Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 216
Editor: May
Tình Không cực kỳ vô ngữ, “Được rồi, khiêm tốn một chút cho tớ.”
Bên kia sắc mặt Âu Nhược Hi liền khó coi, các cô đều là danh viện có tiếng ở thủ phủ Bắc Thần Quốc, không nghĩ tới hôm nay bị một con nhóc không danh tiếng, chưa bao giờ lộ mặt ở xã hội thượng lưu đánh mặt đến vang lên bạch bạch.
Minh Mị quả thực có thể dùng từ mặt xám như tro tàn để hình dung, không nghĩ tới Sở Ngự Bắc lại sẽ đưa thẻ phụ của mình cho cô ta.
Anh liền thích cô ta như vậy sao?
“Minh Mị, người ta cầm thẻ của vị hôn phu cô diễu võ dương oai, khẩu khí này cô nhịn được sao?”
“Nhược Hi……”
Mặt Minh Mị đã không thể chỉ dùng khó coi để hình dung, Âu Nhược Hi còn châm ngòi thổi gió.
“Minh Mị, trước nay tôi cũng không biết cô là người yếu đuối như thế, cô còn nhường nhịn như vậy, vị hôn phu sẽ bị tiểu tam đoạt đi. Cô có thể nhẫn, nhưng tôi lại nhịn không nổi!”
Âu Nhược Hi nói xong, nổi giận đùng đùng mà đi đến trước mặt Tình Không.
Diệp Nam Sanh tiến lên một bước, bảo hộ Tình Không ở sau người, “Cô muốn làm gì? Lớn lên giống nhau, còn hung như thế, coi chừng không ai thèm lấy!”
Tâm Tình Không ấm áp, Diệp Nam Sanh đối với cô, là thật sự quá tốt.
Âu Nhược Hi thích Mặc Trần, đối với tin tức có một cô gái nhỏ mặt dày mày dạn theo đuổi anh cô ta đã sớm nghe thấy, còn nghe nói hai người là đính hôn từ trong bụng mẹ.
Cô ta đã sớm nhìn Diệp Nam Sanh không vừa mắt, “Cô câm miệng cho tôi, con nhóc không biết xấu hổ, không có giáo dưỡng, có tư cách gì nói tôi.”
Tình Không kéo Diệp Nam Sanh đến một bên, thẳng tắp mà đón nhận ánh mắt của Âu Nhược Hi, “Đây là cái cô gọi là giáo dưỡng? Tôi cũng không thấy tốt hơn đâu, cô lại có tư cách gì nói đến ai khác!”
“Nam Sanh dám yêu dám hận, nỗ lực theo đuổi người mình thích, có gì sai? Ngoại trừ Mặc Trần, ai có tư cách nói cô ấy nửa câu không phải? Cô ư? Cô thì có thân phận gì? Người ngưỡng mộ? Kẻ ghen ghét? Mặc kệ là ở trong mắt chúng tôi, hay là trong mắt Mặc Trần, cô cái gì cũng không phải!”
Tình Không cực kỳ vô ngữ, “Được rồi, khiêm tốn một chút cho tớ.”
Bên kia sắc mặt Âu Nhược Hi liền khó coi, các cô đều là danh viện có tiếng ở thủ phủ Bắc Thần Quốc, không nghĩ tới hôm nay bị một con nhóc không danh tiếng, chưa bao giờ lộ mặt ở xã hội thượng lưu đánh mặt đến vang lên bạch bạch.
Minh Mị quả thực có thể dùng từ mặt xám như tro tàn để hình dung, không nghĩ tới Sở Ngự Bắc lại sẽ đưa thẻ phụ của mình cho cô ta.
Anh liền thích cô ta như vậy sao?
“Minh Mị, người ta cầm thẻ của vị hôn phu cô diễu võ dương oai, khẩu khí này cô nhịn được sao?”
“Nhược Hi……”
Mặt Minh Mị đã không thể chỉ dùng khó coi để hình dung, Âu Nhược Hi còn châm ngòi thổi gió.
“Minh Mị, trước nay tôi cũng không biết cô là người yếu đuối như thế, cô còn nhường nhịn như vậy, vị hôn phu sẽ bị tiểu tam đoạt đi. Cô có thể nhẫn, nhưng tôi lại nhịn không nổi!”
Âu Nhược Hi nói xong, nổi giận đùng đùng mà đi đến trước mặt Tình Không.
Diệp Nam Sanh tiến lên một bước, bảo hộ Tình Không ở sau người, “Cô muốn làm gì? Lớn lên giống nhau, còn hung như thế, coi chừng không ai thèm lấy!”
Tâm Tình Không ấm áp, Diệp Nam Sanh đối với cô, là thật sự quá tốt.
Âu Nhược Hi thích Mặc Trần, đối với tin tức có một cô gái nhỏ mặt dày mày dạn theo đuổi anh cô ta đã sớm nghe thấy, còn nghe nói hai người là đính hôn từ trong bụng mẹ.
Cô ta đã sớm nhìn Diệp Nam Sanh không vừa mắt, “Cô câm miệng cho tôi, con nhóc không biết xấu hổ, không có giáo dưỡng, có tư cách gì nói tôi.”
Tình Không kéo Diệp Nam Sanh đến một bên, thẳng tắp mà đón nhận ánh mắt của Âu Nhược Hi, “Đây là cái cô gọi là giáo dưỡng? Tôi cũng không thấy tốt hơn đâu, cô lại có tư cách gì nói đến ai khác!”
“Nam Sanh dám yêu dám hận, nỗ lực theo đuổi người mình thích, có gì sai? Ngoại trừ Mặc Trần, ai có tư cách nói cô ấy nửa câu không phải? Cô ư? Cô thì có thân phận gì? Người ngưỡng mộ? Kẻ ghen ghét? Mặc kệ là ở trong mắt chúng tôi, hay là trong mắt Mặc Trần, cô cái gì cũng không phải!”
Bình luận facebook