Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-537
Tổng tài tôi chẳng thể yêu! - Chương 136 - 5: Yêu đương lén lút.
Chương 136 - 5: Yêu đương lén lút.
Đáp trả nụ hôn của hắn, cô chợt nhận ra động tác của hắn đã dịu dàng hơn rất nhiều, nhưng tần suất cũng dày đặc hơn, hắn thì thầm bên tai cô bằng chất giọng trầm ấm, câu hồn: "Đừng kìm nén nữa, Đại Bạch sẽ không nghe đâu, kêu cho tôi nghe nào."
"Thôi... không được đâu, xấu hổ lắm." Cô lắc lắc đầu, do dự.
Tư Cảnh Hàn không vội, càng không dụ dỗ, có cách trực tiếp ép cô tự động kêu thành tiếng.
"Anh, anh muốn làm gì?"
"Đừng sợ, sẽ không đau đâu." Vừa nói, hắn vừa kéo một bên chân của cô ra khỏi eo mình vắt lên vai, sau đó thắt lưng nhẹ nhàng dùng sức, đẩy người ép cô sát vào tường.
Trong giây phút đó trái tim Hoắc Duật Hy tưởng chừng như hoa tuyết đang rơi ngoài cửa sổ, từ lửng lơ rồi rơi hẳn xuống.
"Ưm..." Cô muốn trở mình thoát khỏi sự vây khốn của người phía sau nhưng không được.
Trên giường vẫn Tư Cảnh Hàn từ tốn trêu chọc cô, cho cô nằm sấp ở dưới, bản thân lại áp người lên trên tấm lưng trần trụi nhẵn mịn bắt mắt.
"Sao anh lại xé váy của em?" Hoắc Duật Hy vẫn còn tiếc của, cái váy ren tốn nhiều tiền mới mua được đó.
"Em lấy của tôi bao nhiêu tiền rồi, tôi chỉ xé một cái váy đã muốn trở mặt." Hắn thâm dò bàn tay xuống giường, hơi nâng bụng dưới của cô lên.
Hai người kết hợp chặt chẽ hơn nữa khiến Hoắc Duật Hy thoáng run rẩy, đôi chân mềm nhũn vô lực tùy ý hắn bày trí.
"Em lâu lắm mới chọn được mẫu ưng ý, anh lại mặc nhiên tàn sát, có quá đáng không?"
"Nói mắt nhìn của em kém, không ngờ là kém thật. Ngoại trừ cái đuôi thỏ thì tôi chẳng nghĩ cái váy của em được mắt ở chỗ nào."
Ơ...
Hoắc Duật Hy không tin được, rõ ràng lúc đến hắn còn nhìn cô không chớp mắt mà.
Biết Hoắc Duật Hy nghĩ gì, Tư Cảnh Hàn tốt bụng giải thích: "Lúc phụ nữ mặc loại đồ đó, em nghĩ rằng cánh đàn ông chúng tôi nhìn chằm chằm là để xem chất liệu vải của nó tốt đến đâu à? Phụ nữ ngốc..." Hắn véo mũi của cô, lần nữa nói: "Đàn ông nhìn là đằng sau váy của em có gì chứ không phải chiếc váy của em có xinh hay không, cho nên đơn giản nhất em chỉ cần đeo cái tai và cái đuôi thỏ cũng đủ làm đối phương chết bên chân của em rồi. Hiểu không?"
Ở bên dưới Hoắc Duật Hy im lặng tiếp thu, nghĩ đến đã ngộ ra đạo lý. Tuy nhiên cái miệng nhanh nhảu phản ứng nhanh hơn suy nghĩ hỏi ngược lại Tư Cảnh Hàn:
"Tư Cảnh Hàn, anh là đang dạy em cách dụ dỗ anh hay là dạy dỗ em câu dẫn đàn ông khác thế?"
"..."
Cô nên biết rằng chỉ cần nói vế đầu, còn vế sau thì tuyệt đối chớ nói ra bởi tính khí khó chiều của Tư Cảnh Hàn rất nhạy cảm, nhất định sẽ biến thành một nghĩa khác khó dung thứ.
Nhưng vì ngăn không kịp bản năng của bản thân, Hoắc Duật Hy đã phải chịu hậu quả cực tàn khốc sau đó.
"Không... không, em sai rồi, em sai rồi, anh tha cho em đi... Á đau... Ha ha ha..."
Vừa khóc vừa cười khiến tim gan của Hoắc Duật Hy dường như đổi được vị trí cho nhau, vừa tránh né cầu xin vẫn không sao thoát khỏi nanh vuốt của người đàn ông.
Ngay cả cách âu yếm của hắn cũng khốc liệt hơn người, cô thừa nhận ở bên Tư Cảnh Hàn dù là lúc nào cũng phải có tinh thần thép.
"Ưm..."
Sau một hồi vui đùa, đột nhiên hắn lại triền miên hôn cô, lại vuốt ve, lại dịu dàng cho cô khoái cảm, lại nhiệt tình cho cô cao trào, khiến cô không phản ứng kịp đâu mới là hắn thực sự.
Nhưng, cô không thích hắn quá dịu dàng.
"Cảnh Hàn... em muốn hơn nữa..."
Tư Cảnh Hàn nhìn cô, đọc được đôi đồng tử màu hổ phách nhuốm đầy khát vọng khóe môi hắn hiếm thấy rướn lên cười với cô.
Vừa định cúi xuống một âm thanh "dữ dội" đã vang lên: "Mommy... Mommy... Mommy..."
Gần như Tư Cảnh Hàn và Hoắc Duật Hy cùng lúc giật thót người đẩy nhau ra, tìm chăn quấn kín lại rồi giáo dác kiếm tìm hình bóng của Đại Bạch không biết ở chỗ nào trong phòng.
"Mommy... Mommy... Mommy..."
_________
2/11/2019
Where is Đại Bạch?
Tùy tâm ủng hộ nhưng mọi người cũng giúp Niếp ngồi ở hạng sáu trở lên nha. Rồi, giờ thì ngủ nào.
Chương 136 - 5: Yêu đương lén lút.
Đáp trả nụ hôn của hắn, cô chợt nhận ra động tác của hắn đã dịu dàng hơn rất nhiều, nhưng tần suất cũng dày đặc hơn, hắn thì thầm bên tai cô bằng chất giọng trầm ấm, câu hồn: "Đừng kìm nén nữa, Đại Bạch sẽ không nghe đâu, kêu cho tôi nghe nào."
"Thôi... không được đâu, xấu hổ lắm." Cô lắc lắc đầu, do dự.
Tư Cảnh Hàn không vội, càng không dụ dỗ, có cách trực tiếp ép cô tự động kêu thành tiếng.
"Anh, anh muốn làm gì?"
"Đừng sợ, sẽ không đau đâu." Vừa nói, hắn vừa kéo một bên chân của cô ra khỏi eo mình vắt lên vai, sau đó thắt lưng nhẹ nhàng dùng sức, đẩy người ép cô sát vào tường.
Trong giây phút đó trái tim Hoắc Duật Hy tưởng chừng như hoa tuyết đang rơi ngoài cửa sổ, từ lửng lơ rồi rơi hẳn xuống.
"Ưm..." Cô muốn trở mình thoát khỏi sự vây khốn của người phía sau nhưng không được.
Trên giường vẫn Tư Cảnh Hàn từ tốn trêu chọc cô, cho cô nằm sấp ở dưới, bản thân lại áp người lên trên tấm lưng trần trụi nhẵn mịn bắt mắt.
"Sao anh lại xé váy của em?" Hoắc Duật Hy vẫn còn tiếc của, cái váy ren tốn nhiều tiền mới mua được đó.
"Em lấy của tôi bao nhiêu tiền rồi, tôi chỉ xé một cái váy đã muốn trở mặt." Hắn thâm dò bàn tay xuống giường, hơi nâng bụng dưới của cô lên.
Hai người kết hợp chặt chẽ hơn nữa khiến Hoắc Duật Hy thoáng run rẩy, đôi chân mềm nhũn vô lực tùy ý hắn bày trí.
"Em lâu lắm mới chọn được mẫu ưng ý, anh lại mặc nhiên tàn sát, có quá đáng không?"
"Nói mắt nhìn của em kém, không ngờ là kém thật. Ngoại trừ cái đuôi thỏ thì tôi chẳng nghĩ cái váy của em được mắt ở chỗ nào."
Ơ...
Hoắc Duật Hy không tin được, rõ ràng lúc đến hắn còn nhìn cô không chớp mắt mà.
Biết Hoắc Duật Hy nghĩ gì, Tư Cảnh Hàn tốt bụng giải thích: "Lúc phụ nữ mặc loại đồ đó, em nghĩ rằng cánh đàn ông chúng tôi nhìn chằm chằm là để xem chất liệu vải của nó tốt đến đâu à? Phụ nữ ngốc..." Hắn véo mũi của cô, lần nữa nói: "Đàn ông nhìn là đằng sau váy của em có gì chứ không phải chiếc váy của em có xinh hay không, cho nên đơn giản nhất em chỉ cần đeo cái tai và cái đuôi thỏ cũng đủ làm đối phương chết bên chân của em rồi. Hiểu không?"
Ở bên dưới Hoắc Duật Hy im lặng tiếp thu, nghĩ đến đã ngộ ra đạo lý. Tuy nhiên cái miệng nhanh nhảu phản ứng nhanh hơn suy nghĩ hỏi ngược lại Tư Cảnh Hàn:
"Tư Cảnh Hàn, anh là đang dạy em cách dụ dỗ anh hay là dạy dỗ em câu dẫn đàn ông khác thế?"
"..."
Cô nên biết rằng chỉ cần nói vế đầu, còn vế sau thì tuyệt đối chớ nói ra bởi tính khí khó chiều của Tư Cảnh Hàn rất nhạy cảm, nhất định sẽ biến thành một nghĩa khác khó dung thứ.
Nhưng vì ngăn không kịp bản năng của bản thân, Hoắc Duật Hy đã phải chịu hậu quả cực tàn khốc sau đó.
"Không... không, em sai rồi, em sai rồi, anh tha cho em đi... Á đau... Ha ha ha..."
Vừa khóc vừa cười khiến tim gan của Hoắc Duật Hy dường như đổi được vị trí cho nhau, vừa tránh né cầu xin vẫn không sao thoát khỏi nanh vuốt của người đàn ông.
Ngay cả cách âu yếm của hắn cũng khốc liệt hơn người, cô thừa nhận ở bên Tư Cảnh Hàn dù là lúc nào cũng phải có tinh thần thép.
"Ưm..."
Sau một hồi vui đùa, đột nhiên hắn lại triền miên hôn cô, lại vuốt ve, lại dịu dàng cho cô khoái cảm, lại nhiệt tình cho cô cao trào, khiến cô không phản ứng kịp đâu mới là hắn thực sự.
Nhưng, cô không thích hắn quá dịu dàng.
"Cảnh Hàn... em muốn hơn nữa..."
Tư Cảnh Hàn nhìn cô, đọc được đôi đồng tử màu hổ phách nhuốm đầy khát vọng khóe môi hắn hiếm thấy rướn lên cười với cô.
Vừa định cúi xuống một âm thanh "dữ dội" đã vang lên: "Mommy... Mommy... Mommy..."
Gần như Tư Cảnh Hàn và Hoắc Duật Hy cùng lúc giật thót người đẩy nhau ra, tìm chăn quấn kín lại rồi giáo dác kiếm tìm hình bóng của Đại Bạch không biết ở chỗ nào trong phòng.
"Mommy... Mommy... Mommy..."
_________
2/11/2019
Where is Đại Bạch?
Tùy tâm ủng hộ nhưng mọi người cũng giúp Niếp ngồi ở hạng sáu trở lên nha. Rồi, giờ thì ngủ nào.
Bình luận facebook