trẻ con thì ông ta cũng không thể tha thứ cho kẻ mà nhân lúc bà cụ Tần hấp hối đã ra tay trộm đồ. Đây chính là tội chết.
Gia Bảo vẫn mở to hai mắt nhìn thẳng vào Tần Bảo Đông, ông ta thấy vậy thì lại gào thét định tát cho Gia Bảo thêm cái nữa.
Đúng lúc đó thì một bàn tay mạnh mẽ cứng rản chống lại cái tát đó của ông ta khiến Tần Bảo Đông bị lùi về sau mấy bước suýt ngã, may mà có Tiêu Mỹ Ngọc đỡ lại: “Bảo Đông, ông có bị thương không?”
Tần Bảo Đông lắc đầu, sau khi nhìn rõ người ngăn cản ông ta là ai thì tức giận chửi âm ï: “Đồ ăn cây táo rào cây sung. Tự nhiên mày lại lôi ở đâu ra thằng oắt con này để lừa bà nội chứ? Mày có còn là con người nữa không hả? Trời ơi, sao tôi lại sinh đứa con khốn nạn như vậy chứ?”
Ánh mắt của Tần Lệ Phong đỏ ngầu vì tức giận, nếu không phải vì bà nội vừa mới qua đời thì anh sẽ không nể mặt đối phương là bố mình mà sẵn sàng chống trả quyết liệt cho xem.
Anh bước từng bước về phía Tân Bảo Đông, vẻ mặt lạnh lùng nguy hiểm đó đã dọa cho Tiêu Mỹ Ngọc sợ chết khiếp: “Lệ Phong… con đừng như vậy mà. Hai người đều là bố con với nhau, huống hồ bà nội của con vừa mới mất. Dì chắc chắn bà ấy cũng không mong hai người sẽ biến thành như vậy đâu…”
Tân Bảo Đông vẫn không sợ mà chỉ tay vào mặt anh chửi ầm ï: “Mày nghĩ rằng tụi tao mắc nợ mày phải không? Tao nói cho mày biết, chúng tao không mắc nợ mày một thứ gì hết”
Tần Lệ Phong vẫn ngoảnh mặt làm ngơ mà cứ đi thẳng tới chỗ ống ta rồi đưa tay ra nói: “Đưa đây”
Tần Bảo Đông trợn mắt nghỉ ngờ hỏi: “Mày nói cái gì?”
Dường như Tần Lệ Phong đang cố nhãn nhịn, sắc mặt u ám, ánh mắt đầy sự uy hiếp rồi gắn từng tiếng nói: “Đó là đồ mà bà nội đã đưa cho cậu bé, đó chính là của Gia Bảo. Nếu ai dám cướp đồ của Gia Bảo thì tôi cũng sẽ mặc kệ người đó là ai mà sẵn sàng gỡ tay của kẻ đó ra đòi lại đồ cho bằng được”
Tân Bảo Đông đứng tại chỗ sững sờ, há miệng không nói nên lời mà chỉ biết run run chỉ ngón tay về phía Tân Lệ Phong.
Tần Lệ Phong vẫn lạnh lùng đưa tay về phía trước nói: “Đưa đây”
Cuối cùng Tiêu Mỹ Ngọc sợ tới mức khóc toáng lên rồi vội vàng lấy túi đồ trong tay của chồng bà ta mà sợ hãi ném tới cho Tần Lệ Phong: “Mau lấy đi đi, nhanh đi,”
Tần Lệ Phong chậm rãi cầm lấy túi đồ rồi anh nắm chặt nó trong tay. Sau khi anh liếc nhìn hai người bọn họ thì đi đến trước mặt Gia Bảo, khi Tân Lệ Phong nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Gia Bảo bị đánh đến nỗi vẫn còn in hằn lên năm vết ngón tay thì lòng đau như cắt. Tân Lệ Phong lại càng thêm hận Tân Bảo Đông, còn đối với Gia Bảo lại càng thêm áy náy.
Bàn tay to lớn của anh nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Gia Bảo rồi khẽ gọi: “Gia Bảo à”
Gia Bảo vẫn còn đang sợ đến ngây người, sau khi nhìn thấy rõ người đứng trước mặt cậu bé là Tần Lệ Phong thì khóc nấc lên rồi nhào vào lòng của anh. Hai tay cậu bé ôm chặt lấy cổ của Tần Lệ Phong mà khóc nức nở mãi không thôi.
Tần Lệ Phong thấy vậy thì càng thêm đau lòng, ôm lấy cậu bé từ từ đứng lên.
Lúc này Tần Bảo Đông cũng bắt đầu tỏ thái độ của ông 1a với Tần Lệ Phong. Ông ta tức giận đến nỗi thở không ra hơi, khuôn ngực đập phập phồng rồi chỉ tay vào mặt Tần Lệ Phong mắng: “Mày muốn làm tao tức chết phải không? Tại sao lại đưa cho thằng oắt con đó một vật quý giá như vậy chứ? Mày chính là đồ khốn nạn… Khụ khụ khụ..”
Ông ta tức giận đến nỗi ho sặc sụa, Tiêu Mỹ Ngọc vội vàng trấn an: “Bảo Đông, ông đừng như vậy mà. Mặc kệ đó là thứ gì thì cứ cho Lệ Phong đi, chỉ cần bố con ông không cãi nhau là được “Bà thì biết cái gì chứ?” Tân Bảo Đôngg nhìn bà ta với vẻ đau lòng: “Đó là kim cương, là kim cương đó biết không?”
Tiêu Mỹ Ngọc ngẩn người, bà ta thật không ngờ rằng chính tay bà ta vừa giúp Tân Lệ Phong lấy đi viên kim cương.
Bà ta khẽ nhíu mày, vẻ mặt hơi nghi ngờ và kinh ngạc. Nói cách khác thì mẹ chồng của bà ta đã tự nguyện tặng một vật quý giá như vậy cho.
một đứa trẻ không liên quan gì đến máu mủ nhà họ cả, và bà ấy cũng không hề cho người con dâu đã hầu hạ bà ấy mười mấy năm trời một viên nào hết. Huống chỉ bà ta còn thay nhà họ Tần sinh ra một đứa con nhưng cuối cùng ngay cả theo họ bố cũng không được mà phải theo họ mẹ. Vậy bà ta phải chịu đựng biết bao nỗi vất vả suốt nhiều năm qua là vì cái gì chứ, để đổi lấy được gì chứ?
Sắc mặt của Tiêu Mỹ Ngọc bắt đầu thay đổi từ thất vọng đến đau lòng và cuối cùng là oán hận.
Tân Lệ Phong ôm Gia Bảo đi ra khỏi phòng ngủ của bà nội, xuống dưới nhà rồi định đặt cậu bé lên xe nhưng Gia Bảo không chịu thả tay ra mà cứ ôm chặt anh mà khóc thút thít.
Tân Lệ Phong bần thần ôm Gia Bảo đứng ở bậc thềm nhẹ nhàng nói: “Chú xin lỗi cháu” Giọng nói của anh bình tĩnh nhưng hơi khàn khàn: “Chú xin lỗi vì đã không bảo vệ tốt cho cháu”
Gia Bảo nghẹn ngào, cậu bé ngước cặp mắt ầng ậng nước lên nhìn thấy vẻ mặt đầy đau khổ của Tần Lệ Phong thì nín khóc nói: “Không phải là lỗi của chú… Mẹ nói rất đúng, không thể đòi hỏi đồ của người khác thành của mình được… Có điều cháu chỉ muốn ngắm nhìn một chút xíu thôi mà…
Tần Lệ Phong không nói gì cả mà chỉ ôm chặt Gia Bảo vào lòng. Lần đầu tiên anh chủ động ôm một đứa trẻ mà không có cảm giác xa lạ gì cả, chỉ cảm thấy đau lòng mà thôi.
Anh cất cái túi lúc nãy vào trong túi áo trước ngực Gia Bảo rồi nói: “Bà cố nội có nói với cháu là nếu cháu không nhận nó thì bà cố nội sẽ đau lòng lắm đúng không?”
Gia Bảo nghĩ ngợi rồi gật đầu với vẻ khó xử.
“Vậy cháu có muốn bà cố nội đau lòng không?”
Gia Bảo lại lắc đầu rồi trả lời thành thật: “Không muốn”
“Vậy cháu hãy nhận lấy đi” Tân Lệ Phong nhìn ra xa xa rồi nói với vẻ bình thản: “Đây chính là cách mà cháu nhớ về bà ấy mãi không thôi.”
Gia Bảo nghe không hiểu lắm nhưng cậu bé không muốn làm bà cố nội đau lòng nên nói: “Cháu biết rồi”
Gia Bảo quyết định cất giấu bí mật về hòn đá xinh đẹp này vào tận đáy lòng, hơn nữa cũng sẽ không nói cho mẹ cậu biết: Tần Lệ Phong không nói gì mà chỉ đưa tay xoa xoa đầu Gia Bảo rồi Gia Bảo cũng tựa đầu vào.
lòng anh hơi díp mắt lại vì buồn ngủ, “Còn đau không?” Tần Lệ Phong nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Gia Bảo vẫn còn đang sưng đỏ.
Gia Bảo mơ mơ màng màng nói: “Không đau nữa.
Sau khi suy nghĩ thì Tân Lệ Phong nói: “Cho chú số điện thoại của mẹ cháu đi, chú sẽ giải thích với cô ấy”
Gia Bảo vừa nghe thì vội vàng nói: “Không cần đâu ạ. Mẹ của cháu sẽ không giận chú đâu.”
Trong lòng Gia Bảo rất lo lắng vì cậu bé sợ nếu bị mẹ phát hiện thì sau này mẹ sẽ không cho đi chơi với chú nữa nên tốt nhất là nên giấu mẹ chuyện này.
Nhưng dù sao thì Tân Lệ Phong cũng là người lớn nên anh vẫn muốn chịu trách nhiệm trong chuyện này. Anh vấn khăng khăng: “Không được, nhất định chú phải giải thích với mẹ cháu”
ồi. Không cần đâu ạ” Gia Bảo căng thẳng đến mức vã mồ hôi hột nhưng nhìn thấy vẻ mặt khăng khăng của Tần Lệ Phong thì biết chắc chắn phải thỏa hiệp với anh bèn nói: “Vậy… được rồi”
Sau đó Gia Bảo đọc một dãy số cho Tần Lệ Phong bấm vào điện thoại. Khi nhìn dấy số đó thì Tần Lệ Phong thấy quen quen nhưng lại không nhớ nổi là gì.
Sau khi nhấn nút gọi thì không hề nghe thấy tín hiệu, Tân Lệ Phong ấn nút gọi lần nữa cũng vẫn không nghe thấy gì nên nghi ngờ nhìn về phía Gia Bảo, cậu bé vội nói: “Cháu không có lừa chú đâu, đây đúng là số điện thoại của mẹ cháu ạ. Có thể là… mẹ cháu đi làm nên không có sóng thôi.”
Khi nói chuyện thì Gia Bảo chỉ nhìn xuống đất chứ dám nhìn thẳng.
Tần Lệ Phong nhìn Gia Bảo lâu thật lâu rồi không nói gì mà cất điện thoại vào túi rồi nói: “Được, chú tin cháu.”
Không hiểu vì sao sau khi nghe Tân Lệ Phong nói như vậy thì trong lòng Gia Bảo lại thấy không thoải mái.
Cánh cửa bị đẩy ra, bóng dáng cao lớn trầm ổn của người đàn ông tên Quý Bình Long dần lộ diện. Sau khi nhìn rõ khuôn mặt anh ta, Tần Lệ Phong hơi nhướng mày, anh sải bước đi vào, hạ thấp giọng hỏi như muốn thăm dò: “Có chuyện gì quan trọng thì nói qua điện thoại cũng được rồi mà, hà tất gì phải phiên tổng Giám đốc Quý tới tận đây vậy?”
Đáp lại, Quý Bình Long chỉ nở nụ cười khẩy: “Tony, cậu ra ngoài trước đi”
Tony nghe lệnh thì vâng một câu, sau đó nhìn vê phía Tần Lệ Phong khẽ gật đầu như chào hỏi rồi đi tới đẩy cửa ra ngoài.
Vậy là bên trong căn phòng dành cho khách VỊP chỉ còn lại hai người đàn ông có vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú đến say lòng, đó là Tân Lệ Phong và Quý Bình Long.
Hai người đàn ông đổi diện nhau với vẻ mặt thản nhiên hờ hững, nhưng không khí trong khắp căn phòng giờ phút này bỗng chốc trở nên lạnh giá đến quỷ dị, từng hơi thở nam tính trầm ổn mà không kém phần lạnh lẽo đan vào không khí, xoay quanh hai người đàn ông có khí chất ngời ngời ấy.
Quý Bình Long là người mở miệng trước: “Anh và cô ấy kết hôn từ bao giờ?” Một câu hỏi hết sức bình thường, qua giọng điệu của người nói có lẽ cũng chẳng nghe ra được chút ý tứ lưu luyến nhỏ nhoi nào, tựa như một câu hỏi thăm tình hình rất đỗi tự nhiên giữa hai người bạn lâu ngày không gặp.
Tần Lệ Phong vẫn ngôi yên đó, lãnh đạm quan sát Quý Bình Long thật kỹ. Sau đó, anh giơ tay rút một điếu thuốc lá ra châm lửa, không nhanh không chậm đưa lên miệng rít một hơi, rồi lại nhả khói.
Động tác tuy toát lên vẻ thư thái nhưng ẩn sâu bên trong lại là những nỗi niềm khó giải tỏa. Đôi mắt đen đẹp sâu hoắm kia khẽ cụp xuống, thấp giọng nói: “Nếu chuyện anh muốn nói là vợ tôi, yên tâm tôi sẽ cho anh cơ hội, tuy nhiên cơ hội đó không phải bây giờ!”
Môi dưới Quý Bình Long khẽ động, bờ môi đẹp của anh ta nhếch lên thành một đường cong hút mắt, anh ta đáp: “Được, vậy thì chúng ta vào thẳng vấn đề chính. Về chuyện khởi tố mẹ tôi, đương nhiên tôi hiểu rất rõ ý đồ của anh. Nhưng mỗi người trong chúng ta đều không muốn chuyện bị đẩy đi quá xa, cho nên thay vì đấu đá đến mức đầu rơi máu đổ, mỗi người lùi một bước chẳng phải sẽ tốt đẹp hơn sao? Tôi cũng sẽ không yêu câu cô Tô tham gia dự án đó nữa, tuy nhiên, nếu cô ấy tự nguyện tham gia thì tôi ắt sẽ không từ chối.”
Nghe ra được thâm ý trong câu nói của đối phương, Tần Lệ Phong vẫn từ tốn nhắm mắt.
Quý Bình Long tiếp tục nói: “Về phần tổng Giám đốc Tần, anh chỉ việc rút đơn khởi tố lại là vấn đề coi như được giải quyết. Bởi vì người già họ không còn đủ sức để lăn lộn theo chúng ta nữa đâu.”
Tần Lệ Phong vẫn im lặng, anh đưa điếu thuốc lên miệng rít một hơi, bờ môi mỏng khẽ cong lên thành nụ cười, không hiểu sao, dù mang danh là nụ cười nhưng lại khiến người ta có cảm giác lạnh sống lưng: “Sức khỏe của vợ tôi cũng không được tốt lắm”
Quý Bình Long không phản bác lại, anh ta chỉ hơi nhíu mày.
Bởi giờ phút này anh ta có thể tưởng tượng ra được mẹ mình đã từng đối xử tàn nhẫn với Tô Phương Dung đến mức nào.
Tần Lệ Phong ấn điếu thuốc xuống gạt tàn để dập làn khói đang tỏa ra từ đầu thuốc, ánh mắt trầm ổn không một gợn sóng lúc này mới chịu hướng về phía Quý Bình Long: “Tổng Giám đốc Quý chắc hẳn cũng giống tôi, đều là kiểu người công tư phân minh, rõ ràng rành mạch, nếu tổng Giám đốc Quý đây không đưa mấy chuyện riêng giữa chúng ta vào công việc thì có lẽ, vấn đề hợp tác giữa hai bên sẽ diễn ra vô cùng suôn sẻ.”
Quý Bình Long khẽ nheo mắt như đang cố thăm dò người đàn ông đối diện, sau cùng anh ta cũng không phản bác gì.
Bởi vì dự án hợp tác lần này đem lại lợi ích không nhỏ cho cả hai bên. Tổng bộ Duyệt Lai vốn rất coi trọng lần hợp tác này, đây cũng là cơ hội hoàn hảo để khai thác khám phá thị trường Đông Á. Còn đối với Tập đoàn .J.L, đây cũng được coi là một nấc thang được kê sẵn để họ bước lên và tiến gần đến một tầm cao mới. Bởi vậy cho nên, dù giữa họ vướng rất nhiều mâu thuẫn tưởng chừng như không thể gỡ nổi, thì cả Quý Bình Long hay Tần Lệ Phong cũng đủ thông minh để nhìn ra vấn đề, họ nhất định sẽ không để chuyện riêng ảnh hưởng đến việc hợp tác lần này.
Tuy chỉ nói qua lại mấy câu;nhưng những gì cần nói cũng đã nói hết rồi, Quý Bình Long dĩ nhiên sẽ không thừa thời gian ngồi đó nhìn ngắm người đàn ông kia làm gì. Tuy nhiên, khi anh ta đứng lên đi được bước đầu tiên thì Tân Lệ Phong lại chậm rãi mở miệng, giọng điệu từ tính mà không kém phần lạnh giá: “Tổng Giám đốc Quý đi vội vậy làm gì? Không phải anh đang muốn tìm hiểu về chuyện của vợ tôi sao? Tối nay anh rảnh không, chúng ta cùng đi ăn cơm.”
Đôi chân đang di chuyển của Quý Bình Long bỗng dừng lại. Vì anh ta đang quay lưng về phía Tần Lệ Phong, nên nhất thời anh không thể nhìn được biểu cảm trên khuôn mặt lãnh đạm kia. Tuy nhiên, nếu tinh ý thì có thể phát hiện ra, thời điểm Tần Lệ Phong ngỏ lời mời, tấm lưng của anh ta có hơi cứng ngắc.
Anh ta xoay người, mỉm cười: “Được thôi.”
Đúng lúc tan làm, điện thoại nội bộ đặt trên bàn Tô Phương Dung bỗng vang lấn.
Cô mơ hồ đoán được người đang đợi đầu dây bên kia là ai, sau khi ngó nghiêng một vòng quanh căn phòng, thấy không có ai cô mới nhấc máy, thấp giọng trả lời: ‘Alo?”
Quả nhiên, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trâm ổn hờ hững đến mức khó chịu: “Lát nữa cô tới thẳng bãi đỗ xe ngầm, tôi đợi cô ở đấy.”
Tô Phương Dung nghi hoặc nhíu mày, sau khi cúp điện thoại cô lại trầm tư suy nghĩ đến bảo bối nhỏ đang ở nhà đợi mẹ, đành lôi điện thoại ra gọi về cho dì Dương.
Đến bãi đỗ xe ngầm, Tần Lệ Phong đã đợi sẵn ở đó. Cô có cảm giác anh giống như một vị vua, dù không lộ mặt, haý dù-anh đang yên lặng ngồi trong một chiếc xe nhưng không hiểu sao, cô lại có cảm giác ngay cả ở môi trường ẩm thấp, anh vẫn tỏa-ra khí chất của một vị vua. Tô Phương Dung vội vã bước tới, mở cửa xe rồi ngồi vào trong. Lúc này, Tân Lệ Phong đã ngồi sẵn đợi cô, ở ngón tay giữa kẹp một điếu thuốc lá, khói thuốc nghi ngút khiến không khí trên xe có hơi ngột ngạt.
Lúc cô vừa bước lên xe, anh lập tức dập tắt điếu thuốc, hạ cửa sổ xe xuống rồi ném ra ngoài.
Động tác của anh tự nhiên mà gọn gàng, gần như không tìm ra chút sơ hở hay cố ý nào.
“Lái xe” Anh thấp giọng hạ lệnh, Trần Chính Cường nghe xong lập tức khởi động xe.
Dù sao gặp thì cũng đã gặp rồi, khi đối mặt với anh, Tô Phương Dung cũng bớt căng thẳng hơn trước một chút, cô tò mò hỏi: “Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
Anh không hề quay đầu, ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, chậm rãi trả lời: “Ăn cơm”
Tô Phương Dung khế cau mày, theo những gì cô biết về người đàn ông này thì, có lẽ không phải chỉ đơn giản là đi ăn cơm không thôi đâu nhỉ?
Rất nhanh sau đó, xe dừng lại trước cửa một nhà hàng, Tân Lệ Phong đẩy cửa đi xuống trước, Tô Phương Dung đi theo sau. Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, bất ngờ phát hiện ra một chiếc xe Euro Continental màu trắng. Vừa nhìn thấy chiếc xe, nét mặt cô lập tức trở nên căng thẳng hơn, đây chẳng phải là xe của Quý Bình Long hay sao?
Hai người vừa bước vào, quản lý nhà hàng đích thân chạy ra dẫn đường. Quả nhiên, Tô Phương Dung đã phát hiện ra người đàn ông ngồi cạnh vị trí cửa sổ, bước chân của cô bỗng dưng khựng lại, chần chừ không muốn đi tiếp.
Quả nhiên là Quý Bình Long.
Nhưng cô không hiểu, tại sao Tần Lệ Phong lại đưa cô tới gặp Quý Bình Long chứ?
“Xin lỗi để tổng giám đốc Quý phải đợi rồi.”
Tần Lệ Phong lễ phép mở miệng, nghiêng người nhìn về phía người phụ nữ đang thần thờ phía sau: “Tại tôi còn phải đợi bà xã tan làm xong mới đi được, nên để anh đợi hơi lâu”
Tô Phương Dung giật nảy mình, cô ngẩng đầu, dùng ánh mắt không thể kinh ngạc hơn nhìn chằm chằm anh, cô có thể chắc chắn một trăm phần trăm, Tần Lệ Phong đang cố ý!
Hai chữ “bà xã” này thốt ra từ miệng anh khiến Quý Bình Long cảm thấy chói tai vô cùng.
Anh ta quay đầu nhìn lại, môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười, trả lời rất có phong độ: “Đến trễ là đặc quyền của phụ nữ mà”
Dưới ánh nhìn của anh-ta, Tân Lệ Phong kéo ghế ra để Tô Phương Dung ngồi xuống trước, sau đó anh cũng kéo ghế ngồi cạnh cô. Lúc này, Tô Phương Dung cảm thấy khớ xử vô cùng, thậm chí cô còn không dám ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông phía đối diện.
Cứ như vậy, không khí giữa ba người trở nên nặng nề mà quái dị vô cùng, còn về phần Tô Phương Dung, cô cảm giác mình bây giờ như một con rối vô tri vô giác để mặc người ta điều khiển đùa nghịch vậy.
Lúc đang gọi đồ ăn, Tân Lệ Phong nghiêng người tới gần cô, nhỏ giọng thương lượng: “Em muốn ăn gì? Món tôm chiên ở đây cũng không tồi, cả món cá mòi nấu với bò bít tết nữa, đây là những món đặc sản ở đây đấy”
Tô Phương Dung chỉ nhìn lướt qua thực đơn một lượt, cô căn bản là không có hứng thú với những món ăn này: “Anh quyết định đi là được rồi.”
Dường như Tần Lệ Phong cố ý không nghe ra cảm xúc qua giọng nói của cô, anh vấn gật đầu, sau đó chọn mấy món ăn hợp với cô.
Ánh mắt Quý Bình Long giờ phút này lạnh đến rợn người, có lẽ bất cứ người nào đứng đối diện với ánh mắt này của anh ta cũng bị dọa sợ đến chạy mất dép. Sau khi tùy tiện gọi cho mình món bò bít tết và rượu vang đỏ, anh ta nhìn về phía Tô Phương Dung cười khẽ: “Mới mấy ngày không gặp, thật không ngờ cô Tô bây giờ đã thành cô Tần rồi, có phải tôi nên chúc mừng cô không?”
Trong một khắc này, Tô Phương Dung thật sự không biết phải đáp lời anh ta thế nào cho phải, ngay cả việc cười đáp lại thôi cô cũng thấy khó làm nữa là khác.
Trước mặt Quý Bình Long, cô có ăn gan hùm cũng không thể cư Xử bình thường được. Bởi vì tận trong sâu thẳm ý thức của cô, cô vẫn luôn nhận trách nhiệm về phía mình, bởi đến giờ phút này, cô-vẫn không dám nghĩ đến mình phải dùng cách gì để bù đắp những thương tổn đã gây ra cho anh ta.
Lúc này, bàn tay lạnh lẽo đang đặt trên bàn của cô bị một bàn tay to phủ lấy, hơi ấm từ bàn tay to ấy truyền đến cô như xua đuổi cảm giác lạnh lẽo đang hiện hữu trong lòng cô. Tô Phương Dung sửng sốt ngẩng đầu, con ngươi trong trẻo mở to nhìn anh.
Nét mặt của Tần Lệ Phong không có chút chuyển biến gì lớn lắm, chỉ là thái độ của anh bỗng trở nên tùy ý hơn chút, khiến Tô Phương Dung không còn cảm giác ngồi cạnh mà như xa ngàn dặm nữa. Tiếp đó, cô nghe anh nói: “Tô Phương Dung vốn là người hiếu thắng, cô ấy không muốn quan hệ của chúng tôi ảnh hưởng đến công việc, cho nên chuyện chúng tôi kết hôn có rất ít người biết đến. Nếu không phải do bà Quý làm loạn, thì có lẽ cuộc sống của cô ấy sẽ bình yên hơn”
Ý tứ trong câu nói của Tần Lệ Phong có lẽ kẻ ngốc vừa nghe cũng đủ hiểu, nói đi nói lại thì vẫn là trách nhiệm của nhà họ Quý các người. Cuối cùng, Quý Bình Long cũng không có lời nào để phản bác, anh ta ngước mắt, nhìn thẳng về phía Tô Phương Dung nói: “Về chuyện này, tôi thay mặt mẹ tôi xin lỗi cô, thực sự xin lỗi cô.”
Tô Phương Dung vội lắc đầu: “Không, không, không có gì đâu, bà Quý là do…” Lời ra đến miệng rồi lại cố nuốt vào, ánh mắt cô có hơi ảm đạm rồi cụp xuống.
Quý Bình Long cũng dần rơi vào trầm mặc.
Nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn đó thì có lẽ bây giờ hai người họ vẫn đang chìm đắm trong tình yêu nồng cháy của mình dành cho đối phương.
Tần Lệ Phong dùng ánh mắt lạnh băng quan sát biểu cảm của hai người, bàn tay đang nắm tay Tô Phương Dung đột nhiên gia tăng sức lực. Tô Phương Dung cảm thấy tay bị bóp đau thì xoay đầu, bất mãn ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, sau đó cô lại quay về trạng thái cũ, cụp mắt xuống khiến người ta không nhìn ra được cảm giác mờ mịt trong đôi mắt thanh thuần ấy.
Trong suốt quá trình dùng cơm, Tô Phương Dung không nói câu nào, việc của cô chỉ có cúi đầu và im lặng ăn cơm. Thi thoảng, cô nghe thấy bọn họ đang bàn bạc chuyện công việc. Mặc dù cô vẫn luôn cúi đầu, nhưng bằng trực quan của mình, cô cảm giác người đối diện vẫn luôn chăm chú nhìn mình, cái nhìn ấy còn cực kỳ sắc bén.
Cảm giác áy náy với Quý Bình Long dường như đã bao trùm toàn bộ những cảm xúc khác trong lòng cô, vậy nên giờ cô không thể phân biết rõ rốt cuộc, cảm giác dày vò đang hành hạ trái tim cô là gìnữa. Đến tột cùng thì cảm giác bấp bênh trong lòng cô là thứ xúc cảm gì đây? Cô không biết, cô cũng không hiểu, nhưng cái tâm trạng phức tạp này khiến cô cảm thấy bức bối, cô chỉ muốn mở ra cho mình một con đường để chạy trốn, trốn đi thật xa.
Cuộc gặp mặt khó xử này cuối cùng cũng kết thúc, ba người cùng ra khỏi nhà hàng, Trần Chính Cường đã lái xe tới đợi sẵn, Tân Lệ Phong mở cửa xe ra trước, tuy nhiên anh không vào ngay mà lại quay đầu nhìn về phía cô.
Tô Phương Dung suýt thì hộc máu mồm, trước giờ anh chưa từng tử tế lịch sự với cô như vậy, sao hôm nay lại giữ phong độ thế chứ? Từ đầu đến giờ toàn làm mấy hành động khó hiểu.
Cô hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía Quý Bình Long khẽ cười: “Tổng giám đốc Quý, tạm biệt”
Quý Bình Long không hé răng nửa lời, anh ta chỉ nhìn cô với ánh mắt ẩn nhẫn sự u ám.
Sau khi Tô Phương Dung lên xe, Tân Lệ Phong cũng ngồi ngay cạnh cô, xe từ từ đi xa, cho đến khi khuất khỏi tâm mắt anh ta.
Khuôn mặt nghiêng anh tuấn của Quý Bình Long được ánh đèn phác họa của nhà hàng chiếu vào càng tôn lên những đường cong góc cạnh hoàn mỹ của gương mặt. Đôi mắt vốn luôn toát lên vẻ lạnh lùng sắc bén, đôi khi có hơi hung ác và nham hiểm giờ đã có chút thay đổi, trong đó hiện lên sự mờ mịt thất thần.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy cô lên xe người đàn ông khác, lòng anh ta như bị khoét rỗng, chỉ còn lại nét mặt tái nhợt và sự cô đơn bao trùm.
Tô Phương Dung ngồi bên cạnh Tần Lệ Phong, cô không hé răng nói nửa lời, mà Tần Lệ Phong cũng không có ý định giải thích. Bởi vậy mà không khí trong xe càng trở nên bức bách, căng thẳng hơn.
Thi thoảng Trần Chính Cường lại liếc mắt nhìn qua gương để xem tình hình hai người ngồi phía sau. Một người là khuôn mặt không cảm xúc, một người trầm mặc không chịu hé răng nửa lời, nhìn chẳng có vẻ gì là giống cãi nhau, mà có muốn cãi nhau cho xong chuyện cũng khó.
Xe ngừng trước cửa khu chung cư của Tô Phương Dung, cô đẩy cửa xe ra, đang định bước xuống thì đột nhiên, một bàn tay đã kéo cô lại.
Tô Phương Dung làm vẻ mặt ngạc nhiên khó hiểu: “Có việc gì sao?”
Tần Lệ Phong chậm rãi xoay đầu nhìn về phía cô, dõng dạc hỏi: “Cô đang giận?”
Tô Phương Dung khẽ cau mày, quay mặt đi chỗ khác đáp: “Không có.”
Trần Chính Cường thấy tình thế có vẻ không ổn, đành-ho nhẹ một tiếng: “Tổng giám đốc Tần, tôi ra ngoài rít điếu thuốc đã” Dứt lời, anh ta lập tức đẩy cửa đi xuống, đi đến một nơi cách chỗ chiếc xe đang đậu khá xa.
Tần Lệ Phong nhìn cô, không nhanh không chậm mở miệng: “Tôi có thể sẽ không dò hỏi chuyện trước kia của cô, cũng sẽ không tự tiện đi tìm hiểu nó. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi cũng sẽ mặc kệ cô của hiện tại.”
Tô Phương Dung quay đầu lại: “Anh nói vậy là ýgì”
“Ý của tôi là, dù chỉ một ngày cô làm vợ tôi, thì một ngày đó cô cũng không được phép làm ra chuyện hổ thẹn, tuyệt đối không được.” Câu nói dứt khoát như một lời tuyên bố, khiến đối phương không thể không tuần theo: Dứt lời, anh buông tay,tâm mắt chuyển ra hướng khác. Cửa sổ xe được hạ xuống, anh đưa tay ra ngoài Vẫy vãy vài cái, Trần Chính Cường lập tức chạy tới.
Tô Phương Dung cắn căn môi, sau đó xuống xe, xe lập tức chạy đi.
Đêm nay tâm trạng cô thật sự tệ vô cùng! Rõ ràng cuộc chạm mặt này là do anh an bài, vậy mà anh lại nói như thể cô mới là người sắp xếp, như thể cô mới là người làm sai. Tô Phương Dung thật sự không thể hiểu nổi, rốt cuộc Tân Lệ Phong đang cáu giận cái gì chứ?
Chương 48: Mình đẹp trai giống bố
Tô Phương Dung đón Gia Bảo từ chỗ dì Dương về, trong suốt quá trình được mẹ ôm, cậu bé vẫn luôn mở to đôi mắt đen láy to tròn quan sát cô thật kỹ. Lúc bị mẹ lột sạch đồ, chuẩn bị bước vào buồng tắm, cậu bé mới tò mò hỏi: “Mẹ, có phải mẹ đang buồn không?”
Tô Phương Dung sửng sốt, cô giơ tay lên xoa xoa mặt mình, trong đầu không ngừng đặt ra câu hỏi. Cô thể hiện rõ đến vậy sao? Ngay cả một đứa con nít như Gia Bảo cũng nhận ra cô không vui?
Nghĩ vậy, Tô Phương Dung lập tức nở nụ cười dịu dàng như trấn an cậu bé, có lẽ cũng là trấn an chính cô: “Không có đâu, tại mẹ tăng ca nên thấy hơi mệt ấy mà.”
Tô Phương Dung vừa dứt lời, Gia Bảo lập tức vươn bàn tay nhỏ mũm mĩm của mình tới kéo mẹ ngồi xuống thấp hơn, vừa tâm với cậu bé. Xong, cậu bé giơ tay ôm cổ mẹ mình, bàn tay nhỏ kia bắt đầu có những hành động ra dáng người lớn, mà hành động điển hình chính là việc cậu bé vỗ nhẹ mấy cái lên lưng cô, miệng nói: “Mẹ ngoan nha, tối không được thức quá muộn, phải ăn thêm nhiều rau xanh, như vậy mới tốt cho sức khỏe, mẹ cũng không cảm thấy mệt mỏi nữa”
Tô Phương Dung nhìn dáng vẻ của cậu con trai mà bật cười: “Được, mẹ sẽ ngủ sớm dậy sớm, đương nhiên cũng sẽ ăn nhiều rau xanh theo lời con” Cô ôm lấy thân hình nhỏ nhắn mềm như bông của con trai, dường như tất cả những mệt mỏi bên ngoài đang chiếm lĩnh tâm trạng tẻ nhạt của cô đã được cậu bé xóa sạch.
“Mẹ ơi…
“Sao con trai?”
“Nếu giờ mẹ được gả cho một chú có tiền, thì mẹ sẽ không phải đi làm cả ngày mệt mỏi như vậy đâu”
Khi nói ra câu này nét mặt của Gia Bảo vô cùng nghiêm túc, không có chút nào là bông đùa cả, hơn nữa, cậu bé cũng đã nhắc đi nhắc lại vấn đề này rất nhiều lần. Điều này chứng tỏ trong đầu cậu bé thật sự tồn tại suy nghĩ này, Tô Phương Dung cũng ý thức được điều đó, vì không muốn con trai mình còn nhỏ mà đã bị chi phối bởi giá trị tiên bạc, cô cần phải sửa lại quan niệm trong đầu cậu bé. Cô không muốn sau này quan niệm đó sẽ ảnh hưởng đến bản tính con người cậu, vậy nên cô cân dập tắt nó ngay khi nó mới vừa nhen nhóm.
Cho nên, cô nâng khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Gia Bảo lên, nghiêm túc giảng giải: “Thường thì các chú nhiều tiên sẽ có rất nhiều tật xấu, hơn nữa họ cũng không phải người tốt, cho nên mẹ không thích họ. Ngược lại, nếu có một chú nhà nghèo xuất hiện, nhưng đổi lại chú ấy tốt bụng, đối xử tử tế với Gia Bảo thì mẹ sẽ chọn chú ấy, thứ mẹ quan tâm không phải là tiền nhiêu hay tiên ít, mà là tính cách con người. Mẹ nói như vậy Gia Bảo đã hiểu chưa?”
Lúc này, Gia Bảo cúi đầu, nhíu mày, cậu bé bắt đầu rơi vào trạng thái trâm tư suy nghĩ, một lúc sau lại tiếp tục đặt câu hỏi: “Tật xấu là sao hả mẹ?”
“Ách, là có những thói quen không tốt, không lành mạnh.
“Vậy chú có tiền đó có thói quen gì không tốt hả mẹ?”
Đối mặt với đứa con trai hay tò mò ham học hỏi như vậy, Tô Phương Dung đành phải tiếp tục cuộc chơi bằng cách bịa đặt: ‘Ví dụ như… Không thường xuyên đánh răng, lười tắm rửa, nhưng lại thích uống rượu, khi uống say sẽ không phân biệt được đúng sai rôi đánh con mình, hoặc là thích nhìn trộm con gái tắm.. “
Tô Phương Dung càng nói càng cảm thấy bản thân đã đưa vấn đề đi quá xa, vậy nên cô vội vã dừng lời: “Đó là những thói quen xấu, không lành mạnh đó”
Gia Bảo nghe loáng thoáng câu được câu mất, nghe tai này lại lọt tai kia, cuối cùng cậu bé vân đành gật đầu trong trạng thái nửa hiểu nửa không. Nhưng đột nhiên, cặp lông mày đẹp khẽ nheo lại, thấp giọng nói: “Chú ấy sẽ không thế đâu”
Tô Phương Dung không nghe rõ con trai mới nói gì, cô hỏi lại: “Con vừa nói gì cơ?”
Gia Bảo vội lắc đầu: “Không có gì ạ’“
“Lại đây nào, con mau cởi chiếc quần nhỏ đó ra đi, mẹ tắm cho con”
Đột nhiên Gia Bảo cảm thấy ngại trước câu nói của mẹ, bàn tay nhỏ vội ôm lấy của riêng, ý muốn không cho mẹ nhìn: “Ai da, mẹ ơi, để con tự làm được không?”
Tô Phương Dung cảm thấy có gì đó hơi lạ, cô hỏi: “Không phải bình thường mẹ vẫn luôn tắm giúp con đó sao? Sao hôm nay con lại muốn tự làm vậy?”
“Nhưng mà bây giờ con… Con đã thành người lớn rồi!”
Tô Phương Dung nghỉ hoặc nhìn chằm chằm cậu con trai nhỏ của mình: “Nhanh vậy? Chỉ trong một đêm thôi mà con đã thành người lớn rồi?”
Khuôn mặt non nớt có hơi phiếm hồng vì ngượng của Gia Bảo hơi xụ xuống, phụng phịu làm nũng: “Nhóc Mập và Nhóc Ốm đều tự tắm được rồi, bọn họ chê cười con lớn từng này vẫn để mẹ tắm hộ, ngay cả Phi Diệp cũng cười con nữa kìa”
Cuối cùng Tô Phương Dung cũng tìm ra nguyên nhân, cô “Ồ! lên một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp bỗng chốc trở nên mờ ám thăm dò con trai: “Thì ra là Gia Bảo nhà ta không muốn để Phi Diệp chê cười.”
Khuôn mặt nhỏ non nớt của Gia Bảo đã đỏ lại càng đỏ hơn, mặt cậu bé lúc này trông không khác gì quả cà chua chín. Cậu bé bổ nhào lồng ngực cô lăn lộn: “Mẹ à, để con tự làm đi mà”
Tô Phương Dung nhìn hành động của cậu con trai bỗng bật cười thành tiếng. Con trai cô đã biết xấu hổ trước mặt cô bé khác rồi, xem ra nó thật sự đã lớn, biết suy nghĩ hơn. Cô vỗ vỗ cái đầu nhỏ của con, thấp giọng nói: “Được, vậy con sẽ tự tắm ra bắt đầu từ đêm nay.”
Gia Bảo thấy mẹ đồng ý thì vô cùng mừng rỡ, Cậu bé vội giục mẹ ra ngoài: “Vậy mẹ ra ngoài đi, con tự làm được rồi.”
“Lúc gội đầu con nhớ không cần đổ nhiều dầu gội quá đâu nhé, phải gội đến khi hết sạch bọt ấy…” Tô Phương Dung không yên tâm nên dặn thêm cậu bé, Gia Bảo thì hành động nhanh như chớp vậy, cậu bé nhanh chóng đẩy mẹ đi, sau đó vội vã đóng sầm cửa lại.
Tô Phương Dung đứng ngoài cửa, cô định quay đầu dặn thêm nhưng phát hiện cửa đã đóng từ lúc nào rồi.
Cô bất lực xoay người rời đi, mặc dù con trai đã bắt đầu trưởng thành và hiểu chuyện nhưng cô lại có cảm giác không vui, trong lòng luôn đau đáu cảm giác lo sợ sẽ có một ngày con dâu xuất hiện và cướp thằng bé đi.
Bên trong phòng vệ sinh, Gia Bảo mở vòi nước, cố tình để phát ra tiếng nước chảy ào ào, còn mình thì lén lút lấy ra một chiếc điện thoại…
Suốt dọc đường về nhà sắc mặt Tần Lệ Phong không hề có chuyển biến gì, vẫn trước sau như một. Khi đặt chân vào nhà, anh phiền muộn cởi áo khoác ngoài ra, sau đó bắt đầu tháo cà vạt xuống, rồi đi về phía tủ lạnh lôi ra hai lon bia, tiến đến ngồi trên sô pha, bật tivi lên xem tin tức.
Cuối cùng sự cô đơn yên ắng bao trùm khắp căn phòng cũng bị tiếng tivi xua đi.
Tần Lệ Phong yên lặng xem tin tức, rất nhanh sau đó, một lon bia đã sạch trơn không còn giọt nào. Anh lại tiếp tục bật nắp lon bia thứ hai, thản nhiên uống như để giải khát chính mình.
Thời gian dần dần trôi qua, cuối cùng tin tức thời sự cũng đã kết thúc.
Lúc này anh mới ném lon bia xuống, đứng dậy chuẩn bị đi tắm.
Đúng lúc này, điện thoại bàn bỗng vang lên một hồi chuông, anh nhấc máy: “Alo?”
“Chú ơi, là cháu đây!” Gia Bảo nói thầm vào điện thoại, cậu bé cố-gắng hạ thấp giọng xuống hết mức có thể vì không muốn bị người khác phát hiện.
Nhận ra giọng cậu nhóc đó, những đường cong vốn đã đông cứng trên mặt Tần Lệ Phong bỗng trở nên hòa hoãn hơn rất nhiều. Anh ngồi trên một chiếc ghế sô pha gần nhất, mở miệng nói: “Muộn vậy rồi cháu tìm chú có chuyện gì sao?”
“Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là cháu thấy nhớ chú thôi.”
Giọng nói của Gia Bảo vừa non nớt vừa mềm mại, rót vào tai Tân Lệ Phong như một liều thuốc an thần khiến anh có cảm giác hưởng thụ hơn bao giờ hết. Nghe giọng cậu bé cũng đủ khiến anh vô tình cong một bên khóe môi lên cười…
Tần Lệ Phong thoải mái dựa vào ghế sô pha, bắt đầu trò chuyện cùng cậu nhóc trong điện thoại. Một đêm vốn sẽ yên tĩnh tẻ nhạt bỗng trở nên ồn ào bởi sự xuất hiện của một bé con khiến anh có cảm giác hơi lạ lãm.
Hôm nay lại là một ngày làm việc bận rộn, sau khi Tần Lệ Phong xử lý xong xuôi một đống văn kiện ở văn phòng, Trần Chính Cường lấy đi chuẩn bị phân cho các bộ phận làm việc khác nhau. Đột nhiên, Tân Lệ Phong gọi anh ta lại hỏi: “Lần trước là nhà trẻ nào tới đây vậy?”
“À, là nhà trẻ Hồ Tây”
Tần Lệ Phong suy ngẫm một chút rồi nói: “Lát nữa đưa địa chỉ nhà trẻ đó cho tôi.”
“Dạ”
Sau khi có địa chỉ trong tay, hai con ngươi Tân Lệ Phong có hơi biến đổi, nó không còn giá lạnh như bình thường mà thoáng qua một tia trâm thấp ấm áp, nhưng tưởng chừng vụt qua rất nhanh. Anh cầm áo khoác lên: “Hãy lùi hội nghị bắt đầu lúc mười giờ xuống buổi chỉ Trần Chính Cường lập tức nhận lệnh, anh ta nhanh chóng đẩy cửa ra ngoài thông báo.
Khoảng chục phút sau, một chiếc xe hơi màu đen sang trọng từ từ dừng trước cửa một nhà trẻ trông khá bình thường. Cửa xe mở ra, Tần Lệ Phong cao ngạo bước xuống, anh ngẩng đầu nhìn nhìn.
Nếu để so sánh với những nhà trẻ tư nhân hoặc các trường mầm non quốc tế khác thì nhà trẻ này là tầm thường nhất trong số đó, bởi vậy cũng không quá khó để đoán ra gia cảnh cậu bé không giàu có. Tân Lệ Phong nhớ rõ, cậu bé đó luôn nhắc về mẹ, nhưng lại chưa từng nói một câu nào về bố, hơn nữa cậu bé còn chưa từng gặp bố lần nào. Vậy nên có thể đoán nôm na mẹ cậu bé chính là một bà mẹ đơn thân.
Lúc này, bên phía cổng trường đối diện bên trong lan can từ từ mở ra, một đám nhóc nhút nhít ùa ra như ong vỡ tổ, chúng quây lại thành một vòng tròn, tranh nhau chơi các khung hình trò chơi được đặt trong sân trường.
Anh nghiêng người về phía xe, liếc mắt nhìn quanh một vòng, lập tức phát hiện cậu nhóc có làn da trắng nõn, đôi mắt to tròn đen láy mang đầy vẻ tinh nghịch. Anh theo thói quen nhếch môi trên lên thành một đường cong đẹp mắt, vì khuôn mặt vốn luôn giữ ở trạng thái lạnh nhạt nên khi điểm thêm nụ cười càng thêm tô điểm tạo nên sự hấp dẫn khiến người nhìn mê mệt.
Gia Bảo không nhanh không chậm đi ra, đi cạnh cậu bé là hai thằng nhóc khác, một béo một gầy.
“Vậy là cậu thật sự tự tắm một mình sao?”
Nhóc Ốm sốt sắng hỏi.
“Đương nhiên!” Hiện giờ Gia Bảo vô cùng đắc ý, cậu bé kiêu ngạo ngẩng đầu trả lời.
“Cậu không sợ sao?”
Nhóc Ốm thật sự sắp đặt Gia Bảo lên đầu ngồi để tôn sùng cậu bé đến nơi rồi.
“Ách… Lúc mới bắt đầu thì có hơi sợ đó, các cậu thử nghĩ xem, một người bị nhốt trong phòng tắm, xung quanh đều là màn sương mù trắng xóa tỏa ra từ nước nóng bao trùm, thật sự… đáng sợ vô cùng!”
Gia Bảo làm vẻ mặt thần bí kể chuyện, Nhóc.
Mập, Nhóc Ốm nghe cậu bé miêu tả mà sợ tới mức ôm nhau run rẩy, hai cậu nhóc không nhịn được hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó à? Sau đó mình quyết định nhắm mắt lại, tự nhủ với chính bản thân là mặc kệ bên ngoài có xuất hiện thứ gì đáng sợ cũng không được mở mắt!” Gia Bảo vừa miêu tả, vừa bắt chước lại bộ dạng như những gì mình kể: “Đúng lúc đó, mình bỗng nghe thấy một âm thanh vô cùng kỳ quái…”
Nhóc Mập và Nhóc Ốm hết sức tập trung cho phần diễn biến cao trào của câu chuyện, hai cậu nhóc vội vã thúc giục: “Mau nói tiếp đi, thứ gì xuất hiện sau đó?”
Gia Bảo chậm rãi mở to mắt, trừng lớn hết cỡ: “Thứ đáng sợ xuất hiện đó là… mẹ mình! Ha ha”
Hai cậu nhóc kia nghe đến đây bỗng ngẩn người, khoảng vài phút sau thì phát hiện ra mình bị chơi, tức giận rống to tên cậu bé. Tuy nhiên, đối mặt với sự giận dữ của hai cậu bạn, Gia Bảo vẫn thản nhiên tươi cười, xem như bản thân đã đạt mục đích. Đột nhiên cậu bé lơ đấng nhìn ra ngoài cổng trường, trong một khắc đó, Gia Bảo bỗng cứng đờ người, sửng sốt đưa tay lên dụi dụi mắt.
Giây tiếp theo, cậu bé tươi cười chạy về phía trước, cánh tay nhỏ có phần mũm mĩm kia liên tục vẫy vẫy về phía người đàn ông ngoài cổng trường.
Từ đầu đến cuối, Tân Lệ Phong đều yên lặng đứng quan sát cậu bé, nhìn những biểu cảm đáng yêu, sinh động khi kể chuyện cho bạn nghe đó khiến anh không tự chủ được mà nhếch môi cười, đường cong bên môi càng ngày càng hiện rõ trên mặt anh.
Thấy cậu bé đã phát hiện ra mình, anh mới đi sang đường.
Nhìn thấy sự xuất hiện của người đàn ông xa lạ, cả Nhóc Mập và Nhóc Ốm đều tò mò thò đầu ra hỏi: “Gia Bảo, chú ấy là ai vậy?”
Nhóc Ốm nhìn chăm chằm chiếc xe hơi sau lưng anh, cậu bé thốt lên: “Oa! Đây chính là chiếc xe chạy như bay đó! Bố mình rất thích có một chiếc xe như này, nhưng giá của nó rất cao, hình như là khoảng vài tỷ gì đó ấy, nên bố mình không đủ tiền mua”
Nhóc Mập trừng mắt: “Nói vậy nghĩa là chú đó có rất nhiều tiền!
Gia Bảo nghe được cuộc bàn luận giữa hai người bạn mình, cậu bé lập tức hất mặt, kiêu ngạo.
nói: “Đó là điều đương nhiên.”
Nhóc Ốm sốt sắng hỏi: “Gia Bảo, mau nói đi, chú đó là ai vậy? Chú đó có phải bố cậu không?”
Nhóc Mập vội đưa ra lời phủ nhận: “Gia Bảo.
không có bố! Sao chú đó có thể là bố Gia Bảo chứ?”
Cặp lông mày thanh tú của Gia Bảo khẽ nhăn lại, lúc Tân Lệ Phong đi đến chỗ cậu, cậu bé lập tức chuyển tầm nhìn về phía anh, bày ra vẻ mặt tươi cười rồi cố ý kêu to: “Bố ơi.”
Nhóc Mập và Nhóc Ốm giật mình nhìn cậu bé, run rẩy hỏi: “Thật… thật sự là bố cậu sao?”
Tân Lệ Phong ngẩn ra;sau đó phát hiện Gia Bảo đang cố ra hiệu cho mình bằng cách nháy mắt, anh khẽ cau mày, tuy nhiên ạnh cũng không có ý vạch trần cậu nhóc này. Anh duỗi tay xoa xoa đầu cậu bé, sau đó nhìn về phía hai cậu nhóc đứng đối diện hỏi: “Bạn học con sao?”
Thấy anh không vạch trần mình, Gia Bảo lặng lẽ giơ ngón tay cái về phía anh như lời khen.
Chú đúng là tuyệt vời!
Gia Bảo xoay người, bắt đầu giới thiệu hai người bạn mình cho anh: “Người béo kia gọi là Nhóc Mập, còn gầy gọi Nhóc Ốm, cả hai người họ đều là anh em tốt của con. Xong xuôi, cậu bé lại quay đầu nhìn về phía anh, a dua đứng cạnh anh, nghiêm túc nói: “Còn đây là bố mình, đang là tổng Giám đốc gì đấy, bố mình đang điều hành một công ty vô cùng lớn. Không những thế, bố mình còn có một căn biệt thự sang trọng vô cùng đẹp!”
Đuôi lông mày Tần Lệ Phong không ngừng giật giật;anh cũng không có hứng thú gì lắm với cuộc trò chuyện của bọn nhóc. Còn về phần hai cậu nhóc đứng đối diện, chúng gần như sắp đặt Gia Bảo lên đầu ngồi rồi sùng bái như thần linh.
Lúc này, một cô bé xinh đẹp chạy tới, lặng lẽ hỏi: “Gia Bảo, chú ấy là bố cậu thật sao? Bố cậu đúng là vừa cao vừa đẹp trai nha!”
Gia Bảo vừa nhìn thấy cô bé, khuôn mặt nhỏ non nớt kia lập tức ửng đỏ, một cậu bé kiêu ngạo.
như hổ bỗng biến thành con thỏ ngoan chỉ biết cúi đầu: “Phi Diệp, cậu không thấy… mình đẹp trai giống bố sao?” Dứt lời, cậu bé lại ngượng ngùng cúi đầu, bàn chân nhỏ khẽ đá một viên đá vô tội.
Chứng kiến cảnh này, Nhóc Mập và Nhóc Ốm không hẹn mà cùng rùng mình một cái.
Dường như Tần Lệ Phong cũng phát hiện ra gì đó, lông mày anh bỗng nhếch lên, độ cong của môi càng ngày càng rõ nét hơn. Đột nhiên anh cảm thấy thật thú vị.
Chương 49: Chú, sao chú có thể kết hôn rồi chứ?
Tần Lệ Phong bị động giải thích rõ tình huống với cô giáo. Anh cũng không nói rõ ràng thân phận của mình, chỉ nói mình là người phụ trách cuộc phỏng vấn trước đó của J.L, muốn nói chuyện riêng với các bạn nhỏ được chọn một chút. Cô giáo vui vẻ đông ý, dẫn theo những đứa trẻ khác vào phòng học, thi thoảng còn liếc trộm vê phía Tần Lệ Phong vài lân, hai má ửng đỏ.
Tần Lệ Phong và Gia Bảo ngôi ở bôn hoa nhỏ trước cửa. Gia Bảo thỏa mãn ngôi ăn cốc kem, vừa liếm kem trên miệng vừa nói: “Chú, làm sao chú biết nhà trẻ của cháu ở đây?”
Tần Lệ Phong vừa định mở miệng trả lời, Gia Bảo dường như đã hiểu ra điêu gì đó liền “A” lên một tiếng: “Cháu biết rồi. Vì chú là tổng giám đốc” Cậu bé bày ra dáng vẻ kiểu như “Tổng giám đốc có thể làm được tất cả mọi thứ” khiến cho Tân Lệ Phong phải bật cười. Nhưng anh cũng không giải thích gì.
“Cháu thích cô bé đó à?” Tần Lệ Phong thuận miệng hỏi.
Gia Bảo vừa nghe thấy anh hỏi, ngay lập tức cúi thấp mặt xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn hông lên: “Vẫn chưa phải, chỉ là có thể chơi thân với nhau thôi…
Tần Lệ Phong nhướng mày: “Bắt đầu hẹn hò rôi?”
“Không có đâu” Gia Bảo mắc cỡ cười: “Cháu muốn quan sát một thời gian đã”
Tần Lệ Phong vốn có hơi bất ngờ, sau đó không nhịn được nữa. Trên khuôn mặt anh tuấn lúc nào cũng lạnh lùng bây giờ lại bị ý cười vui vẻ bao trùm.
Anh chỉ biết quyết định đến đây gặp cậu bé này là hoàn toàn đúng.
Khi ăn kem, tay và miệng Gia Bảo bị dây ra nên lem luốc, đã thế cậu bé lại không ngừng liếm ngón tay. Tân Lệ Phong ở bên cạnh nhìn thấy thì nhíu mày, với tính cách cầu toàn của anh, nhìn thấy cảnh tượng này khiến anh có hơi khó chịu.
Anh dẫn cậu bé đi đến nhà vệ sinh, lấy khăn tay của mình ra mở vòi nước thấm ướt, sau đó lại ngồi xổm xuống lau từng chút trên miệng cho cậu bé.
“Tự mình rửa tay được không?” Anh hỏi.
Gia Bảo gật đầu, đi đến bồn rửa tay thấp hơn, đôi tay nhỏ xíu vặn vòi nước sau đó chà xát.
Sau khi lau khô nước trên tay cậu bé, lúc này một lớn một nhỏ mới bước ra ngoài.
Tần Lệ Phong ngẩng đầu đón lấy ánh mặt trời. Hình ảnh người đàn ông cao lớn bên cạnh đắm minh trong ánh nắng rực rỡ, tựa như một vị đế vương bước ra từ trong thế giới cổ tích.
Uy phong thần vũ.
Có một người đàn ông như vậy làm bố, quả thật là quá hoàn hảo.
Gia Bảo khẽ cười thầm, sau đó quay sang hỏi: “Chú, việc cháu nhắc trước đó chú còn phải suy nghĩ bao lâu nữa?”
Biết cậu bé đang nói chuyện gì, Tần Lệ Phong trực tiếp trả lời: “Chú đã kết hôn rồi.”
“Hả?” Gia Bảo ngơ ra: “Chú, sao chú có thể kết hôn rồi chứ?” Cậu bé ngay lập tức ỉu xìu, vẻ mặt như không chấp nhận được.
Trong mắt Tân Lệ Phong hiện lên ý cười, bàn tay to lớn xoa xoa cái đầu nhỏ: “Nuôi được một cậu con trai đáng yêu như thế này, mẹ cháu nhất định là một người phụ nữ tốt. Vậy nên chú tin rằng mẹ cháu chắc chắn sẽ gặp được một người phù hợp với mình”
Gia Bảo buồn bã ngẩng đầu, đôi mắt to tròn đầy vẻ trách móc: “Tìm được một người đàn ông có điều kiện tốt như chú thật khó quá đi. Vất vả lắm cháu mới tìm ra được, ai mà ngờ chú lại kết hôn rồi”
Tần Lệ Phong giật giật khóe miệng, không tiếp tục đề tài này nữa.
Nhìn thấy Gia Bảo vẫn không có tinh thần chút nào, anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Còn muốn đến nhà chú chơi không?”
Gia Bảo vốn định từ chối để tỏ thái độ. Nhưng tưởng tượng Tần Lệ Phong lớn lên trong ngôi nhà đẹp như một lâu đài, lại còn có vô vàn đồ ăn ngon, cậu bé không khống chế được mà gật đầu.
“Đứng đây chờ chú một lát” Tân Lệ Phong đi vào bên trong, dường như muốn xin phép giáo viên.
Vốn chỉ có bố mẹ của đứa trẻ mới có quyền hạn đó, nhưng bằng vẻ ngoài chững chạc đây mê hoặc của mình, Tân Lệ Phong đã thành công lấy được sự cho phép.
Ngồi trên chiếc xe rộng rãi của anh, Gia Bảo phấn khích ngó đông ngó tây sờ sờ khắp nơi: “Chú, chiếc xe này của chú còn xịn hơn xe của bố Nhóc Ốm nữa”
Tần Lệ Phong không nói gì, nhưng khóe miệng lại không nhịn được mà cong lên.
Tần Lệ Phong cũng không hiểu nổi. Rõ ràng dự án thu về ba lăm bốn mươi tỷ cũng không khiến anh cảm thấy quá kích động đến thế, thế nhưng chỉ vì lời khen ngợi của một đứa trẻ mà trong lòng anh đã dấy lên cảm giác tự hào.
Nhưng mà anh cũng lười đào sâu suy nghĩ, niềm vui bây giờ mới là quan trọng nhất.
Bước chân đến nhà họ-Tần, chào đón Gia Bảo chỉ có quản gia, cũng không thấy mang lên đồ ăn ngon gì, chỉ đưa họ đến thẳng phòng bà cụ Tần.
Bà cụ Tần vẫn đang nằm ngủ. Nếu không phải trước đó bà ấy đã sớm dặn đi dặn lại cho dù có thế nào cũng không được đưa bà ấy đến bệnh viện thì người nhà họ Tần đã sớm sắp xếp cho bà ấy nhập viện rồi, tìm đủ mọi biện pháp, chỉ cần có thể kéo dài thời gian cho bà ấy, bất cứ giác nào cũng không tiếc.
Thế nhưng bà cụ Tần lại chấp nhận chuyện sinh tử một cách rất dễ dàng. Bà ấy nghĩ rằng thay vì sống trong đau đớn như vậy, chẳng thà thuận theo ý trời, ít ra còn có thể hưởng thụ những ngày cuối cùng bên người thân gia đình.
Tần Lệ Phong đứng bên cạnh giường nhìn bà nội, trong mắt đã bắt đầu dâng lên niềm xúc động.
Nhìn thấy bà cụ tiều tụy nằm trên giường, đột nhiên trong lòng Gia Bảo có chút khó chịu. Cậu bé bước lên, ngoan ngoãn đến bên cạnh bà cụ ngồi xuống, ngẩng đầu lên hỏi Tân Lệ Phong: “Bà cố nội sẽ khỏe lên phải không ạ?”
Nhìn thấy Gia Bảo ngoan ngoãn như vậy, ánh mắt Tần Lệ Phong cũng trở nên dịu dàng hơn, gật đầu với cậu bé: “Sẽ khỏe lên: Gia Bảo lại nhìn bà cụ Tần, khẽ giọng nói: “Bà nội phải nghe lời bác sĩ, không được quên uống thuốc, chắc chắn sẽ khỏe lên nhanh thôi”
Tần Lệ Phong khẽ mím môi, châm chậm mỉm cười.
Trong lòng thật sự rất vui.
Quản gia ở bên cạnh đưa ít đồ ăn nhẹ cho Gia Bảo, nhưng cậu bé lắc đầu: “Cháu muốn đợi bà cố nội cùng ăn”
Tần Lệ Phong xoa xoa đầu cậu bé: “Cháu ăn thì bà mới vui.”
Nhưng Gia Bảo vẫn lắc đầu: “Cháu không thích có ai bị bệnh, tại,vì mọi người trong nhà đều sẽ rất buồn.”
Sự hiểu biết của đứa trẻ này có chút già dặn hơn so với tuổi của cậu bé. Tân Lệ Phong không khỏi tò mò về cậu bé, phá lệ muốn chủ động tìm hiểu: “Tại sao lại nói như vậy?” Anh hỏi.
“Có một lần cháu bị bệnh, nửa đêm tỉnh dậy, cháu thấy mẹ cháu khóc rất nhiều, còn nói rất nhiều. Tuy rằng cháu không nhớ rõ mẹ đã nói những gì, nhưng mà trong trí nhớ của cháu mãi không quên được bộ dạng mẹ khóc buồn bã như thế nào. Cho nên từ đó về sau cho dù là một chút cháu cũng sẽ không để bản thân bị bệnh. Cháu không muốn nhìn thấy mẹ khóc.”
Tần Lệ Phong không hỏi nữa, nhưng lại giống như đối đãi với một đứa trẻ trưởng thành hơn, bàn tay khẽ đặt lên bờ vai bé nhỏ: “Cháu làm tốt lắm: Lúc này, bà cụ Tần ở trên giường dần tỉnh lại, ánh mắt mơ hô nhìn nhìn xung quanh, dần dần nhận ra Gia Bảo. Ánh mắt đục ngầu lập tức trở nên rõ ràng hơn một chút: “Là cháu cưng của bà…”
Gia Bảo vội vàng tiến lại gần bên tai bà cụ, không dám nói quá to, chỉ khẽ kêu một tiếng ngọt ngào: “Bà cố nội”
Bà cụ khó khăn khẽ mấp máy đôi môi khô khốc, cố gắng cười với cậu bé: “Thật tốt quá…
Cháu lại gần đây với bà cố nội.
Nhìn thấy bà nội thích Gia Bảo như vậy, không chỉ tinh thần tốt lên, mà có khi cái miệng nhỏ ngọt ngào của Gia Bảo còn dỗ dành bà cụ ăn được nửa bát cháo cũng nên. Đối với người hai ngày nay chưa ăn gì quả thật là khó khăn, ngay cả quản gia cũng cảm thấy vui mừng. Tần Lệ Phong thực sự cảm thấy may mắn vì hôm nay đã dẫn Gia Bảo tới đây.
Gia-Bảo kể cho bà:cụ Tân nghe câu chuyện hôm nay cậu được cô giáo kể trên lớp, nói chuyện sinh động như thật.
Khung cảnh ấp áp lúc chiều tà này khiến cho Tân Lệ Phong không nỡ lòng quấy rầy.
Thấy bà cụ Tần nằm im ở đó không có động tĩnh gì nữa, Gia Bảo nghĩ là bà cụ đang ngủ, cẩn thận đứng lên, sợ răng sẽ đánh thức bà ấy, dùng khẩu hình miệng khẽ thì thầm với Tân Lệ Phong: “Bà cố nội đang ngủ rồi”
Tần Lệ Phong bước tới, bế cậu bé xuống giường, sau đó cúi xuống nhìn bà nội đang ngủ với vẻ mặt thanh thản. Anh mơ hồ ý thức được điều gì đó, vẻ mặt anh cứng đờ, khẽ cau mày, do dự một lúc liền giơ ngón tay thử kiểm tra hơi thở của bà cụ…
Nhưng ngón tay anh còn chưa kịp đưa đến gần, bà cụ Tần đột nhiên mở miệng: “Lệ Phong à, đi lấy chiếc hộp gỗ bà để trong ngăn tủ đến đây.
Cháu có biết nó đặt ở chỗ nào không?” Trong khi nói chuyện, bà cụ khẽ mở mắt, ánh mắt không đục ngầu chút nào, dường như còn sáng hơn bình thường.
Tần Lệ Phong nhìn nhìn bà nội, trong lòng dường như đã sớm cảm nhận được điều gì đó, nhưng cố gắng kìm nén cảm xúc tích tụ trong lồng ngưc, bình tĩnh đi lấy chiếc hộp gỗ bà nội đã giữ mấy chục năm bên người.
Bà cụ Tần vươn tay, quản gia hiểu ý, vội vàng chạy đến đỡ bà cụ ngồi dậy tựa vào đầu giường.
Gia Bảo vẫn còn là một đứa trẻ, đối với những đồ vật mới lạ trong lòng tràn đầy tò mò, nhìn chằm chằm vào chiếc hộp gỗ kia, hiếu kì hỏi: “Bà cố nội, đây là cái gì vậy?”
Bà cụ Tần không trả lời, chỉ mỉm cười mở nắp hộp ra lấy từ bên trong một chiếc túi, lại kéo bàn tay nhỏ bé của Gia Bảo qua; đặt túi đồ vào đôi bàn tay nhỏ xinh của cậu bé.
“Đây là bà cố nội cho cháu, cháu cầm lấy, từ nay về sau đồ này chính là của cháu.”
Gia Bảo kinh ngạc mở to mắt, quay đầu nhìn Tần Lệ Phong trước. Anh khẽ gật đầu với cậu bé, nhưng Gia Bảo vẫn có chút ngượng ngùng: “Cháu… cháu không thể nhận đồ của người khác..”
Đây là điều mà mẹ cậu bé đã dạy. Nếu để mẹ biết được, nhất định sẽ tức giận mắng cậu bé một trận.
Bà cụ Tần vẫn rất âu yếm nhìn cậu bé: “Bà cố nội không phải là người khác, cho nên cháu cứ nhận lấy. Nếu cháu không lấy, bà cố nội sẽ buồn, nếu buồn thì sẽ không khỏi bệnh… cháu muốn bà cố nội ốm như vậy sao?”
Gia Bảo vừa nghe thấy đã vội vàng nói: “Không muốn không muốn” Cậu bé còn không nhìn xem đó là vật gì, nhanh chóng cầm lấy: “Bà cố nội phải khỏi bệnh mới được.”
Bà cụ Tần nở nụ cười, vươn cánh tay khô gầy vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, ý tứ sâu xa nói: “Cho dù Lệ Phong tìm cháu ở đâu tới, chúng ta gặp nhau chính là duyên phận. Bà cố nội thực sự thích cháu…”
Tần Lệ Phong ở bên cạnh sắc mặt hơi đổi.
Anh còn đang nghĩ không biết nên giải thích rõ ràng như thế nào, lại không nghĩ thực ra bà nội sớm đã biết. Mặc dù bà nội bị bệnh nhưng đầu óc lại vẫn còn minh mẫn.
Bà cụ Tần ngẩng đầu lên, lại nhìn về phía đứa cháu trai yêu quý nhất của mình, giơ một tay về phía anh. Tần Lệ Phong lập tức nắm lấy, đứng ở bên cạnh.
“Lệ Phong, bà nội không còn thứ gì để lại cho cháu. Bởi vì bà nội từ lâu đã cho cháu những gì tốt nhất” Lúc bà cụ Tần nói những lời này, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh. Nhưng Tần Lệ Phong hiểu được giờ phút này mỗi một câu một chữ bà nội nói với anh đều cực kỳ quan trọng.
Anh cố kìm nén, không nói câu gì.
“Lệ Phong, đừng ghét bố cháu. Thực ra ông ấy vẫn rất luôn quan tâm cháu. Chỉ là cả hai bố con tính tình đều mạnh mẽ, ương ngạnh như nhau, mãi không có ai chịu nhượng bộ. Hứa với bà nội, đừng cãi nhau với bố cháu nữa, được không?”
Tần Lệ Phong không chút do dự gật đầu. Thời khắc này, cho dù bà nội nói gì anh cũng sẽ đồng ý.
Bởi vì trên đời này không có ai yêu thương anh hơn bà nội, cũng không có ai quan trọng với anh hơn bà nội.
Mặt khác, nhận được điện thoại của quản gia, vợ chồng ông Tần lập tức trở về.
Tần Bảo Đông vội vàng đẩy cửa bước vào: “Mẹ”
Tiêu Mỹ Ngọc cũng chạy theo phía sau: “Mẹ, mẹ sao rồi? Mẹ”
Chương 50: Đây chính là đồ của cậu bé
Bà cụ Tần ngẩng đầu nhìn bọn họ rồi mỉm cười nhưng ánh mắt đã bắt đầu lờ đờ.
“Mẹ” Tần Bảo Đông nắm lấy bàn tay của bà ấy rồi lo lắng kêu lên: “Mẹ, mẹ nhìn con đây này mẹ ơi”
Tiểu Mỹ Ngọc nghẹn ngào: “Mẹ… Bảo Lộc sắp trở về rồi…”
Bà cụ Tần thở hắt ra một hơi không nói được gì nữa mà chỉ có thể nhìn các con các cháu bằng ánh mắt lưu luyến, sau đó bà ấy tựa vào gối rồi từ từ buông tay của Tần Lệ Phong và Gia Bảo ra…
“Mẹ…”
Bà cụ Tần đã ra đi nhưng trên môi của bà ấy vẫn còn nở một nụ cười cho thấy bà ấy đã ra đi rất thanh thản.
Đôi vai của Tần Lệ Phong khẽ run lên, anh cảm thấy trong lòng thật trông rỗng đau thương tột độ nhưng anh vẫn cố nén nỗi đau ấy lại để đặt bà cụ Tần nằm ngay ngắn ở trên giường.
Gia Bảo mở to đôi mắt ngây thơ của cậu bé nhìn mọi người. Mặc dù không ai nói cho cậu bé biết đang xảy ra chuyện gì nhưng khi nhìn thấy biểu hiện bi thương của họ thì Gia Bảo cũng lờ mờ hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Đối với một đứa bé năm tuổi mà nói thì đây là lần đầu tiên cậu bé hiểu được chết là như thế nào.
Không biết bọn họ đã khóc trong bao lâu và đã kêu gào thảm thiết như thế nào nhưng sau khi chấp nhận sự thật là bà cụ Tần đã mất thì Tần Bảo Đông lau nước mắt, ông ta nén bi thương rồi bắt đâu căn dặn quản gia lo liệu mọi chuyện. Tiêu Mỹ Ngọc khóc rất thương tâm, nhìn qua có vẻ như tình cảm của bà ta với bà cụ Tần rất tốt.
Còn Tần Lệ Phong vẫn không rơi một giọt nước mắt nào, anh chỉ ngồi ở bên giường lặng lẽ nhìn người bà yêu quý của anh mà nhớ lại từng chuyện từng chuyện giữa anh với bà nội kể từ lúc anh bắt đầu nhớ được cho đến bây giờ.
Gia Bảo co người lại vào ngồi trong góc phòng, cậu bé nghe thấy tiếng khóc của mọi người thì theo vô thức liên muốn bịt hai tai lại. Lúc này cậu bé nhìn thấy trong tay mình có một vật gì đó liên nhìn chằm chăm vào rồi nhớ lại lúc nấy chính bà cụ Tần đã đưa cho cậu bé nên tò mò muốn biết bên trong có gì.
Vì thế Gia Bảo lặng lẽ mở cái túi ra xem thì thấy bên trong có một vật gì đó nhỏ bé, Gia Bảo đổ ra lòng bàn tay thì phát hiện đó là một viên đá màu trắng trong suốt như pha lê. Khi cậu bé soi viên đá đó dưới ánh đèn thì thấy nó sáng lấp lánh.
Gia Bảo trợn tròn mắt nhìn, thật là một hòn đá đẹp quá đi. Cậu bé nghĩ nếu tặng hòn đá này cho Phi Diệp thì chắc chắn cô bé cũng sẽ rất thích.
Sau khi căn dặn mọi việc xong xuôi thì Tân Bảo Đông mới mệt mỏi quay lại chợt phát hiện Gia Bảo đang câm một vật gì đó phát sáng thì ông ta nhíu mày đi lại chỗ cậu bé đang ngồi. Đột nhiên ông ta trợn to hai mắt khi nhận ra đồ vật trong tay cậu bé là gì thì vội nằm lấy tay Gia Bảo giành lấy hòn đá và giật lại cái túi trong tay kia của cậu bé.
Đương nhiên Tân Bảo Đông có thể nhận ra đây chính là cải túi do chính tay mẹ ông ta may, vì vậy ông ta tức giận đến nỗi hai mắt đỏ ngầu. Hơn nữa bản thân ông ta vừa trải qua nỗi đau mất đi người thân nên không nói gì cả mà lập tức tát cho Gia Bảo một bạt tay.
“Nói, mày đã trộm từ lúc nào?”
Lúc này Tần Bảo Đông giống như một con trâu đực hung dữ muốn húc chết người khác vậy.
Gia Bảo thì lấy hai tay ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé mà chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu bé đã bị dọa cho đến nỗi sợ quá mà không thốt nên lời.
“Nói mau, mày trộm cái này ở đâu?” Tần Bảo Đông sắp phát điên lên, bất luận trước mắt ông ta có là một đứa trẻ con thì ông ta cũng không thể tha thứ cho kẻ mà nhân lúc bà cụ Tần hấp hối đã ra tay trộm đồ. Đây chính là tội chết.
Gia Bảo vẫn mở to hai mắt nhìn thẳng vào Tần Bảo Đông, ông ta thấy vậy thì lại gào thét định tát cho Gia Bảo thêm cái nữa.
Đúng lúc đó thì một bàn tay mạnh mẽ cứng rản chống lại cái tát đó của ông ta khiến Tần Bảo Đông bị lùi về sau mấy bước suýt ngã, may mà có Tiêu Mỹ Ngọc đỡ lại: “Bảo Đông, ông có bị thương không?”
Tần Bảo Đông lắc đầu, sau khi nhìn rõ người ngăn cản ông ta là ai thì tức giận chửi âm ï: “Đồ ăn cây táo rào cây sung. Tự nhiên mày lại lôi ở đâu ra thằng oắt con này để lừa bà nội chứ? Mày có còn là con người nữa không hả? Trời ơi, sao tôi lại sinh đứa con khốn nạn như vậy chứ?”
Ánh mắt của Tần Lệ Phong đỏ ngầu vì tức giận, nếu không phải vì bà nội vừa mới qua đời thì anh sẽ không nể mặt đối phương là bố mình mà sẵn sàng chống trả quyết liệt cho xem.
Anh bước từng bước về phía Tân Bảo Đông, vẻ mặt lạnh lùng nguy hiểm đó đã dọa cho Tiêu Mỹ Ngọc sợ chết khiếp: “Lệ Phong… con đừng như vậy mà. Hai người đều là bố con với nhau, huống hồ bà nội của con vừa mới mất. Dì chắc chắn bà ấy cũng không mong hai người sẽ biến thành như vậy đâu…”
Tân Bảo Đông vẫn không sợ mà chỉ tay vào mặt anh chửi ầm ï: “Mày nghĩ rằng tụi tao mắc nợ mày phải không? Tao nói cho mày biết, chúng tao không mắc nợ mày một thứ gì hết”
Tần Lệ Phong vẫn ngoảnh mặt làm ngơ mà cứ đi thẳng tới chỗ ống ta rồi đưa tay ra nói: “Đưa đây”
Tần Bảo Đông trợn mắt nghỉ ngờ hỏi: “Mày nói cái gì?”
Dường như Tần Lệ Phong đang cố nhãn nhịn, sắc mặt u ám, ánh mắt đầy sự uy hiếp rồi gắn từng tiếng nói: “Đó là đồ mà bà nội đã đưa cho cậu bé, đó chính là của Gia Bảo. Nếu ai dám cướp đồ của Gia Bảo thì tôi cũng sẽ mặc kệ người đó là ai mà sẵn sàng gỡ tay của kẻ đó ra đòi lại đồ cho bằng được”
Tân Bảo Đông đứng tại chỗ sững sờ, há miệng không nói nên lời mà chỉ biết run run chỉ ngón tay về phía Tân Lệ Phong.
Tần Lệ Phong vẫn lạnh lùng đưa tay về phía trước nói: “Đưa đây”
Cuối cùng Tiêu Mỹ Ngọc sợ tới mức khóc toáng lên rồi vội vàng lấy túi đồ trong tay của chồng bà ta mà sợ hãi ném tới cho Tần Lệ Phong: “Mau lấy đi đi, nhanh đi,”
Tần Lệ Phong chậm rãi cầm lấy túi đồ rồi anh nắm chặt nó trong tay. Sau khi anh liếc nhìn hai người bọn họ thì đi đến trước mặt Gia Bảo, khi Tân Lệ Phong nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Gia Bảo bị đánh đến nỗi vẫn còn in hằn lên năm vết ngón tay thì lòng đau như cắt. Tân Lệ Phong lại càng thêm hận Tân Bảo Đông, còn đối với Gia Bảo lại càng thêm áy náy.
Bàn tay to lớn của anh nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Gia Bảo rồi khẽ gọi: “Gia Bảo à”
Gia Bảo vẫn còn đang sợ đến ngây người, sau khi nhìn thấy rõ người đứng trước mặt cậu bé là Tần Lệ Phong thì khóc nấc lên rồi nhào vào lòng của anh. Hai tay cậu bé ôm chặt lấy cổ của Tần Lệ Phong mà khóc nức nở mãi không thôi.
Tần Lệ Phong thấy vậy thì càng thêm đau lòng, ôm lấy cậu bé từ từ đứng lên.
Lúc này Tần Bảo Đông cũng bắt đầu tỏ thái độ của ông 1a với Tần Lệ Phong. Ông ta tức giận đến nỗi thở không ra hơi, khuôn ngực đập phập phồng rồi chỉ tay vào mặt Tần Lệ Phong mắng: “Mày muốn làm tao tức chết phải không? Tại sao lại đưa cho thằng oắt con đó một vật quý giá như vậy chứ? Mày chính là đồ khốn nạn… Khụ khụ khụ..”
Ông ta tức giận đến nỗi ho sặc sụa, Tiêu Mỹ Ngọc vội vàng trấn an: “Bảo Đông, ông đừng như vậy mà. Mặc kệ đó là thứ gì thì cứ cho Lệ Phong đi, chỉ cần bố con ông không cãi nhau là được “Bà thì biết cái gì chứ?” Tân Bảo Đôngg nhìn bà ta với vẻ đau lòng: “Đó là kim cương, là kim cương đó biết không?”
Tiêu Mỹ Ngọc ngẩn người, bà ta thật không ngờ rằng chính tay bà ta vừa giúp Tân Lệ Phong lấy đi viên kim cương.
Bà ta khẽ nhíu mày, vẻ mặt hơi nghi ngờ và kinh ngạc. Nói cách khác thì mẹ chồng của bà ta đã tự nguyện tặng một vật quý giá như vậy cho.
một đứa trẻ không liên quan gì đến máu mủ nhà họ cả, và bà ấy cũng không hề cho người con dâu đã hầu hạ bà ấy mười mấy năm trời một viên nào hết. Huống chỉ bà ta còn thay nhà họ Tần sinh ra một đứa con nhưng cuối cùng ngay cả theo họ bố cũng không được mà phải theo họ mẹ. Vậy bà ta phải chịu đựng biết bao nỗi vất vả suốt nhiều năm qua là vì cái gì chứ, để đổi lấy được gì chứ?
Sắc mặt của Tiêu Mỹ Ngọc bắt đầu thay đổi từ thất vọng đến đau lòng và cuối cùng là oán hận.
Tân Lệ Phong ôm Gia Bảo đi ra khỏi phòng ngủ của bà nội, xuống dưới nhà rồi định đặt cậu bé lên xe nhưng Gia Bảo không chịu thả tay ra mà cứ ôm chặt anh mà khóc thút thít.
Tân Lệ Phong bần thần ôm Gia Bảo đứng ở bậc thềm nhẹ nhàng nói: “Chú xin lỗi cháu” Giọng nói của anh bình tĩnh nhưng hơi khàn khàn: “Chú xin lỗi vì đã không bảo vệ tốt cho cháu”
Gia Bảo nghẹn ngào, cậu bé ngước cặp mắt ầng ậng nước lên nhìn thấy vẻ mặt đầy đau khổ của Tần Lệ Phong thì nín khóc nói: “Không phải là lỗi của chú… Mẹ nói rất đúng, không thể đòi hỏi đồ của người khác thành của mình được… Có điều cháu chỉ muốn ngắm nhìn một chút xíu thôi mà…
Tần Lệ Phong không nói gì cả mà chỉ ôm chặt Gia Bảo vào lòng. Lần đầu tiên anh chủ động ôm một đứa trẻ mà không có cảm giác xa lạ gì cả, chỉ cảm thấy đau lòng mà thôi.
Anh cất cái túi lúc nãy vào trong túi áo trước ngực Gia Bảo rồi nói: “Bà cố nội có nói với cháu là nếu cháu không nhận nó thì bà cố nội sẽ đau lòng lắm đúng không?”
Gia Bảo nghĩ ngợi rồi gật đầu với vẻ khó xử.
“Vậy cháu có muốn bà cố nội đau lòng không?”
Gia Bảo lại lắc đầu rồi trả lời thành thật: “Không muốn”
“Vậy cháu hãy nhận lấy đi” Tân Lệ Phong nhìn ra xa xa rồi nói với vẻ bình thản: “Đây chính là cách mà cháu nhớ về bà ấy mãi không thôi.”
Gia Bảo nghe không hiểu lắm nhưng cậu bé không muốn làm bà cố nội đau lòng nên nói: “Cháu biết rồi”
Gia Bảo quyết định cất giấu bí mật về hòn đá xinh đẹp này vào tận đáy lòng, hơn nữa cũng sẽ không nói cho mẹ cậu biết: Tần Lệ Phong không nói gì mà chỉ đưa tay xoa xoa đầu Gia Bảo rồi Gia Bảo cũng tựa đầu vào.
lòng anh hơi díp mắt lại vì buồn ngủ, “Còn đau không?” Tần Lệ Phong nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Gia Bảo vẫn còn đang sưng đỏ.
Gia Bảo mơ mơ màng màng nói: “Không đau nữa.
Sau khi suy nghĩ thì Tân Lệ Phong nói: “Cho chú số điện thoại của mẹ cháu đi, chú sẽ giải thích với cô ấy”
Gia Bảo vừa nghe thì vội vàng nói: “Không cần đâu ạ. Mẹ của cháu sẽ không giận chú đâu.”
Trong lòng Gia Bảo rất lo lắng vì cậu bé sợ nếu bị mẹ phát hiện thì sau này mẹ sẽ không cho đi chơi với chú nữa nên tốt nhất là nên giấu mẹ chuyện này.
Nhưng dù sao thì Tân Lệ Phong cũng là người lớn nên anh vẫn muốn chịu trách nhiệm trong chuyện này. Anh vấn khăng khăng: “Không được, nhất định chú phải giải thích với mẹ cháu”
ồi. Không cần đâu ạ” Gia Bảo căng thẳng đến mức vã mồ hôi hột nhưng nhìn thấy vẻ mặt khăng khăng của Tần Lệ Phong thì biết chắc chắn phải thỏa hiệp với anh bèn nói: “Vậy… được rồi”
Sau đó Gia Bảo đọc một dãy số cho Tần Lệ Phong bấm vào điện thoại. Khi nhìn dấy số đó thì Tần Lệ Phong thấy quen quen nhưng lại không nhớ nổi là gì.
Sau khi nhấn nút gọi thì không hề nghe thấy tín hiệu, Tân Lệ Phong ấn nút gọi lần nữa cũng vẫn không nghe thấy gì nên nghi ngờ nhìn về phía Gia Bảo, cậu bé vội nói: “Cháu không có lừa chú đâu, đây đúng là số điện thoại của mẹ cháu ạ. Có thể là… mẹ cháu đi làm nên không có sóng thôi.”
Khi nói chuyện thì Gia Bảo chỉ nhìn xuống đất chứ dám nhìn thẳng.
Tần Lệ Phong nhìn Gia Bảo lâu thật lâu rồi không nói gì mà cất điện thoại vào túi rồi nói: “Được, chú tin cháu.”
Không hiểu vì sao sau khi nghe Tân Lệ Phong nói như vậy thì trong lòng Gia Bảo lại thấy không thoải mái.
Bình luận facebook