-
Chương 56
Viên Thái Bách và Chân Mạt an toàn rời khỏi căn phòng trước khi lửa trở nên lớn hơn. Còn về phần Lộ Chí Tiêu, hắn bị người của Bối Tư Nguyệt áp giải đến sở cảnh sát. Phải nói cô gái tên Bối Tư Nguyệt không tầm thường chút nào. Sinh ra là nhị tiểu thư của Bối gia, nhưng cô gái nhỏ này không hề an phận lén gia đình trốn vào quân đội.
Toàn bộ người của Lộ Chí Tiêu kẻ chết, xác đã được thu dọn sạch sẽ, kẻ sống cũng đã nhanh chóng đưa tới sở cảnh sát để tiến hành thẩm vấn.
Viên Thái Bách nhờ Lý Chính Nam đưa Chân Mạt trở về biệt thự nghỉ ngơi, một phần là không muốn cậu khó xử khi gặp Bối Tư Nguyệt, phần còn lại là anh muốn thương lượng để xem làm thế nào ném cậu lên giường của cô gái họ Bối.
Gần mười nghìn người được giải cứu thành công, chỉ là cơ sở vật chất của ngôi trường cần tu chỉnh lại một chút. Viên Thái Bách nhìn cảnh tượng trước mắt, gánh nặng trong lòng dường như đã giảm bớt một phần. Lộ Chí Tiêu bị bắt, nhưng Phong Thế Kiệt thì chưa, muốn diệt cỏ tận gốc thì phải tìm được căn cứ của địch.
[ ... ]
Một ngày mệt mỏi trôi qua, ngày mới lại đến. Mặt trời còn chưa kịp lên cao, Viên Thái Bách đã rời khỏi biệt thự cũng chẳng biết bận rộn thứ gì mà Lý Chính Nam cũng bị anh kéo theo.
Chẳng là Lý Chính Nam lỡ miệng kể từ đầu đến cuối màn cầu hôn trước cửa vệ sinh ‘hết sức lãng mạn’ cho bà Viên nghe, kết quả Viên Thái Bách bị mắng một trận té tát, bà còn yêu cầu anh phải cầu hôn lại Chân Mạt tử tế.
Bên kia Viên Thái Bách bận rộn, bên này Chân Mạt vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy bà Viên. Cô thiếu chút nữa hét lên.
“ Mẹ ... Mẹ đến đây có việc sao ? “.
Chân Mạt bộ dạng ngơ ngác, mẹ chồng đột nhiên tìm đến cửa rốt cuộc là có chuyện gì ?
“ Thay quần áo đi, lâu lắm chúng ta chưa đi mua đồ rồi “.
“ Vâng “.
[ ... ]
Chân Mạt chưa kịp ăn sáng tử tế đã bị bà Viên kéo tới trung tâm thương mại. Đối với hành động hấp tấp của bà cô cũng không kinh ngạc cho lắm vì tính cách của Viên Thái Bách như nào, bà Viên chẳng khác là mấy.
Hôm nay trung tâm thương mại dường như có chút kỳ lạ, mọi người chẳng biết vì điều gì toàn bộ đều tập trung trước đại sảnh. Chân Mạt và bà Viên vừa đến, đám người kia liền nhanh chóng tách ra hai bên, mở đường cho cô. Trước mặt Chân Mạt xuất hiện một hình trái tim lớn được bày trí bằng hoa hồng đỏ.
“ Đi đi “.
Bà Viên buông tay cô ra, đẩy cô về phía trước. Người con dâu này đi theo con trai bà chịu không ít cực khổ rồi, cũng đã đến lúc được hạnh phúc.
“ Con ... “.
Trái tim Chân Mạt đập nhanh liên hồi, cô không ngờ Viên Thái Bách lại chuẩn bị một lần nữa. Cô chậm rãi tiến vào bên trong, khoảng khắc Chân Mạt bước vào bên trong hình trái tim kia đột nhiên vang lên một tiếng động lớn. Năm trăm quả bóng bay trên trần nhà rơi xuống.
Chân Mạt khẽ cười, cúi xuống nhặt một quả báo bay, bên trên có hàng chữ cực kỳ cẩn thận của Viên Thái Bách: Ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, trong mắt anh em như một cô gái nhỏ bé cần được bảo vệ.
Cơ thể Chân Mạt bỗng run rẩy, cô lại cầm lên một quả bóng khác: Em không hay biết khi gặp em lần đầu tiên anh đỡ nhờ người điều tra thời gian em tốt nghiệp, sau đó lập kế hoạch chỉ cần đợi đến khi em rời khỏi cổng trường đại học, anh sẽ lập tức bắt em về.
Năm trăm quả bóng là năm trăm lời thổ lộ, bộc bạch khác nhau mà tất cả đều do Viên Thái Bách tỉ mỉ viết. Có thể nhận thấy màn cầu hôn lần này anh tốn không ít tâm tư.
Trái tim bị anh sự chân tình của anh làm cho cảm động, Chân Mạt cảm giác bản thân dường như sắp khóc. Ngay lúc này, Viên Thái Bách từ trong đám đông tiến vào vòng trái tim, quỳ xuống trước mặt cô. Hôm nay anh vận bộ vest đen, dáng vẻ cực kỳ trịnh trọng.
“ Mạt Mạt, nếu như không lấy anh, cả đời này em đừng hòng lấy ai khác. Kẻ nào dám tán tỉnh em anh liền tống kẻ đó vào tù “.
Chân Mạt bị lời nói của anh làm cho dở khóc dở cười.
“ Anh đang ép hôn sao ? “.
“ Phải, anh chính là đang ép hôn “.
“ Mạt Mạt, gả cho anh, việc nhà anh làm, tiền anh kiếm, em chỉ việc yêu anh “.
“ Thái Bách ... “.
Viên Thái Bách mở hộp nhẫn, lấy nhẫn đeo lên tay cô.
Đám đông kỳ cực phấn khởi, không ngừng hò hét.
“ Hôn đi, hôn đi ... “.
Viên Thái Bách vẫn còn ngơ ngác thì Chân Mạt đã chủ động hôn lên môi anh. Cô đưa tay ôm lấy eo anh, dường như không quan tâm nơi này có bao nhiêu người đang theo dõi.
Lý Chính Nam đứng một góc nhịn không được khẽ cười. Viên tổng thống cuối cùng cũng có một màn cầu hôn lãng mạn. Vẫn còn đang mải mê nhìn, Lý Chính Nam bất chợt bị Bối Tư Nguyệt một tay vác lên vai.
“ Lý Chính Nam, lên giường xem em xử anh thế nào “.
“ ... “.
Toàn bộ người của Lộ Chí Tiêu kẻ chết, xác đã được thu dọn sạch sẽ, kẻ sống cũng đã nhanh chóng đưa tới sở cảnh sát để tiến hành thẩm vấn.
Viên Thái Bách nhờ Lý Chính Nam đưa Chân Mạt trở về biệt thự nghỉ ngơi, một phần là không muốn cậu khó xử khi gặp Bối Tư Nguyệt, phần còn lại là anh muốn thương lượng để xem làm thế nào ném cậu lên giường của cô gái họ Bối.
Gần mười nghìn người được giải cứu thành công, chỉ là cơ sở vật chất của ngôi trường cần tu chỉnh lại một chút. Viên Thái Bách nhìn cảnh tượng trước mắt, gánh nặng trong lòng dường như đã giảm bớt một phần. Lộ Chí Tiêu bị bắt, nhưng Phong Thế Kiệt thì chưa, muốn diệt cỏ tận gốc thì phải tìm được căn cứ của địch.
[ ... ]
Một ngày mệt mỏi trôi qua, ngày mới lại đến. Mặt trời còn chưa kịp lên cao, Viên Thái Bách đã rời khỏi biệt thự cũng chẳng biết bận rộn thứ gì mà Lý Chính Nam cũng bị anh kéo theo.
Chẳng là Lý Chính Nam lỡ miệng kể từ đầu đến cuối màn cầu hôn trước cửa vệ sinh ‘hết sức lãng mạn’ cho bà Viên nghe, kết quả Viên Thái Bách bị mắng một trận té tát, bà còn yêu cầu anh phải cầu hôn lại Chân Mạt tử tế.
Bên kia Viên Thái Bách bận rộn, bên này Chân Mạt vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy bà Viên. Cô thiếu chút nữa hét lên.
“ Mẹ ... Mẹ đến đây có việc sao ? “.
Chân Mạt bộ dạng ngơ ngác, mẹ chồng đột nhiên tìm đến cửa rốt cuộc là có chuyện gì ?
“ Thay quần áo đi, lâu lắm chúng ta chưa đi mua đồ rồi “.
“ Vâng “.
[ ... ]
Chân Mạt chưa kịp ăn sáng tử tế đã bị bà Viên kéo tới trung tâm thương mại. Đối với hành động hấp tấp của bà cô cũng không kinh ngạc cho lắm vì tính cách của Viên Thái Bách như nào, bà Viên chẳng khác là mấy.
Hôm nay trung tâm thương mại dường như có chút kỳ lạ, mọi người chẳng biết vì điều gì toàn bộ đều tập trung trước đại sảnh. Chân Mạt và bà Viên vừa đến, đám người kia liền nhanh chóng tách ra hai bên, mở đường cho cô. Trước mặt Chân Mạt xuất hiện một hình trái tim lớn được bày trí bằng hoa hồng đỏ.
“ Đi đi “.
Bà Viên buông tay cô ra, đẩy cô về phía trước. Người con dâu này đi theo con trai bà chịu không ít cực khổ rồi, cũng đã đến lúc được hạnh phúc.
“ Con ... “.
Trái tim Chân Mạt đập nhanh liên hồi, cô không ngờ Viên Thái Bách lại chuẩn bị một lần nữa. Cô chậm rãi tiến vào bên trong, khoảng khắc Chân Mạt bước vào bên trong hình trái tim kia đột nhiên vang lên một tiếng động lớn. Năm trăm quả bóng bay trên trần nhà rơi xuống.
Chân Mạt khẽ cười, cúi xuống nhặt một quả báo bay, bên trên có hàng chữ cực kỳ cẩn thận của Viên Thái Bách: Ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, trong mắt anh em như một cô gái nhỏ bé cần được bảo vệ.
Cơ thể Chân Mạt bỗng run rẩy, cô lại cầm lên một quả bóng khác: Em không hay biết khi gặp em lần đầu tiên anh đỡ nhờ người điều tra thời gian em tốt nghiệp, sau đó lập kế hoạch chỉ cần đợi đến khi em rời khỏi cổng trường đại học, anh sẽ lập tức bắt em về.
Năm trăm quả bóng là năm trăm lời thổ lộ, bộc bạch khác nhau mà tất cả đều do Viên Thái Bách tỉ mỉ viết. Có thể nhận thấy màn cầu hôn lần này anh tốn không ít tâm tư.
Trái tim bị anh sự chân tình của anh làm cho cảm động, Chân Mạt cảm giác bản thân dường như sắp khóc. Ngay lúc này, Viên Thái Bách từ trong đám đông tiến vào vòng trái tim, quỳ xuống trước mặt cô. Hôm nay anh vận bộ vest đen, dáng vẻ cực kỳ trịnh trọng.
“ Mạt Mạt, nếu như không lấy anh, cả đời này em đừng hòng lấy ai khác. Kẻ nào dám tán tỉnh em anh liền tống kẻ đó vào tù “.
Chân Mạt bị lời nói của anh làm cho dở khóc dở cười.
“ Anh đang ép hôn sao ? “.
“ Phải, anh chính là đang ép hôn “.
“ Mạt Mạt, gả cho anh, việc nhà anh làm, tiền anh kiếm, em chỉ việc yêu anh “.
“ Thái Bách ... “.
Viên Thái Bách mở hộp nhẫn, lấy nhẫn đeo lên tay cô.
Đám đông kỳ cực phấn khởi, không ngừng hò hét.
“ Hôn đi, hôn đi ... “.
Viên Thái Bách vẫn còn ngơ ngác thì Chân Mạt đã chủ động hôn lên môi anh. Cô đưa tay ôm lấy eo anh, dường như không quan tâm nơi này có bao nhiêu người đang theo dõi.
Lý Chính Nam đứng một góc nhịn không được khẽ cười. Viên tổng thống cuối cùng cũng có một màn cầu hôn lãng mạn. Vẫn còn đang mải mê nhìn, Lý Chính Nam bất chợt bị Bối Tư Nguyệt một tay vác lên vai.
“ Lý Chính Nam, lên giường xem em xử anh thế nào “.
“ ... “.
Bình luận facebook