8. Tôi cứ nghĩ rằng tâm trạng tôi sẽ tồi tệ suốt một ngày.
Sau đó mới nhận ra tôi có hiểu lầm gì với chính mình rồi.
Đi ra khỏi nhà bếp thì thấy một nhóm người đang chơi đấu địa chủ, chưa đến 5’ tôi đã nhập bọn thành anh em trên bến dưới thuyền với bọn họ rồi.
Bọn tôi chơi đến nỗi định quyết chiến đến sáng.
Tống Dã, con người này ấy à, như tảng băng trôi, bạn bè cậu ấy đều nhiệt tình như lửa thế này.
Lúc đấu địa chủ đang đến hồi cao trào, Tống Dã cuối cùng cũng không nhịn được từ bên cạnh bàn cơ vây đi qua chỗ chúng tôi, “Cậu không về nhà à?”
Cả đám người nhìn tôi, không khí ngượng ngập dị thường.
Có thể không ngượng sao?
Cậu ấy đây là đang đuổi tôi.
Tức vl.
“Cũng muộn rồi ha, ngày mai cậu qua đây đi? Bọn mình chơi tiếp.”
“Đúng đấy, add Wechat đi, ngày mai liên lạc.”
“Cần bọn tôi đưa cậu về không?”
……
Tôi thật lòng cảm ơn những người anh em này, khiến tôi không còn cảm thấy ngượng ngùng nữa.
“Nguyễn Nguyễn tối nay có thể ngủ với em, anh để cậu ấy chơi thêm lát nữa đi.” Tống Vãn cũng đến giải vây.
“Được không?” Tôi mừng thầm trong lòng.
Ngủ hay không không quan trọng, chủ yếu là muốn chơi bài, cái này chắc di truyền của mẹ tôi.
“Em lớn thế rồi còn muốn ngủ cùng người khác trên cái giường cho trẻ con đấy à?” Tống Dã cực kỳ bình tĩnh trào phúng em gái cậu ấy một trận.
“Mấy thằng bọn mày cũng không cùng đường, đưa về kiểu gì, bọn mày cũng nhanh về nhà đi.”
Tên chết dẫm này, cậu ấy thật sự vì muốn đuổi tôi về mà không tiếc thủ đoạn.
Tôi nhìn cậu ấy, cậu ấy cũng nhìn tôi.
Giằng co mãi không thôi.
“Bỏ đi, tôi lái xe đưa cậu về.” Cậu ấy nhìn đồng hồ, “nhanh lên.”
Tôi nhìn dáng vẻ không tình nguyện của cậu ấy, thế là bực mình, nếu không phải vì muốn tiết kiệm tiền gọi xe, thì tôi khẳng định không ngồi xe cậu ấy đâu.
“Biết rồi.” Tôi xách quần áo lên rồi đi.
9. Cả đoạn đường chúng tôi không nói gì với nhau, ai cũng có tâm tư riêng.
Cuối cùng cũng đến dưới nhà tôi rồi, thế mà cậu ấy lại dừng xe xuống cùng tôi?
Tôi đi về phía trước, hai tay cậu ấy đút túi quần đi bên cạnh tôi.
“Nghe Tống Vãn bảo mấy hôm trước cậu bị ốm?” Cậu ấy mở lời trước.
Tôi……
Quả nhiên là Tống Vãn vẫn nhìn ra tôi phát sốt.
“Ừm, có chút không thoải mái.” Tôi nhỏ tiếng đáp.
Không biết vì sao, ở một mình với cậu ấy làm tôi thấy rất xấu hổ, chân tay không biết nên đặt đâu nữa.
Cậu ấy nhướn mày nhìn tôi một cái, thở dài, “đã nói với cậu tôi bị cảm mạo rồi, cậu không nghe ai nói sao?”
“Lúc nào thế?” Tôi thấy lời này của cậu ấy có chút kỳ quái.
“Cậu nói xem là lúc nào?” Đột nhiên cậu ấy dừng lại, hỏi tôi.
“Không…biết.” Vừa nói xong, trong đầu tôi xẹt qua khung cảnh: lúc tôi gấp gáp cúi người xuống hôn cậu ấy…
Hơ… mất mặt quá.
Tôi nhìn ánh mắt cậu ấy chất vấn tôi, tôi biết chuyện kia, không trốn được rồi, đau đầu.
“Cậu rất giận à?” Tôi thử thăm dò thái độ cậu ấy.
“Ừm.” Cậu ấy trả lời vô cùng dứt khoát.
“Tớ… tớ uống say, tớ không biết gì cả.” Tôi vẫn giảo biện, “chỉ hôn có một tí, cậu không cần đến mức đấy chứ nhỉ.”
Cậu ấy không nói gì, chỉ có ánh mắt thâm trầm nhìn tôi. “Chỉ hôn…một tí?”
Đúng vào lúc này, đột nhiên có một người khác xuất hiện, là cái loa nổi tiếng của khu tôi, cô ấy rất thân với mẹ tôi.
Nửa đêm thế này, Tống Dã cũng đứng đây, tôi đoán được sáng sớm mai kiểu gì cả khu cũng biết chuyện thôi.
Tình huống cấp bách, tôi đưa tay kéo quần áo Tống Dã để che mặt mình lại.
Thế mà cậu ấy lại rất phối hợp, nghiêng người che chắn tôi, sau đó ót tôi chạm vào phía tường được tay cậu ấy đỡ lấy.
Xong rồi, khoảng cách bây giờ giữa hai bọn tôi so với đêm hôm đấy cũng không khác gì.
Đợi cô hàng xóm đi rồi, cậu ấy cúi đầu nhìn tôi, yết hầu di chuyển lên xuống, “Cậu lại muốn làm gì với tôi?”
Lại?
Trong lòng tôi lộp bộp một tiếng.
Tôi có thể nói, chúng ta tiếp tục làm chuyện tối hôm đó được không?
Dĩ nhiên là không rồi.
Đêm đen, gió lớn, tôi cũng không thể nhân lúc cậu ấy tỉnh táo mà làm ra loại chuyện cầm thú kia.
“Đều là người trưởng thành rồi, tớ hôn cậu có tí, nếu như cậu cảm thấy bị lỗ thì cậu hôn lại đi, sau đấy chúng ta hòa nhau.” Tôi thật phục sự mặt dày vô sỉ của chính mình.
Có điều rất hiệu quả, cậu ấy đơ ra rồi, môi mấp máy mấy lần cũng không nói ra được một chữ.
Người chính nhân quân tử như cậu ấy, sẽ không thể làm ra hành động lưu manh được.
Tôi âm thầm đắc ý.
“Nguyễn Nguyễn!” Không biết mẹ tôi từ chỗ nào lại xuất hiện ở đây.
Tôi bị dọa sợ đến mức buông Tống Dã ra.
Tống Dã cũng quay mặt sang hướng khác, có chút xấu hổ.
“Mẹ sao mẹ đi kiểu gì mà không phát ra tiếng thế.”
“Không phải đi đường, mẹ quan sát mày rất lâu rồi, vẫn không dám chắc là mày.”
Rất lâu?
Mẹ nó, tôi chết đây.
“Đây không phải Tống Dã sao? Hóa ra là hai đứa con à, sao không mời người ta lên nhà ngồi, lại đứng đây nói chuyện với nhau làm gì.” Mẹ tôi nói rồi đi đẩy cửa, ý bảo hai chúng tôi đi theo.
“Cô ạ, bây giờ cũng muộn rồi, cháu đưa cậu ấy về nhà, cháu về trước đây ạ.”
“Cũng muộn rồi, có điều, nhà cô có phòng trống, nếu cháu không để ý thì có thể…”
“Mẹ!” Tôi kịp thời ngắt lời mẹ, tôi ngại thay bà ấy luôn quá.
Tôi quay người đẩy Tống Dã, “Cảm ơn cậu đưa tớ về nhà, cậu mau về nhà đi.”
Tôi mà không để cậu ấy về, tôi nghĩ là mẹ tôi có thể ship couple hai chúng tôi đến nỗi, cháu bà học mẫu giáo ở đâu bà cũng nghĩ xong rồi.
“Cô ạ, lần sau cháu lại đến thăm cô.” Tống Dã cái người này… không chê chuyện lớn đúng không?
“Được!”
Tiễn Tống Dã về xong, mẹ tôi đột nhiên sáp lại gần bên tai tôi, “Được đấy con nhóc này, thật sự hôn thằng bé rồi à?”
Tôi???
“Hiểu lầm.” Tôi vứt lại một câu, nhanh chóng chạy vào thang máy, kết thúc cuộc trò chuyện.
“Mẹ thấy không giống.” Mẹ tôi chạy đến, chắc như đinh đóng cột, “thằng nhóc kia vừa nhìn là biết thích mày rồi, mắt nó mù rồi hay sao? Không hiểu nổi…”
Tôi……
Mẹ tôi đúng là có bản lĩnh, câu trước thì đưa tôi lên trời, câu sau đã khiến tôi xuống địa ngục.
Bình luận facebook