Mây Trắng Của Trời Xanh
___________________
Người dịch: Hường Chipkey
___________________
Người dịch: Hường Chipkey
“Nghe nói cậu muốn chống cự tôi”: Nam thần lạnh lùng x Học sinh cá biệt
1. Yêu thầm nhiều năm như vậy, cuối cùng tôi vẫn “xuống tay” với cậu ấy rồi.
Buổi tối họp lớp đó, tôi giả vờ say, lột quần áo cậu ấy, “xử” cậu ấy.
Làm được một nửa thì hối hận.
Sau đó tôi mặc lại đồ cho cậu ấy y lúc ban đầu. Tiếc là quần áo xé có chút nhàu nhĩ, dây thắt lưng mở ra rồi không thắt lại được…
Trầm tư 3s bên cạnh cậu ấy, tôi cầu mong sau khi cậu ấy tỉnh lại sẽ quên mất hành vi lưu manh này của tôi.
Tôi bỏ chạy, lên xe lửa chạy về nhà ngay trong đêm.
2. Sáng sớm, mẹ tôi nhìn thấy tôi mắt đen như gấu trúc đứng lù lù ở cửa nhà, bà bị dọa sợ một trận, “Tối qua con thức khuya cả đêm à?”
Con… con bị dọa sợ đến giật mình.
Thật ra tôi muốn nói so với thức khuya còn nghiêm trọng hơn…
“Mau đi ngủ đi, đừng có đứng như trời trồng ở đây, khi nào đến giờ cơm mẹ gọi!” Mẹ tôi đúng kiểu người khẩu xà tâm phật, dù nói ác mồm tí thôi chứ kiểu gì cũng phải gọi tôi ăn cơm.
Tôi về phòng mà đầu óc cứ mơ mơ hồ hồ, một giấc này hết cả ngày trời, đợi đến khi tôi đói mà tỉnh dậy cũng là buổi chiều rồi.
Tôi mở mắt, nhìn thấy trên đầu giường có một hộp cơm kèm một tờ giấy nhớ, “Tỉnh dậy thì ăn cơm, mẹ đi đánh mạt chược, đừng có làm phiền mẹ.”
Tôi… tôi thật sự hoài nghi không biết mình có phải con ruột của mẹ không nữa.
Để chống đỡ thân thể thì tôi cũng ăn vài miếng, thực sự thì không có tí khẩu vị nào cả.
Huyệt thái dương đau kinh khủng, tôi sờ sờ người, cả người nóng ran.
Toi rồi!
Tôi tìm nhiệt kế, quả nhiên, tôi phát sốt rồi.
Tôi ngơ ngơ nghĩ vài giây, sau đó lấy điện thoại lên mạng tra, hình như không có kiểu tình trạng như tôi.
Trên mạng có một câu trả lời, nói là nếu bị kinh sợ quá mức, lao lực quá mức, cũng có khả năng khiến hệ miễn dịch bị giảm, dẫn đến sốt…
Tôi ngẫm nghĩ kỹ càng, đúng là hành vi đáng chết này khiến mình khóc không được, cười cũng không xong. Tôi tự đi lấy đá trong tủ lạnh để chườm, bắt đầu mở nhóm lớp ra để đọc tin tức.
Vừa mở ra, thì có một tin nhắn đến.
“Nguyễn Nguyễn, tối qua mày với anh tao… thành rồi chứ?”
Tôi sợ đến mức lông tơ dựng đứng hết lên.
Tống Vãn – loa phát thanh này lại nhắn tin vào nhóm lớp.
“Tống Vãn! Mày mau thu hồi tin nhắn vừa rồi lại!”
“Ha, tao không biết, hình như không thu hồi được nữa rồi.”
Tôi…
“Thỏi son Dior tao mới mua, cho mày.”
“Thật sự không thu hồi được nữa mà.”
“Album có chữ ký của Dịch Dương Thiên Tỷ.”
“Thu hồi rồi nè.”
Tôi…
Nó thu hồi tin nhắn rồi, nhưng tôi vẫn không yên tâm, ngồi nhìn group chat nửa tiếng đồng hồ, xác định không có gì bất thường mới buông điện thoại xuống.
Nằm trên giường, tôi nhớ lại chuyện hoang đường tối qua, càng nghĩ càng hối hận.
Tống Vãn là bạn cùng bàn, cũng là bạn thân hồi cấp 3 của tôi.
Nó ngày nào cũng ship tôi và anh trai nó đến thần hồn điên đảo, chuyện tôi yêu thầm Tống Dã cũng là nhờ phúc của nó mà cả trường đều biết.
Anh trai nó, Tống Dã, là anh trai sinh đôi, cũng là lớp trưởng lớp cấp 3 của tôi. Bởi vì chân dài, đẹp trai, thành tích học tập lại tốt, thế nên hồi cấp 3 đúng chuẩn nhân vật phong vân, thư tình nhận đến mỏi tay.
Tống Vãn thì toàn trộm đống thư tình từ chỗ anh trai, sau đó tôi và nó cùng nhau xé hết.
“Bọn mình làm thế này, anh mày sẽ không tức giận chứ?” Trong lòng tôi có chút lo lắng.
“Không đâu, anh ấy chỉ cảm thấy bọn mình thay anh ấy giải quyết mớ phiền phức lớn này thôi.” Tống Vãn thề thốt với tôi.
Kết quả là cảnh tôi xé thư tình bị người khác chụp lại, đăng lên mạng, trong chốc lát rúng động toàn trường, tiêu đề là “Nữ sinh nào đó yêu thầm hotboy trường học, yêu nhưng không được đáp lại nên đã điên cuồng xé hết thư tình của hotboy.”
Tôi……
Tống Vãn còn bảo tôi nên cảm ơn nó, vì như thế khiến anh trai nó cuối cùng cũng chú ý đến tôi.
Từ đấy mỗi lần Tống Dã nhìn thấy tôi trong bán kính 10m đều trực tiếp quay mặt đi.
Kể cả là trong lớp, dù cho chỗ tôi và cậu ấy chỉ cách nhau một dãy, cậu ấy cũng đi vòng hết nửa lớp học, tránh mặt tôi, mới về đến chỗ ngồi.
Có lẽ trong lòng cậu ấy, tôi chính là một tên biến thái.
Thế nên tôi thích cậu ấy mấy năm liền, trước giờ đều chưa từng đứng gần cậu ấy, sau khi tốt nghiệp cũng không liên lạc gì.
Nếu như không phải lần họp lớp này, tôi cũng uống ít rượu, Tống Vãn thì lại là đứa không sợ chết đẩy anh nó cho tôi, thì tôi cũng không thể nào làm ra chuyện như này được.
Say rượu làm càn!
Nghĩ đến đây, tôi tắt điện thoại đi ngủ.
Mơ mơ hồ hồ ngủ không biết đến lúc nào, một cuộc điện thoại của Tống Vãn làm tôi thức giấc.
“Gì đấy?” Tôi có chút không kiên nhẫn.
“Mở cửa”
Tôi????
“Mở cửa nhanh lên!” Nó lại nhấn mạnh thêm lần nữa.
Lúc này tôi mới thực sự tỉnh, lật đật chạy đi mở cửa cho nó.
“Mày thành cái dạng gì thế này? Thế mà còn dám nói không xảy ra gì với anh tao à?” Tống Vãn cả mặt nghi hoặc nhìn tôi.
Tôi dù có chút chột dạ nhưng vẫn mạnh mồm nói, “Tối qua tao về nhà mà, cách nhau 10 vạn 8 nghìn dặm thì có thể làm gì chứ?”
“Cũng đúng, mày đưa anh tao về khách sạn cũng chỉ có vài phút, tao tin là anh tao không “yếu” đến thế.”
Tôi……
Mạnh mẽ girl có chút cạn lời.
3. “Sao mày lại về đây, không phải là muốn đi du lịch à?” Tôi nhanh trí chuyển chủ đề.
“Đừng nhắc nữa, anh tao bị cảm, phát sốt, chuẩn bị đi thì quyết định quay về.”
“Phát sốt?” Tôi không nhịn được, âm thanh phát ra có vẻ hơi cao.
Nói xong tôi nhanh chóng bịt miệng lại, kết quả vẫn không thoát khỏi ánh mắt của Tống Vãn, “Mày kích động cái đ gì thế? Sao tự dưng mặt đỏ thế?”
“Đi ngủ đè vào gối mặt mày không đỏ à? Bỏ ngay cái tay ra!” Tôi nhanh chóng hất cái tay định sờ vào mặt tôi ra, chỉ sợ nó phát hiện ra tôi cũng đang sốt.
“Mày đánh tao làm gì!” Tống Vãn không vui lắm, thu tay lại.
“Anh mày ốm yếu thế rồi, mày không về chăm đi, còn chạy sang đây làm gì!” Tôi cũng quát nó.
Quát nhau là cách mà tôi với nó nói chuyện với nhau.
“Ừ nhỉ, anh ấy ốm thế mà vẫn bắt tao đem dây chuyền trả cho mày, anh ấy đúng là ăn no rửng mỡ!”
Nó nói xong thì lấy dây chuyền trong túi cho tôi, đập cửa đi về.
Tôi nghẹn.
Lúc này mới phát hiện cổ mình đang ho sặc sụa.
Không biết dây chuyền làm rơi lúc nào, cũng may nó không phát hiện ra điểm bất thường này.
Tiễn nó về xong, tôi càng nghĩ càng thấy không đúng lắm, sao Tống Dã lại biết sợi dây chuyền này của tôi.
Dây chuyền này tôi đeo lần đầu tiên, vì là họp lớp nên tôi mới ăn mặc ra dáng một chút, mới mua đó.
Tống Dã cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, hoặc là cậu ấy nhìn tôi ăn cơm cả buổi tối, hoặc là lúc đó vốn dĩ cậu ấy không say…
Không say?
Tôi sợ đến nỗi nhảy xuống giường.
Vậy… Cậu ấy nhìn tôi vụng về cửi cúc áo, mở thắt lưng, còn nghe thấy mấy lời không đàng hoàng?
“Ca ca, anh thật đẹp trai, em hôn chút thôi, anh sẽ không tức giận đâu nhỉ?”
“Em chỉ sờ chút tôi, anh sẽ không để ý đâu ha?”
“Anh nóng quá, em giúp anh cởi quần áo là đang làm chuyện tốt mà?”
“Oa, thế mà anh lại có múi nữa, môn toán em không tốt, đếm từng cái từng cái một được không?”
……
Thế nên, mấy lời trêu đùa ấy cậu ấy đều nghe thấy hết rồi?
Bây giờ giết tôi luôn còn kịp không?
4. Tôi ở nhà suy nghĩ hết ba ngày.
Tôi quyết định… quên hết những hành vi đó của bản thân!
Thế nhưng Tống Vãn gọi điện bảo tôi qua đó ăn cơm.
“Không đúng lúc lắm, tao đang giảm cân.” Tôi uyển chuyển từ chối nó, thật ra là sợ gặp anh trai nó.
“Mày dở à, sinh nhật tao mà!” Nó lại mắng tôi
“Sinh nhật mày là ngày mẹ mày chịu khổ, sao mày có thể ăn mừng được hả?” Tôi vẫn cố vớt vát.
“Anh tao không có nhà, anh ấy đi đến chỗ thầy hướng dẫn rồi.”
“Ồ? Thế à? Muốn quà gì, à đúng rồi, tao thích món đầu thỏ, chân gà rút xương, thịt ba chỉ mẹ mày làm, có thể phím mẹ mày được không?”
“Được! Nhanh vác cái mặt mày qua đây.”
“Tuân mệnh!”
Tôi nhanh chóng lao vào nhà tắm, gội đầu 10’, nhanh chóng sấy tóc, sau đó lại trang điểm xinh đẹp một chút, tùy tiện mua cho nó một món quà rồi đến nhà nó.
Vừa mở cửa ra, nhìn thấy một phòng đầy người, tôi ngu luôn.
“Bạn mày cũng nhiều thật đấy…” Tôi nghi hoặc nhìn bên trong một lượt, “tao không quen hết”.
Chiếc thuyền tình bạn này nói lật liền lật.
Con giời Tống Vãn này, thế mà lại lén lút kết bạn sau lưng tôi, làm tôi còn tưởng là nó cũng cô đơn một mình như tôi.
“Mày quen mới lạ ấy” Nó kéo tôi vào nhà, khóa cửa? Khóa cửa?
“Đều là bạn đại học của anh tao.”
Tôi????
“Là sao?” Không phải nó bảo anh trai nó không ở nhà à?
“Anh tao đến chỗ thầy hướng dẫn, sau đấy vừa mới về nhà, còn dẫn vài người bạn về.” Tống Vãn trưng ra khuôn mặt vô tội…
Tôi…
Kết bạn cẩu thả quá!
Đưa quà cho nó xong thì muốn trốn.
“Nguyễn Nguyễn qua đây đi, nhanh lên vào ngồi đi, Vãn Vãn đứa nhóc này sao đứng chặn ở cửa làm gì đấy?”Là mẹ nó.
“Cô ạ, thật ra… hôm nay nhà cháu có khách, có lẽ cháu…” tôi lại bắt đầu nói phét.
“Thế à? Lúc nãy cô đi chợ gặp mẹ cháu, bảo mẹ cháu qua đây ăn cơm, nhưng mẹ cháu bảo hôm nay hẹn bạn bè đánh mạt chược, nên không qua được.”
Tôi……
OMG, mẹ tôi cũng không phải đèn cạn dầu.
“À, chắc cháu nhớ nhầm, cháu giúp cô rửa rau nhé.” Tôi nhanh chóng trốn vào trong bếp.
Kết quả Tống Vãn cũng theo đuôi vào.
“Mày sợ anh tao à?” Tống Vãn vừa nhặt rau vừa chất vấn tôi.
“Nói thừa vl, thế mày không sợ à?” Tôi không tốt tính gì quay ra diss nó.
Tống Dã từ nhỏ đến lớn đều là học bá, vừa lạnh lùng vừa khó gần, tôi với Tống Vãn đúng chuẩn học sinh cá biệt, mỗi kỳ nghỉ hè trước khi vào học đều nhếch nhác đi trộm vở bài tập của cậu ấy để chép bài.
Lúc mới đầu cậu ấy còn mắng bọn tôi, sau này, thì đột nhiên nhắm một mắt mở một mắt.
Ôm đùi người khác thì phải quỳ mà ôm, thế nên tôi với Tống Vãn vẫn luôn sợ cậu ấy.
“Phải không? Tao thấy mày sợ hơn tao nhiều!” Nó nhìn tôi, dọa tôi nhanh chóng nhắm mắt lại.
“Bình thường thôi, cậu ấy có hung dữ đến đâu cũng là anh trai mày.” tôi quanh co cuối cùng cũng thoát được ải này.
Bình luận facebook