Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-539
Tổng tài tôi chẳng thể yêu! - Chương 136 - 7: Yêu đương lén lút.
Chương 136 - 7: Yêu đương lén lút.
Thở dài một hơi, Tư Cảnh Hàn mong rằng Đại Bạch sau này sẽ được tốt số hơn hắn một chút, thích được một người tốt tính hơn mommy của thằng bé.
Bởi vì mommy của thằng bé giống y hệt như hắn từng nói: Với tính khí này thì chẳng đàn ông nào dám lấy.
Ngoại trừ hắn trời sinh lại có khẩu vị lạ lùng.
Không biết nên vui hay buồn đây?
Nhưng mà chắc chắn một điều, đó là sự kỳ diệu của tình yêu.
Khi bạn yêu ai, tình yêu đó thường không tuân theo hình mẫu lý tưởng. Bạn sẽ tự biện hộ, nghĩ ra mọi lý do dung túng được những điều mà trước đây mình không thích trên người đối phương, và yêu luôn điểm xấu đó. Tới đây thì chắc chắn rằng bạn đã gặp đúng "nạn kiếp" của cuộc đời mình.
Đừng quá lo lắng vì điều này, bạn sẽ không thay đổi được đâu, thay vì trốn tránh nghĩ rằng đó là một điều đáng tận hưởng, tin chắc rằng bạn sẽ cảm thấy nó thật sự rất ngon miệng.
Cho nên tình yêu là một món ăn, nhưng không phải dùng để ăn cho no, mà là để thưởng thức.
Ôm "nạn kiếp" trong lòng, Tư Cảnh Hàn bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, tự thương tiếc cho mình vài giây nữa rồi gạt bỏ hết suy nghĩ bắt đầu dỗ dành Hoắc Duật Hy: "Được rồi, tôi nhận lỗi với em được chưa, đừng mít ướt nữa... em đã là mẹ của một con trai rồi, có còn là trẻ con nữa đâu."
"Em không biết, em đau lắm, anh phải bồi thường cho em." Hoắc Duật Hy tranh thủ chuộc lợi.
Tư Cảnh Hàn đồng ý với cô.
Nụ cười của Hoắc Duật Hy càng thêm ranh mãnh nhưng khi nhìn Tư Cảnh Hàn đã khác đi, rất uất ức nói: "Lần sau em muốn anh phải cho em đến đây nữa."
"Em..."
"Không được sao?"
Nhìn vào đôi môi đang dẩu lên của cô, lời vừa muốn nói Tư Cảnh Hàn đành nuốt xuống, im lặng.
Vào lúc này im lặng có nghĩa là đồng ý.
Hoắc Duật Hy như mở cờ trong bụng, ôm hắn cứng ngắc không buông.
"Được rồi, đừng nghịch nữa, nghe điện thoại của em đi." Hắn tự chán bản thân mình đã dễ dàng mất giá đồng ý với cô, lấy túi đưa cho cô cũng thấy nặng nề.
Cuộc gọi đã duy trì đến lần thứ ba, chứng tỏ người gọi có việc quan trọng.
Mở túi ra, cầm chiếc điện thoại đang úp sấp lên xem, lầm nữa Hoắc Duật Hy phải nhảy dựng lên.
Bị đầu cô va vào cằm, Tư Cảnh Hàn kêu đau một tiếng rồi cũng tự mình nín lặng, hít một hơi sâu mà không dám thở mạnh.
Cả hai người nhìn nhau mà không nói nên lời, chỉ trao đổi ánh mắt.
Hoắc Duật Hy: Chẳng phải anh chắc chắn thằng bé đã ngủ rồi sao?!
Đúng vậy, người gọi đến lại là Đại Bạch vốn dĩ đang nằm mộng gặp Chu Công.
Tư Cảnh Hàn: "..."
Làm sao hắn biết được thằng nhóc béo lùn kia đột nhiên lại tỉnh dậy phá chứ. Hắn cũng đâu muốn vậy.
____________3/11/2019
Chương 136 - 7: Yêu đương lén lút.
Thở dài một hơi, Tư Cảnh Hàn mong rằng Đại Bạch sau này sẽ được tốt số hơn hắn một chút, thích được một người tốt tính hơn mommy của thằng bé.
Bởi vì mommy của thằng bé giống y hệt như hắn từng nói: Với tính khí này thì chẳng đàn ông nào dám lấy.
Ngoại trừ hắn trời sinh lại có khẩu vị lạ lùng.
Không biết nên vui hay buồn đây?
Nhưng mà chắc chắn một điều, đó là sự kỳ diệu của tình yêu.
Khi bạn yêu ai, tình yêu đó thường không tuân theo hình mẫu lý tưởng. Bạn sẽ tự biện hộ, nghĩ ra mọi lý do dung túng được những điều mà trước đây mình không thích trên người đối phương, và yêu luôn điểm xấu đó. Tới đây thì chắc chắn rằng bạn đã gặp đúng "nạn kiếp" của cuộc đời mình.
Đừng quá lo lắng vì điều này, bạn sẽ không thay đổi được đâu, thay vì trốn tránh nghĩ rằng đó là một điều đáng tận hưởng, tin chắc rằng bạn sẽ cảm thấy nó thật sự rất ngon miệng.
Cho nên tình yêu là một món ăn, nhưng không phải dùng để ăn cho no, mà là để thưởng thức.
Ôm "nạn kiếp" trong lòng, Tư Cảnh Hàn bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, tự thương tiếc cho mình vài giây nữa rồi gạt bỏ hết suy nghĩ bắt đầu dỗ dành Hoắc Duật Hy: "Được rồi, tôi nhận lỗi với em được chưa, đừng mít ướt nữa... em đã là mẹ của một con trai rồi, có còn là trẻ con nữa đâu."
"Em không biết, em đau lắm, anh phải bồi thường cho em." Hoắc Duật Hy tranh thủ chuộc lợi.
Tư Cảnh Hàn đồng ý với cô.
Nụ cười của Hoắc Duật Hy càng thêm ranh mãnh nhưng khi nhìn Tư Cảnh Hàn đã khác đi, rất uất ức nói: "Lần sau em muốn anh phải cho em đến đây nữa."
"Em..."
"Không được sao?"
Nhìn vào đôi môi đang dẩu lên của cô, lời vừa muốn nói Tư Cảnh Hàn đành nuốt xuống, im lặng.
Vào lúc này im lặng có nghĩa là đồng ý.
Hoắc Duật Hy như mở cờ trong bụng, ôm hắn cứng ngắc không buông.
"Được rồi, đừng nghịch nữa, nghe điện thoại của em đi." Hắn tự chán bản thân mình đã dễ dàng mất giá đồng ý với cô, lấy túi đưa cho cô cũng thấy nặng nề.
Cuộc gọi đã duy trì đến lần thứ ba, chứng tỏ người gọi có việc quan trọng.
Mở túi ra, cầm chiếc điện thoại đang úp sấp lên xem, lầm nữa Hoắc Duật Hy phải nhảy dựng lên.
Bị đầu cô va vào cằm, Tư Cảnh Hàn kêu đau một tiếng rồi cũng tự mình nín lặng, hít một hơi sâu mà không dám thở mạnh.
Cả hai người nhìn nhau mà không nói nên lời, chỉ trao đổi ánh mắt.
Hoắc Duật Hy: Chẳng phải anh chắc chắn thằng bé đã ngủ rồi sao?!
Đúng vậy, người gọi đến lại là Đại Bạch vốn dĩ đang nằm mộng gặp Chu Công.
Tư Cảnh Hàn: "..."
Làm sao hắn biết được thằng nhóc béo lùn kia đột nhiên lại tỉnh dậy phá chứ. Hắn cũng đâu muốn vậy.
____________3/11/2019