Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-314
Chương 314: Gặp lại Adele
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gương mặt của Ngôn Tiểu Nặc có chút lạnh và đột nhiên bị áp vào lồng ngực của anh, cho nên cả hai người đều hơi rùng mình một chút.
Ngôn Tiểu Nặc hơi cử động, sống mũi của cô nhẹ nhàng quét qua. Mặc Tây Quyết chỉ cảm thấy ở ngực có cảm giác ngứa ngáy, như đang đốt cháy anh. Đôi chân dài của anh lập tức gác lên, lôi cô tới trước mặt của mình.
“Tiểu yêu tinh.” Mặc Tây Quyết nhìn đôi mắt phát sáng trong như nước của cô, ở bên trong tràn ngập tình cảm.
Loại tình cảm này trân quý hơn bất cứ thứ gì.
Đột nhiên, ở bên ngoài truyền tới một giọng nói: “Cậu chủ, cô Toàn Cơ tỉnh lại rồi, nói là muốn gặp cậu chủ và cô Ngôn”
Ngôn Tiểu Nặc vừa nghe thấy bà chủ Toàn Cơ tỉnh dậy, liền lập tức đứng dậy khỏi người Mặc Tây Quyết. Nhìn quần áo bị hở của mình, sau đó vội lên trên tầng thay quần áo.
Mặc Tây Quyết chỉnh quần áo ngủ của mình một chút, sau đó lạnh lùng ra lệnh: “Các người chuẩn bị xe đi.”
Chưa tới 10 phút, Ngôn Tiểu Nặc đã khoác tay Mặc Tây Quyết từ phòng khách đi ra.
Hai người cùng nhau lên xe đi thăm bà chủ Toàn Cơ.
Trong phòng bệnh của Holyland, bà chủ Toàn Cơ đang nằm ở trên giường bệnh, Phó Cảnh Thâm đã rời đi từ lâu rồi. Thay vào đó có Giản Minh ở bên cạnh cô ấy.
Lúc Mặc Tây Quyết tới không thấy Phó Cảnh Thâm ở đó thì cũng không nói gì.
Ngôn Tiểu Nặc bước vào nhìn thấy sắc mặt tiều tụy của bà chủ Toàn Cơ thì trong lòng cô chua sót: “Bà chủ Toàn Cơ, cô, cô ổn chứ?”
Môi của bà chủ Toàn Cơ vốn dĩ là một bông hoa yêu kiều, nhưng giây phút này lại giống như hoa khô, miễn cưỡng nhấp nháy môi.
Cô ấy rất không tốt, cực kỳ không tốt.
Từ góc của Ngôn Tiểu Nặc thì có thể nhìn thấy vết tích của nước mắt đã khô trên gương mặt của bà chủ Toàn Cơ.
Cô ấy là nhà thiết kế nổi tiếng của thế giới, cô ấy vốn là cô ba của nhà họ Mặc, từ trước tới giờ cô ấy là một người rất tự tin, cao ngạo. Nhưng mà cô ấy của bây giờ, chỉ là một người phụ nữ đáng thương mất đi đứa con và người mình yêu mà thôi.
“Tiểu Nặc, anh hai.” Bà chủ Toàn Cơ nhẹ giọng nói: “Em đã không có chuyện gì rồi.”
Mặc Tây Quyết thấp giọng: “Tiểu Toàn, anh muốn đưa em tới một chỗ, chỗ đó sẽ không có ai có thể tìm được em. Cũng sẽ có người chăm sóc em, em ở đó nghỉ ngơi một thời gian đi.”
Bà chủ Toàn Cơ không có bất kỳ phản đối nào: “Vâng”
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy, giây phút này dù có nói cái gì, thì cô ấy cũng không có bất kỳ một ý kiến gì.
Cảm giác đó giống như, tất cả mọi thứ đều không quan trọng nữa rồi.
Nhưng mà chắc Adele có thể chăm sóc cho cô. Bà ấy từng phục vụ công chúa Evelina rồi, cho nên chắc cũng có thể chăm sóc cho bà chủ Toàn Cơ trong thời gian khó khăn này.
Mặc Tây Quyết cảm thấy viện điều dưỡng Holyland cũng không phải là nơi có thể ở lâu được. Tuy rằng người phụ trách với bà chủ Toàn Cơ là người mà Mặc Tây Quyết tín nhiệm, nhưng mà chỗ này suy cho cùng cũng có rất nhiều người.
Bà chủ Toàn Cơ cứ như thế được đưa tới chỗ của Adele.
Lúc xe dừng dưới núi, Giản Minh đột nhiên nhẹ giọng hỏi: “Tôi không lên đó đâu, Tiểu Nặc, cô đỡ Toàn Cơ nhé.”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu: “Được.” Chỗ này ngay cả quản gia Duy Đức cũng không biết, ít đi một người biết thì càng tốt.
May là đường không xa, Ngôn Tiểu Nặc cũng không cảm thấy mệt. Trên đường đi vẻ mặt của Bà chủ Toàn Cơ không chút biểu cảm, trầm mặc không hề nói gì. Nhưng mà sau khi tới chỗ của Adele, cô ấy lại rất kinh ngạc.
“Anh hai, sao chúng ta lại dừng ở đây?” Bà chủ Toàn Cơ nhìn xung quanh, đây chỉ là một bãi cỏ bình thường mà thôi.
Không đúng, loại cỏ này không bình thường. Cô là nhà thiết kế cho nên có thể nhìn ra được vết tích khai quật nhân tạo ở đây.
Mặc Tây Quyết hét lên: “Adele, tôi tới rồi.”
Chỉ nghe thấy một tiếng mở cửa, Adele từ trong không trung bước tới trước mặt mọi người.
Đôi mắt của bà chủ Toàn Cơ sững sờ mở to ra, cô ấy thất thanh hét: “Adele, Adele, bà còn sống sao”
Trong giọng nói mang theo sự kích động và vui mừng.
Adele cũng vô cùng kinh ngạc: “Cô Toàn Cơ?”
Cả hai người ôm chặt lấy nhau, giọng nói của Adele tràn đầy thương nhớ: “Cô Toàn Cơ, không ngờ tôi vẫn có thể gặp cô, thật là quá tốt. Thật là quá tốt. Nếu như công chúa mà biết thì sẽ rất vui mừng.”
Bà chủ Toàn Cơ ôm chặt lấy người hầu mà lúc nào cũng ở bên cạnh mẹ mình, giọng của cô hơi khàn: “Adele, mọi người đều nói bà đã chết rồi, tôi, tôi rất đau lòng. Không thể ngờ được bà vẫn còn sống, thật sự là giống đang nằm mơ vậy.”
Adele tuy rằng kích động tới mức rơi nước mắt, nhưng mà cũng không giải thích sự việc năm đó.
Ngôn Tiểu Nặc kéo tay Mặc Tây Quyết, trong lòng rất thương cảm.
‘Cô Toàn Cơ, ở đây gió to, cô vào trong đi.” Adele vừa nhìn là biết bà chủ Toàn Cơ không giống như bình thường. Đứa bé này chỉ sợ rằng đã trải qua một đả kích rất lớn nào đó.
Bà chủ Toàn Cơ được Adele cần thận dìu vào trong. Bởi vì đây là lần đầu tiên cô ấy tới đây cho nên lúc bước lên bậc thang cô ấy không biết nên bắt đầu từ chỗ nào, suýt chút nữa thì ngã.
“Cô Toàn Cơ!” Adele vội đỡ lấy cô ấy, bà nói: “Giống như tôi này, cẩn thận đi theo tôi là được rồi.”
Bà chủ Toàn Cơ nhấc chân nhẹ nhàng bước thử. Tuy rằng không nhìn thấy, nhưng có thể cảm nhận được sự trân thực. Cô cũng không cảm thấy kinh ngạc nữa. Bốn người cùng nhau đi vào bên trong.
Ở bên trong là hành lang và các phòng rất trân thực.
Bà chủ Toàn Cơ ngồi trên ghế sô pha mềm mại, cúi thấp đầu nói: “Ở đây, giống hệt chỗ lúc trước mà mẹ ở, không hề có một chút khác biệt nào.”
Ngôn Tiểu Nặc thấy kinh ngạc, công chúa Evelina có thân phận cao quý như vậy, lại sống ở một nơi đơn giản như thế này sao?
Cô còn cho rằng đó là cung điện xa hoa tráng lệ cơ.
“Mẹ không thích xa hoa, chỉ thích những nơi thoải mái và bình yên. Mặc Tây Quyết đột nhiên mở miệng nói: “Bố cục ở đây giống hệt với nơi mà mẹ từng ở còn cách trang trí thì mô phỏng theo
Adele cũng nói: “Tôi không thể nào ở chỗ cũ của công chúa, cho nên cậu hai đã đưa tôi tới nơi này, sống ở đây, cũng giống như sống cùng công chúa. Tất cả mọi thứ vẫn giống như lúc trước, cho nên một mình tôi cũng không thấy cô đơn”
Chỉ nhắc tới công chúa Evelina, một chữ cũng không hề nhắc tới Mặc Lăng Thiên.
Ngôn Tiểu Nặc nghe hiểu, cô thở dài ở trong lòng.
Mặc Tây Quyết nói với Adele: “Tiểu Toàn... Gặp phải một vài chuyện, cho nên trong lòng rất đau khổ. Tôi muốn để con bé ở đây một thời gian.”
Adele nghe Mặc Tây Quyết nói vậy cảm thấy rất mơ hồ kinh ngạc, nhưng mà bà ấy cũng không hỏi nhiều, lập tức gật đầu đồng ý: “Cậu hai đã nói thế rồi thì tôi nhất định sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt.”
“Anh hai..” Bà chủ Toàn Cơ nhìn về phía Mặc Tây Quyết. Đôi mắt của trong phát sáng như những vì sao.
Ngôn Tiểu Nặc không biết như mà cô ấy lại biết.
Adele là người mà bố vẫn luôn muốn thoát khỏi, mà anh hai lại giấu bà ấy ở đây, che giấu tất cả tại mách vạch rừng của bố.
Trong lòng ba anh em bọn họ đều rõ, cái chết của mẹ không hề liên quan gì tới Adele. Nhưng mà bố lại không cho là vậy, một mực truy sát Adele. Năm đó bà ấy giống như một con chuột không nhìn thấy mặt trời, chạy trốn khỏi sự truy sát của bố.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gương mặt của Ngôn Tiểu Nặc có chút lạnh và đột nhiên bị áp vào lồng ngực của anh, cho nên cả hai người đều hơi rùng mình một chút.
Ngôn Tiểu Nặc hơi cử động, sống mũi của cô nhẹ nhàng quét qua. Mặc Tây Quyết chỉ cảm thấy ở ngực có cảm giác ngứa ngáy, như đang đốt cháy anh. Đôi chân dài của anh lập tức gác lên, lôi cô tới trước mặt của mình.
“Tiểu yêu tinh.” Mặc Tây Quyết nhìn đôi mắt phát sáng trong như nước của cô, ở bên trong tràn ngập tình cảm.
Loại tình cảm này trân quý hơn bất cứ thứ gì.
Đột nhiên, ở bên ngoài truyền tới một giọng nói: “Cậu chủ, cô Toàn Cơ tỉnh lại rồi, nói là muốn gặp cậu chủ và cô Ngôn”
Ngôn Tiểu Nặc vừa nghe thấy bà chủ Toàn Cơ tỉnh dậy, liền lập tức đứng dậy khỏi người Mặc Tây Quyết. Nhìn quần áo bị hở của mình, sau đó vội lên trên tầng thay quần áo.
Mặc Tây Quyết chỉnh quần áo ngủ của mình một chút, sau đó lạnh lùng ra lệnh: “Các người chuẩn bị xe đi.”
Chưa tới 10 phút, Ngôn Tiểu Nặc đã khoác tay Mặc Tây Quyết từ phòng khách đi ra.
Hai người cùng nhau lên xe đi thăm bà chủ Toàn Cơ.
Trong phòng bệnh của Holyland, bà chủ Toàn Cơ đang nằm ở trên giường bệnh, Phó Cảnh Thâm đã rời đi từ lâu rồi. Thay vào đó có Giản Minh ở bên cạnh cô ấy.
Lúc Mặc Tây Quyết tới không thấy Phó Cảnh Thâm ở đó thì cũng không nói gì.
Ngôn Tiểu Nặc bước vào nhìn thấy sắc mặt tiều tụy của bà chủ Toàn Cơ thì trong lòng cô chua sót: “Bà chủ Toàn Cơ, cô, cô ổn chứ?”
Môi của bà chủ Toàn Cơ vốn dĩ là một bông hoa yêu kiều, nhưng giây phút này lại giống như hoa khô, miễn cưỡng nhấp nháy môi.
Cô ấy rất không tốt, cực kỳ không tốt.
Từ góc của Ngôn Tiểu Nặc thì có thể nhìn thấy vết tích của nước mắt đã khô trên gương mặt của bà chủ Toàn Cơ.
Cô ấy là nhà thiết kế nổi tiếng của thế giới, cô ấy vốn là cô ba của nhà họ Mặc, từ trước tới giờ cô ấy là một người rất tự tin, cao ngạo. Nhưng mà cô ấy của bây giờ, chỉ là một người phụ nữ đáng thương mất đi đứa con và người mình yêu mà thôi.
“Tiểu Nặc, anh hai.” Bà chủ Toàn Cơ nhẹ giọng nói: “Em đã không có chuyện gì rồi.”
Mặc Tây Quyết thấp giọng: “Tiểu Toàn, anh muốn đưa em tới một chỗ, chỗ đó sẽ không có ai có thể tìm được em. Cũng sẽ có người chăm sóc em, em ở đó nghỉ ngơi một thời gian đi.”
Bà chủ Toàn Cơ không có bất kỳ phản đối nào: “Vâng”
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy, giây phút này dù có nói cái gì, thì cô ấy cũng không có bất kỳ một ý kiến gì.
Cảm giác đó giống như, tất cả mọi thứ đều không quan trọng nữa rồi.
Nhưng mà chắc Adele có thể chăm sóc cho cô. Bà ấy từng phục vụ công chúa Evelina rồi, cho nên chắc cũng có thể chăm sóc cho bà chủ Toàn Cơ trong thời gian khó khăn này.
Mặc Tây Quyết cảm thấy viện điều dưỡng Holyland cũng không phải là nơi có thể ở lâu được. Tuy rằng người phụ trách với bà chủ Toàn Cơ là người mà Mặc Tây Quyết tín nhiệm, nhưng mà chỗ này suy cho cùng cũng có rất nhiều người.
Bà chủ Toàn Cơ cứ như thế được đưa tới chỗ của Adele.
Lúc xe dừng dưới núi, Giản Minh đột nhiên nhẹ giọng hỏi: “Tôi không lên đó đâu, Tiểu Nặc, cô đỡ Toàn Cơ nhé.”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu: “Được.” Chỗ này ngay cả quản gia Duy Đức cũng không biết, ít đi một người biết thì càng tốt.
May là đường không xa, Ngôn Tiểu Nặc cũng không cảm thấy mệt. Trên đường đi vẻ mặt của Bà chủ Toàn Cơ không chút biểu cảm, trầm mặc không hề nói gì. Nhưng mà sau khi tới chỗ của Adele, cô ấy lại rất kinh ngạc.
“Anh hai, sao chúng ta lại dừng ở đây?” Bà chủ Toàn Cơ nhìn xung quanh, đây chỉ là một bãi cỏ bình thường mà thôi.
Không đúng, loại cỏ này không bình thường. Cô là nhà thiết kế cho nên có thể nhìn ra được vết tích khai quật nhân tạo ở đây.
Mặc Tây Quyết hét lên: “Adele, tôi tới rồi.”
Chỉ nghe thấy một tiếng mở cửa, Adele từ trong không trung bước tới trước mặt mọi người.
Đôi mắt của bà chủ Toàn Cơ sững sờ mở to ra, cô ấy thất thanh hét: “Adele, Adele, bà còn sống sao”
Trong giọng nói mang theo sự kích động và vui mừng.
Adele cũng vô cùng kinh ngạc: “Cô Toàn Cơ?”
Cả hai người ôm chặt lấy nhau, giọng nói của Adele tràn đầy thương nhớ: “Cô Toàn Cơ, không ngờ tôi vẫn có thể gặp cô, thật là quá tốt. Thật là quá tốt. Nếu như công chúa mà biết thì sẽ rất vui mừng.”
Bà chủ Toàn Cơ ôm chặt lấy người hầu mà lúc nào cũng ở bên cạnh mẹ mình, giọng của cô hơi khàn: “Adele, mọi người đều nói bà đã chết rồi, tôi, tôi rất đau lòng. Không thể ngờ được bà vẫn còn sống, thật sự là giống đang nằm mơ vậy.”
Adele tuy rằng kích động tới mức rơi nước mắt, nhưng mà cũng không giải thích sự việc năm đó.
Ngôn Tiểu Nặc kéo tay Mặc Tây Quyết, trong lòng rất thương cảm.
‘Cô Toàn Cơ, ở đây gió to, cô vào trong đi.” Adele vừa nhìn là biết bà chủ Toàn Cơ không giống như bình thường. Đứa bé này chỉ sợ rằng đã trải qua một đả kích rất lớn nào đó.
Bà chủ Toàn Cơ được Adele cần thận dìu vào trong. Bởi vì đây là lần đầu tiên cô ấy tới đây cho nên lúc bước lên bậc thang cô ấy không biết nên bắt đầu từ chỗ nào, suýt chút nữa thì ngã.
“Cô Toàn Cơ!” Adele vội đỡ lấy cô ấy, bà nói: “Giống như tôi này, cẩn thận đi theo tôi là được rồi.”
Bà chủ Toàn Cơ nhấc chân nhẹ nhàng bước thử. Tuy rằng không nhìn thấy, nhưng có thể cảm nhận được sự trân thực. Cô cũng không cảm thấy kinh ngạc nữa. Bốn người cùng nhau đi vào bên trong.
Ở bên trong là hành lang và các phòng rất trân thực.
Bà chủ Toàn Cơ ngồi trên ghế sô pha mềm mại, cúi thấp đầu nói: “Ở đây, giống hệt chỗ lúc trước mà mẹ ở, không hề có một chút khác biệt nào.”
Ngôn Tiểu Nặc thấy kinh ngạc, công chúa Evelina có thân phận cao quý như vậy, lại sống ở một nơi đơn giản như thế này sao?
Cô còn cho rằng đó là cung điện xa hoa tráng lệ cơ.
“Mẹ không thích xa hoa, chỉ thích những nơi thoải mái và bình yên. Mặc Tây Quyết đột nhiên mở miệng nói: “Bố cục ở đây giống hệt với nơi mà mẹ từng ở còn cách trang trí thì mô phỏng theo
Adele cũng nói: “Tôi không thể nào ở chỗ cũ của công chúa, cho nên cậu hai đã đưa tôi tới nơi này, sống ở đây, cũng giống như sống cùng công chúa. Tất cả mọi thứ vẫn giống như lúc trước, cho nên một mình tôi cũng không thấy cô đơn”
Chỉ nhắc tới công chúa Evelina, một chữ cũng không hề nhắc tới Mặc Lăng Thiên.
Ngôn Tiểu Nặc nghe hiểu, cô thở dài ở trong lòng.
Mặc Tây Quyết nói với Adele: “Tiểu Toàn... Gặp phải một vài chuyện, cho nên trong lòng rất đau khổ. Tôi muốn để con bé ở đây một thời gian.”
Adele nghe Mặc Tây Quyết nói vậy cảm thấy rất mơ hồ kinh ngạc, nhưng mà bà ấy cũng không hỏi nhiều, lập tức gật đầu đồng ý: “Cậu hai đã nói thế rồi thì tôi nhất định sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt.”
“Anh hai..” Bà chủ Toàn Cơ nhìn về phía Mặc Tây Quyết. Đôi mắt của trong phát sáng như những vì sao.
Ngôn Tiểu Nặc không biết như mà cô ấy lại biết.
Adele là người mà bố vẫn luôn muốn thoát khỏi, mà anh hai lại giấu bà ấy ở đây, che giấu tất cả tại mách vạch rừng của bố.
Trong lòng ba anh em bọn họ đều rõ, cái chết của mẹ không hề liên quan gì tới Adele. Nhưng mà bố lại không cho là vậy, một mực truy sát Adele. Năm đó bà ấy giống như một con chuột không nhìn thấy mặt trời, chạy trốn khỏi sự truy sát của bố.
Bình luận facebook