Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-480
Tổng tài tôi chẳng thể yêu! - Chương 130 - 3: Ai mới là người mắc bẫy?
Chương 130 - 3: Ai mới là người mắc bẫy?
"Đợi ăn cơm xong rồi ăn sau." Tư Cảnh Hàn chặn cửa tủ lạnh lại, xách Đại Bạch lên đặt lên ghế ở bàn ăn.
Đại Bạch không được ăn kem ngay thì thiếu hụt tinh thần, đưa hai tay lên ôm đầu tỏ vẻ chẳng biết làm sao: "Nhưng chúng ta sẽ ăn món gì ạ?"
Tư Cảnh Hàn khẽ mở hai cúc áo sơ mi ở trên cùng rồi lấy tạp dề đeo vào, bây giờ mới mở tủ lạnh tìm thực phẩm: "Đại Bạch muốn ăn món gì, chúng ta cùng nấu."
"Đại Bạch ăn ít lắm, chỉ có..." Đại Bạch vừa định xòe bàn tay năm ngón xinh đẹp của mình lên đếm thì Tư Cảnh Hàn ra hiệu cho nhóc dừng lại không cần đếm nữa: "Vừa làm vừa kể đi."
Đại Bạch cong mắt cười hi hi, vâng một tiếng đầy nịnh nọt.
"Alo? Mommy hả, Đại Bạch đây, Đại Bạch đang nấu cơm ạ."
Khi Tư Cảnh Hàn bắt tay vào làm món đầu tiên Đại Bạch đã nhận được cuộc gọi từ Hoắc Duật Hy, hai tay cầm điện thoại thằng bé nói với giọng đầy tự hào.
"Sao cơ, mommy đang ở ngoài cổng hả? Vậy để Đại Bạch... Đại Bạch ra mở cửa nhé?" Đại Bạch vừa nói vừa nhìn sang Tư Cảnh Hàn, hắn đang đều tay xào món rau, có lẽ đã nghe được nhóc nói nhưng hắn không phản ứng đấy thôi.
Đại Bạch được hắn bắc cho một cái ghế cao ở cạnh bếp, đứng trên đó thằng bé xem nhìn được hết tình hình trên bếp có những gì và cũng nhìn tới biểu cảm trên khuôn mặt của ba mình.
"Tiểu Bạch, Tiểu Bạch mở cửa cho mommy vào nhé?" Thằng bé đáng thương hỏi ý kiến của hắn.
Tư Cảnh Hàn một thân lạnh lùng, không đáp.
Đại Bạch giả vờ nghe ngóng vào điện thoại rồi nói rõ to: "Ngoài trời lạnh lắm hở mommy, mommy quên đem áo khoác và ví tiền luôn rồi hả? Chú tài xế bắt mommy phải xuống xe sao...?"
Càng nói Đại Bạch càng tỏ ra sốt ruột, nắm lấy tay áo của Tư Cảnh Hàn: "Tiểu Bạch, Tiểu Bạch mau cứu mommy đi... Hic hic, tội nghiệp mommy bên ngoài trời lạnh."
Thằng bé con trai mình diễn xuất siêu phàm đúng là di truyền từ mẹ nó mà ra, nhưng lừa được ai sao có thể lừa được Tư Cảnh Hàn hắn?
Lấy đi điện thoại từ tay Đại Bạch, hắn rành mạch nói với Hoắc Duật Hy: "Em về đi, đừng lợi dụng Đại Bạch làm bia đỡ đạn cho mình nữa, tôi không hoan nghênh em tới chỗ này. Tạm biệt."
[Khoan đã!] Hoắc Duật Hy gọi với theo mới ngăn cản kịp thời không cho Tư Cảnh Hàn tắt máy, cô thở trong hơi dốc nói vào điện thoại: [Em không biết đâu, anh cho em nhà trước đi, em không đem theo ví tiền thật mà.]
"Gọi về Hàn Nguyệt." Tư Cảnh Hàn vẫn dư thừa lý trí để phán đoán tình hình.
____________
18/10/2019
#13
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Chương 130 - 3: Ai mới là người mắc bẫy?
"Đợi ăn cơm xong rồi ăn sau." Tư Cảnh Hàn chặn cửa tủ lạnh lại, xách Đại Bạch lên đặt lên ghế ở bàn ăn.
Đại Bạch không được ăn kem ngay thì thiếu hụt tinh thần, đưa hai tay lên ôm đầu tỏ vẻ chẳng biết làm sao: "Nhưng chúng ta sẽ ăn món gì ạ?"
Tư Cảnh Hàn khẽ mở hai cúc áo sơ mi ở trên cùng rồi lấy tạp dề đeo vào, bây giờ mới mở tủ lạnh tìm thực phẩm: "Đại Bạch muốn ăn món gì, chúng ta cùng nấu."
"Đại Bạch ăn ít lắm, chỉ có..." Đại Bạch vừa định xòe bàn tay năm ngón xinh đẹp của mình lên đếm thì Tư Cảnh Hàn ra hiệu cho nhóc dừng lại không cần đếm nữa: "Vừa làm vừa kể đi."
Đại Bạch cong mắt cười hi hi, vâng một tiếng đầy nịnh nọt.
"Alo? Mommy hả, Đại Bạch đây, Đại Bạch đang nấu cơm ạ."
Khi Tư Cảnh Hàn bắt tay vào làm món đầu tiên Đại Bạch đã nhận được cuộc gọi từ Hoắc Duật Hy, hai tay cầm điện thoại thằng bé nói với giọng đầy tự hào.
"Sao cơ, mommy đang ở ngoài cổng hả? Vậy để Đại Bạch... Đại Bạch ra mở cửa nhé?" Đại Bạch vừa nói vừa nhìn sang Tư Cảnh Hàn, hắn đang đều tay xào món rau, có lẽ đã nghe được nhóc nói nhưng hắn không phản ứng đấy thôi.
Đại Bạch được hắn bắc cho một cái ghế cao ở cạnh bếp, đứng trên đó thằng bé xem nhìn được hết tình hình trên bếp có những gì và cũng nhìn tới biểu cảm trên khuôn mặt của ba mình.
"Tiểu Bạch, Tiểu Bạch mở cửa cho mommy vào nhé?" Thằng bé đáng thương hỏi ý kiến của hắn.
Tư Cảnh Hàn một thân lạnh lùng, không đáp.
Đại Bạch giả vờ nghe ngóng vào điện thoại rồi nói rõ to: "Ngoài trời lạnh lắm hở mommy, mommy quên đem áo khoác và ví tiền luôn rồi hả? Chú tài xế bắt mommy phải xuống xe sao...?"
Càng nói Đại Bạch càng tỏ ra sốt ruột, nắm lấy tay áo của Tư Cảnh Hàn: "Tiểu Bạch, Tiểu Bạch mau cứu mommy đi... Hic hic, tội nghiệp mommy bên ngoài trời lạnh."
Thằng bé con trai mình diễn xuất siêu phàm đúng là di truyền từ mẹ nó mà ra, nhưng lừa được ai sao có thể lừa được Tư Cảnh Hàn hắn?
Lấy đi điện thoại từ tay Đại Bạch, hắn rành mạch nói với Hoắc Duật Hy: "Em về đi, đừng lợi dụng Đại Bạch làm bia đỡ đạn cho mình nữa, tôi không hoan nghênh em tới chỗ này. Tạm biệt."
[Khoan đã!] Hoắc Duật Hy gọi với theo mới ngăn cản kịp thời không cho Tư Cảnh Hàn tắt máy, cô thở trong hơi dốc nói vào điện thoại: [Em không biết đâu, anh cho em nhà trước đi, em không đem theo ví tiền thật mà.]
"Gọi về Hàn Nguyệt." Tư Cảnh Hàn vẫn dư thừa lý trí để phán đoán tình hình.
____________
18/10/2019
#13
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook