10. Về đến nhà, tôi cảm thấy câu vừa nãy mẹ tôi nói giống như có ma lực vậy.
Rõ ràng tôi biết Tống Dã cũng không thích tôi.
Thế nhưng tôi lại bị mẹ tôi tẩy não thành công rằng cậu ấy yêu tôi chết đi sống lại.
Một tuần sau, Tống Vãn gọi điện thoại cho tôi.
“Nguyễn Nguyễn, quà của tao đâu?” Nó khí thế mạnh mẽ chất vấn tôi.
Tôi không nhanh không chậm nghe điện thoại, “Gì… gọi chị dâu.”
“Chị dâu? Mày mơ ngủ à?” Nó ngay tức khắc phá vỡ ảo tưởng của tôi, “Mày còn không đến nhà tao, thì sẽ thành chị dâu số 007 đấy”
!!!
“Nói cho rõ ràng xem nào.” Thế mà tôi lại nghe ra được mùi nguy cơ đâu đây.
“Hôm nay có một đàn chị của anh tao đến tìm anh ấy, còn muốn ở nhà tao ăn cơm, tao thấy bà ấy không đơn thuần là đến ăn cơm đâu.”
“Thế ý mày là giống làm gì?”
“Giống như muốn ngủ với anh tao.”
“Bảo mẹ mày chuẩn bị thêm bát đũa, tao tới liền.”
Đột nhiên lực chiến đấu của tôi tăng vọt.
Người Tô Nguyễn tôi nhìn trúng, làm sao có thể giữa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim được?
Tôi cứ thế đi xe đạp điện đến, lòng tràn đầy kích động lao đến dưới nhà nó, nhìn thấy một con xe Audi màu trắng, tự dưng nhụt chí.
Vị trí dừng xe này, là nhà Tống Dã, đỗ ở chỗ này chắc là xe của chị khóa trên kia rồi.
Tôi do dự đem con xe hường phấn của mình không dễ dàng gì dựng ở một góc bên cạnh chiếc Audi.
Đáng thương…
“Sao giờ mới đến?” Vừa mở cửa, Tống Vãn đã hỏi tôi.
“Đừng nhắc nữa, xe điện có nhanh cũng không so được với 4 bánh.” Tôi thở dài thương tâm đi vào nhà.
“Mày cứ thương tâm đi, tao vừa nghe trộm hai người họ nói chuyện. Hình như là cục diện lần này rất nghiêm trọng.”
“Nghiêm trọng thế nào?”
“Anh tao nói muốn cho chị kia tiền.” Nó dừng một lúc, “Chắc không phải là anh tao chơi đùa tình cảm của người ta, rồi người ta đến tận nhà tính sổ nhỉ.”
“Á… bình thường anh mày muốn bao nhiêu tiền?” Điều đầu tiên tôi nghĩ đến lại là tôi ngủ với anh nó, có phải là cũng cần một khoản phí bù đắp không nhỉ.
“Mày coi anh tao là cái gì?”
“Tao…”
Còn có thể là cái gì…
Tống Dã nhìn thấy tôi, nhất thời có chút kinh ngạc.
Cậu ấy và chị gái kia một trước một sau đi từ thang máy ra, tầm mắt vẫn luôn đặt trên người tôi.
“Sao cậu lại đến đây?” Cậu ấy có chút căng thẳng?
Quả nhiên là có tật giật mình.
“Tớ đến tìm Tống Vãn, cũng không phải đến tìm cậu, không thể đến à?” Ngữ khí tôi không tốt đẹp gì, tôi không có cách nào duy trì bình tĩnh được.
Đặc biệt là, chị khóa trên kia nhìn rất dịu dàng hiền thục, khiến tôi không ghét nổi, phiền ghê.
“……” Cậu ấy không nói gì, nhìn tôi mấy giây, trầm giọng nói, “Ai chọc cậu rồi?”
Biết rõ còn hỏi!
“Đến tháng.” Tôi nhả ra hai chữ, cậu ấy nghẹn cứng cổ họng.
“Tống Dã, đây cũng là em gái em à?” Chị gái đi qua cười cười chào hỏi với tôi.
Tống Dã mặt có chút đen, không hứng thú đáp, “Xem như thế đi.”
Cái gì gọi là xem như thế?
Trước kia chép bài tập cậu ấy, cậu ấy chưa bao giờ thừa nhận tôi là em gái cậu ấy, sao bây giờ bạn gái đến rồi, lại vạch rõ quan hệ thế?
“Chị à, em lớn hơn cậu ta.” Tôi cười hihi nói nhăng nói cuội.
Thật ra trên CMND, vì để tôi đi học, bà đã để ngày sinh lên vài tháng, vốn dĩ là tôi bé hơn, thế nhưng về mặt lý thuyết thì tôi lớn hơn cậu ấy.
“Mày không cần mặt mũi à.” Chưa kịp đợi Tống Dã lên tiếng, Tống Vãn đã vô tình đạp luôn lời nói dối của tôi.
Không khí đột nhiên trở lên an tĩnh.
Tôi không biết tâm trạng đến từ đâu, hoặc là nhìn thấy đàn chị và cậu ấy thể hiện quá mức thân mật, trong lòng chua xót, tóm lại là không dễ chịu gì.
“Ai lớn ai nhỏ không quan trọng, con gái nhìn nhỏ nhắn tốt hơn cả.” Đàn chị giải vây bầu không khí.
“Tớ đi vứt rác.” Tôi quay người cầm túi rác dưới chân, mở cửa ra ngoài.
Tôi thấy bản thân có chút nực cười, rõ ràng cậu ấy chẳng nói gì, cũng chẳng cho tôi danh phận gì, thế mà tôi cứ ghen trong âm thầm.
Tôi nghĩ lại quen biết Tống Dã nhiều năm như vậy, hình như đều là tôi chạy theo cậu ấy, cậu ấy thỉnh thoảng mới trả lời, thậm chí không trả lời tôi còn nghĩ có phải là cậu ấy cũng có đôi chút thích tôi.
Bản thân một mình cứ thế thích cậu ấy mấy năm trời.
Ghen ngầm ghen hiện gì cũng cả một rổ, thế nhưng lại chẳng có gan đi tỏ tình, cứ ở chỗ này bo bo giữ mình.
Đến ngay cả tối hôm đó, đã làm đến bước đó rồi, tôi vẫn sợ sau khi cậu ấy tỉnh dậy sẽ từ chối tôi, nên bỏ chạy.
Nghĩ đến những cái này, trong lòng tôi có chút hoảng loạn, dứt khoát dựa cả người vào tường hít thở sâu.
“Vứt rác mà lại đứng ở cầu thang?” Trên đỉnh đầu đột nhiên có âm thanh xuất hiện.
Tống Dã?!
Cả người tôi ngay lập tức trở về trạng thái cà lơ phất phơ.
Cũng không phải là tôi buộc phải như thế, chỉ là cảm thấy, dáng vẻ tôi không quá nghiêm túc, bị từ chối có lẽ cũng không quá khó để chấp nhận.
“Giảm cân không được à?” Tôi không để ý đến cậu ấy, nhặt túi rác rồi đi tiếp xuống dưới.
Chạy được một nửa thì tay bị cậu ấy nắm chặt.
Tay cậu ấy rất to, rất mát, người như cậu ấy, cả người toát ra sự mát mẻ.
“Đừng chạy…đợi chút… đau bụng.” Cậu ấy nói câu này rất nhẹ, thế nhưng từng từ từng chữ lại rơi hết vào tim tôi.
“Tớ không sao, cậu không cần lo, cậu lôi kéo tớ thế này, đàn chị sẽ không vui đâu?” Tôi vẫn duy trì sự ác mồm trước nay của mình.
“……” Cậu ấy không nói gì, cứ nhìn tôi chằm chằm.
Tôi bị cậu ấy nhìn đến nỗi nổi cả da gà.
11. Đột nhiên tôi nhớ đến câu thoại quảng cáo, lại nhìn, lại nhìn sẽ ăn luôn cậu.
Một anh chàng đẹp trai cao lớn như cậu cứ nhìn tôi như thế này, mê hoặc tôi.
Mỗi tế bào trong người tôi đều đang hân hoan nhảy múa.
Thế là tôi không báo trước nói ra một câu lưu manh, “Tống Dã, hay là chúng ta thử một lần đi?”
Nói xong, đợi đến khi chính mình kịp phản ứng lại, tôi thật sự muốn bóp chết mình luôn.
Cậu ấy đờ ra, trên mặt không có biểu cảm gì, vừa lạnh lùng vừa hung dữ, không tức giận cũng khiến người khác sợ hãi.
Tâm tôi chết được một nửa rồi.
“Không được.” Cậu ấy cúi thấp đầu, không ngẩng mặt, thậm chí trực tiếp buông tay tôi ra.
Đây là đáp án cậu ấy đã suy nghĩ rất lâu sao?
“Được, tớ biết rồi.” Tâm trạng tôi rơi luôn xuống vực.
“Cậu… không phải không tiện sao?” Cậu ấy quả thật có chút khó khăn trả lời câu hỏi này của tôi.
“Vậy nếu tiện thì có thể sao?” Tên nhóc này, tôi thật sự bội phục sự mặt dày này của chính mình rồi.
“Nguyễn Nguyễn, cậu là con gái!” Cậu ấy sa sầm mặt nhắc nhở tôi.
“……” Tôi không nghe nổi câu nào nữa.
Trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ: cậu ấy từ chối tôi rồi.
Thế giới sụp đổ rồi.
“Tớ đi vứt rác.” Thực sự là không thể đứng đây thêm giây phút nào nữa, tôi nhanh chóng quay người chạy xuống lầu, lần này cậu ấy không chạy theo nữa.
Vứt rác xong, tôi đi xe điện chạy một mạch về nhà.
Về đến nhà, trực tiếp cuộn tròn trong chăn, khóc đến thiên hoang địa lão.
Tống Dã thật đáng ghét!
Tống Dã là kẻ xấu nhất trên thế giới này!
Không muốn yêu đương với tôi thì bỏ đi, dù sao tôi cũng không thèm.
Tức quá mà…
12. Sau đó tôi nói với Tống Vãn là tôi về nhà rồi, nó liền chửi tôi nhát gan.
Tôi nhát gan chỗ nào chứ, chỉ là gặp phải quá nhiều thứ… nên muốn nghỉ ngơi.
Tôi nghĩ là tôi yêu thầm Tống Dã nên mắc một loại bệnh: chứng lo âu.
Sau đó Tống Dã có gửi tin nhắn Wechat cho tôi, hỏi tôi sao lại về rồi, tôi không care cậu ấy.
Cậu ấy không gửi tin nhắn nữa, trong lòng tôi lại bắt đầu gào thét.
Tôi đúng là đứa hèn mà.
Mẹ tôi nhìn tôi suốt ngày ở nhà, cứ nói tôi thất tình rồi.
“Thất tình rồi à… nhanh thế?”
“……” Tôi lười giải thích.
“Mẹ con hôm đó mới đi xem khách sạn.”
“Bà Lưu, mẹ đến khách sạn làm gì?”
“Khách sạn để tổ chức hôn lễ vào ngày đẹp, khá là khó chọn…”
Tôi……
“Mẹ, mẹ suy nghĩ cũng xa quá đấy, tân lang không có, thế mẹ tìm cho con một người không phải là được rồi sao.”
Nếu như mẹ tôi nghe ra lời này của tôi có kèm phẫn nộ với tức giận không muốn nói, bà cũng không đến mức hai hôm sau trực tiếp nói cho tôi thời gian, địa điểm, tìm cho tôi đối tượng xem mắt.
“Mẹ, con mới năm ba đại học…” Mẹ tôi gấp gáp đến độ tôi tưởng mình ba mấy tuổi rồi.
“Mẹ thấy mày suốt ngày ở nhà, lười nấu cơm cho mày rồi.”
Tôi……
Tôi thật sự hoài nghi tôi không phải con ruột của bà ấy.
Lúc Tống Vãn gọi điện cho tôi, tôi đang trên đường đến chỗ xem mắt.
“Anh tao với bà chị khóa trên kia đi nhận giải gì ấy, mời mọi người ăn cơm, mày xác định không đi?”
“Không đi.”
Tôi vô cùng cứng miệng, trong lòng vẫn hoang mang một trận.
Đặc biệt là lướt đến trang cá nhân của Tống Vãn, còn thấy bức hình Tống Dã và chị gái kia nhận giải, tôi nghĩ sớm muộn gì tôi cũng bùng nổ mất.
Cẩu nam nhân, từ chối tôi, lạnh nhạt tôi, là vì chị gái kia giỏi có phải không?
Bà đây không thèm nữa!
Khí thế mạnh mẽ đi đến trước mặt đối tượng xem mắt, phát hiện đối tượng xem mắt hóa ra lại là bạn Tống Dã, là anh chàng chơi đấu địa chủ cùng đợt trước – Cố Vũ.
“Người anh em… mẹ cậu dùng cái gì uy hiếp cậu đến?”
“Tiền tiêu vặt một tháng.”
“Trùng hợp thế, tớ 3 tháng.”
Thế là hai chúng tôi thống nhất chiến tuyến dị thường lại hòa hợp này, xem mắt là giả, chơi đấu địa chủ là thật, vui vẻ ăn một bữa tối.
Ăn cơm đến gần cuối buổi rồi, có người gọi điện gọi Cố Vũ đi uống rượu.
“Đi cùng không?” Cậu ấy hỏi.
“Tớ đi làm gì?” Nhớ lại lần trước uống say làm ra chuyện kia với Tống Dã, tôi bây giờ rất biết tiết chế.
“Dù sao cậu cũng quen.”
“Ai?”
Tôi có một dự cảm không lành.
Quả nhiên, cậu ấy đưa tay chỉ về cái bàn ở chỗ cửa sổ phía xa xa.
Kia không phải bọn Tống Dã thì còn là ai được…
Mấu chốt là, tôi vừa nhìn qua thì thấy Tống Dã ngồi im đó nhìn tôi chằm chằm.
Đại ca, tôi nợ cậu tiền sao?
Ánh mắt đó của cậu ấy là sao?
Đợi tôi gật đầu lần nữa, cậu ấy vẫn nhìn tôi!
Tôi sợ gì cậu ấy chứ, tôi cũng không làm chuyện khuất tất gì…
“Đi!” Tôi cầm theo ly rượu, hướng về chỗ Tống Dã.
“Muốn đi?” Cố Vũ có chút kinh ngạc.
“Bạn cậu mà, đương nhiên phải đi chứ.” Tôi chuẩn bị đi qua đó.
Một đám người nhìn thấy tôi có chút nhiệt tình.
Nhiệt tình hò hét.
“Cố Vũ, gọi mày đi ăn cơm thì mày bảo có việc, mày chẳng có tí nghĩa khí bạn bè gì cả.”
“Thật đấy, yêu đương thì nói sớm đi, dấu diếm gì chứ, có phải không quen biết đâu.”
“Hôm đó đấu địa chủ hai người chơi nhiệt tình như thế, không ngờ nha, tên tiểu tử này sớm đã có âm mưu rồi.”
……
Tôi thấy mọi người càng ngày càng hưng phấn, còn mặt ai đó thì càng ngày càng đen.
“Nguyễn Nguyễn, mau ngồi xuống đây.” Tống Vãn kéo tôi ngồi xuống cạnh nó, thế nhưng tôi không lập tức ngồi xuống.
Mà tự rót cho mình một cốc bia, lại rót cho Cố Vũ một cốc, hai người chúng tôi đi đến trước mặt Tống Dã.
“Chúc mừng cậu nhé, lại đạt giải rồi.”
Bình luận facebook