Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
Ngày 21/4, ngày sinh của Hoắc Duật Hy, lần sinh nhật này, cô tròn 19 tuổi.
Cô cũng có một số bạn ở trường đại học, nhưng thân nhất cũng chỉ có Mộc Tích. Không phải vì cô không thích tiếp xúc với người khác mà bởi vì một số vấn đê cá nhân và thân phận khiến cô không tiện giao thiệp quá rộng rãi.
Trước buổi tối sinh nhật, từ buổi chiều hôm trước Kha Triển Vương đã đứng ra tổ chức thay cô một bữa tiệc ở một phòng VIP của CLB DJ, là nơi lần đầu tiên cô gặp Tử Mặc.
Hoắc Duật Hy mặc dù rất muốn dẫn Tử Mặc theo để giới thiệu với bạn bè nhưng hắn đã một mực từ chối, bảo rằng có việc bận không thể đi.
"Nè, đi đi..."
"Không, không đi đâu..."Tử Mặc kiên quyết lắc đầu, từ trên lầu đi xuống phía sofa, ngồi xuống.
"Đi đi, một lúc thôi chúng ta liền về, sẽ không sao đâu, đừng sợ."
Hoắc Duật Hy chạy theo đến bên cạnh hắn, cũng ngồi xuống, rót cho hắn cốc nước, ra chiêu dụ dỗ.
"Nhưng tôi rất không thích chỗ đó, càng không thích vị học trưởng Vương của Tiểu Duật Hy. Nên cô đi đi, tôi không đi đâu. Hơn nữa tôi còn phải đi làm thêm nữa."
"Tiểu Bạch, tối nay rất quan trọng với tôi, anh có mặt đi mà. Làm thêm xin nghỉ một bữa cũng được mà, nha nha..."
Tử Mặc giả chết, không trả lời rồi mở ti vi.
"Hứ, Tiểu Bạch đáng ghét. Đồ vô cảm, không đi thì thôi, bản tiểu thư ứ thèm anh đi theo!" Hoắc Duật Hy nhìn vẻ mặt nhạt như nước lã của hắn thì đứng phắt dậy, giận dỗi cầm túi đi ra ngoài.
Tử Mặc nhìn theo bóng dáng của cô, khóe môi khẽ nhếch lên, lắc lắc đầu đứng dậy. Đi vào nhà kho, đem ra một thùng đồ thật lớn, bày từng cái ra, xem xét thời gian rồi bắt tay vào việc ngay.
Ở CLB, Hoắc Duật Hy ngồi cạnh Kha Triển Vương không ngừng bị ép rượu. Kha Triển Vương thân sĩ luôn tiếp thay cô, nhưng cuối cùng vẫn là không thể không uống vài ly. Đến khi không chịu nổi nữa cô liền đứng dạy, từ chối khéo đi vào nhà vệ sinh.
Không giống như lần trước, lần này Hoắc Duật Hy đã thông thạo hơn, liếng thoáng đã đứng trước bồn rửa tay. Xả nước hết mức, cô không ngừng vọt vào mặt mình để tỉnh táo lại, khi ngẩn mặt lên gương mặt đã lắm tấm nước, từng giọt lăn qua vầng trán, dọc theo chân mi rơi xuống...
Cô thẩn thờ nhìn chính bản thân trong gương, nhớ đến chiều nay chưa nấu cơm đã đi luôn đến câu lạc bộ, không biết Tử Mặc có ăn cơm chưa.
"Tiểu Bạch đáng chết, tại sao mình phải lo cho anh ta chứ? Lớn xác như vậy cũng không phải là cái gì của mình, không hơi sức đâu phải lo lắng cơm nước cho hắn!"
Hoắc Duật Hy tự nhủ với lòng, hậm hực lấy chút son ra, tha tha lên má, lấy chút phấn bôi bôi lên môi...
"..."
Nhìn lại bản thân trong gương.
"Gaaaaa....."
Sau khi thu dọn được bộ dạng nhếch nhác ra khỏi toilet, Hoắc Duật Hy lê chân trở lại phòng bao, trong lòng không ngừng mắng Tử Mặc vô tâm. Ngay cả cô đi hộp đêm đến khuya làm gì cũng không hỏi chứ đừng nói mừng sinh nhật với cô.
"Duật Hy, em sao vậy?"
"Không có gì, chúng ta cắt bánh kem đi..."
"Sao vậy, chưa đến 12 giờ mà?" Kha Triển Vương nghi hoặc nhíu mày, sao đột nhiên cô lại tuột hứng vậy?
"Học trưởng, có lẽ là uống nhiều quá nên bây giờ em thấy hơi khó chịu."
Nhìn sắc mặt của Hoắc Duật Hy quả thật không được tốt, Kha Triển Vương liền gật gật đầu, rồi quay sang nói gì đó với người bên cạnh. Người đó gật đầu rồi đứng dậy, cho phục vụ mang bánh kem vào, bánh kem ba tầng xinh đẹp bày ra trước mặt, Hoắc Duật Hy làm chủ theo nghi thức thấp nến rồi chấp tay cầu nguyện, sau đó thỏi nến rồi cắt bánh kem...nhưng trong ánh mắt của cô muôn phần tẻ nhạt.
Lạnh đạm nán lại thêm một lúc đến khi khoảng 11 giờ hơn, Kha Triển Vương liền làm chủ, giải tán bữa tiệc. Đa phần là bạn bè của cô ở trường đại học, nhìn thấy sắc mặt Hoắc Duật Hy không khỏe liền cho là tửu lượng cô kém, hai cô bạn cùng phòng của Mộc Tích ở ký túc xá cũng khá thân thuộc với cô nên liền chủ động đi đến, khoác vai kè cô đi ra ngoài.
"Tiểu Ann, mình thật sự không sao mà."
"Haiz...mặt mày ủ dột một đường, không phải do đau đầu, chóng mặt chẳng lẻ là cậu đang thất tình?" Tiểu Ann chu môi, áp mặt tới gần nhìn vào mắt Hoắc Duật Hy.
"Này, cậu mà dám hôn Tiểu Hy, Tiểu Tích biết được sẽ đập bẹp dí cậu đó!" Đường Lập Lập một bên đẩy nanh vuốt của Tiểu Ann ra, nhắc nhở.
"Ha, Mộc Tích. Cái cô nàng đàn ông bây giờ mình có nuốt luôn Tiểu Hy cậu ta cũng không đến kịp, hê hê hê..." Tiểu Ann cười gian trá nhìn Hoắc Duật Hy.
Kha Triển Vương đi phía sau cũng chỉ biết cười với sự tinh nghịch của các nàng này, một số người bạn khác cũng thêm vốn, hùa nhau xoa nắn nhân vật chính hôm nay, chỉ tội cho Hoắc Duật Hy là bị kéo tới kéo lui làm cô say sẩm thật luôn.
Đến khu đại sảnh, nhóm người của Hoắc Duật Hy chờ Kha Triển Vương làm thủ tục trả phòng.
"Ai nha...các cậu nhìn kìa, bên kia...người đó trong đẹp trai quá."
"Đâu?" Tiểu Ann trai gái đều không tha, tò mò nhìn theo.
"Đấy." Cô bạn chỉ tay về phía bên kia đường, trước cửa một nhà hàng sang trọng bật nhất thành Phố K.
"Trời ơi! Đúng nha...còn đẹp hơn cả minh tinh nữa, không biết là vị thái tử gia nào vậy a?"
Những cô gái khác cũng nhốn nháo nhìn về phía người đàn ông kia.
Hoắc Duật Hy cũng nâng mắt lên xem thử rốt cuộc người đó là ai.
"Tiểu Hy, có phải rất đẹp không? Khí soái mười phần không phải tầm thường a..."
"..."
"Tiểu Hy, cậu sao vậy?" Tiểu Ann thấy Hoắc Duật Hy cứng đờ thì khẽ lay lay.
Người đàn ông bên kia một thân cao ráo, áo sơ mi đen, quần tây trắng, đi một đôi giày cùng màu, mái tóc vuốt ngược để lộ vầng trán thanh tú, mày kiếm đen rậm, làn da trắng mịn, tuấn nhan mười phần điên đảo chúng sinh. Nhất là ánh mắt màu lam xanh như biển khơi, phía trên mắt trái là nuốt rồi son tinh tế.
"Này này, hình như không phải đâu, người phụ nữ bên cạnh anh ấy kìa, trông rất có tiền nha." Đường Lập Lập hất mày nói.
"Sao vậy? Cậu đừng dùng tư tưởng không trong sạch của mình ra rồi bảo người ta là con vịt nha."
Đường Lập Lập lại nói tiếp: "Trong người kia chỉ cỡ tuổi sinh viên như chúng ta, nhưng người phụ nữ kia cũng không còn nhỏ, ít nhất cũng lớn hơn anh chàng kia 5 tuổi. Kìa, cậu xem kia a..."
Tiểu Ann nghe Đường Lập Lập nói thì lại nhìn sang bên kia đường, người phụ nữ mặc chiếc váy đen kéo áo người đàn ông, rồi dán môi lên khuôn mặt của hắn. Đồng thời mở chiếc túi xách xa xỉ, dúi vào túi người đàn ông một món đồ.
Người đàn ông nở nụ cười, sau đó ôm người phụ nữ kia một cái rồi đi đến mở cửa xe chiếc xe Lamborghini màu đen oai vệ, tiễn người phụ nữ lên xe. Chiếc xe kia lăn bánh, như kình ngư hùng dũng lao mất hút vào màng đêm.
Người đàn ông đánh mắt nhìn một lượt xung quanh rồi cũng nhanh chóng lên một chiếc xe khác, theo hướng ngược lại chạy về phía ngoại thành.
Hoắc Duật Hy bị che bởi một đám cô gái không ngừng cảm thán vẻ đẹp của người đàn ông kia. Vốn dĩ không thấy cô sẽ không tin, nhưng sự thật khi chứng kiến rồi lại khiến khó chịu đến nghẹt thở như vậy.
_______
"Alo?"
[Tiểu Duật Hy...cô về chưa vậy?]
"Có chuyện gì sao?"
[Tôi...tôi đói.]
Từ bên kia giọng nói rất lệ thuộc cùng giận dỗi của Tử Mặc truyền đến. Hoắc Duật Hy cầm điện thoại, đứng bên này nhìn về phía nhà hàng kia còn ấm áp ánh đèn. Nhưng không hiểu vì sao tâm cô lại lạnh như vậy...
"Anh muốn ăn gì không, tôi mua về."
[Ưm...không cần đâu, tôi đợi Tiểu Duật Hy về nấu mì cũng được rồi.]
"Được, vậy tôi bây giờ trở về."
Hoắc Duật Hy cúp máy, lúc này Kha Triển Vương bước lên, nhìn nhìn vẻ mặt của cô: "Tiểu Hy, trông em rất không ổn, có cần đi bệnh viện không?"
"Học trưởng không cần đâu, cảm ơn anh. Em chỉ muốn về nhà thôi."
"Nhưng mà..."
"Học trưởng, hôm nay rất cảm ơn anh, nhưng bây giờ em chỉ muốn về nhà thôi."
"Thôi được, chúng ta về."
Ban đêm bầu trời lấp lánh ánh sao, có những mảnh sáng như pha lê vụn vỡ, lung linh. Như ánh mắt của người đàn ông đó, khi đêm tối dần buông, cũng ma mị như màn đêm nhưng cũng đẹp như tinh tú chỉ là không sao chạm đến.
Hoắc Duật Hy về đến nhà đã là 11 giờ 40, mở cổng đi vào, ánh đèn đường soi rọi bóng của cô khiến nó dài thêm một khoảng sân.
Cửa chính đã đóng, trong nhà không có ánh đèn. Hoắc Duật Hy hít một hơi thật sâu rồi đưa tay, mở cửa.
"Bling bling bling....ting ting ting..."
Tiếng của những cái chuông nhỏ đủ màu sắc treo dọc theo trần nhà va vào nhau tạo ra âm thanh vui tươi, ánh đèn bỗng nhiên bật sáng ấp áp màu vàng cam, có hoa tươi, có nến thơm, có bánh ngọt bài trí bắt mắt đặt trên bàn.
Có tiếng bước chân đến gần và tiếng hòa ca từ một hộp nhạc cổ kính...
"Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday, happy birthday and the start burn tonight
Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday, happy birthday, happy birthday to you...."
Bài hát kết thúc. Tử Mặc mang chiếc bánh kem được trang trí hết sức dễ thương đi đến trước mặt của Hoắc Duật Hy, nhìn cô, mỉm cười nói:
"Tiểu Duật Hy, chúc mừng sinh nhật."
Hoắc Duật Hy nhìn vào mắt hắn, Tử Mặc cũng nhìn cô, thấy cô đứng bất động thì chu môi, đặt bánh kem xuống rồi đưa tay kéo cô đi đến ngồi xuống ghế.
"Tiểu Duật Hy sao thế, cô không thích sao? Hay bất ngờ quá nên không nói được gì luôn rồi?"
Đôi mắt màu hổ phách của Hoắc Duật Hy khẽ chớp, quay sang nhìn căn nhà được bài trí ấm áp, ngọt ngào vô cùng đẹp. Từ trong nội tâm của cô quả thật tán thưởng, quả thật rất đẹp, cô cũng đã từng hy vọng thật nhiều có được đêm sinh nhật như thế này.
"Tiểu Duật Hy...chờ một chút." Tử Mặc lấy tay che ánh của cô lại. Cô nghe thấy tiếng sột soạt...
"Được rồi." Tử Mặc long trọng đưa cho Hoắc Duật Hy một chiếc hộp trang sức tinh xảo, nhưng có phần cũ kỹ nhưng rất cổ kính. "Tặng cho cô."
Hoắc Duật Hy run run giơ đôi tay mở ra...có một mùi hương nhẹ nhàng len lỏi vào không khí, dịu dàng quyến rũ hơn cả mùi của nến thơm, có lẽ phải tinh tế lắm mới ngửi thấy.
Tử Mặc mỉm cầm chiếc vòng tay trong hộp trang sức lên. "Tôi đeo cho cô, cô phải rất đẹp không? Ông chủ suýt bán cho người khác rồi, tôi phải rất vất vả mới mua được đó."
Chiếc vòng tay bằng gỗ được ghép từ nhiều mảnh đã qua điêu khắc tỉ mĩ, Hoắc Duật Hy có thể nhận ra đó là những mảnh gỗ hình cỏ ba lá, chủ đạo là một mảnh gỗ cỏ 4 lá, ở giữa đính một viên pha lê sáng lấp lánh, bên ngoài viền mỗi mảnh ghép được bọc bằng một thứ kim loại màu trắng, nhưng chắc chắn không phải bạc. Bởi vì chiếc vòng tay này được làm bằng gỗ trầm hương, đắt giá, bạc...không xứng.
"Tránh ra!"
Hoắc Duật Hy hất mạnh cánh tay của Tử Mặc, quăng chiếc vòng tay vào người hắn.
"Tiểu Duật Hy, cô sao vậy?" Tử Mặc hơi bất ngờ, cầm chiếc vòng tay muốn tiến lên, nhưng Hoắc Duật Hy liền lùi lại mấy bước bài xích nhìn hắn.
"Tử Mặc, anh đừng gạt tôi nữa. Tôi không cần món đồ của từ tiền của người phụ nữ khác vung cho anh đâu."
"Tiểu Duật Hy, cô nói cái gì vậy?"
"Tôi nói cái gì chẳng lẽ anh không hiểu. Anh từ đâu có được chiếc vòng này anh nói đi."
"Là tôi đi làm ở một cửa hàng lưu niệm, tôi..."
"Anh đừng nói dối nữa, kinh tởm lắm biết không? Nhà hàng khách sạn King, anh đứng ở đó ấp ôm cùng người phụ nữ đó, chẳng lẽ anh không thấy ngượng? Bà ta cho anh tiền, anh lại dùng tiền đó mua quà cho tôi, anh nghĩ tôi nên vui vẻ nhận món quà này như thế nào đây?" Hoắc Duật Hy rống lên, đôi mắt đỏ hoe căm phẫn.
"Tiểu Duật Hy, cô nghe tôi giải thích, không phải như vậy đâu, chiếc vòng này..."
"Những kẻ phạm tội đều muốn giải thích nguyên nhân của mình làm sai có bao nhiêu đúng đắn. Anh nói với tôi chiếc vòng này bình thường đến nổi có thể xuất thân từ một cửa hàng lưu niệm sao?"
Tử Mặc nhìn ra trong mắt của Hoắc Duật Hy quả thật là căm giận cùng bài xích đối với tất cả lời nói của hắn. Cuối cùng, bất đắc dĩ thở dài...
"Tiểu Duật Hy, tôi nhận chiếc vòng này không hề rẻ, nhưng tôi đảm bảo không làm bất cứ chuyện gì trái với lương tâm để kiếm tiền. Càng không tìm những người phụ nữ khác nói lời đường mật, bán rẻ bản thân cho họ trêu đùa để có được cuộc sống hư vinh."
"Vậy anh làm gì để kiếm được nhiều tiền như vậy? Tại sao mấy ngày qua anh luôn lén lút tôi đi sớm về muộn?"
"Tôi chỉ muốn cho cô một bất ngờ thôi, tôi chỉ muốn cùng cô đón một ngày sinh nhật vui vẻ? Chẳng lẽ như vậy là tôi đã sai sao?"
Hoắc Duật Hy bật cười, nước mắt cũng tuôn ra. Có lẽ cô sẽ vui mừng đến nhảy dựng lên, có lẽ cô đã nhào vào lòng hắn ngay lập tức khi bước chân vào nhà thấy được cảnh tượng này.
Tiểu Bạch của cô vì cô dụng tâm chuẩn bị sinh nhật, hắn không phải không biết mà là giả đò ngó lơ để cho cô một niềm vui khó phai nhạt.
Nhưng là...dụng tâm này của hắn lại dùng cách bẩn thỉu mà cô ghét nhất. Dùng tiền của người phụ nữ này cho một người phụ nữ khác, trái ôm phải ấp để có được một nụ cười không sao chân thực.
"Có lẽ không nhìn thấy thì tôi sẽ không tin, nhưng mà Tử Mặc, anh biết không? Lúc người phụ nữ kia dúi thẻ tín dụng vào người của anh, anh có biết trong mắt tôi anh rẻ rúng đến mức độ nào không?"
"Tiểu Duật Hy, cô đang không bình tĩnh, chúng ta ngày mai nói tiếp." Tử Mặc cúi người nhặt chiếc vòng tay lên.
"Tôi không cần những thứ bẩn thỉu, rẻ tiền này, nhìn thấy nó tôi cũng như thấy bản thân anh luồn cúi ti tiện thế nào dưới chân váy phụ nữ!" Hoắc Duật Hy chụp lấy chiếc vòng tay, ném nó ra ngoài.
"Hoắc Duật Hy!" Tử Mặc nhìn chiếc vòng bị cô lạnh lùng vứt đi thì không giữ được bình tĩnh nâng giọng, đôi mắt hắn nheo lại lạnh lẽo nhìn cô.
Hoắc Duật Hy chưa từng thấy hắn như vậy bao giờ, cô cũng biết lời nói vừa rồi của mình đã chọc đến tôn nghiêm của một người đàn ông, cũng là giới hạn tuyệt đối không nên chạm vào.
Lồng ngực của Tử Mặc phập phồng, nhìn chăm chăm vào mắt của Hoắc Duật Hy, hơi thở âm u lạnh lẽo. Căn phòng đầy sắc màu ấm áp bỗng chốc như sắp đóng băng, không có âm thanh nào khác ngoài những tiếng chuông nhỏ leng keng va vào nhau từ những trận gió nhè nhẹ lùa qua khe cửa.
"Tôi hiểu rồi."
Qua thật lâu, có lẽ đối với Hoắc Duật Hy là vậy, Tử Mặc lạnh nhạt nói ba chữ này thì xoay người đi lên lầu...
Đồng hồ điểm 0: 00 giờ, lạnh và sắc, thanh thúy đến nhói lòng.
Không giống như cô nghĩ hắn sẽ nổi cơn thịnh nộ, sẽ nổi cáu với cô...nhưng không, hắn chỉ như vậy mà lạnh lùng bỏ đi, không giận dữ cũng không giải thích thêm bất cứ lời nào.
Hoắc Duật Hy đưa tay điên cuồng lôi kéo những thứ đẹp đẽ được trang trí tỉ mỉ xuống, xô đổ những thứ bánh ngọt, kẹo, hoa và nên trên bàn xuống đất.
Phá hết!
Cô phải phá hết những thứ đồ bẩn quá bẩn này! Cô không cần! Cô không cần!
"Xoảng xoảng xoảng"
Trong mắt hắn dường như mãi mãi cô mới là người sai. Nhưng vì sao hắn không chịu hiểu, cô cần chỉ là một lời chúc của Tiểu Bạch mà thôi, chỉ cần một cái ôm nhẹ nhàng của hắn là đủ...
Vì sao hắn lại tìm những người phụ nữ khác chen vào cuộc sống của cô và hắn, dùng bản thân mình để đổi lấy vật chất xa xỉ làm hài lòng cô? Cô không cần!
Vì những thứ đó chính là sự bần tiện nhất làm nhơ nhuốt ánh mắt đẹp hơn tinh tú của hắn trong từng giấc mơ về đêm của cô.
Đêm nay vì sao lại đau lòng đến vậy, chỉ là thứ tình cảm đó vẫn theo một cách thức nào đó càng đậm đặc hòa vào nỗi đau...đau càng sâu, tình cảm kia càng nồng đậm, hòa vào máu tủy, bóp nghẹt trái tim...đốt cháy linh hồn.
__________
Sáng hôm sau, khung cảnh hoang tàn của đêm hôm trước đã được người ở dịch vụ lau dọn nhà cửa ghé qua giải quyết.
Lúc Hoắc Duật Hy đi xuống người kia cũng đã đi về, thời gian còn rất sớm, còn chưa đến 6 giờ.
Có tiếng bước chân, Hoắc Duật Hy không ngẩn đầu lên vì biết người đó là Tử Mặc. Cô muốn đứng dậy đi vào bếp thì Tử Mặc cũng đã xuống phòng khách, nhưng trong tay hắn cầm thêm vali quần áo.
"Tối qua tôi nhờ người bạn tìm được chỗ ở rồi. Số tiền khi tôi ở đây thiếu cô ngày mai tôi sẽ gửi trả. Cảm ơn thời gian qua đã giúp đỡ."
Hoắc Duật Hy chết sửng tại chỗ, nhưng không có quay đầu lại. Hai nắm tay xiết chặt lại, rồi dứt khoát lạnh lùng đi vào bếp, coi như cô đã biết rồi, không muốn níu kéo cũng chẳng bận tâm ai đi ai ở.
Tử Mặc cũng không nói thêm lời nào, kéo vali ra cửa, bắt xe rời đi.
Hoắc Duật Hy đứng trong nhà bếp, nhìn nghe tiếng xe đã chạy đi mất cuối cùng chỉ còn lại âm thanh chim non cất tiếng ríu rít buổi sớm hòa vào nắng mai, ngoài ra không còn gì cả.
Thế là hết, kết thúc một chuỗi những ngày êm đẹp...cứ như vậy mà kết thúc thật rồi. Lúc đến đây, hắn không là ai của cô, lúc ra đi cũng vậy...
Không là người thân, không là bạn cũng chẳng phải người tình...
Sáng hôm nay vẫn đẹp vẫn vui tươi thế nhưng ở tận cùng đáy con tim, Hoắc Duật Hy cô lại thấy đắng, thấy lạnh...
Cô cũng có một số bạn ở trường đại học, nhưng thân nhất cũng chỉ có Mộc Tích. Không phải vì cô không thích tiếp xúc với người khác mà bởi vì một số vấn đê cá nhân và thân phận khiến cô không tiện giao thiệp quá rộng rãi.
Trước buổi tối sinh nhật, từ buổi chiều hôm trước Kha Triển Vương đã đứng ra tổ chức thay cô một bữa tiệc ở một phòng VIP của CLB DJ, là nơi lần đầu tiên cô gặp Tử Mặc.
Hoắc Duật Hy mặc dù rất muốn dẫn Tử Mặc theo để giới thiệu với bạn bè nhưng hắn đã một mực từ chối, bảo rằng có việc bận không thể đi.
"Nè, đi đi..."
"Không, không đi đâu..."Tử Mặc kiên quyết lắc đầu, từ trên lầu đi xuống phía sofa, ngồi xuống.
"Đi đi, một lúc thôi chúng ta liền về, sẽ không sao đâu, đừng sợ."
Hoắc Duật Hy chạy theo đến bên cạnh hắn, cũng ngồi xuống, rót cho hắn cốc nước, ra chiêu dụ dỗ.
"Nhưng tôi rất không thích chỗ đó, càng không thích vị học trưởng Vương của Tiểu Duật Hy. Nên cô đi đi, tôi không đi đâu. Hơn nữa tôi còn phải đi làm thêm nữa."
"Tiểu Bạch, tối nay rất quan trọng với tôi, anh có mặt đi mà. Làm thêm xin nghỉ một bữa cũng được mà, nha nha..."
Tử Mặc giả chết, không trả lời rồi mở ti vi.
"Hứ, Tiểu Bạch đáng ghét. Đồ vô cảm, không đi thì thôi, bản tiểu thư ứ thèm anh đi theo!" Hoắc Duật Hy nhìn vẻ mặt nhạt như nước lã của hắn thì đứng phắt dậy, giận dỗi cầm túi đi ra ngoài.
Tử Mặc nhìn theo bóng dáng của cô, khóe môi khẽ nhếch lên, lắc lắc đầu đứng dậy. Đi vào nhà kho, đem ra một thùng đồ thật lớn, bày từng cái ra, xem xét thời gian rồi bắt tay vào việc ngay.
Ở CLB, Hoắc Duật Hy ngồi cạnh Kha Triển Vương không ngừng bị ép rượu. Kha Triển Vương thân sĩ luôn tiếp thay cô, nhưng cuối cùng vẫn là không thể không uống vài ly. Đến khi không chịu nổi nữa cô liền đứng dạy, từ chối khéo đi vào nhà vệ sinh.
Không giống như lần trước, lần này Hoắc Duật Hy đã thông thạo hơn, liếng thoáng đã đứng trước bồn rửa tay. Xả nước hết mức, cô không ngừng vọt vào mặt mình để tỉnh táo lại, khi ngẩn mặt lên gương mặt đã lắm tấm nước, từng giọt lăn qua vầng trán, dọc theo chân mi rơi xuống...
Cô thẩn thờ nhìn chính bản thân trong gương, nhớ đến chiều nay chưa nấu cơm đã đi luôn đến câu lạc bộ, không biết Tử Mặc có ăn cơm chưa.
"Tiểu Bạch đáng chết, tại sao mình phải lo cho anh ta chứ? Lớn xác như vậy cũng không phải là cái gì của mình, không hơi sức đâu phải lo lắng cơm nước cho hắn!"
Hoắc Duật Hy tự nhủ với lòng, hậm hực lấy chút son ra, tha tha lên má, lấy chút phấn bôi bôi lên môi...
"..."
Nhìn lại bản thân trong gương.
"Gaaaaa....."
Sau khi thu dọn được bộ dạng nhếch nhác ra khỏi toilet, Hoắc Duật Hy lê chân trở lại phòng bao, trong lòng không ngừng mắng Tử Mặc vô tâm. Ngay cả cô đi hộp đêm đến khuya làm gì cũng không hỏi chứ đừng nói mừng sinh nhật với cô.
"Duật Hy, em sao vậy?"
"Không có gì, chúng ta cắt bánh kem đi..."
"Sao vậy, chưa đến 12 giờ mà?" Kha Triển Vương nghi hoặc nhíu mày, sao đột nhiên cô lại tuột hứng vậy?
"Học trưởng, có lẽ là uống nhiều quá nên bây giờ em thấy hơi khó chịu."
Nhìn sắc mặt của Hoắc Duật Hy quả thật không được tốt, Kha Triển Vương liền gật gật đầu, rồi quay sang nói gì đó với người bên cạnh. Người đó gật đầu rồi đứng dậy, cho phục vụ mang bánh kem vào, bánh kem ba tầng xinh đẹp bày ra trước mặt, Hoắc Duật Hy làm chủ theo nghi thức thấp nến rồi chấp tay cầu nguyện, sau đó thỏi nến rồi cắt bánh kem...nhưng trong ánh mắt của cô muôn phần tẻ nhạt.
Lạnh đạm nán lại thêm một lúc đến khi khoảng 11 giờ hơn, Kha Triển Vương liền làm chủ, giải tán bữa tiệc. Đa phần là bạn bè của cô ở trường đại học, nhìn thấy sắc mặt Hoắc Duật Hy không khỏe liền cho là tửu lượng cô kém, hai cô bạn cùng phòng của Mộc Tích ở ký túc xá cũng khá thân thuộc với cô nên liền chủ động đi đến, khoác vai kè cô đi ra ngoài.
"Tiểu Ann, mình thật sự không sao mà."
"Haiz...mặt mày ủ dột một đường, không phải do đau đầu, chóng mặt chẳng lẻ là cậu đang thất tình?" Tiểu Ann chu môi, áp mặt tới gần nhìn vào mắt Hoắc Duật Hy.
"Này, cậu mà dám hôn Tiểu Hy, Tiểu Tích biết được sẽ đập bẹp dí cậu đó!" Đường Lập Lập một bên đẩy nanh vuốt của Tiểu Ann ra, nhắc nhở.
"Ha, Mộc Tích. Cái cô nàng đàn ông bây giờ mình có nuốt luôn Tiểu Hy cậu ta cũng không đến kịp, hê hê hê..." Tiểu Ann cười gian trá nhìn Hoắc Duật Hy.
Kha Triển Vương đi phía sau cũng chỉ biết cười với sự tinh nghịch của các nàng này, một số người bạn khác cũng thêm vốn, hùa nhau xoa nắn nhân vật chính hôm nay, chỉ tội cho Hoắc Duật Hy là bị kéo tới kéo lui làm cô say sẩm thật luôn.
Đến khu đại sảnh, nhóm người của Hoắc Duật Hy chờ Kha Triển Vương làm thủ tục trả phòng.
"Ai nha...các cậu nhìn kìa, bên kia...người đó trong đẹp trai quá."
"Đâu?" Tiểu Ann trai gái đều không tha, tò mò nhìn theo.
"Đấy." Cô bạn chỉ tay về phía bên kia đường, trước cửa một nhà hàng sang trọng bật nhất thành Phố K.
"Trời ơi! Đúng nha...còn đẹp hơn cả minh tinh nữa, không biết là vị thái tử gia nào vậy a?"
Những cô gái khác cũng nhốn nháo nhìn về phía người đàn ông kia.
Hoắc Duật Hy cũng nâng mắt lên xem thử rốt cuộc người đó là ai.
"Tiểu Hy, có phải rất đẹp không? Khí soái mười phần không phải tầm thường a..."
"..."
"Tiểu Hy, cậu sao vậy?" Tiểu Ann thấy Hoắc Duật Hy cứng đờ thì khẽ lay lay.
Người đàn ông bên kia một thân cao ráo, áo sơ mi đen, quần tây trắng, đi một đôi giày cùng màu, mái tóc vuốt ngược để lộ vầng trán thanh tú, mày kiếm đen rậm, làn da trắng mịn, tuấn nhan mười phần điên đảo chúng sinh. Nhất là ánh mắt màu lam xanh như biển khơi, phía trên mắt trái là nuốt rồi son tinh tế.
"Này này, hình như không phải đâu, người phụ nữ bên cạnh anh ấy kìa, trông rất có tiền nha." Đường Lập Lập hất mày nói.
"Sao vậy? Cậu đừng dùng tư tưởng không trong sạch của mình ra rồi bảo người ta là con vịt nha."
Đường Lập Lập lại nói tiếp: "Trong người kia chỉ cỡ tuổi sinh viên như chúng ta, nhưng người phụ nữ kia cũng không còn nhỏ, ít nhất cũng lớn hơn anh chàng kia 5 tuổi. Kìa, cậu xem kia a..."
Tiểu Ann nghe Đường Lập Lập nói thì lại nhìn sang bên kia đường, người phụ nữ mặc chiếc váy đen kéo áo người đàn ông, rồi dán môi lên khuôn mặt của hắn. Đồng thời mở chiếc túi xách xa xỉ, dúi vào túi người đàn ông một món đồ.
Người đàn ông nở nụ cười, sau đó ôm người phụ nữ kia một cái rồi đi đến mở cửa xe chiếc xe Lamborghini màu đen oai vệ, tiễn người phụ nữ lên xe. Chiếc xe kia lăn bánh, như kình ngư hùng dũng lao mất hút vào màng đêm.
Người đàn ông đánh mắt nhìn một lượt xung quanh rồi cũng nhanh chóng lên một chiếc xe khác, theo hướng ngược lại chạy về phía ngoại thành.
Hoắc Duật Hy bị che bởi một đám cô gái không ngừng cảm thán vẻ đẹp của người đàn ông kia. Vốn dĩ không thấy cô sẽ không tin, nhưng sự thật khi chứng kiến rồi lại khiến khó chịu đến nghẹt thở như vậy.
_______
"Alo?"
[Tiểu Duật Hy...cô về chưa vậy?]
"Có chuyện gì sao?"
[Tôi...tôi đói.]
Từ bên kia giọng nói rất lệ thuộc cùng giận dỗi của Tử Mặc truyền đến. Hoắc Duật Hy cầm điện thoại, đứng bên này nhìn về phía nhà hàng kia còn ấm áp ánh đèn. Nhưng không hiểu vì sao tâm cô lại lạnh như vậy...
"Anh muốn ăn gì không, tôi mua về."
[Ưm...không cần đâu, tôi đợi Tiểu Duật Hy về nấu mì cũng được rồi.]
"Được, vậy tôi bây giờ trở về."
Hoắc Duật Hy cúp máy, lúc này Kha Triển Vương bước lên, nhìn nhìn vẻ mặt của cô: "Tiểu Hy, trông em rất không ổn, có cần đi bệnh viện không?"
"Học trưởng không cần đâu, cảm ơn anh. Em chỉ muốn về nhà thôi."
"Nhưng mà..."
"Học trưởng, hôm nay rất cảm ơn anh, nhưng bây giờ em chỉ muốn về nhà thôi."
"Thôi được, chúng ta về."
Ban đêm bầu trời lấp lánh ánh sao, có những mảnh sáng như pha lê vụn vỡ, lung linh. Như ánh mắt của người đàn ông đó, khi đêm tối dần buông, cũng ma mị như màn đêm nhưng cũng đẹp như tinh tú chỉ là không sao chạm đến.
Hoắc Duật Hy về đến nhà đã là 11 giờ 40, mở cổng đi vào, ánh đèn đường soi rọi bóng của cô khiến nó dài thêm một khoảng sân.
Cửa chính đã đóng, trong nhà không có ánh đèn. Hoắc Duật Hy hít một hơi thật sâu rồi đưa tay, mở cửa.
"Bling bling bling....ting ting ting..."
Tiếng của những cái chuông nhỏ đủ màu sắc treo dọc theo trần nhà va vào nhau tạo ra âm thanh vui tươi, ánh đèn bỗng nhiên bật sáng ấp áp màu vàng cam, có hoa tươi, có nến thơm, có bánh ngọt bài trí bắt mắt đặt trên bàn.
Có tiếng bước chân đến gần và tiếng hòa ca từ một hộp nhạc cổ kính...
"Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday, happy birthday and the start burn tonight
Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday, happy birthday, happy birthday to you...."
Bài hát kết thúc. Tử Mặc mang chiếc bánh kem được trang trí hết sức dễ thương đi đến trước mặt của Hoắc Duật Hy, nhìn cô, mỉm cười nói:
"Tiểu Duật Hy, chúc mừng sinh nhật."
Hoắc Duật Hy nhìn vào mắt hắn, Tử Mặc cũng nhìn cô, thấy cô đứng bất động thì chu môi, đặt bánh kem xuống rồi đưa tay kéo cô đi đến ngồi xuống ghế.
"Tiểu Duật Hy sao thế, cô không thích sao? Hay bất ngờ quá nên không nói được gì luôn rồi?"
Đôi mắt màu hổ phách của Hoắc Duật Hy khẽ chớp, quay sang nhìn căn nhà được bài trí ấm áp, ngọt ngào vô cùng đẹp. Từ trong nội tâm của cô quả thật tán thưởng, quả thật rất đẹp, cô cũng đã từng hy vọng thật nhiều có được đêm sinh nhật như thế này.
"Tiểu Duật Hy...chờ một chút." Tử Mặc lấy tay che ánh của cô lại. Cô nghe thấy tiếng sột soạt...
"Được rồi." Tử Mặc long trọng đưa cho Hoắc Duật Hy một chiếc hộp trang sức tinh xảo, nhưng có phần cũ kỹ nhưng rất cổ kính. "Tặng cho cô."
Hoắc Duật Hy run run giơ đôi tay mở ra...có một mùi hương nhẹ nhàng len lỏi vào không khí, dịu dàng quyến rũ hơn cả mùi của nến thơm, có lẽ phải tinh tế lắm mới ngửi thấy.
Tử Mặc mỉm cầm chiếc vòng tay trong hộp trang sức lên. "Tôi đeo cho cô, cô phải rất đẹp không? Ông chủ suýt bán cho người khác rồi, tôi phải rất vất vả mới mua được đó."
Chiếc vòng tay bằng gỗ được ghép từ nhiều mảnh đã qua điêu khắc tỉ mĩ, Hoắc Duật Hy có thể nhận ra đó là những mảnh gỗ hình cỏ ba lá, chủ đạo là một mảnh gỗ cỏ 4 lá, ở giữa đính một viên pha lê sáng lấp lánh, bên ngoài viền mỗi mảnh ghép được bọc bằng một thứ kim loại màu trắng, nhưng chắc chắn không phải bạc. Bởi vì chiếc vòng tay này được làm bằng gỗ trầm hương, đắt giá, bạc...không xứng.
"Tránh ra!"
Hoắc Duật Hy hất mạnh cánh tay của Tử Mặc, quăng chiếc vòng tay vào người hắn.
"Tiểu Duật Hy, cô sao vậy?" Tử Mặc hơi bất ngờ, cầm chiếc vòng tay muốn tiến lên, nhưng Hoắc Duật Hy liền lùi lại mấy bước bài xích nhìn hắn.
"Tử Mặc, anh đừng gạt tôi nữa. Tôi không cần món đồ của từ tiền của người phụ nữ khác vung cho anh đâu."
"Tiểu Duật Hy, cô nói cái gì vậy?"
"Tôi nói cái gì chẳng lẽ anh không hiểu. Anh từ đâu có được chiếc vòng này anh nói đi."
"Là tôi đi làm ở một cửa hàng lưu niệm, tôi..."
"Anh đừng nói dối nữa, kinh tởm lắm biết không? Nhà hàng khách sạn King, anh đứng ở đó ấp ôm cùng người phụ nữ đó, chẳng lẽ anh không thấy ngượng? Bà ta cho anh tiền, anh lại dùng tiền đó mua quà cho tôi, anh nghĩ tôi nên vui vẻ nhận món quà này như thế nào đây?" Hoắc Duật Hy rống lên, đôi mắt đỏ hoe căm phẫn.
"Tiểu Duật Hy, cô nghe tôi giải thích, không phải như vậy đâu, chiếc vòng này..."
"Những kẻ phạm tội đều muốn giải thích nguyên nhân của mình làm sai có bao nhiêu đúng đắn. Anh nói với tôi chiếc vòng này bình thường đến nổi có thể xuất thân từ một cửa hàng lưu niệm sao?"
Tử Mặc nhìn ra trong mắt của Hoắc Duật Hy quả thật là căm giận cùng bài xích đối với tất cả lời nói của hắn. Cuối cùng, bất đắc dĩ thở dài...
"Tiểu Duật Hy, tôi nhận chiếc vòng này không hề rẻ, nhưng tôi đảm bảo không làm bất cứ chuyện gì trái với lương tâm để kiếm tiền. Càng không tìm những người phụ nữ khác nói lời đường mật, bán rẻ bản thân cho họ trêu đùa để có được cuộc sống hư vinh."
"Vậy anh làm gì để kiếm được nhiều tiền như vậy? Tại sao mấy ngày qua anh luôn lén lút tôi đi sớm về muộn?"
"Tôi chỉ muốn cho cô một bất ngờ thôi, tôi chỉ muốn cùng cô đón một ngày sinh nhật vui vẻ? Chẳng lẽ như vậy là tôi đã sai sao?"
Hoắc Duật Hy bật cười, nước mắt cũng tuôn ra. Có lẽ cô sẽ vui mừng đến nhảy dựng lên, có lẽ cô đã nhào vào lòng hắn ngay lập tức khi bước chân vào nhà thấy được cảnh tượng này.
Tiểu Bạch của cô vì cô dụng tâm chuẩn bị sinh nhật, hắn không phải không biết mà là giả đò ngó lơ để cho cô một niềm vui khó phai nhạt.
Nhưng là...dụng tâm này của hắn lại dùng cách bẩn thỉu mà cô ghét nhất. Dùng tiền của người phụ nữ này cho một người phụ nữ khác, trái ôm phải ấp để có được một nụ cười không sao chân thực.
"Có lẽ không nhìn thấy thì tôi sẽ không tin, nhưng mà Tử Mặc, anh biết không? Lúc người phụ nữ kia dúi thẻ tín dụng vào người của anh, anh có biết trong mắt tôi anh rẻ rúng đến mức độ nào không?"
"Tiểu Duật Hy, cô đang không bình tĩnh, chúng ta ngày mai nói tiếp." Tử Mặc cúi người nhặt chiếc vòng tay lên.
"Tôi không cần những thứ bẩn thỉu, rẻ tiền này, nhìn thấy nó tôi cũng như thấy bản thân anh luồn cúi ti tiện thế nào dưới chân váy phụ nữ!" Hoắc Duật Hy chụp lấy chiếc vòng tay, ném nó ra ngoài.
"Hoắc Duật Hy!" Tử Mặc nhìn chiếc vòng bị cô lạnh lùng vứt đi thì không giữ được bình tĩnh nâng giọng, đôi mắt hắn nheo lại lạnh lẽo nhìn cô.
Hoắc Duật Hy chưa từng thấy hắn như vậy bao giờ, cô cũng biết lời nói vừa rồi của mình đã chọc đến tôn nghiêm của một người đàn ông, cũng là giới hạn tuyệt đối không nên chạm vào.
Lồng ngực của Tử Mặc phập phồng, nhìn chăm chăm vào mắt của Hoắc Duật Hy, hơi thở âm u lạnh lẽo. Căn phòng đầy sắc màu ấm áp bỗng chốc như sắp đóng băng, không có âm thanh nào khác ngoài những tiếng chuông nhỏ leng keng va vào nhau từ những trận gió nhè nhẹ lùa qua khe cửa.
"Tôi hiểu rồi."
Qua thật lâu, có lẽ đối với Hoắc Duật Hy là vậy, Tử Mặc lạnh nhạt nói ba chữ này thì xoay người đi lên lầu...
Đồng hồ điểm 0: 00 giờ, lạnh và sắc, thanh thúy đến nhói lòng.
Không giống như cô nghĩ hắn sẽ nổi cơn thịnh nộ, sẽ nổi cáu với cô...nhưng không, hắn chỉ như vậy mà lạnh lùng bỏ đi, không giận dữ cũng không giải thích thêm bất cứ lời nào.
Hoắc Duật Hy đưa tay điên cuồng lôi kéo những thứ đẹp đẽ được trang trí tỉ mỉ xuống, xô đổ những thứ bánh ngọt, kẹo, hoa và nên trên bàn xuống đất.
Phá hết!
Cô phải phá hết những thứ đồ bẩn quá bẩn này! Cô không cần! Cô không cần!
"Xoảng xoảng xoảng"
Trong mắt hắn dường như mãi mãi cô mới là người sai. Nhưng vì sao hắn không chịu hiểu, cô cần chỉ là một lời chúc của Tiểu Bạch mà thôi, chỉ cần một cái ôm nhẹ nhàng của hắn là đủ...
Vì sao hắn lại tìm những người phụ nữ khác chen vào cuộc sống của cô và hắn, dùng bản thân mình để đổi lấy vật chất xa xỉ làm hài lòng cô? Cô không cần!
Vì những thứ đó chính là sự bần tiện nhất làm nhơ nhuốt ánh mắt đẹp hơn tinh tú của hắn trong từng giấc mơ về đêm của cô.
Đêm nay vì sao lại đau lòng đến vậy, chỉ là thứ tình cảm đó vẫn theo một cách thức nào đó càng đậm đặc hòa vào nỗi đau...đau càng sâu, tình cảm kia càng nồng đậm, hòa vào máu tủy, bóp nghẹt trái tim...đốt cháy linh hồn.
__________
Sáng hôm sau, khung cảnh hoang tàn của đêm hôm trước đã được người ở dịch vụ lau dọn nhà cửa ghé qua giải quyết.
Lúc Hoắc Duật Hy đi xuống người kia cũng đã đi về, thời gian còn rất sớm, còn chưa đến 6 giờ.
Có tiếng bước chân, Hoắc Duật Hy không ngẩn đầu lên vì biết người đó là Tử Mặc. Cô muốn đứng dậy đi vào bếp thì Tử Mặc cũng đã xuống phòng khách, nhưng trong tay hắn cầm thêm vali quần áo.
"Tối qua tôi nhờ người bạn tìm được chỗ ở rồi. Số tiền khi tôi ở đây thiếu cô ngày mai tôi sẽ gửi trả. Cảm ơn thời gian qua đã giúp đỡ."
Hoắc Duật Hy chết sửng tại chỗ, nhưng không có quay đầu lại. Hai nắm tay xiết chặt lại, rồi dứt khoát lạnh lùng đi vào bếp, coi như cô đã biết rồi, không muốn níu kéo cũng chẳng bận tâm ai đi ai ở.
Tử Mặc cũng không nói thêm lời nào, kéo vali ra cửa, bắt xe rời đi.
Hoắc Duật Hy đứng trong nhà bếp, nhìn nghe tiếng xe đã chạy đi mất cuối cùng chỉ còn lại âm thanh chim non cất tiếng ríu rít buổi sớm hòa vào nắng mai, ngoài ra không còn gì cả.
Thế là hết, kết thúc một chuỗi những ngày êm đẹp...cứ như vậy mà kết thúc thật rồi. Lúc đến đây, hắn không là ai của cô, lúc ra đi cũng vậy...
Không là người thân, không là bạn cũng chẳng phải người tình...
Sáng hôm nay vẫn đẹp vẫn vui tươi thế nhưng ở tận cùng đáy con tim, Hoắc Duật Hy cô lại thấy đắng, thấy lạnh...
Bình luận facebook