Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-576
Tổng tài tôi chẳng thể yêu! - Chương 140 - 10: Cho hắn danh phận.
Chương 140 - 10: Cho hắn danh phận.
Tề Thiếu Khanh cười khẽ, biết Hoắc Duật Hy đang tức điên nên dịu dàng hơn nữa bày kế cho cô: [Hiện tại ở đây lạnh như vậy chi bằng em dẫn Đại Bạch cùng mấy chị em đến đó du lịch một chuyến, sẵn tiện đem ba về cho Đại Bạch quả thật không tệ.]
"Em phi, tại sao em phải đi tìm hắn trong khi mấy ngày qua em mới là người khổ sở. Chẳng lẽ hắn không đọc được tin tức hay sao, trái tim em... hắn bắt phải moi ra luôn thì hắn mới tin sao?" Hoắc Duật Hy vừa thở phì phì vừa nói.
Lời này của cô không phải là không có đạo lý, Tư Cảnh Hàn quả thật khiến cô hao tốn không ít tâm trí, bản thân hắn tuy rằng có giá thật, nhưng con gái nhà người ta cũng đáng để thương tiếc.
Tuy nhiên, với lập trường của anh, vẫn khuyên Hoắc Duật Hy một câu thật lòng: [Tiểu Hy, hiện tại dù có chút thiệt thòi cho em nhưng mà nếu đưa được hắn về rồi thì sau này vẫn còn rất nhiều thời gian đòi lại công đạo. Anh không bênh vực hắn mà chỉ nghĩ cho Đại Bạch, thằng bé xa được ba lâu quá sẽ rất đáng thương.]
"Không, dù có nói gì em cũng không đi đâu." Hoắc Duật Hy chắc nịch: "Em cũng cần sĩ diễn, lần này hắn phải là người hạ mình trước, nếu em đi tìm hắn thiên hạ sẽ xem em ra gì, em cũng không còn mặt mũi nào theo họ Hoắc."
[Tiểu Hy...]
"Anh đừng khuyên em nữa. Có chết em cũng không đi!"
____________
Ba hôm sau.
"Chà, mommy xem này, đẹp thật đấy." Đại Bạch khom người nhặt một cái vỏ sò lên khoe với Hoắc Duật Hy. Cô cười với thằng bé một cái rồi xách nó lên, lắc lắc mấy cái giũ sạch cát.
Cuối cùng cũng đã đến Maldives, nơi mà Tư Cảnh Hàn đang "trú ngụ" trái phép.
Cô đã vứt bỏ liêm sỉ để "chăn" hắn về cho Đại Bạch.
Cô không muốn nói nhiều đến điều này nữa, bởi vì nó chẳng vẻ vang gì. Nói trắng ra là cô vẫn cần Tư Cảnh Hàn hơn việc hắn cần cô, phải không?
"Hoàng Tịch Liên, đi đứng cho cẩn thận vào!" Lại là tiếng quát Tề Thiếu Khanh không hài lòng với Hoàng Tịch Liên.
Cô ấy nghênh mặt với anh rồi dựa sập vào người Lạc Tư Vũ đi bên cạnh, nói: "Anh thì tốt hơn người nào đó nhiều."
Lạc Tư Vũ cười trừ nhìn Tề Thiếu Khanh một cái, không đẩy Hoàng Tịch Liên ra, còn nâng tay ôm lấy vai của cô ấy, thuận tiện chỉnh lại kính râm của cả hai.
Có vẻ Tề Thiếu Khanh mấy mấy để ý cảnh này, nhìn về phía sau Trí Quân đang xách hành lý đi theo thì nghĩ ra một ý.
"Mao Lập Tát, Lục Nguyên qua đây."
"Chuyện gì vậy gia?"
"Hai cậu là đàn ông sao? Không thấy cô ấy mang đồ à?" Nói rồi anh ném vali của Trí Quân vào người Mao Lập Tát.
"Không cần đâu tổng tài, tôi tự làm được." Trí Quân muốn từ chối nhưng Tề Thiếu Khanh đã kéo cô đi, thuận tiện cởi áo khoác mỏng bên ngoài trùm lên đầu cô.
"Nắng như vậy nên chú ý một chút."
___________
26/11/2019
Theo mạch truyện sắp có Nhị Bạch. Nhưng theo lịch thi của Niếp thì đến giữa tháng sau mới có được.
Niếp sẽ còn nghỉ dài dài cho tới khi thi xong, mọi người đừng hóng mà hoài công.
Chương 140 - 10: Cho hắn danh phận.
Tề Thiếu Khanh cười khẽ, biết Hoắc Duật Hy đang tức điên nên dịu dàng hơn nữa bày kế cho cô: [Hiện tại ở đây lạnh như vậy chi bằng em dẫn Đại Bạch cùng mấy chị em đến đó du lịch một chuyến, sẵn tiện đem ba về cho Đại Bạch quả thật không tệ.]
"Em phi, tại sao em phải đi tìm hắn trong khi mấy ngày qua em mới là người khổ sở. Chẳng lẽ hắn không đọc được tin tức hay sao, trái tim em... hắn bắt phải moi ra luôn thì hắn mới tin sao?" Hoắc Duật Hy vừa thở phì phì vừa nói.
Lời này của cô không phải là không có đạo lý, Tư Cảnh Hàn quả thật khiến cô hao tốn không ít tâm trí, bản thân hắn tuy rằng có giá thật, nhưng con gái nhà người ta cũng đáng để thương tiếc.
Tuy nhiên, với lập trường của anh, vẫn khuyên Hoắc Duật Hy một câu thật lòng: [Tiểu Hy, hiện tại dù có chút thiệt thòi cho em nhưng mà nếu đưa được hắn về rồi thì sau này vẫn còn rất nhiều thời gian đòi lại công đạo. Anh không bênh vực hắn mà chỉ nghĩ cho Đại Bạch, thằng bé xa được ba lâu quá sẽ rất đáng thương.]
"Không, dù có nói gì em cũng không đi đâu." Hoắc Duật Hy chắc nịch: "Em cũng cần sĩ diễn, lần này hắn phải là người hạ mình trước, nếu em đi tìm hắn thiên hạ sẽ xem em ra gì, em cũng không còn mặt mũi nào theo họ Hoắc."
[Tiểu Hy...]
"Anh đừng khuyên em nữa. Có chết em cũng không đi!"
____________
Ba hôm sau.
"Chà, mommy xem này, đẹp thật đấy." Đại Bạch khom người nhặt một cái vỏ sò lên khoe với Hoắc Duật Hy. Cô cười với thằng bé một cái rồi xách nó lên, lắc lắc mấy cái giũ sạch cát.
Cuối cùng cũng đã đến Maldives, nơi mà Tư Cảnh Hàn đang "trú ngụ" trái phép.
Cô đã vứt bỏ liêm sỉ để "chăn" hắn về cho Đại Bạch.
Cô không muốn nói nhiều đến điều này nữa, bởi vì nó chẳng vẻ vang gì. Nói trắng ra là cô vẫn cần Tư Cảnh Hàn hơn việc hắn cần cô, phải không?
"Hoàng Tịch Liên, đi đứng cho cẩn thận vào!" Lại là tiếng quát Tề Thiếu Khanh không hài lòng với Hoàng Tịch Liên.
Cô ấy nghênh mặt với anh rồi dựa sập vào người Lạc Tư Vũ đi bên cạnh, nói: "Anh thì tốt hơn người nào đó nhiều."
Lạc Tư Vũ cười trừ nhìn Tề Thiếu Khanh một cái, không đẩy Hoàng Tịch Liên ra, còn nâng tay ôm lấy vai của cô ấy, thuận tiện chỉnh lại kính râm của cả hai.
Có vẻ Tề Thiếu Khanh mấy mấy để ý cảnh này, nhìn về phía sau Trí Quân đang xách hành lý đi theo thì nghĩ ra một ý.
"Mao Lập Tát, Lục Nguyên qua đây."
"Chuyện gì vậy gia?"
"Hai cậu là đàn ông sao? Không thấy cô ấy mang đồ à?" Nói rồi anh ném vali của Trí Quân vào người Mao Lập Tát.
"Không cần đâu tổng tài, tôi tự làm được." Trí Quân muốn từ chối nhưng Tề Thiếu Khanh đã kéo cô đi, thuận tiện cởi áo khoác mỏng bên ngoài trùm lên đầu cô.
"Nắng như vậy nên chú ý một chút."
___________
26/11/2019
Theo mạch truyện sắp có Nhị Bạch. Nhưng theo lịch thi của Niếp thì đến giữa tháng sau mới có được.
Niếp sẽ còn nghỉ dài dài cho tới khi thi xong, mọi người đừng hóng mà hoài công.
Bình luận facebook