Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-538
Tổng tài tôi chẳng thể yêu! - Chương 136 - 6: Yêu đương lén lút.
Chương 136 - 6: Yêu đương lén lút.
Nhưng hình dáng của Đại Bạch ở nơi đâu?
Hoắc Duật Hy không biết, Tư Cảnh Hàn cũng chẳng hề nhìn thấy, chỉ có tiếng gọi mommy đầy phấn khích của thằng bé là tiếp tục vang lên.
"Mommy... Mommy... Mommy..."
Đến lần thứ năm thì Hoắc Duật Hy chợt nhận ra, "Ôi..." Cô đưa tay che miệng rụt rè nhìn sang Tư Cảnh Hàn, hắn cũng nhìn cô, có vẻ đã biết điều gì đó bất thường. Nhận ra tiếng kêu phát ra từ trong túi xách của cô hắn rướn người với lấy chiếc túi, kéo rột một cái thì thấy chiếc di động đáng yêu của cô đang giãy nảy cần nghe.
Hóa ra đó là chuông điện thoại của cô.
Hóa ra đó là chuông điện thoại của cô?!
Lập tức khuôn mặt tuấn mỹ sa sầm.
"Mommy... Mommy... Mommy..."
Càng nghe tiếng Đại Bạch gọi sắc mặt hắn lại càng khó coi.
Hoắc Duật Hy khó khăn nuốt nước bọt, muốn nói gì đó nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt đen như... "nhọ nồi" của hắn thì không nói được gì nữa.
"Hoắc Duật Hy!" Hắn rống lên, tức đến run người.
Cả người Hoắc Duật Hy quéo lại, cố gắng chịu đựng tiếng rống của hắn. Đột ngột cổ chân lại bị túm lấy khiến cô sợ hãi không thôi, liều mạng hét:
"Không, Cảnh Hàn, anh tha cho em đi..." Trước khi cô kịp cầu xin tha thứ, Tư Cảnh Hàn đã tóm được cả người cô, nặng tay phát lên mông trừng phạt.
"Nằm mơ!"
Này thì nhạc chuông.
Này thì bị tét mông.
"A..." Hoắc Duật Hy thảm thiết thét lên, chụp lấy bàn tay năm ngón thon dài của hắn, lóng lánh nước mắt, sụt sùi van: "Đừng tét mông em nữa mà, đau quá."
Tư Cảnh Hàn tức đến nỗi muốn bóp chết cô, tét mông thôi đã là quá khoan hồng, nhưng vì cô cụp tai thỏ van xin, thêm niệm tình cái đuôi dễ thương của cô, hắn mới chịu dừng tay.
Liếc mắt thấy cô đang xoa xoa chỗ da thịt hằn năm ngón tay, rất nhanh hắn đã xót, nghĩ nghĩ rồi phun ra một câu không ý nghĩa: "Tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào không ngoan như em!" Nói rồi thì kéo cô lại, ôm vào trong lòng, không cho cô xoa nữa, bảo: "Em là da giấy sao, vừa đụng một cái cũng đỏ lên được."
"Ai là da giấy, anh mới là da giấy ấy! Vừa rồi anh là muốn giết em mà, này này... nhìn đi, nếu không phải do anh bạo ngược thì sẽ đỏ thế này sao, đều là do anh hết, anh nhìn đi, có thấy quá đáng không?" Thấy Tư Cảnh Hàn có ý định dỗ mình Hoắc Duật Hy lập tức mếu máo, vừa chỉ vào chỗ bị đỏ vừa gân cổ tố tội, đôi môi sắp chu dài lên tới mũi.
Kể tội trước giờ luôn là sở trường của cô, Tư Cảnh Hàn đã biết mình sai, không phải vì làm cô khóc mà là vì hắn đã dại dột chọc vào cô, tạo cho cô cơ hội làm mình làm mẩy, quấy cho long trời lở đất.
Lúc trước Mặc Lạc Phàm cũng thường chỉ trời chỉ đất kêu sẽ không bao giờ chơi với cô nữa, bây giờ thì hắn rất thông cảm và thấu hiểu cho nỗi lòng của anh. Vì một khi chơi với Hoắc Duật Hy phải chuẩn bị sẵn tâm lý bị cô qua rút ván bất cứ lúc nào, đã không có nghĩa khí lại còn hay vô lý, chỉ có cô chọc người ta được, còn người ta dám chọc lại cô, cô sẽ té ra ăn vạ, tố người ta chơi xấu.
___________
3/11/2019
Chương 136 - 6: Yêu đương lén lút.
Nhưng hình dáng của Đại Bạch ở nơi đâu?
Hoắc Duật Hy không biết, Tư Cảnh Hàn cũng chẳng hề nhìn thấy, chỉ có tiếng gọi mommy đầy phấn khích của thằng bé là tiếp tục vang lên.
"Mommy... Mommy... Mommy..."
Đến lần thứ năm thì Hoắc Duật Hy chợt nhận ra, "Ôi..." Cô đưa tay che miệng rụt rè nhìn sang Tư Cảnh Hàn, hắn cũng nhìn cô, có vẻ đã biết điều gì đó bất thường. Nhận ra tiếng kêu phát ra từ trong túi xách của cô hắn rướn người với lấy chiếc túi, kéo rột một cái thì thấy chiếc di động đáng yêu của cô đang giãy nảy cần nghe.
Hóa ra đó là chuông điện thoại của cô.
Hóa ra đó là chuông điện thoại của cô?!
Lập tức khuôn mặt tuấn mỹ sa sầm.
"Mommy... Mommy... Mommy..."
Càng nghe tiếng Đại Bạch gọi sắc mặt hắn lại càng khó coi.
Hoắc Duật Hy khó khăn nuốt nước bọt, muốn nói gì đó nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt đen như... "nhọ nồi" của hắn thì không nói được gì nữa.
"Hoắc Duật Hy!" Hắn rống lên, tức đến run người.
Cả người Hoắc Duật Hy quéo lại, cố gắng chịu đựng tiếng rống của hắn. Đột ngột cổ chân lại bị túm lấy khiến cô sợ hãi không thôi, liều mạng hét:
"Không, Cảnh Hàn, anh tha cho em đi..." Trước khi cô kịp cầu xin tha thứ, Tư Cảnh Hàn đã tóm được cả người cô, nặng tay phát lên mông trừng phạt.
"Nằm mơ!"
Này thì nhạc chuông.
Này thì bị tét mông.
"A..." Hoắc Duật Hy thảm thiết thét lên, chụp lấy bàn tay năm ngón thon dài của hắn, lóng lánh nước mắt, sụt sùi van: "Đừng tét mông em nữa mà, đau quá."
Tư Cảnh Hàn tức đến nỗi muốn bóp chết cô, tét mông thôi đã là quá khoan hồng, nhưng vì cô cụp tai thỏ van xin, thêm niệm tình cái đuôi dễ thương của cô, hắn mới chịu dừng tay.
Liếc mắt thấy cô đang xoa xoa chỗ da thịt hằn năm ngón tay, rất nhanh hắn đã xót, nghĩ nghĩ rồi phun ra một câu không ý nghĩa: "Tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào không ngoan như em!" Nói rồi thì kéo cô lại, ôm vào trong lòng, không cho cô xoa nữa, bảo: "Em là da giấy sao, vừa đụng một cái cũng đỏ lên được."
"Ai là da giấy, anh mới là da giấy ấy! Vừa rồi anh là muốn giết em mà, này này... nhìn đi, nếu không phải do anh bạo ngược thì sẽ đỏ thế này sao, đều là do anh hết, anh nhìn đi, có thấy quá đáng không?" Thấy Tư Cảnh Hàn có ý định dỗ mình Hoắc Duật Hy lập tức mếu máo, vừa chỉ vào chỗ bị đỏ vừa gân cổ tố tội, đôi môi sắp chu dài lên tới mũi.
Kể tội trước giờ luôn là sở trường của cô, Tư Cảnh Hàn đã biết mình sai, không phải vì làm cô khóc mà là vì hắn đã dại dột chọc vào cô, tạo cho cô cơ hội làm mình làm mẩy, quấy cho long trời lở đất.
Lúc trước Mặc Lạc Phàm cũng thường chỉ trời chỉ đất kêu sẽ không bao giờ chơi với cô nữa, bây giờ thì hắn rất thông cảm và thấu hiểu cho nỗi lòng của anh. Vì một khi chơi với Hoắc Duật Hy phải chuẩn bị sẵn tâm lý bị cô qua rút ván bất cứ lúc nào, đã không có nghĩa khí lại còn hay vô lý, chỉ có cô chọc người ta được, còn người ta dám chọc lại cô, cô sẽ té ra ăn vạ, tố người ta chơi xấu.
___________
3/11/2019