Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 451: Bỏ suy nghĩ đó đi.
Chương 451 Bỏ suy nghĩ đó đi.
Sáng hôm sau, sau một đêm bận rộn, Lạc Cẩn Thi thu dọn nhà cửa để Cư Hàn Lâm đi vào. Cô vẫn ở căn phòng trước đó. Hai người đã thống nhất thứ hai, thứ tư, thứ sau, Cư Hàn Lâm sẽ dọn dẹp nhà cửa, còn Lạc Cẩn Thi sẽ làm vào thư ba, thứ năm, thứ bảy.
Chủ nhật, cả hai đều pahir ở nhà dọn dẹp, nếu vi phạm phạt 30 triệu.
Nhìn số tiền phạt, Lạc Cẩn Thi cảm thấy xót xa.
Nếu cô cần làm thêm giờ hoặc những việc khác vào ngày chủ nhật, thì 30 triệu này sẽ không còn nữa.
Lạc Cẩn Thi hiểu rõ hơn ai hết Cư Hàn Lâm là người nghiêm khắc trong việc xử lý những việc như vậy theo quy tắc, tuyệt đối không sai phạm.
Cho nên nếu thật sự vi phạm quy định này để bị phạt 30 triệu tệ, e rằng chỉ có Lạc Cẩn Thi chịu thiệt hại.
Còn Cư Hàn Lâm, sau khi thỏa hiệp khoản tiền phạt 30 triệu, trong lòng anh chỉ cảm thấy phiền muộn, tại sao không phải phạt 3 tỷ? Nếu là tỷ thì chẳng phải Lạc Cẩn Thi sẽ nợ anh lâu hơn sao.
Sau đó là một điều kiện khác, rằng hai người không can thiệp vào đời tư của nhau, nhưng phải nấu ăn.
Nói về vấn đề này, Cư Hàn Lâm đề nghị anh sẽ trả tiền thuê giúp việc, còn lại có thể chia tiền để thuê một đầu bếp.
Lạc Cẩn Thi chỉ nói một câu, Cư Hàn Lâm đã bỏ luôn ý nghĩ đó.
“Phòng bếp của chúng ta quá nhỏ, e rằng không thể đặt thêm một đầu bếp, anh vẫn nên tìm cách thông minh hơn đi…”
Câu này trông có vẻ đơn giản và không có gì đáng chú ý, nhưng đầu óc Cư Hàn Lâm vốn phức tạp, anh nghĩ câu nói của cô chắc chắn không đơn giản.
Nghĩ đến điều này, Cư Hàn Lâm cảm thấy mình không thể dễ dàng từ bỏ được, dù có thế nào cũng phải ở lại nhà của cô.
Cư Hàn Lâm gần như nhẹ giọng nói: “Nếu anh không vi phạm những điều kiện trên, sau này em không được phép đuổi anh ra ngoài. Khi anh vi phạm em có quyền đuổi anh ra ngoài nhưng phải nghe anh giải thích.”
Cư Hàn Lâm dừng lại, như đang nghĩ đến những lời khác, rồi lại nói: “Cho dù muốn đuổi anh đi, em cũng phải có lý do thích hợp, không thể thấy anh về lúc 8h 10 mà nói anh về muộn.”
Lạc Cẩn Thi trợn tròn mắt, lý do kiểu gì vậy.
Cô không thèm để ý đến Cư Hàn Lâm nữa, dù sao thì quy định cũng đã được viết sẵn rồi, cô chỉ cần sao thành hai bản, in ra rồi kí tên.
Sau khi Cư Hàn Lâm xem kỹ tài liệu rồi ký tên, Lạc Cẩn Thi chỉ cười.
“Kì lạ thật đấy. Đây cũng chẳng phải là hợp đồng mấy trăm tỷ sao anh phải cẩn thận như vậy? Chẳng lẽ trên đó viết khế ước bán thân, em đâu có bán anh được…”
Cư Hàn Lâm thở dài: “Em vốn không hiểu, cho dù gặp bất cứ văn bản nào, em cũng phải đọc kĩ càng, nếu không đến lúc nguwoif chịu thiệt thòi là em đấy.”
Lạc Cẩn Thi chỉ lắc đầu quay về phòng.
Nằm trong căn phòng đã được dọn dẹp cả đêm, Lạc Cẩn Thi mê man ngủ thiếp đi.
Buổi sáng có người gõ cửa phòng cô, Lạc Cẩn Thi kinh ngạc nói: “Đừng gõ cửa, phiền phức quá, để cho em ngủ một lát…”
Nói xong, Lạc Cẩn Thi lại chìm vào giấc ngủ, nhưng ngửi thấy một mùi ngọt ngào xộc vào mũi, Lạc Cẩn Thi bật dậy.
Sau đó cô mới nhớ rằng Cư Hàn Lâm đang ở nhà của mình, có đúng là Cư Hàn Lâm đang nấu ăn không?
Nghĩ đến đây, Lạc Cẩn Thi lập tức phủ nhận suy đoán này, tuyệt đối không thể là Cư Hàn Lâm đang nấu ăn, nếu Cư Hàn Lâm đang nấu ăn thì có phải là viển vông không?
Không cần nghi ngờ, cũng không càn nghĩ tới việc này, Lạc Cẩn Thiến vò đầu bứt tóc.
Lạc Cẩn Thi quay lại giường một lần nữa, nhìn vào gương và thấy khuôn mặt mình phờ phạc, khó coi. Anh từng nói rằng, lúc ngủ dậy sợ nhất là để người khác nhìn thấy mặt mộc của mình. Đúng thật, cô sợ mặt mình lúc này sẽ khiến anh thấy sợ
Lạc Cẩn Thi nhẹ nhàng mở cửa, nhìn một cái, thấy Cư Hàn Lâm không có ở trong phòng, trên bàn có một bữa sáng đang bốc hơi nghi ngút, không phải bánh bao hấp mà là mấy món rau.
Bụng cô réo lên, cô lại rụt đầu lại, cảm thấy xấu hổ với bản thân, nếu vừa rồi cô bước đến bàn ăn mà trông như thế này, thật sự khiến mình biến thành trò cười của Cư Hàn Lâm.
Lạc Cẩn Thi im lặng hồi lâu, rốt cục cũng bước ra ngoài, ho khan một tiếng.
Cô bước thẳng đến bàn xem qua, hóa ra là canh trứng, không hiểu sao mùi vị lại quen thuộc, thơm phức thế này? Thì ra là món canh mà cô thích nhất.
Lạc Cẩn Thi quay lại và liếc nhìn Cư Hàn Lâm, anh vẫn đang bận rộn ở đó.
Chỉ là sau khi chỉnh lại tập dề, anh ta bình tĩnh liếc nhìn Lạc Cẩn Thi, nhẹ giọng nói: “Anh làm mấy món thôi, em ăn đi…”
Nói xong anh lại quay đầu tiếp tục nấu ăn, khi nhìn lại lần nữa thì thấy Lạc Cẩn Thi vẫn đang nhìn mình với vẻ ngơ ngác.
Cuối cùng không kiềm chế được, Cư Hàn Lâm bật cười: “Đâu phải lần đầu tiên em thấy anh, anh chỉ chưa từng nấu ăn ở nhà em thôi, còn ở nhà anh vẫn thường nấu, thấy lạ lắm sao? Thử xem anh nấu thế nào.”
Lạc Cẩn Thi không tin, cô cầm đũa lên thử món rau rồi lại húp một thìa canh.
Canh thwujc sự rất ngon, đạm đà, tươi ngon, chẳng lẽ quả trứng này không phải do gà đẻ?
Nhưng cùng một quả trứng, cùng một loại nước, cùng một loại rau, tại sao cô và anh nầu lại có vị khác nhau? Hơn nữa trong bếp cũng chỉ có từng đó gia vị, thật ngưỡng mộ.
Cô quay lại và nghiêm túc nhìn, cố gắng nhìn ra một vài manh mối, cảm thấy Cư Hàn Lâm đang chơi ảo thuật, điều này thực sự khiến cô ngạc nhiên.
“Anh nấu món canh trứng này thế nào vậy? Ngon thật đấy. Em không nghĩ một người làm tổng giám đốc như anh lại có thể nấu ăn ngon như vậy.”
Cư Hàn Lâm bình tĩnh mang đồ ăn đến, sau đó cởi tạp dề, không nói lời nào, cầm một miếng bánh mì lên, nghiêm túc ăn.
Sau khi ăn xong, Cư Hàn Lâm vẫn bình tĩnh, xoay người cầm một tập tài liệu, mở cửa bước vào, không nói gì.
Lạc Cẩn Thi thực sự cảm thấy kỳ lạ, người này đúng là yêu quái, tại sao vừa rồi đang bình thường lại đột nhiên im lặng, chẳng lẽ mình đã nói gì sai.
Nghĩ đến đây cô lại thấy kì lạ, nhưng cô cũng chỉ biết nhún vai, dù gì thì cũng không nên chọc vào vị tổng giám đốc này.
Nhưng dù sao anh đáng ở nhà cô, nếu anh có gì không cam lòng cô có thể đuổi anh, dù gì thì giờ cô là bà chủ, nếu cô muốn đuổi anh đi thì anh phải đi.
Nghĩ vậy, cô thấy vui vẻ hơn, không để ý đến hình ảnh của bản thân, cô ăn những miếng thật to.
Cô đang tính tối sẽ về muộn một chút để anh nấu cơm trước, dù sao thì ai cũng phải về nhà trước tám giờ, nếu không về trước 8h giờ thì có thể đuổi anh ra khỏi nhà.
Nhưng tối nay cô nghĩ Cư Hàn Lâm có lẽ sẽ về muộn lắm,là tổng giám đốc một công ty phải làm rất nhiều việc, 8 giờ đúng là gấp quá, rõ ràng là cô muốn dduoir anh đi, anh là kẻ ngóc sao? Rõ ràng như thế còn gì.
Đồng hồ điểm, đã đến giờ tan sở, Lạc Cẩn Thi duỗi đứng lên, đằng xa có một người nhìn về phía mình, Lạc Cẩn Thi nhìn lại, hóa ra là Cư Hàn Lâm.
Cư Hàn Lâm nhìn cô Lạc Cẩn Thi thất thần, một lúc sau, Lạc Cẩn Thi nhanh chóng xoay người lại, mặt đỏ bừng, như bị thiêu đốt.
Lúc cô quay lại đã nhìn thấy Đỗ Tương Dao.
Đỗ Tương Dao dường như đang suy nghĩ điều gì đó, cô ngồi trên sô pha trong phòng việc, cúi đầu uống cà phê, nhưng sao cô ấy lại ở đây vào lúc này.
Lạc Cẩn Thi thấy kì lạ, sau đó đặt tập tài liệu xuống, bước tới, vỗ nhẹ lên người Đỗ Tương Dao, Đỗ Tương Dao hoàn hồn, nở nụ cười ấm áp.
“Em sắp về chưa…”
“Đỗ Tương Dao, sao chị lại ở đây? Vừa rồi em đâu có thấy chị…”
Đỗ Tương Dao cười, nụ cười của cô thật ấm áp như ánh mặt trời. Thực ra khi cười cô trông rất đẹp, nhưng cô đã quen nghiêm túc và ít khi cười.
“Chị vừa mới đến đây, chờ nói chuyện với tổng giám đốc về việc từ chức. Hôm qua chị đã định từ chức. Chủ tịch còn do dự và muốn đồng ý, nhưng hôm nay không biết tại sao tôi lại gọi điện nói với chị về việc từ chức …”
Trong vẻ mặt của Đỗ Tương Dao có sự mong đợi, có lẽ cô đang mong đợi điều gì đó.
Lạc Cẩn Thi không nhìn rõ, nhưng cô nhìn ra ngoài cửa sổ theo ánh mắt của Đỗ Tương Dao.
Mặc một người đàn ông có dáng người cao to, mạnh mẽ, thấp hơn Đỗ Tương Dao một chút, khuôn mặt rất tuấn tú, đứng dưới ánh mặt trời trông rất đẹp trai.
Lạc Cẩn Thi thầm ngưỡng mộ, đúng là một anh chàng đẹp trai, tuy kém hơn Cư Hàn Lâm một chút nhưng hai kiểu rất khác nhau, chắc chắn là cơn ác mộng của những cô gái trẻ.
Cô quay đầu nhìn Đỗ Tương Dao, cô ấy cũng đang mơ màng nhìn anh chàng đẹp trai kia, suýt chút nữa cô nghĩ Đỗ Tương Dao có ý với anh chàng đẹp trai này, liền cười đùa.
“Chị cũng thấy anh chàng kia đẹp trai à…”
Đỗ Tương Dao định thần lại, liếc nhìn Lạc Cẩn Thi rồi bất giác nở nụ cười: “Anh ấy là chồng của chị …”
Lạc Cẩn Thi thật sự rất ngạc nhiên thậm chí còn nghi ngờ câu đó có phải thật không, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Đỗ Tương Dao thì cô chắc chắn đó là sự thật.
Sáng hôm sau, sau một đêm bận rộn, Lạc Cẩn Thi thu dọn nhà cửa để Cư Hàn Lâm đi vào. Cô vẫn ở căn phòng trước đó. Hai người đã thống nhất thứ hai, thứ tư, thứ sau, Cư Hàn Lâm sẽ dọn dẹp nhà cửa, còn Lạc Cẩn Thi sẽ làm vào thư ba, thứ năm, thứ bảy.
Chủ nhật, cả hai đều pahir ở nhà dọn dẹp, nếu vi phạm phạt 30 triệu.
Nhìn số tiền phạt, Lạc Cẩn Thi cảm thấy xót xa.
Nếu cô cần làm thêm giờ hoặc những việc khác vào ngày chủ nhật, thì 30 triệu này sẽ không còn nữa.
Lạc Cẩn Thi hiểu rõ hơn ai hết Cư Hàn Lâm là người nghiêm khắc trong việc xử lý những việc như vậy theo quy tắc, tuyệt đối không sai phạm.
Cho nên nếu thật sự vi phạm quy định này để bị phạt 30 triệu tệ, e rằng chỉ có Lạc Cẩn Thi chịu thiệt hại.
Còn Cư Hàn Lâm, sau khi thỏa hiệp khoản tiền phạt 30 triệu, trong lòng anh chỉ cảm thấy phiền muộn, tại sao không phải phạt 3 tỷ? Nếu là tỷ thì chẳng phải Lạc Cẩn Thi sẽ nợ anh lâu hơn sao.
Sau đó là một điều kiện khác, rằng hai người không can thiệp vào đời tư của nhau, nhưng phải nấu ăn.
Nói về vấn đề này, Cư Hàn Lâm đề nghị anh sẽ trả tiền thuê giúp việc, còn lại có thể chia tiền để thuê một đầu bếp.
Lạc Cẩn Thi chỉ nói một câu, Cư Hàn Lâm đã bỏ luôn ý nghĩ đó.
“Phòng bếp của chúng ta quá nhỏ, e rằng không thể đặt thêm một đầu bếp, anh vẫn nên tìm cách thông minh hơn đi…”
Câu này trông có vẻ đơn giản và không có gì đáng chú ý, nhưng đầu óc Cư Hàn Lâm vốn phức tạp, anh nghĩ câu nói của cô chắc chắn không đơn giản.
Nghĩ đến điều này, Cư Hàn Lâm cảm thấy mình không thể dễ dàng từ bỏ được, dù có thế nào cũng phải ở lại nhà của cô.
Cư Hàn Lâm gần như nhẹ giọng nói: “Nếu anh không vi phạm những điều kiện trên, sau này em không được phép đuổi anh ra ngoài. Khi anh vi phạm em có quyền đuổi anh ra ngoài nhưng phải nghe anh giải thích.”
Cư Hàn Lâm dừng lại, như đang nghĩ đến những lời khác, rồi lại nói: “Cho dù muốn đuổi anh đi, em cũng phải có lý do thích hợp, không thể thấy anh về lúc 8h 10 mà nói anh về muộn.”
Lạc Cẩn Thi trợn tròn mắt, lý do kiểu gì vậy.
Cô không thèm để ý đến Cư Hàn Lâm nữa, dù sao thì quy định cũng đã được viết sẵn rồi, cô chỉ cần sao thành hai bản, in ra rồi kí tên.
Sau khi Cư Hàn Lâm xem kỹ tài liệu rồi ký tên, Lạc Cẩn Thi chỉ cười.
“Kì lạ thật đấy. Đây cũng chẳng phải là hợp đồng mấy trăm tỷ sao anh phải cẩn thận như vậy? Chẳng lẽ trên đó viết khế ước bán thân, em đâu có bán anh được…”
Cư Hàn Lâm thở dài: “Em vốn không hiểu, cho dù gặp bất cứ văn bản nào, em cũng phải đọc kĩ càng, nếu không đến lúc nguwoif chịu thiệt thòi là em đấy.”
Lạc Cẩn Thi chỉ lắc đầu quay về phòng.
Nằm trong căn phòng đã được dọn dẹp cả đêm, Lạc Cẩn Thi mê man ngủ thiếp đi.
Buổi sáng có người gõ cửa phòng cô, Lạc Cẩn Thi kinh ngạc nói: “Đừng gõ cửa, phiền phức quá, để cho em ngủ một lát…”
Nói xong, Lạc Cẩn Thi lại chìm vào giấc ngủ, nhưng ngửi thấy một mùi ngọt ngào xộc vào mũi, Lạc Cẩn Thi bật dậy.
Sau đó cô mới nhớ rằng Cư Hàn Lâm đang ở nhà của mình, có đúng là Cư Hàn Lâm đang nấu ăn không?
Nghĩ đến đây, Lạc Cẩn Thi lập tức phủ nhận suy đoán này, tuyệt đối không thể là Cư Hàn Lâm đang nấu ăn, nếu Cư Hàn Lâm đang nấu ăn thì có phải là viển vông không?
Không cần nghi ngờ, cũng không càn nghĩ tới việc này, Lạc Cẩn Thiến vò đầu bứt tóc.
Lạc Cẩn Thi quay lại giường một lần nữa, nhìn vào gương và thấy khuôn mặt mình phờ phạc, khó coi. Anh từng nói rằng, lúc ngủ dậy sợ nhất là để người khác nhìn thấy mặt mộc của mình. Đúng thật, cô sợ mặt mình lúc này sẽ khiến anh thấy sợ
Lạc Cẩn Thi nhẹ nhàng mở cửa, nhìn một cái, thấy Cư Hàn Lâm không có ở trong phòng, trên bàn có một bữa sáng đang bốc hơi nghi ngút, không phải bánh bao hấp mà là mấy món rau.
Bụng cô réo lên, cô lại rụt đầu lại, cảm thấy xấu hổ với bản thân, nếu vừa rồi cô bước đến bàn ăn mà trông như thế này, thật sự khiến mình biến thành trò cười của Cư Hàn Lâm.
Lạc Cẩn Thi im lặng hồi lâu, rốt cục cũng bước ra ngoài, ho khan một tiếng.
Cô bước thẳng đến bàn xem qua, hóa ra là canh trứng, không hiểu sao mùi vị lại quen thuộc, thơm phức thế này? Thì ra là món canh mà cô thích nhất.
Lạc Cẩn Thi quay lại và liếc nhìn Cư Hàn Lâm, anh vẫn đang bận rộn ở đó.
Chỉ là sau khi chỉnh lại tập dề, anh ta bình tĩnh liếc nhìn Lạc Cẩn Thi, nhẹ giọng nói: “Anh làm mấy món thôi, em ăn đi…”
Nói xong anh lại quay đầu tiếp tục nấu ăn, khi nhìn lại lần nữa thì thấy Lạc Cẩn Thi vẫn đang nhìn mình với vẻ ngơ ngác.
Cuối cùng không kiềm chế được, Cư Hàn Lâm bật cười: “Đâu phải lần đầu tiên em thấy anh, anh chỉ chưa từng nấu ăn ở nhà em thôi, còn ở nhà anh vẫn thường nấu, thấy lạ lắm sao? Thử xem anh nấu thế nào.”
Lạc Cẩn Thi không tin, cô cầm đũa lên thử món rau rồi lại húp một thìa canh.
Canh thwujc sự rất ngon, đạm đà, tươi ngon, chẳng lẽ quả trứng này không phải do gà đẻ?
Nhưng cùng một quả trứng, cùng một loại nước, cùng một loại rau, tại sao cô và anh nầu lại có vị khác nhau? Hơn nữa trong bếp cũng chỉ có từng đó gia vị, thật ngưỡng mộ.
Cô quay lại và nghiêm túc nhìn, cố gắng nhìn ra một vài manh mối, cảm thấy Cư Hàn Lâm đang chơi ảo thuật, điều này thực sự khiến cô ngạc nhiên.
“Anh nấu món canh trứng này thế nào vậy? Ngon thật đấy. Em không nghĩ một người làm tổng giám đốc như anh lại có thể nấu ăn ngon như vậy.”
Cư Hàn Lâm bình tĩnh mang đồ ăn đến, sau đó cởi tạp dề, không nói lời nào, cầm một miếng bánh mì lên, nghiêm túc ăn.
Sau khi ăn xong, Cư Hàn Lâm vẫn bình tĩnh, xoay người cầm một tập tài liệu, mở cửa bước vào, không nói gì.
Lạc Cẩn Thi thực sự cảm thấy kỳ lạ, người này đúng là yêu quái, tại sao vừa rồi đang bình thường lại đột nhiên im lặng, chẳng lẽ mình đã nói gì sai.
Nghĩ đến đây cô lại thấy kì lạ, nhưng cô cũng chỉ biết nhún vai, dù gì thì cũng không nên chọc vào vị tổng giám đốc này.
Nhưng dù sao anh đáng ở nhà cô, nếu anh có gì không cam lòng cô có thể đuổi anh, dù gì thì giờ cô là bà chủ, nếu cô muốn đuổi anh đi thì anh phải đi.
Nghĩ vậy, cô thấy vui vẻ hơn, không để ý đến hình ảnh của bản thân, cô ăn những miếng thật to.
Cô đang tính tối sẽ về muộn một chút để anh nấu cơm trước, dù sao thì ai cũng phải về nhà trước tám giờ, nếu không về trước 8h giờ thì có thể đuổi anh ra khỏi nhà.
Nhưng tối nay cô nghĩ Cư Hàn Lâm có lẽ sẽ về muộn lắm,là tổng giám đốc một công ty phải làm rất nhiều việc, 8 giờ đúng là gấp quá, rõ ràng là cô muốn dduoir anh đi, anh là kẻ ngóc sao? Rõ ràng như thế còn gì.
Đồng hồ điểm, đã đến giờ tan sở, Lạc Cẩn Thi duỗi đứng lên, đằng xa có một người nhìn về phía mình, Lạc Cẩn Thi nhìn lại, hóa ra là Cư Hàn Lâm.
Cư Hàn Lâm nhìn cô Lạc Cẩn Thi thất thần, một lúc sau, Lạc Cẩn Thi nhanh chóng xoay người lại, mặt đỏ bừng, như bị thiêu đốt.
Lúc cô quay lại đã nhìn thấy Đỗ Tương Dao.
Đỗ Tương Dao dường như đang suy nghĩ điều gì đó, cô ngồi trên sô pha trong phòng việc, cúi đầu uống cà phê, nhưng sao cô ấy lại ở đây vào lúc này.
Lạc Cẩn Thi thấy kì lạ, sau đó đặt tập tài liệu xuống, bước tới, vỗ nhẹ lên người Đỗ Tương Dao, Đỗ Tương Dao hoàn hồn, nở nụ cười ấm áp.
“Em sắp về chưa…”
“Đỗ Tương Dao, sao chị lại ở đây? Vừa rồi em đâu có thấy chị…”
Đỗ Tương Dao cười, nụ cười của cô thật ấm áp như ánh mặt trời. Thực ra khi cười cô trông rất đẹp, nhưng cô đã quen nghiêm túc và ít khi cười.
“Chị vừa mới đến đây, chờ nói chuyện với tổng giám đốc về việc từ chức. Hôm qua chị đã định từ chức. Chủ tịch còn do dự và muốn đồng ý, nhưng hôm nay không biết tại sao tôi lại gọi điện nói với chị về việc từ chức …”
Trong vẻ mặt của Đỗ Tương Dao có sự mong đợi, có lẽ cô đang mong đợi điều gì đó.
Lạc Cẩn Thi không nhìn rõ, nhưng cô nhìn ra ngoài cửa sổ theo ánh mắt của Đỗ Tương Dao.
Mặc một người đàn ông có dáng người cao to, mạnh mẽ, thấp hơn Đỗ Tương Dao một chút, khuôn mặt rất tuấn tú, đứng dưới ánh mặt trời trông rất đẹp trai.
Lạc Cẩn Thi thầm ngưỡng mộ, đúng là một anh chàng đẹp trai, tuy kém hơn Cư Hàn Lâm một chút nhưng hai kiểu rất khác nhau, chắc chắn là cơn ác mộng của những cô gái trẻ.
Cô quay đầu nhìn Đỗ Tương Dao, cô ấy cũng đang mơ màng nhìn anh chàng đẹp trai kia, suýt chút nữa cô nghĩ Đỗ Tương Dao có ý với anh chàng đẹp trai này, liền cười đùa.
“Chị cũng thấy anh chàng kia đẹp trai à…”
Đỗ Tương Dao định thần lại, liếc nhìn Lạc Cẩn Thi rồi bất giác nở nụ cười: “Anh ấy là chồng của chị …”
Lạc Cẩn Thi thật sự rất ngạc nhiên thậm chí còn nghi ngờ câu đó có phải thật không, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Đỗ Tương Dao thì cô chắc chắn đó là sự thật.
Bình luận facebook