Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-501
Tổng tài tôi chẳng thể yêu! - Chương 132 - 5: Bà đây cốc cần anh nữa!
Chương 132 - 5: Bà đây cốc cần anh nữa!
Tư Cảnh Hàn nhìn cô, người con gái xinh đẹp nhất trong lòng hắn, như một đóa hoa rực rỡ trong sắc trời mùa đông lạnh lẽo. Ở bên cô hắn sẽ cảm nhận được ấm áp, nhưng: "Cố chấp cho người không đặt tôi trong lòng cơ hội... vậy chẳng khác nào lãng phí thời gian của cả đôi bên. Hoắc Duật Hy, tôi không cần tình cảm của sự thương hại. Cũng không cần em bù đắp, chuyên trước kia tôi tự làm tự chịu, em không cần vì áy náy mà muốn ở bên tôi."
Hắn nói rồi kéo cô ra khỏi cửa xe, quyết tâm rời đi.
"Tư Cảnh Hàn, tại sao anh không chịu tin em hả?! Chẳng lẽ anh muốn em tự bức tử mình thì mới cam lòng sao?"
Trong ánh mắt của Tư Cảnh Hàn thoáng qua xót xa, nhưng vừa nghĩ đến điều gì đó thì đôi đồng tử màu lam lại trở nên bình thản: "Không phải, chỉ vì tôi còn dũng khí để tin tưởng một người đã từng bỏ rơi tôi rồi."
"Ý anh là dù cho hôm nay em có nói gì, em có làm gì anh cũng muốn em rời đi?"
Tư Cảnh Hàn im lặng, và im lặng lúc này chính là thừa nhận.
Hoắc Duật Hy gật gật đầu: "Được lắm, Tư Cảnh Hàn, anh được lắm..." Sau mấy lời lẩm bẩm này thì cô trở nên điên cuồng thật sự, bất ngờ xông đến đấm liên tục vào người Tư Cảnh Hàn, vừa đánh vừa mắng, thậm chí là nói tục: "Đồ khốn! Đồ đàn ông khốn! Bà đây mới đếch thèm anh nữa! Anh cút đi!"
"Cao giá như vậy thì bà đây đếch cần theo đuổi nổi nữa! Cũng không cần nữa! Ai có khả năng thì đi mà nuông chiều tâm hồn của anh đấy! Hoắc Duật Hy này không cần nữa, sau này càng không theo đuổi gì nữa, Hoắc Duật Hy mới cốc cần anh! Bà đây tự đi, không cần anh đuổi nữa, đồ đàn ông khốn!"
Tư Cảnh Hàn mặc cho hành động càn rỡ của cô, lặng im như như tượng gỗ.
Hoắc Duật Hy chỉ đánh một lúc đã đẩy hắn ra, mếu máo chạy đi.
Đại Bạch ở trong nhà, từ đầu đến cuối nhìn thấy ba mẹ cãi nhau, vừa sợ vừa lo, thấy mommy muốn rời đi thì lập tức chạy ra.
"Mommy, mommy đừng đi..."
"Bịch bịch bịch... uỵch." Vì quá vội vàng, trên sân lại trơn nên Đại Bạch vừa chạy được mấy bước đã ngã ra đất.
Cả Tư Cảnh Hàn và Hoắc Duật Hy đều sửng sốt quay lại, nhìn về phía thằng bé đang cố gắng đứng dậy.
Đại Bạch cắn ngón tay, hu hu khóc, cố gắng chạy về phía Hoắc Duật Hy mong níu kéo cô lại: "Hu hu hu... Mommy, mommy đừng đi mà..."
Hoắc Duật Hy nhìn đôi tay ngắn ngủn trắng nõn của Đại Bạch đưa về phía mình trong lòng trở nên cuồn cuộn, tại sao cô lại quên mất còn có Đại Bạch ở đây, cố gắng không khóc để Đại Bạch không phải hoảng sợ, cô nói: "Đại Bạch, ba Tiểu Bạch không cần mommy nữa rồi. Đại Bạch, bây giờ Đại Bạch muốn đi theo ai?"
__________
23/10/2019
Chương 132 - 5: Bà đây cốc cần anh nữa!
Tư Cảnh Hàn nhìn cô, người con gái xinh đẹp nhất trong lòng hắn, như một đóa hoa rực rỡ trong sắc trời mùa đông lạnh lẽo. Ở bên cô hắn sẽ cảm nhận được ấm áp, nhưng: "Cố chấp cho người không đặt tôi trong lòng cơ hội... vậy chẳng khác nào lãng phí thời gian của cả đôi bên. Hoắc Duật Hy, tôi không cần tình cảm của sự thương hại. Cũng không cần em bù đắp, chuyên trước kia tôi tự làm tự chịu, em không cần vì áy náy mà muốn ở bên tôi."
Hắn nói rồi kéo cô ra khỏi cửa xe, quyết tâm rời đi.
"Tư Cảnh Hàn, tại sao anh không chịu tin em hả?! Chẳng lẽ anh muốn em tự bức tử mình thì mới cam lòng sao?"
Trong ánh mắt của Tư Cảnh Hàn thoáng qua xót xa, nhưng vừa nghĩ đến điều gì đó thì đôi đồng tử màu lam lại trở nên bình thản: "Không phải, chỉ vì tôi còn dũng khí để tin tưởng một người đã từng bỏ rơi tôi rồi."
"Ý anh là dù cho hôm nay em có nói gì, em có làm gì anh cũng muốn em rời đi?"
Tư Cảnh Hàn im lặng, và im lặng lúc này chính là thừa nhận.
Hoắc Duật Hy gật gật đầu: "Được lắm, Tư Cảnh Hàn, anh được lắm..." Sau mấy lời lẩm bẩm này thì cô trở nên điên cuồng thật sự, bất ngờ xông đến đấm liên tục vào người Tư Cảnh Hàn, vừa đánh vừa mắng, thậm chí là nói tục: "Đồ khốn! Đồ đàn ông khốn! Bà đây mới đếch thèm anh nữa! Anh cút đi!"
"Cao giá như vậy thì bà đây đếch cần theo đuổi nổi nữa! Cũng không cần nữa! Ai có khả năng thì đi mà nuông chiều tâm hồn của anh đấy! Hoắc Duật Hy này không cần nữa, sau này càng không theo đuổi gì nữa, Hoắc Duật Hy mới cốc cần anh! Bà đây tự đi, không cần anh đuổi nữa, đồ đàn ông khốn!"
Tư Cảnh Hàn mặc cho hành động càn rỡ của cô, lặng im như như tượng gỗ.
Hoắc Duật Hy chỉ đánh một lúc đã đẩy hắn ra, mếu máo chạy đi.
Đại Bạch ở trong nhà, từ đầu đến cuối nhìn thấy ba mẹ cãi nhau, vừa sợ vừa lo, thấy mommy muốn rời đi thì lập tức chạy ra.
"Mommy, mommy đừng đi..."
"Bịch bịch bịch... uỵch." Vì quá vội vàng, trên sân lại trơn nên Đại Bạch vừa chạy được mấy bước đã ngã ra đất.
Cả Tư Cảnh Hàn và Hoắc Duật Hy đều sửng sốt quay lại, nhìn về phía thằng bé đang cố gắng đứng dậy.
Đại Bạch cắn ngón tay, hu hu khóc, cố gắng chạy về phía Hoắc Duật Hy mong níu kéo cô lại: "Hu hu hu... Mommy, mommy đừng đi mà..."
Hoắc Duật Hy nhìn đôi tay ngắn ngủn trắng nõn của Đại Bạch đưa về phía mình trong lòng trở nên cuồn cuộn, tại sao cô lại quên mất còn có Đại Bạch ở đây, cố gắng không khóc để Đại Bạch không phải hoảng sợ, cô nói: "Đại Bạch, ba Tiểu Bạch không cần mommy nữa rồi. Đại Bạch, bây giờ Đại Bạch muốn đi theo ai?"
__________
23/10/2019
Bình luận facebook