Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 153 ĐỪNG HẮT NƯỚC BẨN VÀO NGƯỜI KHÁC
CHƯƠNG 153: ĐỪNG HẮT NƯỚC BẨN VÀO NGƯỜI KHÁC
Dương Thanh Ngân liếc nhanh Trần Gia Huy, sau khi xác định anh không hề để ý mới thở phào một hơi, cắn môi, rủ mắt xuống, cười khổ, sau đó nhìn Dương Thảo Nguyên nói: “Chị cả, chúng ta vào thôi, bố đang đợi chị đấy.”
“Chị không nhìn nổi nữa, thật sự không thể nhìn nổi nữa, sao trên đời này lại có người phụ nữ vô sỉ đến thế.”
Dương Thảo Nguyên nói một hơi, ngón tay run run chỉ vào Ngô Huệ: “Trời ạ! Mọi người mau đến mà xem, xem cái mặt mo không biết xấu hổ này đi, đã đi quyến rũ chồng của dì mình mà vẫn còn lý lẽ hùng hồn như thế! Đúng là mẹ nào con nấy!”
Trần Gia Huy đè tay Dương Thảo Nguyên xuống: “Mẹ, đừng nói nữa, con đưa mẹ vào.”
“Vào làm gì? Cô ta đã phách lối tìm đến cửa rồi, lẽ nào mẹ còn phải ngậm miệng không nói để cô ta khi dễ?”
Ngô Huệ ngước mắt nhìn Dương Thảo Nguyên, đôi mi thanh tú nhíu lại, vừa nãy cô giữ im lặng không có nghĩa là cô không có giới hạn.
“Khuất phu nhân, tôi nào có bản lĩnh bắt nạt bà? Tôi khuyên bà nói thì cũng phải tích chút đức đi, ít kiếm chuyện thôi, có lúc trước khi nói người khác, thì bản thân nên soi lại gương đi, xem có phải thật sự người thẳng mà bóng lại nghiêng không.”
“Cô…cô…” Dương Thảo Nguyên chỉ cảm thấy máu giận trong lồng ngực lại trào lên, lửa giận đùng đùng: “Cô nói bậy cái gì thế?”
“Chị, Huệ cũng không phải là cố ý, chỉ là tính cách nó bướng bỉnh, chị đừng so đo với nó nữa.” Dương Thanh Ngân vội vàng vỗ lưng bà nói.
Ai ngờ Dương Thảo Nguyên lại càng tức hơn, chỉ vào Ngô Huệ chửi: “Mày là cái loại chó cái không có lương tâm! Vũ Hân nhà tao đã đắc tội với mày chỗ nào hả? Mày sống không tốt lại còn đi phá vỡ gia đình nhà người ta, uổng công nó luôn miệng nói tốt cho mày!”
“Chị, đừng nói nữa.” Dương Thanh Ngân khẽ giọng ngăn lại: “Chúng ta mau vào thôi.”
Ngô Huệ cười giễu cợt, nếu như thật sự tốt như vậy thì cô hi vọng Dương Thanh Ngân mãi mãi đừng bao giờ nói những lời tốt đẹp này giúp cô.
Rõ ràng biết lúc này Dương Thảo Nguyên đang lửa giận bừng bừng thế mà lại còn cố tình nói những lời đổ thêm dầu vào lửa, lẽ nào thật sự là vô tình ư?
Ngô Huệ nhìn Trần Gia Huy, ánh mắt trầm lặng như nước: “Trần Gia Huy, rốt cuộc là ai phá vỡ gia đình ai, trong lòng anh biết rõ nhất, dù cho anh có hiếu thuận với bố mẹ mình thì cũng không nên tạt nước bẩn lên người khác, nếu như anh còn là một thằng đàn ông.”
Trần Gia Huy nhìn về phía Ngô Huệ, ánh mắt lạnh đi, nhất thời không nói được lời nào chống đỡ.
“Để ta xem ai biết ăn khéo nói thế, dám chạy đến nhà họ Dương chúng ta gây chuyện, đúng là không có giáo dục.”
Một giọng đàn ông châm biếm vang lên, ngay sau đó, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi bước ra từ biệt thự.
Ngô Huệ biết ông ta, đây là Lưu Sinh - con của Dương Bảo Long.
Lưu Sinh tự cho mình là thanh cao, là tiêu chuẩn của con nhà giàu, lúc đầu Trần Gia Huy muốn lấy Ngô Huệ ông ta là người đầu tiên đứng ra phản đối, trong mắt ông ta, loại đàn bà như Ngô Huệ bước vào cửa nhà họ Dương là bôi nhọ nhà ông ta, chớ nói chi là làm cháu dâu nhà họ Dương.
Biết được Trần Gia Huy với Ngô Huệ đã li hôn, không biết trong lòng Lưu Sinh đã vui mừng đến mức nào.
Bây giờ lại thấy Ngô Huệ xuất hiện trước cửa nhà họ Dương, Lưu Sinh liền giống như ăn ngậm phải ruồi vậy, ông ta nhíu mày, không hề che giấu sự chán ghét trong đáy mắt.
“Kì kèo với loại đàn bà này làm gì? Không sợ người ta cười chê cho à, còn không mau vào nhà!”
Dương Thảo Nguyên hừ lạnh một tiếng: “Em ba nói phải, loại người này chả có gì đáng để so đo cả.”
“Cũng không biết mắt mũi cái gã Bùi Quốc Huy kiểu gì mà lại xem cái loại giày rách này là ngọc quý.” Dì Thúy nhìn Ngô Huệ với ánh mắt chê bai.
Hai bàn tay Ngô Huệ nắm chặt, móng tay cắm vào thịt đau nhói, nhưng mu bàn tay của cô lại được bao phủ bởi một luồng hơi ấm áp.
Ngô Huệ quay đầu lại bắt gặp con ngươi đen nhánh của Bùi Đăng Khôi.
Bùi Đăng Khôi nắm chặt tay Ngô Huệ, hét về phía Lưu Sinh đang chuẩn bị đi vào: “Xin lỗi chị dâu của tôi ngay.”
Lưu Sinh đánh mắt nhìn qua Bùi Đăng Khôi một lượt, cười lạnh: “Nhà cậu không dạy cậu phải ăn nói với người lớn như thế nào à?”
Ngô Huệ kéo Bùi Đăng Khôi ra sau lưng mình, đối diện với vẻ mặt châm biếm của Lưu Sinh: “Theo lý mà nói, hôm nay dù có xảy ra tranh cãi cũng là chuyện giữa tôi và Trần Gia Huy, ông là bề trên vậy mà lại đối xử không buông không tha với một đứa bề dướI như tôi, gia giáo nhà họ Dương chẳng qua cũng chỉ có vậy mà thôi.”
Lưu Sinh bị Ngô Huệ phản bác lại, sắc mặt khó coi như gan lợn, càng cảm thấy cô chướng mắt.
“Chị cả, con dâu của chị giỏi lắm.” Lưu Sinh hừ lạnh một tiếng rồi quay người vào nhà.
Bùi Đăng Khôi lại chạy ra từ sau lưng Ngô Huệ, xông về phía Lưu Sinh tóm lấy cánh tay ông ta hét: “Mau xin lỗi chị dâu tôi.”
“Thằng nhóc con không biết lớn bé!” Lưu Sinh mất kiên nhẫn hất tay Bùi Đăng Khôi ra.
“A!” Đột nhiên Bùi Đăng Khôi hét lên một tiếng đau đớn.
Ngô Huệ nhìn thấy Bùi Đăng Khôi ngã ngồi xuống đất, hai tay ôm lấy chân, sắc mặt trắng bệch không còn một tia máu.
“Đăng Khôi!” Ngô Huệ vội vàng lao đến, muốn đỡ nó dậy nhưng nó lại kêu càng đau đớn hơn.
Bùi Đăng Khôi dựa vào vai Ngô Huệ, chóp mũi vì đau mà lấm tấm mồ hôi, trong tiếng khóc nức nở còn mang theo ấm ức: “Chị dâu, em đau.”
Mọi người trong biệt thự nghe thấy tiếng kêu thất thanh bên ngoài cửa đều chạy ra xem, Dương Bảo Long nhìn thấyBùi Đăng Khôi đang ngồi dưới đất kêu khóc thì mặt biến sắc, quay phắt đầu mắng người con trai thứ ba hành sự bồng bột: “Mày đã làm gì rồi!”
Lưu Sinh cũng kinh ngạc nhìn tay mình, lại nhìn Bùi Đăng Khôi đang ngồi lê dưới đất không đứng dậy: “Con chỉ đẩy nhẹ nó một cái thôi…”
“Mày còn ngây ra đấy làm gì, còn không mau đến xem xem nó thế nào rồi!”
Dương Bảo Long giận dữ cầm cây gậy đánh vào lưng Lưu Sinh.
Lưu Sinh ăn một gây nhưng cũng không dám hé răng kêu, quỳ xuống bên cạnh Bùi Đăng Khôi, đưa tay muốn động vào chân thằng bé: “Để tôi xem nào.”
Bùi Đăng Khôi nước mắt nước mũi tèm lem nhất định không để ông ta đến gần: “Không cần các người giả nhân giả nghĩa, tôi phải nói với ông ngoại tôi.”
Ngô Huệ lạnh lùng hất tay Lưu Sinh ra: “Mời ông tránh ra cho.”
Mấy nhà xung quanh đều bật đèn trong sân lên, đẩy cửa ra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cả nhà họ Dương ngây người đứng lúng túng trước cửa nhìn Bùi Đăng Khôi ngồi dưới đất khóc lóc không ngừng, sắc mặt vừa phức tạp vừa xấu hổ.
“Chị dâu…chị dâu…” Bùi Đăng Khôi kéo áo Ngô Huệ: “Chị mau gọi ông ngoại em đến đây, gọi ông ngoại em đến đây.”
Dương Bảo Long nghe Bùi Đăng Khôi gào muốn gọi Bùi Nhật Minh đến, biết đã to chuyện, cũng không còn giữ mặt mũi gì nữa, bước lên phía trước, cúi thấp người, khẽ giọng nói với Bùi Đăng Khôi: “Cháu bé, chỉ là hiểu nhầm mà thôi, ông sẽ đưa cháu đến bệnh viện ngay, được chưa?”
“Không được, không được!” Bùi Đăng Khôi lăn lộn trên đất: “Đau chết tôi rồi, chị dâu, mau về nhà gọi người đến.”
Có lẽ người khác không nhìn thấy, nhưng vừa nãy Dương Thanh Ngân đứng ngay bên cạnh Lưu Sinh đã chứng kiến tất cả, Lưu Sinh không hề dùng sức, chỉ đẩy nhẹ Bùi Đăng Khôi ra một cái, nó không đến nỗi ngã ngồi xuống đất, chớ nói chi là ngã gãy chân.
Lúc này nhìn thấy Bùi Đăng Khôi diễn như thật, Dương Thanh Ngân giận đến mức cắn chặt răng, bước đến bên cạnh Dương Bảo Long: “Bố, anh ba không hề dùng sức, không ngã đến mức nghiêm trọng như vậy…”
“Mày ngậm mồm lại cho tao.” Dương Bảo Long mất kiên nhẫn nhìn Dương Thanh Ngân: “Mày lại muốn dày vò ai nữa đây!"
Dương Thanh Ngân không ngờ bản thân có lòng tốt nhắc nhở lại bị Dương Bảo Long giáo huấn, tức giận đến mức hai môi mím chặt, không dám hé răng nửa lời nữa.
Ngô Huệ ôm Bùi Đăng Khôi, vuốt ve khuôn mặt trắng bệch của nó: “Đăng Khôi, chị cõng em về nhà.”
Một bóng đen quỳ xuống bên cạnh cô, Ngô Huệ khẽ ngẩng đầu, thì đã nhìn thấy góc mặt rõ ràng của Trần Gia Huy dưới ánh đèn nửa sáng nửa tối, anh ta cúi đầu nhìn đùi phải của Bùi Đăng Khôi, cánh tay thon dài giơ ra định chạm vào.
Ngô Huệ đưa tay hất tay anh ta ra, có lẽ là do trong lòng vẫn còn lửa giận, cô dùng lực không hề nhẹ, đẩy mạnh người Trần Gia Huy, Trần Gia Huy không kịp đề phòng, cả người dị đẩy lùi về phía sau vài bước, hai tay kịp thời chống về phía sau mới không bị ngã.
“Không cần các người làm bộ hảo tâm, tránh xa thằng bé ra cho tôi.
Ngô Huệ lạnh lùng cất tiếng, trong ánh mắt nhìn anh ta đều là sự lạnh lẽo và chán ghét trước nay chưa từng có.
Trần Gia Huy nhìn ánh mắt xa cách và oán hận của Ngô Huệ, nhất thời ngây người ra không nhúc nhích.
“Đúng là đã có lòng tốt mà còn không biết điều!” Dương Thảo Nguyên không nhìn nổi nữa: “Gia Huy, quay về đây cho chị.”
Trần Gia Huy dường như không hề nghe thấy mệnh lệnh của Dương Thảo Nguyên, dứt khoát bế Bùi Đăng Khôi từ trong tay Ngô Huệ lên: “Em đưa thằng bé đến bệnh viện.”
“Anh lại tốt bụng đến vậy à?” Ngô Huệ nhếch khóe môi lên tỏ vẻ giễu cợt, đánh vào tay anh ta, bởi vì dùng sức nên mu bàn tay anh ta đỏ lên một mảng: “Nếu như anh thật sự muốn tốt cho tôi vậy thì xin hãy quản tốt người nhà anh đi, đừng đến làm phiền tôi nữa.”
Một người phụ nữ tướng mạo đôn hậu không nhìn nổi nữa, bước lên nhẹ nhàng đỡ lấy Bùi Đăng Khôi rồi nói với Ngô Huệ: “Chị dâu thằng bé, người bệnh không thể di chuyển tùy ý được, cô mau về nhà gọi người đến đây, thằng bé để tôi giúp cô trông coi.”
Ngô Huệ cảm kích gật đầu, dịu giọng dặn dò Bùi Đăng Khôi vài câu, sau đó đứng dậy định về nhà họ Bùi, nhưng kịp nhấc chân, cánh tay đã bị một lực mạnh ngăn lại, Ngô Huệ quay đầu nhìn thấy Trần Gia Huy giữ lấy cô không buông.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Trên trán Ngô Huệ lấm tấm mồ hôi, dùng sức đẩy mạnh tay anh ta ra, nhưng tay Trần Gia Huy vẫn không hề nhúc nhích, chỉ nhìn cô chằm chằm: “Vừa nãy chỉ là hiểu nhầm, cậu ba anh không cố ý đẩy thằng bé.”
Ngô Huệ cười lạnh: “Cố ý với không cố ý có gì khác nhau à? Ra ngoài nói các người không phải là người một nhà không ai tin!”
Trần Gia Huy vẫn nhìn chăm chăm Ngô Huệ, không đáp lời, lực dưới cánh tay cũng lỏng đi nhiều.
“Gia Huy, con còn phí lời với nó làm gì!” Dương Thảo Nguyên tức giận nói: “Nó muốn gọi người đến cứ để nó gọi, để mẹ xem xem, lẽ nào cô ta có thể gọi cả cái khu này ra mặt vì cô ta?”
“Mày bớt lời đi cho tao!” Dương Bảo Long nghiêm nghị quát Dương Thảo Nguyên, giậm mấy gậy xuống đất.
Dương Thảo Nguyên không cam lòng ngập ngừng nói: “Bố, con đâu có nói sai…”
Dương Bảo Long nhìn Trần Gia Huy: “Trong chuyện này chúng ta cũng có chỗ sai, cũng không thể cứ trì hoãn mãi như vậy được, để cô ta về nhà họ Bùi đi.”
Lời vừa dứt, Ngô Huệ đã giãy ra khỏi tay anh ta, chạy đi.
Trần Gia Huy đuổi theo vào bước theo bản năng, cánh tay lại bị Dương Thanh Ngân kéo lại: “Gia Huy.”
Kim Ngâm đang đứng trước cửa nhà mình miệng nhai kẹo cao su như không có chuyện xảy ra, cả người chả ra cái dáng vẻ gì.
Anh nắm trong tay lá bài poker, trước mặt anh là một chàng trai trẻ tuổi mặt quân phục đang ngồi, một đám người vây xunh quanh, tất cả đều là con nhà quan hoặc là hoàng thân quốc thích, bộ dạng chả ra đâu vào đâu, vừa đánh bài vừa ầm ĩ.
Dương Thanh Ngân liếc nhanh Trần Gia Huy, sau khi xác định anh không hề để ý mới thở phào một hơi, cắn môi, rủ mắt xuống, cười khổ, sau đó nhìn Dương Thảo Nguyên nói: “Chị cả, chúng ta vào thôi, bố đang đợi chị đấy.”
“Chị không nhìn nổi nữa, thật sự không thể nhìn nổi nữa, sao trên đời này lại có người phụ nữ vô sỉ đến thế.”
Dương Thảo Nguyên nói một hơi, ngón tay run run chỉ vào Ngô Huệ: “Trời ạ! Mọi người mau đến mà xem, xem cái mặt mo không biết xấu hổ này đi, đã đi quyến rũ chồng của dì mình mà vẫn còn lý lẽ hùng hồn như thế! Đúng là mẹ nào con nấy!”
Trần Gia Huy đè tay Dương Thảo Nguyên xuống: “Mẹ, đừng nói nữa, con đưa mẹ vào.”
“Vào làm gì? Cô ta đã phách lối tìm đến cửa rồi, lẽ nào mẹ còn phải ngậm miệng không nói để cô ta khi dễ?”
Ngô Huệ ngước mắt nhìn Dương Thảo Nguyên, đôi mi thanh tú nhíu lại, vừa nãy cô giữ im lặng không có nghĩa là cô không có giới hạn.
“Khuất phu nhân, tôi nào có bản lĩnh bắt nạt bà? Tôi khuyên bà nói thì cũng phải tích chút đức đi, ít kiếm chuyện thôi, có lúc trước khi nói người khác, thì bản thân nên soi lại gương đi, xem có phải thật sự người thẳng mà bóng lại nghiêng không.”
“Cô…cô…” Dương Thảo Nguyên chỉ cảm thấy máu giận trong lồng ngực lại trào lên, lửa giận đùng đùng: “Cô nói bậy cái gì thế?”
“Chị, Huệ cũng không phải là cố ý, chỉ là tính cách nó bướng bỉnh, chị đừng so đo với nó nữa.” Dương Thanh Ngân vội vàng vỗ lưng bà nói.
Ai ngờ Dương Thảo Nguyên lại càng tức hơn, chỉ vào Ngô Huệ chửi: “Mày là cái loại chó cái không có lương tâm! Vũ Hân nhà tao đã đắc tội với mày chỗ nào hả? Mày sống không tốt lại còn đi phá vỡ gia đình nhà người ta, uổng công nó luôn miệng nói tốt cho mày!”
“Chị, đừng nói nữa.” Dương Thanh Ngân khẽ giọng ngăn lại: “Chúng ta mau vào thôi.”
Ngô Huệ cười giễu cợt, nếu như thật sự tốt như vậy thì cô hi vọng Dương Thanh Ngân mãi mãi đừng bao giờ nói những lời tốt đẹp này giúp cô.
Rõ ràng biết lúc này Dương Thảo Nguyên đang lửa giận bừng bừng thế mà lại còn cố tình nói những lời đổ thêm dầu vào lửa, lẽ nào thật sự là vô tình ư?
Ngô Huệ nhìn Trần Gia Huy, ánh mắt trầm lặng như nước: “Trần Gia Huy, rốt cuộc là ai phá vỡ gia đình ai, trong lòng anh biết rõ nhất, dù cho anh có hiếu thuận với bố mẹ mình thì cũng không nên tạt nước bẩn lên người khác, nếu như anh còn là một thằng đàn ông.”
Trần Gia Huy nhìn về phía Ngô Huệ, ánh mắt lạnh đi, nhất thời không nói được lời nào chống đỡ.
“Để ta xem ai biết ăn khéo nói thế, dám chạy đến nhà họ Dương chúng ta gây chuyện, đúng là không có giáo dục.”
Một giọng đàn ông châm biếm vang lên, ngay sau đó, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi bước ra từ biệt thự.
Ngô Huệ biết ông ta, đây là Lưu Sinh - con của Dương Bảo Long.
Lưu Sinh tự cho mình là thanh cao, là tiêu chuẩn của con nhà giàu, lúc đầu Trần Gia Huy muốn lấy Ngô Huệ ông ta là người đầu tiên đứng ra phản đối, trong mắt ông ta, loại đàn bà như Ngô Huệ bước vào cửa nhà họ Dương là bôi nhọ nhà ông ta, chớ nói chi là làm cháu dâu nhà họ Dương.
Biết được Trần Gia Huy với Ngô Huệ đã li hôn, không biết trong lòng Lưu Sinh đã vui mừng đến mức nào.
Bây giờ lại thấy Ngô Huệ xuất hiện trước cửa nhà họ Dương, Lưu Sinh liền giống như ăn ngậm phải ruồi vậy, ông ta nhíu mày, không hề che giấu sự chán ghét trong đáy mắt.
“Kì kèo với loại đàn bà này làm gì? Không sợ người ta cười chê cho à, còn không mau vào nhà!”
Dương Thảo Nguyên hừ lạnh một tiếng: “Em ba nói phải, loại người này chả có gì đáng để so đo cả.”
“Cũng không biết mắt mũi cái gã Bùi Quốc Huy kiểu gì mà lại xem cái loại giày rách này là ngọc quý.” Dì Thúy nhìn Ngô Huệ với ánh mắt chê bai.
Hai bàn tay Ngô Huệ nắm chặt, móng tay cắm vào thịt đau nhói, nhưng mu bàn tay của cô lại được bao phủ bởi một luồng hơi ấm áp.
Ngô Huệ quay đầu lại bắt gặp con ngươi đen nhánh của Bùi Đăng Khôi.
Bùi Đăng Khôi nắm chặt tay Ngô Huệ, hét về phía Lưu Sinh đang chuẩn bị đi vào: “Xin lỗi chị dâu của tôi ngay.”
Lưu Sinh đánh mắt nhìn qua Bùi Đăng Khôi một lượt, cười lạnh: “Nhà cậu không dạy cậu phải ăn nói với người lớn như thế nào à?”
Ngô Huệ kéo Bùi Đăng Khôi ra sau lưng mình, đối diện với vẻ mặt châm biếm của Lưu Sinh: “Theo lý mà nói, hôm nay dù có xảy ra tranh cãi cũng là chuyện giữa tôi và Trần Gia Huy, ông là bề trên vậy mà lại đối xử không buông không tha với một đứa bề dướI như tôi, gia giáo nhà họ Dương chẳng qua cũng chỉ có vậy mà thôi.”
Lưu Sinh bị Ngô Huệ phản bác lại, sắc mặt khó coi như gan lợn, càng cảm thấy cô chướng mắt.
“Chị cả, con dâu của chị giỏi lắm.” Lưu Sinh hừ lạnh một tiếng rồi quay người vào nhà.
Bùi Đăng Khôi lại chạy ra từ sau lưng Ngô Huệ, xông về phía Lưu Sinh tóm lấy cánh tay ông ta hét: “Mau xin lỗi chị dâu tôi.”
“Thằng nhóc con không biết lớn bé!” Lưu Sinh mất kiên nhẫn hất tay Bùi Đăng Khôi ra.
“A!” Đột nhiên Bùi Đăng Khôi hét lên một tiếng đau đớn.
Ngô Huệ nhìn thấy Bùi Đăng Khôi ngã ngồi xuống đất, hai tay ôm lấy chân, sắc mặt trắng bệch không còn một tia máu.
“Đăng Khôi!” Ngô Huệ vội vàng lao đến, muốn đỡ nó dậy nhưng nó lại kêu càng đau đớn hơn.
Bùi Đăng Khôi dựa vào vai Ngô Huệ, chóp mũi vì đau mà lấm tấm mồ hôi, trong tiếng khóc nức nở còn mang theo ấm ức: “Chị dâu, em đau.”
Mọi người trong biệt thự nghe thấy tiếng kêu thất thanh bên ngoài cửa đều chạy ra xem, Dương Bảo Long nhìn thấyBùi Đăng Khôi đang ngồi dưới đất kêu khóc thì mặt biến sắc, quay phắt đầu mắng người con trai thứ ba hành sự bồng bột: “Mày đã làm gì rồi!”
Lưu Sinh cũng kinh ngạc nhìn tay mình, lại nhìn Bùi Đăng Khôi đang ngồi lê dưới đất không đứng dậy: “Con chỉ đẩy nhẹ nó một cái thôi…”
“Mày còn ngây ra đấy làm gì, còn không mau đến xem xem nó thế nào rồi!”
Dương Bảo Long giận dữ cầm cây gậy đánh vào lưng Lưu Sinh.
Lưu Sinh ăn một gây nhưng cũng không dám hé răng kêu, quỳ xuống bên cạnh Bùi Đăng Khôi, đưa tay muốn động vào chân thằng bé: “Để tôi xem nào.”
Bùi Đăng Khôi nước mắt nước mũi tèm lem nhất định không để ông ta đến gần: “Không cần các người giả nhân giả nghĩa, tôi phải nói với ông ngoại tôi.”
Ngô Huệ lạnh lùng hất tay Lưu Sinh ra: “Mời ông tránh ra cho.”
Mấy nhà xung quanh đều bật đèn trong sân lên, đẩy cửa ra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cả nhà họ Dương ngây người đứng lúng túng trước cửa nhìn Bùi Đăng Khôi ngồi dưới đất khóc lóc không ngừng, sắc mặt vừa phức tạp vừa xấu hổ.
“Chị dâu…chị dâu…” Bùi Đăng Khôi kéo áo Ngô Huệ: “Chị mau gọi ông ngoại em đến đây, gọi ông ngoại em đến đây.”
Dương Bảo Long nghe Bùi Đăng Khôi gào muốn gọi Bùi Nhật Minh đến, biết đã to chuyện, cũng không còn giữ mặt mũi gì nữa, bước lên phía trước, cúi thấp người, khẽ giọng nói với Bùi Đăng Khôi: “Cháu bé, chỉ là hiểu nhầm mà thôi, ông sẽ đưa cháu đến bệnh viện ngay, được chưa?”
“Không được, không được!” Bùi Đăng Khôi lăn lộn trên đất: “Đau chết tôi rồi, chị dâu, mau về nhà gọi người đến.”
Có lẽ người khác không nhìn thấy, nhưng vừa nãy Dương Thanh Ngân đứng ngay bên cạnh Lưu Sinh đã chứng kiến tất cả, Lưu Sinh không hề dùng sức, chỉ đẩy nhẹ Bùi Đăng Khôi ra một cái, nó không đến nỗi ngã ngồi xuống đất, chớ nói chi là ngã gãy chân.
Lúc này nhìn thấy Bùi Đăng Khôi diễn như thật, Dương Thanh Ngân giận đến mức cắn chặt răng, bước đến bên cạnh Dương Bảo Long: “Bố, anh ba không hề dùng sức, không ngã đến mức nghiêm trọng như vậy…”
“Mày ngậm mồm lại cho tao.” Dương Bảo Long mất kiên nhẫn nhìn Dương Thanh Ngân: “Mày lại muốn dày vò ai nữa đây!"
Dương Thanh Ngân không ngờ bản thân có lòng tốt nhắc nhở lại bị Dương Bảo Long giáo huấn, tức giận đến mức hai môi mím chặt, không dám hé răng nửa lời nữa.
Ngô Huệ ôm Bùi Đăng Khôi, vuốt ve khuôn mặt trắng bệch của nó: “Đăng Khôi, chị cõng em về nhà.”
Một bóng đen quỳ xuống bên cạnh cô, Ngô Huệ khẽ ngẩng đầu, thì đã nhìn thấy góc mặt rõ ràng của Trần Gia Huy dưới ánh đèn nửa sáng nửa tối, anh ta cúi đầu nhìn đùi phải của Bùi Đăng Khôi, cánh tay thon dài giơ ra định chạm vào.
Ngô Huệ đưa tay hất tay anh ta ra, có lẽ là do trong lòng vẫn còn lửa giận, cô dùng lực không hề nhẹ, đẩy mạnh người Trần Gia Huy, Trần Gia Huy không kịp đề phòng, cả người dị đẩy lùi về phía sau vài bước, hai tay kịp thời chống về phía sau mới không bị ngã.
“Không cần các người làm bộ hảo tâm, tránh xa thằng bé ra cho tôi.
Ngô Huệ lạnh lùng cất tiếng, trong ánh mắt nhìn anh ta đều là sự lạnh lẽo và chán ghét trước nay chưa từng có.
Trần Gia Huy nhìn ánh mắt xa cách và oán hận của Ngô Huệ, nhất thời ngây người ra không nhúc nhích.
“Đúng là đã có lòng tốt mà còn không biết điều!” Dương Thảo Nguyên không nhìn nổi nữa: “Gia Huy, quay về đây cho chị.”
Trần Gia Huy dường như không hề nghe thấy mệnh lệnh của Dương Thảo Nguyên, dứt khoát bế Bùi Đăng Khôi từ trong tay Ngô Huệ lên: “Em đưa thằng bé đến bệnh viện.”
“Anh lại tốt bụng đến vậy à?” Ngô Huệ nhếch khóe môi lên tỏ vẻ giễu cợt, đánh vào tay anh ta, bởi vì dùng sức nên mu bàn tay anh ta đỏ lên một mảng: “Nếu như anh thật sự muốn tốt cho tôi vậy thì xin hãy quản tốt người nhà anh đi, đừng đến làm phiền tôi nữa.”
Một người phụ nữ tướng mạo đôn hậu không nhìn nổi nữa, bước lên nhẹ nhàng đỡ lấy Bùi Đăng Khôi rồi nói với Ngô Huệ: “Chị dâu thằng bé, người bệnh không thể di chuyển tùy ý được, cô mau về nhà gọi người đến đây, thằng bé để tôi giúp cô trông coi.”
Ngô Huệ cảm kích gật đầu, dịu giọng dặn dò Bùi Đăng Khôi vài câu, sau đó đứng dậy định về nhà họ Bùi, nhưng kịp nhấc chân, cánh tay đã bị một lực mạnh ngăn lại, Ngô Huệ quay đầu nhìn thấy Trần Gia Huy giữ lấy cô không buông.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Trên trán Ngô Huệ lấm tấm mồ hôi, dùng sức đẩy mạnh tay anh ta ra, nhưng tay Trần Gia Huy vẫn không hề nhúc nhích, chỉ nhìn cô chằm chằm: “Vừa nãy chỉ là hiểu nhầm, cậu ba anh không cố ý đẩy thằng bé.”
Ngô Huệ cười lạnh: “Cố ý với không cố ý có gì khác nhau à? Ra ngoài nói các người không phải là người một nhà không ai tin!”
Trần Gia Huy vẫn nhìn chăm chăm Ngô Huệ, không đáp lời, lực dưới cánh tay cũng lỏng đi nhiều.
“Gia Huy, con còn phí lời với nó làm gì!” Dương Thảo Nguyên tức giận nói: “Nó muốn gọi người đến cứ để nó gọi, để mẹ xem xem, lẽ nào cô ta có thể gọi cả cái khu này ra mặt vì cô ta?”
“Mày bớt lời đi cho tao!” Dương Bảo Long nghiêm nghị quát Dương Thảo Nguyên, giậm mấy gậy xuống đất.
Dương Thảo Nguyên không cam lòng ngập ngừng nói: “Bố, con đâu có nói sai…”
Dương Bảo Long nhìn Trần Gia Huy: “Trong chuyện này chúng ta cũng có chỗ sai, cũng không thể cứ trì hoãn mãi như vậy được, để cô ta về nhà họ Bùi đi.”
Lời vừa dứt, Ngô Huệ đã giãy ra khỏi tay anh ta, chạy đi.
Trần Gia Huy đuổi theo vào bước theo bản năng, cánh tay lại bị Dương Thanh Ngân kéo lại: “Gia Huy.”
Kim Ngâm đang đứng trước cửa nhà mình miệng nhai kẹo cao su như không có chuyện xảy ra, cả người chả ra cái dáng vẻ gì.
Anh nắm trong tay lá bài poker, trước mặt anh là một chàng trai trẻ tuổi mặt quân phục đang ngồi, một đám người vây xunh quanh, tất cả đều là con nhà quan hoặc là hoàng thân quốc thích, bộ dạng chả ra đâu vào đâu, vừa đánh bài vừa ầm ĩ.
Bình luận facebook