Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-493
Tổng tài tôi chẳng thể yêu! - Chương 131 - 7: Tư Cảnh Hàn vẫn cao tay hơn.
Chương 131 - 7: Tư Cảnh Hàn vẫn cao tay hơn.
Hoắc Duật Hy chờ đến khi Đại Bạch đã yên vị ngoài phòng khách thì lập tức sà vào ôm lấy thắt lưng Tư Cảnh Hàn từ phía sau khiến động tác của hắn phải khựng lại, muốn đẩy cô ra nhưng cô cứ bám chặt như đỉa đói.
"Hoắc Duật Hy, em làm gì vậy, mau buông tôi ra."
"Không, em không buông." Hắn nói thì cô phải buông à, khó khăn lắm cô mới đánh lén được, có ngốc mới buông.
Tư Cảnh Hàn nhíu mày không biết cô định giở trò gì nhưng tay hắn đầy bọt xà phòng không làm gì được, đành nâng giọng: "Tránh ra, em đang cản trở tôi làm việc đó."
"Ơ... thì anh cứ làm đi chứ, anh rửa bát bằng tay còn em ôm eo anh mà, có liên qua gì đến nhau?" Hoắc Duật Hy lưu manh nói, còn đưa tay chà chà lên bụng hắn tìm kiếm những múi cơ săn chắc quen thuộc.
"Hoắc Duật Hy!"
"Sao, em đang nghe đây?" Giọng của cô càng thêm ngọt ngào, mềm đến nổi có thể vắt ra nước không khỏi khiến Tư Cảnh Hàn nổi da gà, da đầu cũng phát run theo. Đương nhiên cô như vậy khiến hắn không làm được gì.
"Đừng đùa nữa, em buông tôi ra trước, một lát chúng ta lại thương lượng."
"Anh gạt ai thế? Em không phải là Đại Bạch dễ dàng bị anh lừa." Ánh mắt Hoắc Duật Hy gian trá không thể gian trá hơn: "Buông anh ra thì sao có thương lượng công bằng, toán là thiệt cho em thôi, chỉ có như vậy thương lượng thì may ra em mới có chút lợi lọc."
"Được rồi, em muốn gì, nói nhanh đi."
Tư Cảnh Hàn đã chịu lùi một bước.
Hoắc Duật Hy cảm thấy có chút thành tựu rồi, khẽ nhón chân lên ngửi ngửi trên cổ của hắn như một cách ăn mừng chiến thắng rồi tà mị: "Thật ra cũng chẳng có gì đáng nói, nhưng mà không nói không được. Anh định sau khi Đại Bạch đi ngủ thì sẽ đuổi em về Hàn Nguyệt phải không?"
"Đây là nhà riêng của tôi, không thích hợp để em qua đêm."
"Đấy, lại là cái lý do rất hách dịch và đáng ghét này của anh, cho nên ý của em là tối này anh không được đuổi em đi. Cũng không được cho em ở lại rồi cùng Đại Bạch ở một chỗ ngủ cô lập em, càng không được bắt em qua phòng khách hay bất cứ nơi đâu hai chúng ta cách xa nhau."
Cô dõng dạc đưa ra điều kiện.
"Hoắc Duật Hy, em có thấy yêu cầu của mình rất quá đáng không? Còn nữa, em là phụ nữ, lại ở trước mặt một người đàn ông yêu cầu như thế à?"
"Thì sao, phạm pháp à?" Hoắc Duật Hy không hề ngại hùng mà vặn ngược lại hỏi hắn, hắn im lặng, cô lại nói: "Bởi vì không phạm pháp cho nên em có quyền yêu cầu, anh có thể nghĩ em lẳng lơ hay thế nào đấy em cũng chẳng để ý, chỉ cần anh hiểu được một chuyện là em vì anh, vì được ở cạnh anh mà không tiếc hy sinh cái gọi là phẩm giá của một người phụ nữ, thanh cao em cũng vì anh mà bán rẻ luôn rồi. Anh phải chịu trách nhiệm!"
____________
21/10/2019
#3
Chương 131 - 7: Tư Cảnh Hàn vẫn cao tay hơn.
Hoắc Duật Hy chờ đến khi Đại Bạch đã yên vị ngoài phòng khách thì lập tức sà vào ôm lấy thắt lưng Tư Cảnh Hàn từ phía sau khiến động tác của hắn phải khựng lại, muốn đẩy cô ra nhưng cô cứ bám chặt như đỉa đói.
"Hoắc Duật Hy, em làm gì vậy, mau buông tôi ra."
"Không, em không buông." Hắn nói thì cô phải buông à, khó khăn lắm cô mới đánh lén được, có ngốc mới buông.
Tư Cảnh Hàn nhíu mày không biết cô định giở trò gì nhưng tay hắn đầy bọt xà phòng không làm gì được, đành nâng giọng: "Tránh ra, em đang cản trở tôi làm việc đó."
"Ơ... thì anh cứ làm đi chứ, anh rửa bát bằng tay còn em ôm eo anh mà, có liên qua gì đến nhau?" Hoắc Duật Hy lưu manh nói, còn đưa tay chà chà lên bụng hắn tìm kiếm những múi cơ săn chắc quen thuộc.
"Hoắc Duật Hy!"
"Sao, em đang nghe đây?" Giọng của cô càng thêm ngọt ngào, mềm đến nổi có thể vắt ra nước không khỏi khiến Tư Cảnh Hàn nổi da gà, da đầu cũng phát run theo. Đương nhiên cô như vậy khiến hắn không làm được gì.
"Đừng đùa nữa, em buông tôi ra trước, một lát chúng ta lại thương lượng."
"Anh gạt ai thế? Em không phải là Đại Bạch dễ dàng bị anh lừa." Ánh mắt Hoắc Duật Hy gian trá không thể gian trá hơn: "Buông anh ra thì sao có thương lượng công bằng, toán là thiệt cho em thôi, chỉ có như vậy thương lượng thì may ra em mới có chút lợi lọc."
"Được rồi, em muốn gì, nói nhanh đi."
Tư Cảnh Hàn đã chịu lùi một bước.
Hoắc Duật Hy cảm thấy có chút thành tựu rồi, khẽ nhón chân lên ngửi ngửi trên cổ của hắn như một cách ăn mừng chiến thắng rồi tà mị: "Thật ra cũng chẳng có gì đáng nói, nhưng mà không nói không được. Anh định sau khi Đại Bạch đi ngủ thì sẽ đuổi em về Hàn Nguyệt phải không?"
"Đây là nhà riêng của tôi, không thích hợp để em qua đêm."
"Đấy, lại là cái lý do rất hách dịch và đáng ghét này của anh, cho nên ý của em là tối này anh không được đuổi em đi. Cũng không được cho em ở lại rồi cùng Đại Bạch ở một chỗ ngủ cô lập em, càng không được bắt em qua phòng khách hay bất cứ nơi đâu hai chúng ta cách xa nhau."
Cô dõng dạc đưa ra điều kiện.
"Hoắc Duật Hy, em có thấy yêu cầu của mình rất quá đáng không? Còn nữa, em là phụ nữ, lại ở trước mặt một người đàn ông yêu cầu như thế à?"
"Thì sao, phạm pháp à?" Hoắc Duật Hy không hề ngại hùng mà vặn ngược lại hỏi hắn, hắn im lặng, cô lại nói: "Bởi vì không phạm pháp cho nên em có quyền yêu cầu, anh có thể nghĩ em lẳng lơ hay thế nào đấy em cũng chẳng để ý, chỉ cần anh hiểu được một chuyện là em vì anh, vì được ở cạnh anh mà không tiếc hy sinh cái gọi là phẩm giá của một người phụ nữ, thanh cao em cũng vì anh mà bán rẻ luôn rồi. Anh phải chịu trách nhiệm!"
____________
21/10/2019
#3