Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 450: Sao lại tức giận.
Chương 450 Sao lại tức giận.
Anh thở dài, giọng điệu bỗng trở nên nghiêm túc tuy anh nói rất nhỏ nhẹ: “Anh không muốn ở lại phòng em, bắt đầu từ bây giờ, anh sẽ sống ở nhà này và cả căn phòng này nữa. Em đến nhà kia đi, dù sao thì em cũng không chuyển đến nhà anh, thì chỉ còn cách anh đến đây. Anh đã chủ động thế rồi mà em còn tức giận sao, thế là thế nào…”
Lạc Cẩn Thi thật sự không nói nên lời, nghẹn ngào thật lâu không nói được lời nào, trong cổ họng như mắc phải thứ gì đó.
“Sao anh lại vô lý như vậy? Anh đã vào nhà em mà còn nói với em những lời như thế sao, đúng thật là, nếu anh vẫn còn không ra ngoài, em sẽ báo cảnh sát đấy…”
Trong phòng không có một tiếng động nào, Lạc Cẩn Thi đẩy cửa vào, thì ra cửa không khóa, thế mà cô cứ đứng gõ cửa nãy giờ.
Khi cô bước vào, Cư Hàn Lâm đã chìm vào giấc ngủ, lần này anh ngủ thật rồi. Cư Hàn Lâm mặc một chiếc áo phông trắng in hình hoạt hình. Bình thường anh thường mặc những trang phục lịch sự, trang phục công sở hoặc những bộ vest, anh ít khi mặc quần áo đáng yêu như chiếc áo phông in hình hoạt hình này. Bây giờ, Cư Hàn Lâm giống như một cậu bé lớn tướng đang ngủ say vậy.
Không gian yên tĩnh, trời nắng chói chang.
Cô vừa nhìn đã đỏ mặt, cô chưa bao giờ nhìn Cư Hàn Lâm ở khoảng cách gần thế này, cô cảm thấy khuôn mặt của anh thật sự không có khuyết điểm. Lúc này Cư Hàn Lâm không cương nghị, độc đoán như bình thường mà ôn hòa, giống như một cậu nhóc mới lớn không biết gì về cuộc sống phức tạp. Lạc Cẩn Thi thật sự cảm thấy ông trời không công bằng. Một người đàn ông khi ngủ sao có thể đẹp như thế này.
Lạc Cẩn Thi nhẹ nhàng kéo chăn bông lên người Cư Hàn Lâm, cô hôn nhẹ lên mặt anh.
Hôn xong đột nhiên cảm thấy chưa cân bằng, liền hôn bên kia.
Sau đó cô vội chạy ra ngoài, khuôn mặt đỏ bừng lên, cô ngồi trên sô pha, trong lòng có chút bất an không biết vừa rồi mình đã làm gì.
Cô không nên làm như thế, hai người đã chia tay rồi, vậy mà cô còn lén hôn anh. Nếu Cư Hàn Lâm mà phát hiện ra chuyện này thì anh sẽ cười cô đến chết mất thôi. Nghĩ đến đây mặt cô đỏ bừng lên, người nóng như thiêu như đốt vậy.
Nhưng rồi cô lại thở dài, ai bảo anh đẹp như vậy? Nếu anh không đẹp như vậy thì cô cũng đã không làm thế.
Nghĩ vậy, cô cảm thấy thanh thản hơn.
Cư Hàn Lâm ngủ một giấc đến tận khi trời tối mịt, anh mở mắt, duỗi e rồi, nhẹ nhàng đứng dậy. Đúng lúc đó, anh ngửi thấy một mùi tươi mát, mùi thơm nhẹ nhàng trong phòng.
Cư Hàn Lâm cảm thấy thỏa mãn, không biết tại sao, đây là giấc ngủ sâu nhất mà anh có được trong một thời gian dài.
Tôi cảm thấy hạnh phúc, và dường như đã đúng khi ở lại đây.
Cư Hàn Lâm bước vào bếp và nhìn Lạc Cẩn Thi, cô bận bịu trong bếp, mang tạp dề như một người vợ đang nấu ăn, mỗi tối cô đều chuẩn bị bữa ăn và đợi người chồng về nhà. Nghĩ thôi đã thấy ấm áp và hạnh phúc
Hương thơm, nhiệt độ của những món ăn và cả làn khói bếp bao lấy Lạc Cẩn Thi, trông cô mờ ảo trong làn khói đó.
Một lúc sau, Lạc Cẩn Thi bưng thức ăn ra, đi tới bàn ăn thì thấy Cư Hàn Lâm đang đứng đó, nhìn cô rất nghiêm túc.
Lạc Cẩn Thi đỏ mặt, cô đang nghĩ không biết anh có biết mình đã hôn trộm anh hay không, nhưng nhìn anh thế này, chắc chắn là anh không biết.
“Qua ăn đi, anh ngủ lâu như vậy chắc cũng đói bụng rồi…”
Cư Hàn Lâm bước tới, ngoan ngoãn như một chú mèo con, khuôn mặt của anh sau khi tỉnh dậy vô cùng đẹp trai.
Cư Hàn Lâm cầm đũa, nhẹ nhàng gắp một đũa rau mình thích cho vào miệng, nhai rồi tỏ vẻ hài lòng.
“Tay nghề của em khá đấy. Nếu biết trước thì anh đã chuyển đến đây sớm hơn rồi. Như thế sẽ không phải chạy đi chạy lại để tìm nhà hàng nữa.”
Lạc Cẩn Thi liếc nhìn Cư Hàn Lâm có chút nghi hoặc: “Nhưng tài nấu nướng của quản gia trong biệt thự nhà anh nấu ăn rất giởi, còn cả những đầu bếp mà anh đặc biệt thuê, tại sao, lại đuổi họ đi…”
“Họ nấu toàn những món sơn hào hải vị, trọng hình thức. Thực ra anh vẫn thích một bữa cơm gia đình đơn giản. Anh cũng thích cùng em sống cuộc sống có khói bếp như thế này.”
Lạc Cẩn Thi thật sự không dám nhận lời khen của anh, cô gắp một miếng nếm thử, cũng bình thường thôi mà, sao Cư Hàn Lâm nói quá lên thế? Làm sao dám so sánh với đầu bếp trong biệt thự của anh. Nghĩ đến đây, cô chỉ biết thở dài, bất lực nhìn Cư Hàn Lâm rồi bất giác mỉm cười: “Không có người khác ở đây, anh cũng ngủ dậy rồi, ăn no rồi, lát nữa anh phải về nhà đấy, anh đã nghe chưa vậy. Nhà em không thể chưa thêm một người đàn ông nữa, thực ra chúng ta cũng không cần thiết phải thế này, đúng không? Anh cũng không có nghĩa vụ phải làm làm như thế với em… ”
Vẻ mặt bình tĩnh của Cư Hàn Lâm dường như không bị ảnh hưởng bởi lời nói của Lạc Cẩn Thi, anh đang lặng lẽ ăn đồ của mình. “Ai nói với em những lời như vậy, cũng không phải là em không biết, bây giờ anh không phải đang làm những việc này vì em. Ở chỗ em anh ngủ rất ngon. Hay là thế này, anh đưa em tiền, em chuyển ra ngoài đi, tốt nhất là cách xa công ty, nếu như gần công ty mà để anh nhìn thấy, anh lại phải đuổi em đi, em hãy nghĩ đi.”
Nói xong, anh nhìn sang phòng Lạc Cẩn Thi, rồi lại ăn cơm: “Em xem nhà có phòng ngủ, phòng làm việc, phòng tắm, phòng bếp, vẫn còn một phòng trống nữa, em thu dọn phòng đó đi, anh sẽ ở phòng đó… ”
Lạc Cẩn Thi bất lực, đối mặt với thái độ như một tên lưu manh của Cư Hàn Lâm lúc này, cô chỉ có thể thở dài.
Cho dù thở dài, Lạc Cẩn Thi cũng cảm thấy mình thực sự đáng thương, đối với Cư Hàn Lâm, những thứ này chẳng là gì, nhưng đối với Lạc Cẩn Thi thì nó đặc biệt quan trọng.
Cô đã dành rất nhiều thời gian, công sức trang trí nhà cửa, cô không thể dễ dàng đưa nó cho người khác được. Cho dù Cư Hàn Lâm có đổi bằng bao nhiêu vàng bạc cô cũng tuyệt đối không đồng ý. Nghĩ đến đây, Lạc Cẩn Thi cười nhạt. “Có điều nếu anh muốn sống ở đây, em có một cách, ngày anh nấu ăn ba bữa, còn cả mấy món rau cũng do anh làm, việc dọn dẹp nhà cửa cũng do anh nốt, đương nhiên rồi, nếu anh không làm thì có thể rời khỏi đây, em là chủ của căn nhà này, em có quyền yêu cầu như thế.”
Lạc Cẩn Thi nói xong thì mừng thầm, cảm thấy Cư Hàn Lâm chắc chắn sẽ không đồng ý chuyện này.
Nhưng Lạc Cẩn Thi đã nhầm, cô vẫn chưa hiểu được tâm tư của Cư Hàn Lâm, nếu cô hiểu được tâm tư của Cư Hàn Lâm thì có lẽ cô đã không bị dắt mũi như thế này. Lạc Cẩn Thi chỉ cười nhẹ rồi lại thở dài: “Quên đi, anh mau rời khỏi đây đi… em rất để ý vệ sinh nhà cửa, mỗi ngày trước 8h em nhất định phải khóa cửa… ”
Nói xong cô liếc nhìn Cư Hàn Lâm, anh nhíu mày, biết Cư Hàn Lâm khó chịu, cô cảm thấy mình đã nắm chắc phần thắng. Lạc Cẩn Thi bất mãn nói: “Anh không chỉ phải về trước 8h mà còn không được hút thuốc, cũng không được đem đám bạn của anh vào nhà này, anh phải trả tiền nhà hàng tháng, tiền sinh hoạt nữa, tiền điện nước em sẽ trả. Chúng ta chia đều… ”
Nói xong cô lại càng thêm chắc thắng, nhìn vẻ mặt Cư Hàn Lâm hơi khó chịu, nếu không phải vì chuyện cô vừa nói khiến anh nản lòng thì sao vẻ mặt anh lại thế. Thấy vậy, Lạc Cẩn Thi lại càng vui hơn.
“Hơn nữa tình cách của em cũng kì lạ, người khác thì không biết, nhưng anh và em ở bên nhau như vậy, anh chắc chắn biết, đúng không…”
Tuy nhiên, Cư Hàn Lâm chỉ khẽ cau mày, vẻ mặt vẫn không thay đổi, giống như một bức tượng điêu khắc trên đá.
Một lúc sau, Lạc Cẩn Thi nghĩ rằng mình đã nói hết những gì phải nói, giờ Cư Hàn Lâm đang cảm thấy khó, một người đàn ông hay xã giao như anh sao có thể về nhà trước tám giờ tối được.
Ai ngờ Cư Hàn Lâm lại gật đầu, một lúc sau mới khẽ nói: “Những điều này anh có thể hứa với em, nhưng em phải hứa với anh một điều…”
“Anh đến nhà em ở, không phải em đến ở nhà anh, sao em phải đồng ý với yêu cầu của anh…”
“Nếu em không đồng ý yêu cầu của anh, anh sẽ không đồng ý yêu cầu của em, hơn nữa anh vẫn sẽ ở lại nhà em, vi phạm yêu cầu của em, anh không quan tâm đến những điều đó….” Lạc Cẩn Thi thở dài cảm thán rồi nhìn Cư Hàn Lâm với ánh mắt hằn học: “Em nói cho anh biết, bây giờ anh đang ở nhà em, anh không có quyền đặt điều kiện với em, chỉ có em mới có quyền đưa ra điều kiện, anh nên hiểu cho rõ.”
Cư Hàn Lâm chỉ cười, không nói gì, không làm gì, trông dáng vẻ rất nghiêm túc, một lúc lâu sau, Lạc Cẩn Thi mới thở dài, cô chịu thua Cư Hàn Lâm.
Không biết cuộc sống của cô sau này sẽ như thế nào, cô không thể khổ sở như vậy mãi. Nghĩ đến đây, cô thấy dễ chịu hơn một chút, cuộc sống vốn bon chen, cô không thể lùi bước. Đối phó với những người như Cư Hàn Lâm cô càng phải tự tin, dũng cảm để đánh bại anh.
Anh thở dài, giọng điệu bỗng trở nên nghiêm túc tuy anh nói rất nhỏ nhẹ: “Anh không muốn ở lại phòng em, bắt đầu từ bây giờ, anh sẽ sống ở nhà này và cả căn phòng này nữa. Em đến nhà kia đi, dù sao thì em cũng không chuyển đến nhà anh, thì chỉ còn cách anh đến đây. Anh đã chủ động thế rồi mà em còn tức giận sao, thế là thế nào…”
Lạc Cẩn Thi thật sự không nói nên lời, nghẹn ngào thật lâu không nói được lời nào, trong cổ họng như mắc phải thứ gì đó.
“Sao anh lại vô lý như vậy? Anh đã vào nhà em mà còn nói với em những lời như thế sao, đúng thật là, nếu anh vẫn còn không ra ngoài, em sẽ báo cảnh sát đấy…”
Trong phòng không có một tiếng động nào, Lạc Cẩn Thi đẩy cửa vào, thì ra cửa không khóa, thế mà cô cứ đứng gõ cửa nãy giờ.
Khi cô bước vào, Cư Hàn Lâm đã chìm vào giấc ngủ, lần này anh ngủ thật rồi. Cư Hàn Lâm mặc một chiếc áo phông trắng in hình hoạt hình. Bình thường anh thường mặc những trang phục lịch sự, trang phục công sở hoặc những bộ vest, anh ít khi mặc quần áo đáng yêu như chiếc áo phông in hình hoạt hình này. Bây giờ, Cư Hàn Lâm giống như một cậu bé lớn tướng đang ngủ say vậy.
Không gian yên tĩnh, trời nắng chói chang.
Cô vừa nhìn đã đỏ mặt, cô chưa bao giờ nhìn Cư Hàn Lâm ở khoảng cách gần thế này, cô cảm thấy khuôn mặt của anh thật sự không có khuyết điểm. Lúc này Cư Hàn Lâm không cương nghị, độc đoán như bình thường mà ôn hòa, giống như một cậu nhóc mới lớn không biết gì về cuộc sống phức tạp. Lạc Cẩn Thi thật sự cảm thấy ông trời không công bằng. Một người đàn ông khi ngủ sao có thể đẹp như thế này.
Lạc Cẩn Thi nhẹ nhàng kéo chăn bông lên người Cư Hàn Lâm, cô hôn nhẹ lên mặt anh.
Hôn xong đột nhiên cảm thấy chưa cân bằng, liền hôn bên kia.
Sau đó cô vội chạy ra ngoài, khuôn mặt đỏ bừng lên, cô ngồi trên sô pha, trong lòng có chút bất an không biết vừa rồi mình đã làm gì.
Cô không nên làm như thế, hai người đã chia tay rồi, vậy mà cô còn lén hôn anh. Nếu Cư Hàn Lâm mà phát hiện ra chuyện này thì anh sẽ cười cô đến chết mất thôi. Nghĩ đến đây mặt cô đỏ bừng lên, người nóng như thiêu như đốt vậy.
Nhưng rồi cô lại thở dài, ai bảo anh đẹp như vậy? Nếu anh không đẹp như vậy thì cô cũng đã không làm thế.
Nghĩ vậy, cô cảm thấy thanh thản hơn.
Cư Hàn Lâm ngủ một giấc đến tận khi trời tối mịt, anh mở mắt, duỗi e rồi, nhẹ nhàng đứng dậy. Đúng lúc đó, anh ngửi thấy một mùi tươi mát, mùi thơm nhẹ nhàng trong phòng.
Cư Hàn Lâm cảm thấy thỏa mãn, không biết tại sao, đây là giấc ngủ sâu nhất mà anh có được trong một thời gian dài.
Tôi cảm thấy hạnh phúc, và dường như đã đúng khi ở lại đây.
Cư Hàn Lâm bước vào bếp và nhìn Lạc Cẩn Thi, cô bận bịu trong bếp, mang tạp dề như một người vợ đang nấu ăn, mỗi tối cô đều chuẩn bị bữa ăn và đợi người chồng về nhà. Nghĩ thôi đã thấy ấm áp và hạnh phúc
Hương thơm, nhiệt độ của những món ăn và cả làn khói bếp bao lấy Lạc Cẩn Thi, trông cô mờ ảo trong làn khói đó.
Một lúc sau, Lạc Cẩn Thi bưng thức ăn ra, đi tới bàn ăn thì thấy Cư Hàn Lâm đang đứng đó, nhìn cô rất nghiêm túc.
Lạc Cẩn Thi đỏ mặt, cô đang nghĩ không biết anh có biết mình đã hôn trộm anh hay không, nhưng nhìn anh thế này, chắc chắn là anh không biết.
“Qua ăn đi, anh ngủ lâu như vậy chắc cũng đói bụng rồi…”
Cư Hàn Lâm bước tới, ngoan ngoãn như một chú mèo con, khuôn mặt của anh sau khi tỉnh dậy vô cùng đẹp trai.
Cư Hàn Lâm cầm đũa, nhẹ nhàng gắp một đũa rau mình thích cho vào miệng, nhai rồi tỏ vẻ hài lòng.
“Tay nghề của em khá đấy. Nếu biết trước thì anh đã chuyển đến đây sớm hơn rồi. Như thế sẽ không phải chạy đi chạy lại để tìm nhà hàng nữa.”
Lạc Cẩn Thi liếc nhìn Cư Hàn Lâm có chút nghi hoặc: “Nhưng tài nấu nướng của quản gia trong biệt thự nhà anh nấu ăn rất giởi, còn cả những đầu bếp mà anh đặc biệt thuê, tại sao, lại đuổi họ đi…”
“Họ nấu toàn những món sơn hào hải vị, trọng hình thức. Thực ra anh vẫn thích một bữa cơm gia đình đơn giản. Anh cũng thích cùng em sống cuộc sống có khói bếp như thế này.”
Lạc Cẩn Thi thật sự không dám nhận lời khen của anh, cô gắp một miếng nếm thử, cũng bình thường thôi mà, sao Cư Hàn Lâm nói quá lên thế? Làm sao dám so sánh với đầu bếp trong biệt thự của anh. Nghĩ đến đây, cô chỉ biết thở dài, bất lực nhìn Cư Hàn Lâm rồi bất giác mỉm cười: “Không có người khác ở đây, anh cũng ngủ dậy rồi, ăn no rồi, lát nữa anh phải về nhà đấy, anh đã nghe chưa vậy. Nhà em không thể chưa thêm một người đàn ông nữa, thực ra chúng ta cũng không cần thiết phải thế này, đúng không? Anh cũng không có nghĩa vụ phải làm làm như thế với em… ”
Vẻ mặt bình tĩnh của Cư Hàn Lâm dường như không bị ảnh hưởng bởi lời nói của Lạc Cẩn Thi, anh đang lặng lẽ ăn đồ của mình. “Ai nói với em những lời như vậy, cũng không phải là em không biết, bây giờ anh không phải đang làm những việc này vì em. Ở chỗ em anh ngủ rất ngon. Hay là thế này, anh đưa em tiền, em chuyển ra ngoài đi, tốt nhất là cách xa công ty, nếu như gần công ty mà để anh nhìn thấy, anh lại phải đuổi em đi, em hãy nghĩ đi.”
Nói xong, anh nhìn sang phòng Lạc Cẩn Thi, rồi lại ăn cơm: “Em xem nhà có phòng ngủ, phòng làm việc, phòng tắm, phòng bếp, vẫn còn một phòng trống nữa, em thu dọn phòng đó đi, anh sẽ ở phòng đó… ”
Lạc Cẩn Thi bất lực, đối mặt với thái độ như một tên lưu manh của Cư Hàn Lâm lúc này, cô chỉ có thể thở dài.
Cho dù thở dài, Lạc Cẩn Thi cũng cảm thấy mình thực sự đáng thương, đối với Cư Hàn Lâm, những thứ này chẳng là gì, nhưng đối với Lạc Cẩn Thi thì nó đặc biệt quan trọng.
Cô đã dành rất nhiều thời gian, công sức trang trí nhà cửa, cô không thể dễ dàng đưa nó cho người khác được. Cho dù Cư Hàn Lâm có đổi bằng bao nhiêu vàng bạc cô cũng tuyệt đối không đồng ý. Nghĩ đến đây, Lạc Cẩn Thi cười nhạt. “Có điều nếu anh muốn sống ở đây, em có một cách, ngày anh nấu ăn ba bữa, còn cả mấy món rau cũng do anh làm, việc dọn dẹp nhà cửa cũng do anh nốt, đương nhiên rồi, nếu anh không làm thì có thể rời khỏi đây, em là chủ của căn nhà này, em có quyền yêu cầu như thế.”
Lạc Cẩn Thi nói xong thì mừng thầm, cảm thấy Cư Hàn Lâm chắc chắn sẽ không đồng ý chuyện này.
Nhưng Lạc Cẩn Thi đã nhầm, cô vẫn chưa hiểu được tâm tư của Cư Hàn Lâm, nếu cô hiểu được tâm tư của Cư Hàn Lâm thì có lẽ cô đã không bị dắt mũi như thế này. Lạc Cẩn Thi chỉ cười nhẹ rồi lại thở dài: “Quên đi, anh mau rời khỏi đây đi… em rất để ý vệ sinh nhà cửa, mỗi ngày trước 8h em nhất định phải khóa cửa… ”
Nói xong cô liếc nhìn Cư Hàn Lâm, anh nhíu mày, biết Cư Hàn Lâm khó chịu, cô cảm thấy mình đã nắm chắc phần thắng. Lạc Cẩn Thi bất mãn nói: “Anh không chỉ phải về trước 8h mà còn không được hút thuốc, cũng không được đem đám bạn của anh vào nhà này, anh phải trả tiền nhà hàng tháng, tiền sinh hoạt nữa, tiền điện nước em sẽ trả. Chúng ta chia đều… ”
Nói xong cô lại càng thêm chắc thắng, nhìn vẻ mặt Cư Hàn Lâm hơi khó chịu, nếu không phải vì chuyện cô vừa nói khiến anh nản lòng thì sao vẻ mặt anh lại thế. Thấy vậy, Lạc Cẩn Thi lại càng vui hơn.
“Hơn nữa tình cách của em cũng kì lạ, người khác thì không biết, nhưng anh và em ở bên nhau như vậy, anh chắc chắn biết, đúng không…”
Tuy nhiên, Cư Hàn Lâm chỉ khẽ cau mày, vẻ mặt vẫn không thay đổi, giống như một bức tượng điêu khắc trên đá.
Một lúc sau, Lạc Cẩn Thi nghĩ rằng mình đã nói hết những gì phải nói, giờ Cư Hàn Lâm đang cảm thấy khó, một người đàn ông hay xã giao như anh sao có thể về nhà trước tám giờ tối được.
Ai ngờ Cư Hàn Lâm lại gật đầu, một lúc sau mới khẽ nói: “Những điều này anh có thể hứa với em, nhưng em phải hứa với anh một điều…”
“Anh đến nhà em ở, không phải em đến ở nhà anh, sao em phải đồng ý với yêu cầu của anh…”
“Nếu em không đồng ý yêu cầu của anh, anh sẽ không đồng ý yêu cầu của em, hơn nữa anh vẫn sẽ ở lại nhà em, vi phạm yêu cầu của em, anh không quan tâm đến những điều đó….” Lạc Cẩn Thi thở dài cảm thán rồi nhìn Cư Hàn Lâm với ánh mắt hằn học: “Em nói cho anh biết, bây giờ anh đang ở nhà em, anh không có quyền đặt điều kiện với em, chỉ có em mới có quyền đưa ra điều kiện, anh nên hiểu cho rõ.”
Cư Hàn Lâm chỉ cười, không nói gì, không làm gì, trông dáng vẻ rất nghiêm túc, một lúc lâu sau, Lạc Cẩn Thi mới thở dài, cô chịu thua Cư Hàn Lâm.
Không biết cuộc sống của cô sau này sẽ như thế nào, cô không thể khổ sở như vậy mãi. Nghĩ đến đây, cô thấy dễ chịu hơn một chút, cuộc sống vốn bon chen, cô không thể lùi bước. Đối phó với những người như Cư Hàn Lâm cô càng phải tự tin, dũng cảm để đánh bại anh.
Bình luận facebook