-
Chương 57
“ Tổng thống, đã tìm thấy căn cứ bí mật của tổ chức khủng bố “.
[ ... ]
Viên Thái Bách đứng trước ngôi biệt thự to lớn trước mặt, tâm trạng không hiểu sao lại có chút nặng nề. Ngôi biệt thự này có kết cấu không khác gì ngôi biệt thự mà Chân Mạt từng bị giam giữ nhưng vị trí lại hoàn toàn khác nhau, một cái nằm ở hướng bắc, một cái nằm ở hướng đông, sâu phía bên trong khu rừng.
Ban nãy khi nhận được điện thoại của Lý Chính Nam, anh phải cẩn thận xem Chân Mạt đã ngủ say chưa, nếu cô ngủ rồi mới dám rời đi, dù sao lần này cũng là tập kích Phong Thế Kiệt, ba ruột của cô.
“ Phá ! “.
Viên Thái Bách hít một hơi thật sâu, buông ra một chữ. Anh vừa là tổng thống vừa là chồng của cô, đứng trên gương vị một người chồng anh cố gắng hạ mức tổn thương xuống mức thấp nhất, đứng trên gương vị người lãnh đạo của một nước anh phải bảo vệ nhân dân.
Người của Viên Thái Bách nghe lệnh, ngay lập tức liền xông vào bên trong ngôi biệt thự, vài phút ngắn ngủi đã chế ngự được người của Phong Thế Kiệt, hơn nữa còn bắt sống được ông ta.
“ Các người ... Sao lại tìm được đến đây ? “.
Phong Thế Kiệt bị giải đến trước mặt Viên Thái Bách, lắp bắp nói. Căn cứ này có vị trí đặc biệt bởi vì đường vào đây khá lách léo, mười người cùng vào mười người đi lạc, phải là người trong tổ chức mới có thể thuận lợi tìm đến đây.
“ Lộ Chí Tiêu nói đấy. Ông nghĩ xem, một người sắp bị xử tử hình có muốn lôi ông chết chung hay không ? “.
Viên Thái Bách khẽ cười, đáy mắt trở nên lạnh lẽo. Sắp giải quyết tổ chức này, đất nước sẽ sớm bình an.
“ Bắt được tôi rồi, mày dám giết tôi sao ? Chân Mạt sẽ nói thế nào ? “.
Phong Thế Kiệt không chút sợ hãi. Chỉ cần là Chân Mạt còn sống, ông có thể chắc chắn người đàn ông trước mặt nhất định sẽ không dám làm gì ông.
Viên Thái Bách nhíu mày, lấy khẩu súng từ trong tay Lý Chính Nam, lên nòng đạn nhắm thẳng vào mi tâm của Phong Thế Kiệt.
“ Ông có chắc tôi không dám giết ông ? Đến nước này ông vẫn muốn lôi Chân Mạt xuống vũng bùn bẩn thỉu sao ? Người như ông không xứng làm ba cô ấy ! “.
“ Chỉ cần mày nổ súng, Tiểu Mạt sẽ hận mày suốt đời “.
“ Tôi tại sao phải hận anh ấy ? Thái Bách có thể giết chết một người hại nước hại dân như ông tôi phải vui mới đúng “.
Chân Mạt xuất hiện, đám người của Viên Thái Bách lập tức tách thành hai hàng, nhường đường cho cô đi. Cơ thể Viên Thái Bách thoáng chốc đã cứng đờ.
“ Phong Thế Kiệt, ông chỉ góp phần sinh ra tôi, chứ chưa nuôi dưỡng tôi một ngày nào. Năm xưa mẹ tôi lựa chọn chạy trốn đây là lựa chọn sáng suốt nhất “.
Chân Mạt đứng bên cạnh Viên Thái Bách, cô đưa tay nắm lấy tay anh. Trong người cô chảy dòng máu của Phong Thế Kiệt, đây là điều không thể tranh cãi, hôm nay cô tới đây là muốn tiễn ông một đoạn cuối cùng, cũng coi như là làm tròn chữ hiếu.
“ Tiểu Mạt, ta là ba của con, là người sinh ra con. Con không thể trơ mắt nhìn Viên Thái Bách giết ta được “.
Phong Thế Kiệt trở nên tuyệt vọng. Ông cứ nghĩ Chân Mạt sẽ niệm tình máu mủ mà xin Viên Thái Bách tha cho ông, nhưng không ngờ cô lại không có một chút cái khái niệm nào mang tai "niệm tình".
“ Nổ súng đi. Em không sao hết “.
Chân Mạt xoay người nhìn thẳng vào mắt anh. Cô đương nhiên nhận ra sự phức tạp từ đôi mắt ấy, cô cũng biết bản thân không có tư cách cầu xin sự tha thứ từ anh.
Phong Thế Kiệt nhân cơ hội hai người không để ý, ông dùng sức quật ngã hai người đàn ông đang khống chế chính mình, sau đó cướp súng từ tay họ.
Đoàng.
Âm thanh man rợn vang lên như phá tan cái tĩnh lặng của màn đêm. Chân Mạt khẽ cười.
“ Thái Bách, hôm em vội vàng đến đây không trang bị bất cứ thứ gì. Thái Bách, xin lỗi ... khiến anh thất vọng rồi “.
[ ... ]
Viên Thái Bách đứng trước ngôi biệt thự to lớn trước mặt, tâm trạng không hiểu sao lại có chút nặng nề. Ngôi biệt thự này có kết cấu không khác gì ngôi biệt thự mà Chân Mạt từng bị giam giữ nhưng vị trí lại hoàn toàn khác nhau, một cái nằm ở hướng bắc, một cái nằm ở hướng đông, sâu phía bên trong khu rừng.
Ban nãy khi nhận được điện thoại của Lý Chính Nam, anh phải cẩn thận xem Chân Mạt đã ngủ say chưa, nếu cô ngủ rồi mới dám rời đi, dù sao lần này cũng là tập kích Phong Thế Kiệt, ba ruột của cô.
“ Phá ! “.
Viên Thái Bách hít một hơi thật sâu, buông ra một chữ. Anh vừa là tổng thống vừa là chồng của cô, đứng trên gương vị một người chồng anh cố gắng hạ mức tổn thương xuống mức thấp nhất, đứng trên gương vị người lãnh đạo của một nước anh phải bảo vệ nhân dân.
Người của Viên Thái Bách nghe lệnh, ngay lập tức liền xông vào bên trong ngôi biệt thự, vài phút ngắn ngủi đã chế ngự được người của Phong Thế Kiệt, hơn nữa còn bắt sống được ông ta.
“ Các người ... Sao lại tìm được đến đây ? “.
Phong Thế Kiệt bị giải đến trước mặt Viên Thái Bách, lắp bắp nói. Căn cứ này có vị trí đặc biệt bởi vì đường vào đây khá lách léo, mười người cùng vào mười người đi lạc, phải là người trong tổ chức mới có thể thuận lợi tìm đến đây.
“ Lộ Chí Tiêu nói đấy. Ông nghĩ xem, một người sắp bị xử tử hình có muốn lôi ông chết chung hay không ? “.
Viên Thái Bách khẽ cười, đáy mắt trở nên lạnh lẽo. Sắp giải quyết tổ chức này, đất nước sẽ sớm bình an.
“ Bắt được tôi rồi, mày dám giết tôi sao ? Chân Mạt sẽ nói thế nào ? “.
Phong Thế Kiệt không chút sợ hãi. Chỉ cần là Chân Mạt còn sống, ông có thể chắc chắn người đàn ông trước mặt nhất định sẽ không dám làm gì ông.
Viên Thái Bách nhíu mày, lấy khẩu súng từ trong tay Lý Chính Nam, lên nòng đạn nhắm thẳng vào mi tâm của Phong Thế Kiệt.
“ Ông có chắc tôi không dám giết ông ? Đến nước này ông vẫn muốn lôi Chân Mạt xuống vũng bùn bẩn thỉu sao ? Người như ông không xứng làm ba cô ấy ! “.
“ Chỉ cần mày nổ súng, Tiểu Mạt sẽ hận mày suốt đời “.
“ Tôi tại sao phải hận anh ấy ? Thái Bách có thể giết chết một người hại nước hại dân như ông tôi phải vui mới đúng “.
Chân Mạt xuất hiện, đám người của Viên Thái Bách lập tức tách thành hai hàng, nhường đường cho cô đi. Cơ thể Viên Thái Bách thoáng chốc đã cứng đờ.
“ Phong Thế Kiệt, ông chỉ góp phần sinh ra tôi, chứ chưa nuôi dưỡng tôi một ngày nào. Năm xưa mẹ tôi lựa chọn chạy trốn đây là lựa chọn sáng suốt nhất “.
Chân Mạt đứng bên cạnh Viên Thái Bách, cô đưa tay nắm lấy tay anh. Trong người cô chảy dòng máu của Phong Thế Kiệt, đây là điều không thể tranh cãi, hôm nay cô tới đây là muốn tiễn ông một đoạn cuối cùng, cũng coi như là làm tròn chữ hiếu.
“ Tiểu Mạt, ta là ba của con, là người sinh ra con. Con không thể trơ mắt nhìn Viên Thái Bách giết ta được “.
Phong Thế Kiệt trở nên tuyệt vọng. Ông cứ nghĩ Chân Mạt sẽ niệm tình máu mủ mà xin Viên Thái Bách tha cho ông, nhưng không ngờ cô lại không có một chút cái khái niệm nào mang tai "niệm tình".
“ Nổ súng đi. Em không sao hết “.
Chân Mạt xoay người nhìn thẳng vào mắt anh. Cô đương nhiên nhận ra sự phức tạp từ đôi mắt ấy, cô cũng biết bản thân không có tư cách cầu xin sự tha thứ từ anh.
Phong Thế Kiệt nhân cơ hội hai người không để ý, ông dùng sức quật ngã hai người đàn ông đang khống chế chính mình, sau đó cướp súng từ tay họ.
Đoàng.
Âm thanh man rợn vang lên như phá tan cái tĩnh lặng của màn đêm. Chân Mạt khẽ cười.
“ Thái Bách, hôm em vội vàng đến đây không trang bị bất cứ thứ gì. Thái Bách, xin lỗi ... khiến anh thất vọng rồi “.
Bình luận facebook