Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-561
Tổng tài tôi chẳng thể yêu! - Chương 139 - 4: Trái tim dễ tổn thương.
Chương 139 - 4: Trái tim dễ tổn thương.
Thế nào là tạm bợ? Đến bây giờ Hoắc Duật Hy mới hiểu được.
Tạm bợ cũng như một sự giả dối cố tìm cách che giấu cái chân thực. Mà đã là tạm bợ thì bao giờ cũng dễ vỡ tan.
Một mối quan hệ tạm sẽ mong manh như thế đó, chỉ cần một chút tác động vẫn sẽ rách ra.
Cô và Tư Cảnh Hàn thời gian qua chính là như thế, dùng sự ngọt ngào tạm bợ để che lấp sự thật giữa hai người là một vực thẩm không ai dám chủ động bước qua. Trong vực thẩm ấy chứa toàn bi thương, đau khổ, tuyệt vọng và cả khúc mắc trong quá khứ giữa cô và hắn. Nếu không có một lời dứt khoát thì e rằng cả đời này hai người sẽ mãi giậm chân tại chỗ. Lấp lửng ở giữa ranh giới tạm bợ, bề ngoài cứ ngỡ đã quên, cùng nhau bỏ lại quá khứ phía sau lưng, nhưng thật ra trong thâm tâm mỗi người một cách nhớ, mỗi người một cách gặm nhấm tàn tích còn sót lại.
Tư Cảnh Hàn và Hoắc Duật Hy chưa từng thật sự nghiêm túc đối mặt với nhau, chưa từng rõ ràng phân trần quá khứ, cho nên giữa hai người hoàn toàn không có thứ gì gọi là khẳng định chắc chắn.
Không có khẳng định chắc chắn, lòng tin cũng thế thiếu cơ sở vin vào, không chỗ dựa và... dễ lung lay.
Nghi ngờ, là khởi nguồn của đổ vỡ.
Cũng giống Hoắc Duật Hy lúc này vậy, sau một giây đứng hình cô lập tức xông đến, phản ứng như một con chim đại bàng lao đầu vùn vụt vào con mồi.
Tư Cảnh Hàn đọc được hận ý trong ánh mắt của cô, lập tức kéo cô gái trong lòng ra phía sau lưng.
Âm thanh tát tai lảnh lót nghiêm trọng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh: "Tư Cảnh Hàn, tại sao anh đối xử với em như vậy hả?!"
Sau cùng cô gần như rống lên, oán khí ngút trời.
Cô gái phía sau Tư Cảnh Hàn phản ứng nhanh hơn, lách ra phía trước, cũng cau mày, gắt: "Người phụ nữ không biết lý lẽ này, cô..."
"Ly Ninh, em ra ngoài trước đi." Bất ngờ Tư Cảnh Hàn lên tiếng cắt ngang lời của cô gái, hắn nói đến nỗi không nghe ra cảm xúc gì.
"Anh Cảnh Hàn, cô ta rõ ràng..." Cô gái nhất thời không hiểu được ý tứ của hắn, chỉ thấy biểu cảm của hắn lúc này lạnh ngắt thế nên không nói thêm nữa, nghe lời hậm hực đi ra ngoài.
Nhưng trước khi đi cô không quên liếc nhìn Hoắc Duật Hy, trong mắt nổi lên sự chán ghét được hình thành từ rất lâu.
"Cộp cộp cộp."
"Rầm!"
Tiếng dập cửa thật mạnh đã lấp hoàn toàn âm thanh giẫm gót giày đầy bực dọc của cô gái, và đây cũng là lúc Hoắc Duật Hy buộc tội Tư Cảnh Hàn.
"Thì ra đó là Ly Ninh của anh sao, cái người đã khiến anh mất công ra tận sân bay để đón, còn đuổi tôi khỏi biệt thự của anh, quả nhiên là xinh đẹp không tầm thường chút nào mà..."
Mỗi một câu Hoắc Duật Hy thốt ra đều là mai mỉa, thể nhưng Tư Cảnh Hàn không nói gì chỉ đưa tay sờ lên mặt, vị trí bị tát đang rát bỏng có lẽ đã in rõ năm dấu tay trên đó.
____________
16/11/2019
Chương 139 - 4: Trái tim dễ tổn thương.
Thế nào là tạm bợ? Đến bây giờ Hoắc Duật Hy mới hiểu được.
Tạm bợ cũng như một sự giả dối cố tìm cách che giấu cái chân thực. Mà đã là tạm bợ thì bao giờ cũng dễ vỡ tan.
Một mối quan hệ tạm sẽ mong manh như thế đó, chỉ cần một chút tác động vẫn sẽ rách ra.
Cô và Tư Cảnh Hàn thời gian qua chính là như thế, dùng sự ngọt ngào tạm bợ để che lấp sự thật giữa hai người là một vực thẩm không ai dám chủ động bước qua. Trong vực thẩm ấy chứa toàn bi thương, đau khổ, tuyệt vọng và cả khúc mắc trong quá khứ giữa cô và hắn. Nếu không có một lời dứt khoát thì e rằng cả đời này hai người sẽ mãi giậm chân tại chỗ. Lấp lửng ở giữa ranh giới tạm bợ, bề ngoài cứ ngỡ đã quên, cùng nhau bỏ lại quá khứ phía sau lưng, nhưng thật ra trong thâm tâm mỗi người một cách nhớ, mỗi người một cách gặm nhấm tàn tích còn sót lại.
Tư Cảnh Hàn và Hoắc Duật Hy chưa từng thật sự nghiêm túc đối mặt với nhau, chưa từng rõ ràng phân trần quá khứ, cho nên giữa hai người hoàn toàn không có thứ gì gọi là khẳng định chắc chắn.
Không có khẳng định chắc chắn, lòng tin cũng thế thiếu cơ sở vin vào, không chỗ dựa và... dễ lung lay.
Nghi ngờ, là khởi nguồn của đổ vỡ.
Cũng giống Hoắc Duật Hy lúc này vậy, sau một giây đứng hình cô lập tức xông đến, phản ứng như một con chim đại bàng lao đầu vùn vụt vào con mồi.
Tư Cảnh Hàn đọc được hận ý trong ánh mắt của cô, lập tức kéo cô gái trong lòng ra phía sau lưng.
Âm thanh tát tai lảnh lót nghiêm trọng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh: "Tư Cảnh Hàn, tại sao anh đối xử với em như vậy hả?!"
Sau cùng cô gần như rống lên, oán khí ngút trời.
Cô gái phía sau Tư Cảnh Hàn phản ứng nhanh hơn, lách ra phía trước, cũng cau mày, gắt: "Người phụ nữ không biết lý lẽ này, cô..."
"Ly Ninh, em ra ngoài trước đi." Bất ngờ Tư Cảnh Hàn lên tiếng cắt ngang lời của cô gái, hắn nói đến nỗi không nghe ra cảm xúc gì.
"Anh Cảnh Hàn, cô ta rõ ràng..." Cô gái nhất thời không hiểu được ý tứ của hắn, chỉ thấy biểu cảm của hắn lúc này lạnh ngắt thế nên không nói thêm nữa, nghe lời hậm hực đi ra ngoài.
Nhưng trước khi đi cô không quên liếc nhìn Hoắc Duật Hy, trong mắt nổi lên sự chán ghét được hình thành từ rất lâu.
"Cộp cộp cộp."
"Rầm!"
Tiếng dập cửa thật mạnh đã lấp hoàn toàn âm thanh giẫm gót giày đầy bực dọc của cô gái, và đây cũng là lúc Hoắc Duật Hy buộc tội Tư Cảnh Hàn.
"Thì ra đó là Ly Ninh của anh sao, cái người đã khiến anh mất công ra tận sân bay để đón, còn đuổi tôi khỏi biệt thự của anh, quả nhiên là xinh đẹp không tầm thường chút nào mà..."
Mỗi một câu Hoắc Duật Hy thốt ra đều là mai mỉa, thể nhưng Tư Cảnh Hàn không nói gì chỉ đưa tay sờ lên mặt, vị trí bị tát đang rát bỏng có lẽ đã in rõ năm dấu tay trên đó.
____________
16/11/2019
Bình luận facebook