Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-316
Chương 316: Ai đang làm loạn?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Vừa nãy.”
Mặc Tây Quyết chỉ trả lời vẻn vẹn hai từ với một giọng điệu vô cùng bình tĩnh không một chút gợn sóng nào.
Nhưng Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên nhớ ra một câu thơ: Cơn giông trước lúc mưa. Không gì phù hợp hơn khi dùng để miêu tả Mặc Tây Quyết.
Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười và kéo anh đến chiếc ghế sô pha mà mình đang ngồi, dựa vào vai anh, chỉ vào bài tập phục hồi chức năng đang chiếu trong TV và nói: "Đến đây xem đi, chút nữa anh còn phải làm theo đó. "
Mắt của Mặc Tây Quyết vốn dĩ không hề nhìn vào TV. Anh nhìn Ngôn Tiểu Nặc và nói: "Anh còn chưa ăn cơm."
"Đói rồi à?" Ngôn Tiểu Nặc nghĩ một lúc, đúng rồi, tới nay anh mới chỉ uống một bát canh gừng thôi.
Cô vội gọi người giúp việc đem đồ ăn vào.
Mặc Tây Quyết từ từ chậm rãi ăn cơm, Ngôn Tiểu Nặc ở bên cạnh nhìn anh tao nhã ăn và trong lòng cô bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.
Khi nào mà anh lại ăn chậm như vậy?
Các bài tập phục hồi chức năng trong TV vẫn đang lặp lại. Để đạt được hiệu quả tốt, Ngôn Tiểu Nặc đã cài đặt chế độ phát lại.
Nhưng hôm nay anh đã vất vả làm việc cả ngày trời rồi cho nên cô không nỡ giục anh.
Thôi vậy, anh ấy muốn ăn chậm thì cứ để anh ấy ăn chậm, giục người khác ăn nhanh thì thật không hay cho lắm.
Ngôn Tiểu Nặc xem các bài tập phục hồi chức năng đến ba lần thì không kìm được ngáp một cái, cô xem tới mức buồn ngủ rồi.
Cô quay người lại xem người đàn ông đang ăn kia, trời ơi, anh mới ăn xong một miếng bít tết thôi.
Cô đã xem đi xem lại video nhiều lần như thế rồi, mà Mặc Tây Quyết mới ăn xong miếng bít tết bé bằng lòng bàn tay?
“Anh còn không ăn mau lên đồ ăn trên bàn sắp nguội hết rồi đấy” Ngôn Tiểu Nặc không kìm được bèn nhắc nhở anh.
Con dao và dĩa trong tay Mặc Tây Quyết chạm nhẹ vào điểm tâm, anh lạnh lùng nói: "Tâm trạng không tốt, nuốt không trôi."
Ngôn Tiêu Nặc đứng dậy đến ngồi cạnh bên Mặc Tây Quyết, đôi mắt to tròn chứa đựng đầy sự lo lắng: "Anh sao thế? "
Mặc Tây Quyết hất cằm về chiếc TV đang phát ra tiếng ồn ào kia: "Em cảm thấy lúc ăn cơm có nên mở cái này không?”
Ngôn Tiểu Nặc lúc này mới nhận ra lý do tại sao anh không vui. Bèn cầm chiếc điều khiển từ xa lên và tắt TV, rồi cười hỏi: "Thế này đã được chưa?"
Mặc Tây Quyếtt hài lòng gật đầu và vỗ nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Rất tốt, thưởng cho em nhé."
Nói rồi anh hôn lên môi cô một cái.
Ngôn Tiểu Nặc nở một nụ cười, cô cũng không phải là một kẻ ngốc. Mặc Tây Quyết bận rộn từ chiều đến giờ. Cổ thể hiện bản thân bận rộn đến nỗi không có chút thời gian rảnh nào là vì cái gì?
Còn không phải là để tránh luyện tập các bài tập phục hồi chức năng sao.
Thành thật mà nói, nếu như Mặc Tây Quyết luyện những bài tập trong đó, không chừng có thể đạt được hiệu quả bất ngờ.
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ tới những động tác cô vừa xem, sau đó tưởng tượng hình ảnh Bùi Lão thành Mặc Tây Quyết, cô không nhịn được cười thành tiếng.
"Em cười cái gì vậy?" Mặc Tây Quyết nhìn người phụ nữ của mình đang nở một nụ cười nham hiểm và xảo quyệt, anh dùng tay nhấc nhẹ chiếc cằm nhỏ nhắn xinh xắn của cô ấy lên: "Hử?"
Ngôn Tiểu Nặc lập tức ngừng cười cười, giả vờ ngáp: "Ôi... anh ăn nhanh đi, em buồn ngủ lắm rồi."
Đôi mắt đen nháy của Mặc Tây Quyết thâm sâu hơn, anh thấp giọng nói với cô: "Được rồi, bây giờ chúng ta đi tắm."
Anh không ăn cơm nữa?
Ngôn Tiểu Nặc nhìn thức ăn còn lại trên bàn. Anh ấy dường như không ăn được nhiều.
Ở trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy. Hả? Không đúng, sao anh lại đi tắm chứ?
Ngôn Tiểu Nặc vội vã bước vào phòng tắm và nói: "Mặc Tây Quyết, sao anh lại đi tắm?"
"Bang." Lời của Ngôn Tiểu Nặc còn chưa kịp dứt, cánh cửa phòng tắm đã bị Mặc Tây Quyết đóng lại.
Không chỉ đóng cửa, mà còn bị khóa trái.
Ngôn Tiểu Nặc kéo tay nắm cửa nhưng mà mãi cũng không thể mở ra được.
"Anh..." Ngôn Tiểu Nặc trợn mắt nhìn anh, cô lập tức nói: "Làm gì mà anh lại phải khóa cửa? Hơn nữa, em còn chưa kịp lấy quần áo ngủ."
Mặc Tây Quyết bắt đầu cởi quần áo của mình và nhẹ nhàng nói: "Tắm xong rồi lấy cũng không muộn."
Ngôn Tiểu Nặc cười: "Điều này có vẻ không hay cho lắm?"
"Có gì mà không hay chứ?" Mặc Tây Quyết nhướng mày hỏi: "Trên người em có chỗ nào là anh chưa nhìn thấy đâu?"
Ngôn Tiểu Nặc gần như cứng họng không nói nên lời: "Khụ khụ, anh có thể đừng nói như vậy được không?"
Mặc Tây Quyết đưa tay ra và ra hiệu cho cô đến để cởi quần áo giúp anh, anh bình tĩnh nói: "Anh nói như thế nào?"
Ngôn Tiểu Nặc im lặng không thèm quan tâm tới anh, có thể nói đạo lý gì với một kẻ lưu manh chứ?
Sau một ngày dài vất vả ở bên ngoài, cuối cùng bây giờ cũng có thể thoải mái tắm rửa rồi.
Mặc Tây Quyết đi ra khỏi phòng tắm, không mặc áo ngủ mà trực tiếp nằm lên trên giường.
Ngôn Tiểu Nặc không dám bảo đảm rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra khi hai người đều không mặc quần áo đi ngủ. Cô mở tủ quần áo và tìm một chiếc váy ngủ rồi mặc vào.
Khi cô quay lại thì người đàn ông kia đã quấn lấy chăn ngủ lúc nào không hay rồi!
Anh cứ như thế mà đi ngủ sao?
Ngôn Tiểu Nặc trèo lên giường và khẽ gọi: “Mặc Tây Quyết?"
Đôi mắt của Mặc Tây Quyết nhằm chặt, và hơi thở đều đều.
Ngôn Tiểu Nặc liền gọi thêm hai tiếng: "Mặc Tây Quyết, Mặc Tây Quyết? Anh tỉnh dậy đi?"
Mặc Tây Quyết vẫn phớt lờ cô.
"Không phải chứ, ngủ nhanh như vậy sao?" Ngôn Tiểu Nặc nghi hoặc. Cô đang do dự có nên gọi Mặc Tây Quyết lần nữa không.
Hôm nay anh vẫn chưa tập các động tác phục hồi chức năng!
Nhưng khi nhìn thấy hình ảnh Mặc Tây Quyết đang ngủ say sưa, cô lại bắt đầu mềm lòng.
Thôi vậy, anh cũng đã quá mệt mỏi cả ngày hôm nay rồi, để anh nghỉ ngơi vậy.
Nhìn Mặc Tây Quyết ngủ ngon như vậy, cô cũng cảm thấy buồn ngủ. Cơn buồn ngủ càng ngày càng trỗi dậy.
Ngôn Tiểu Nặc nằm xuống, ngáp dài một cái và đôi mắt buồn ngủ tới mức không mở ra được. Chưa đầy hai phút, cô đã đi gặp chu công.
Một đêm này ngủ rất ngon, cô còn không lở mình một lần nào. Khi tỉnh dậy thì trời đã sáng rồi.
Mặc dù Ngôn Tiểu Nặc đã dậy nhưng cô vẫn không muốn ngồi dậy.
Ngủ nướng là một việc thoải mái dễ chịu biết bao!
Nhưng thật không may là cô lại cảm thấy đói rồi.
Lúc trước buổi sáng không ăn sáng cũng không sao. Nhưng bây giờ cô không dám. Không thể để đứa bé trong bụng đói được.
Ngôn Tiểu Nặc rời giường, đánh răng rửa mặt và thay quần áo, sau đó chuẩn bị xuống phòng ăn.
Mặc Tây Quyết dậy sớm hơn cô và đang ăn sáng. Khi thấy cô đi xuống, liền căn dặn người giúp việc mang thêm thức ăn lên.
Sau khi hai người ăn sáng xong, ở ngoài cửa truyền đến một giọng nói tức giận: "Các người đang làm gì vậy? Thật là mất lịch sự! Dựa vào cái gì mà không cho tôi vào? Tôi nói cho các người biết, tôi đến khám bệnh cho cậu chủ nhà các người đó!"
Là tiếng của Bùi Lão.
Ngôn Tiểu Nặc vội vàng đứng dậy, còn chưa kịp bước lên phía trước thì nghe thấy giọng nói thờ ơ lạnh nhạt của Mặc Tây Quyết: "Ngồi xuống ăn đi."
"Em ăn no rồi." Ngôn Tiểu Nặc vừa nói vừa không ngừng đi về phía cổng.
Giọng của Mặc Tây Quyết vang lên: "Đứng lại!"
Ngôn Tiểu Nặc quay lại trợn tròn mắt nhìn Mặc Tây Quyết hỏi: "Bùi Lão đến để trị liệu cho anh, tại sao anh lại không cho người ta vào?"
Mặc Tây Quyết cười khẩy: "Anh không ưa ông ta.
Không ưa?
Chỉ một câu không ưa của anh, lại để một cụ già bảy mươi tuổi ở bên ngoài vào sáng sớm sao? Hơn nữa, người ta đến với lòng tốt muốn chữa bệnh cho anh.
Ngôn Tiểu Nặc đã cố gắng hết sức để kìm nén cơn giận trong lòng, cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên bình tĩnh hơn: "Mặc Tây Quyết, em thực sự hy vọng anh có thể sớm khỏe lại, đừng có tức giận như vậy nữa?"
Đôi mắt cô long lanh nhìn về phía Mặc Tây Quyết với đầy sự kì vọng trong đó.
Trái tim của Mặc Tây Quyết đột nhiên mềm nhũn, anh không nói gì thêm.
Nhân lúc này Ngôn Tiểu Nặc cho người mở cửa và để Bùi Lão bước vào.
Bùi Lão rõ ràng là rất không vui, và bộ râu trắng của ông ấy đang run rẩy vì tức giận. Ngôn Tiểu Nặc không nói gì đến chuyện Mặc Tây Quyết, bước tới đỡ lấy Bùi Lão và nở một nụ cười nói: "Bùi Lão, thực sự xin lỗi ông, ông tuyệt đối đừng để chuyện này ở trong lòng nhé. "
Mặc Tây Quyết khó chịu khi nhìn tay cô đang cầm lấy tay Bùi Lão kia, anh lạnh lùng nói: “Ngôn Tiểu Nặc, em bỏ tay ông ấy ra."
Ngôn Tiểu Nặc mím chặt môi và rút tay ra, nhưng cô lấy một cái ghế và nói với Bùi Lão: “Ông ngồi xuống đi, tôi đi pha trà cho ông."
“Chuyện đó để người giúp việc làm." Giọng nói của Mặc Tây Quyết đã sắp đạt đến cảnh giới bùng nổ.
Người giúp việc bên cạnh không dám do dự, nhanh chóng đi pha trà.
Bùi Lão nhẹ nhàng nói: "Tôi không uống trà, đưa tôi xem tay của cậu."
Mặc Tây Quyết đứng đó không muốn di chuyển, Ngôn Tiểu Nặc không thể đứng yên nhìn thêm liền đẩy anh về phía trước.
Mặc Tây Quyết lúc này mới miễn cưỡng bước hai bước về phía Bùi Lão.
Ông Bùi không nói lời nào cứ thế xoa bóp bàn tay Mặc Tây Quyết như ngày hôm qua. Khi ông giơ cánh tay của Mặc Tây Quyết lên, anh đã không thể chịu đựng được nỗi đau liền rên rỉ.
"Hôm qua không tập sao?" Đôi mắt của Bùi Lão lúc này rất sắc bén.
Mặc Tây Quyết mím đôi môi mỏng lại, đôi mắt lạnh lùng và bộ dạng như không có chuyện gì: “Không thì sao?"
Bùi Lão khịt mũi: "Cũng chả sao thế này đi cậu đã không tự mình làm thì hôm nay tôi sẽ tập cùng cậu.”
Ngôn Tiểu nặc nghe xong liền lấy tay bịt miệng lại cười.
Mặc Tây Quyết nghiến răng lại hận không thể nghiền nát được Bùi Lão ra: "Ông, nói, cái, gì?"
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Vừa nãy.”
Mặc Tây Quyết chỉ trả lời vẻn vẹn hai từ với một giọng điệu vô cùng bình tĩnh không một chút gợn sóng nào.
Nhưng Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên nhớ ra một câu thơ: Cơn giông trước lúc mưa. Không gì phù hợp hơn khi dùng để miêu tả Mặc Tây Quyết.
Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười và kéo anh đến chiếc ghế sô pha mà mình đang ngồi, dựa vào vai anh, chỉ vào bài tập phục hồi chức năng đang chiếu trong TV và nói: "Đến đây xem đi, chút nữa anh còn phải làm theo đó. "
Mắt của Mặc Tây Quyết vốn dĩ không hề nhìn vào TV. Anh nhìn Ngôn Tiểu Nặc và nói: "Anh còn chưa ăn cơm."
"Đói rồi à?" Ngôn Tiểu Nặc nghĩ một lúc, đúng rồi, tới nay anh mới chỉ uống một bát canh gừng thôi.
Cô vội gọi người giúp việc đem đồ ăn vào.
Mặc Tây Quyết từ từ chậm rãi ăn cơm, Ngôn Tiểu Nặc ở bên cạnh nhìn anh tao nhã ăn và trong lòng cô bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.
Khi nào mà anh lại ăn chậm như vậy?
Các bài tập phục hồi chức năng trong TV vẫn đang lặp lại. Để đạt được hiệu quả tốt, Ngôn Tiểu Nặc đã cài đặt chế độ phát lại.
Nhưng hôm nay anh đã vất vả làm việc cả ngày trời rồi cho nên cô không nỡ giục anh.
Thôi vậy, anh ấy muốn ăn chậm thì cứ để anh ấy ăn chậm, giục người khác ăn nhanh thì thật không hay cho lắm.
Ngôn Tiểu Nặc xem các bài tập phục hồi chức năng đến ba lần thì không kìm được ngáp một cái, cô xem tới mức buồn ngủ rồi.
Cô quay người lại xem người đàn ông đang ăn kia, trời ơi, anh mới ăn xong một miếng bít tết thôi.
Cô đã xem đi xem lại video nhiều lần như thế rồi, mà Mặc Tây Quyết mới ăn xong miếng bít tết bé bằng lòng bàn tay?
“Anh còn không ăn mau lên đồ ăn trên bàn sắp nguội hết rồi đấy” Ngôn Tiểu Nặc không kìm được bèn nhắc nhở anh.
Con dao và dĩa trong tay Mặc Tây Quyết chạm nhẹ vào điểm tâm, anh lạnh lùng nói: "Tâm trạng không tốt, nuốt không trôi."
Ngôn Tiêu Nặc đứng dậy đến ngồi cạnh bên Mặc Tây Quyết, đôi mắt to tròn chứa đựng đầy sự lo lắng: "Anh sao thế? "
Mặc Tây Quyết hất cằm về chiếc TV đang phát ra tiếng ồn ào kia: "Em cảm thấy lúc ăn cơm có nên mở cái này không?”
Ngôn Tiểu Nặc lúc này mới nhận ra lý do tại sao anh không vui. Bèn cầm chiếc điều khiển từ xa lên và tắt TV, rồi cười hỏi: "Thế này đã được chưa?"
Mặc Tây Quyếtt hài lòng gật đầu và vỗ nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Rất tốt, thưởng cho em nhé."
Nói rồi anh hôn lên môi cô một cái.
Ngôn Tiểu Nặc nở một nụ cười, cô cũng không phải là một kẻ ngốc. Mặc Tây Quyết bận rộn từ chiều đến giờ. Cổ thể hiện bản thân bận rộn đến nỗi không có chút thời gian rảnh nào là vì cái gì?
Còn không phải là để tránh luyện tập các bài tập phục hồi chức năng sao.
Thành thật mà nói, nếu như Mặc Tây Quyết luyện những bài tập trong đó, không chừng có thể đạt được hiệu quả bất ngờ.
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ tới những động tác cô vừa xem, sau đó tưởng tượng hình ảnh Bùi Lão thành Mặc Tây Quyết, cô không nhịn được cười thành tiếng.
"Em cười cái gì vậy?" Mặc Tây Quyết nhìn người phụ nữ của mình đang nở một nụ cười nham hiểm và xảo quyệt, anh dùng tay nhấc nhẹ chiếc cằm nhỏ nhắn xinh xắn của cô ấy lên: "Hử?"
Ngôn Tiểu Nặc lập tức ngừng cười cười, giả vờ ngáp: "Ôi... anh ăn nhanh đi, em buồn ngủ lắm rồi."
Đôi mắt đen nháy của Mặc Tây Quyết thâm sâu hơn, anh thấp giọng nói với cô: "Được rồi, bây giờ chúng ta đi tắm."
Anh không ăn cơm nữa?
Ngôn Tiểu Nặc nhìn thức ăn còn lại trên bàn. Anh ấy dường như không ăn được nhiều.
Ở trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy. Hả? Không đúng, sao anh lại đi tắm chứ?
Ngôn Tiểu Nặc vội vã bước vào phòng tắm và nói: "Mặc Tây Quyết, sao anh lại đi tắm?"
"Bang." Lời của Ngôn Tiểu Nặc còn chưa kịp dứt, cánh cửa phòng tắm đã bị Mặc Tây Quyết đóng lại.
Không chỉ đóng cửa, mà còn bị khóa trái.
Ngôn Tiểu Nặc kéo tay nắm cửa nhưng mà mãi cũng không thể mở ra được.
"Anh..." Ngôn Tiểu Nặc trợn mắt nhìn anh, cô lập tức nói: "Làm gì mà anh lại phải khóa cửa? Hơn nữa, em còn chưa kịp lấy quần áo ngủ."
Mặc Tây Quyết bắt đầu cởi quần áo của mình và nhẹ nhàng nói: "Tắm xong rồi lấy cũng không muộn."
Ngôn Tiểu Nặc cười: "Điều này có vẻ không hay cho lắm?"
"Có gì mà không hay chứ?" Mặc Tây Quyết nhướng mày hỏi: "Trên người em có chỗ nào là anh chưa nhìn thấy đâu?"
Ngôn Tiểu Nặc gần như cứng họng không nói nên lời: "Khụ khụ, anh có thể đừng nói như vậy được không?"
Mặc Tây Quyết đưa tay ra và ra hiệu cho cô đến để cởi quần áo giúp anh, anh bình tĩnh nói: "Anh nói như thế nào?"
Ngôn Tiểu Nặc im lặng không thèm quan tâm tới anh, có thể nói đạo lý gì với một kẻ lưu manh chứ?
Sau một ngày dài vất vả ở bên ngoài, cuối cùng bây giờ cũng có thể thoải mái tắm rửa rồi.
Mặc Tây Quyết đi ra khỏi phòng tắm, không mặc áo ngủ mà trực tiếp nằm lên trên giường.
Ngôn Tiểu Nặc không dám bảo đảm rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra khi hai người đều không mặc quần áo đi ngủ. Cô mở tủ quần áo và tìm một chiếc váy ngủ rồi mặc vào.
Khi cô quay lại thì người đàn ông kia đã quấn lấy chăn ngủ lúc nào không hay rồi!
Anh cứ như thế mà đi ngủ sao?
Ngôn Tiểu Nặc trèo lên giường và khẽ gọi: “Mặc Tây Quyết?"
Đôi mắt của Mặc Tây Quyết nhằm chặt, và hơi thở đều đều.
Ngôn Tiểu Nặc liền gọi thêm hai tiếng: "Mặc Tây Quyết, Mặc Tây Quyết? Anh tỉnh dậy đi?"
Mặc Tây Quyết vẫn phớt lờ cô.
"Không phải chứ, ngủ nhanh như vậy sao?" Ngôn Tiểu Nặc nghi hoặc. Cô đang do dự có nên gọi Mặc Tây Quyết lần nữa không.
Hôm nay anh vẫn chưa tập các động tác phục hồi chức năng!
Nhưng khi nhìn thấy hình ảnh Mặc Tây Quyết đang ngủ say sưa, cô lại bắt đầu mềm lòng.
Thôi vậy, anh cũng đã quá mệt mỏi cả ngày hôm nay rồi, để anh nghỉ ngơi vậy.
Nhìn Mặc Tây Quyết ngủ ngon như vậy, cô cũng cảm thấy buồn ngủ. Cơn buồn ngủ càng ngày càng trỗi dậy.
Ngôn Tiểu Nặc nằm xuống, ngáp dài một cái và đôi mắt buồn ngủ tới mức không mở ra được. Chưa đầy hai phút, cô đã đi gặp chu công.
Một đêm này ngủ rất ngon, cô còn không lở mình một lần nào. Khi tỉnh dậy thì trời đã sáng rồi.
Mặc dù Ngôn Tiểu Nặc đã dậy nhưng cô vẫn không muốn ngồi dậy.
Ngủ nướng là một việc thoải mái dễ chịu biết bao!
Nhưng thật không may là cô lại cảm thấy đói rồi.
Lúc trước buổi sáng không ăn sáng cũng không sao. Nhưng bây giờ cô không dám. Không thể để đứa bé trong bụng đói được.
Ngôn Tiểu Nặc rời giường, đánh răng rửa mặt và thay quần áo, sau đó chuẩn bị xuống phòng ăn.
Mặc Tây Quyết dậy sớm hơn cô và đang ăn sáng. Khi thấy cô đi xuống, liền căn dặn người giúp việc mang thêm thức ăn lên.
Sau khi hai người ăn sáng xong, ở ngoài cửa truyền đến một giọng nói tức giận: "Các người đang làm gì vậy? Thật là mất lịch sự! Dựa vào cái gì mà không cho tôi vào? Tôi nói cho các người biết, tôi đến khám bệnh cho cậu chủ nhà các người đó!"
Là tiếng của Bùi Lão.
Ngôn Tiểu Nặc vội vàng đứng dậy, còn chưa kịp bước lên phía trước thì nghe thấy giọng nói thờ ơ lạnh nhạt của Mặc Tây Quyết: "Ngồi xuống ăn đi."
"Em ăn no rồi." Ngôn Tiểu Nặc vừa nói vừa không ngừng đi về phía cổng.
Giọng của Mặc Tây Quyết vang lên: "Đứng lại!"
Ngôn Tiểu Nặc quay lại trợn tròn mắt nhìn Mặc Tây Quyết hỏi: "Bùi Lão đến để trị liệu cho anh, tại sao anh lại không cho người ta vào?"
Mặc Tây Quyết cười khẩy: "Anh không ưa ông ta.
Không ưa?
Chỉ một câu không ưa của anh, lại để một cụ già bảy mươi tuổi ở bên ngoài vào sáng sớm sao? Hơn nữa, người ta đến với lòng tốt muốn chữa bệnh cho anh.
Ngôn Tiểu Nặc đã cố gắng hết sức để kìm nén cơn giận trong lòng, cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên bình tĩnh hơn: "Mặc Tây Quyết, em thực sự hy vọng anh có thể sớm khỏe lại, đừng có tức giận như vậy nữa?"
Đôi mắt cô long lanh nhìn về phía Mặc Tây Quyết với đầy sự kì vọng trong đó.
Trái tim của Mặc Tây Quyết đột nhiên mềm nhũn, anh không nói gì thêm.
Nhân lúc này Ngôn Tiểu Nặc cho người mở cửa và để Bùi Lão bước vào.
Bùi Lão rõ ràng là rất không vui, và bộ râu trắng của ông ấy đang run rẩy vì tức giận. Ngôn Tiểu Nặc không nói gì đến chuyện Mặc Tây Quyết, bước tới đỡ lấy Bùi Lão và nở một nụ cười nói: "Bùi Lão, thực sự xin lỗi ông, ông tuyệt đối đừng để chuyện này ở trong lòng nhé. "
Mặc Tây Quyết khó chịu khi nhìn tay cô đang cầm lấy tay Bùi Lão kia, anh lạnh lùng nói: “Ngôn Tiểu Nặc, em bỏ tay ông ấy ra."
Ngôn Tiểu Nặc mím chặt môi và rút tay ra, nhưng cô lấy một cái ghế và nói với Bùi Lão: “Ông ngồi xuống đi, tôi đi pha trà cho ông."
“Chuyện đó để người giúp việc làm." Giọng nói của Mặc Tây Quyết đã sắp đạt đến cảnh giới bùng nổ.
Người giúp việc bên cạnh không dám do dự, nhanh chóng đi pha trà.
Bùi Lão nhẹ nhàng nói: "Tôi không uống trà, đưa tôi xem tay của cậu."
Mặc Tây Quyết đứng đó không muốn di chuyển, Ngôn Tiểu Nặc không thể đứng yên nhìn thêm liền đẩy anh về phía trước.
Mặc Tây Quyết lúc này mới miễn cưỡng bước hai bước về phía Bùi Lão.
Ông Bùi không nói lời nào cứ thế xoa bóp bàn tay Mặc Tây Quyết như ngày hôm qua. Khi ông giơ cánh tay của Mặc Tây Quyết lên, anh đã không thể chịu đựng được nỗi đau liền rên rỉ.
"Hôm qua không tập sao?" Đôi mắt của Bùi Lão lúc này rất sắc bén.
Mặc Tây Quyết mím đôi môi mỏng lại, đôi mắt lạnh lùng và bộ dạng như không có chuyện gì: “Không thì sao?"
Bùi Lão khịt mũi: "Cũng chả sao thế này đi cậu đã không tự mình làm thì hôm nay tôi sẽ tập cùng cậu.”
Ngôn Tiểu nặc nghe xong liền lấy tay bịt miệng lại cười.
Mặc Tây Quyết nghiến răng lại hận không thể nghiền nát được Bùi Lão ra: "Ông, nói, cái, gì?"
Bình luận facebook