Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 155 TRANH CHẤP QUYẾT LIỆT
CHƯƠNG 155: TRANH CHẤP QUYẾT LIỆT
Vất vả lắm mới chờ đợi được đến ngày bọn trẻ lập gia đình, sự thiết tha kỳ vọng đó cuối cùng đã đến khi ông có đứa cháu trai đầu tiên là Quốc Huy. Ông chăm chút cho Bùi Quốc Huy suốt mọi thời gian cho đến khi nó lên ba tuổi. Đợi được đến ngày có thằng cháu trai nối dõi tông đường, có phải chùi mông cho nó, hay vất vả thế nào ông thấy cũng đáng.
Ngày đó, Bùi Quốc Huy ba tuổi mặc quần yếm, không biết tìm thấy ở đâu một cây trúc, lén lút chạy vào hố nhà vệ sinh, cho cây trúc đâm lên đâm xuống, sau đó giơ cây trúc hào hứng chạy một mạch tới quân khu của con trai Trấn Nam, vừa hay lúc Bùi Nhật Minh về nhà ăn cơm, Bùi Nhật Minh kích động quá, lập tức xách Bùi Quốc Huy về nhà khoá giam.
Sau đó, ông còn đặc biệt lôi Bùi Quốc Huy đến để tự mình xin lỗi, khiển trách Bùi Quốc Huy ngày trước mặt các tư lệnh viên khác, kết quả người khóc đầu tiên lại là con trai của Tư lệnh. Bởi lẽ không ai biết trên cây trúc kia có phân, Tư lệnh cũng bị tức đến đỏ mặt.
Lôi Bùi Quốc Huy từ nhà tư lệnh trở về, trong lòng Bùi Nhật Minh cảm thấy vô cùng thoải mái, chưa bao giờ ông lại hài lòng như vậy.
Thế nhưng, từ đó về sau, Bùi Quốc Huy dường như lại thay đổi tính cách, không làm ra những trò nghịch ngợm nữa. Cho dù hai con mắt ông lúc nào cũng chằm chằm quan sát phía sau, nhưng không tìm thấy bất kì một lỗi lầm nào. Theo dõi cả nửa tháng, Bùi Nhật Minh cuối cùng đã mất hết hi vọng.
Sau đó ông lại có một đứa cháu trai, nhưng...vào lúc người nhà họ Kim gánh xe chở than đứng tại nhà Tham mưu trưởng hô to muốn tạo phản, đứa cháu trai thứ hai của ông đang ngồi trên ghế đẩu cầm một con búp bê, nháy mắt hỏi ông có thể mua một xe tải chở than cho nó không.
Cho dù không cam lòng, Bùi Nhật Minh cũng không thể không chấp nhận, nửa đời quân sự của người nhà họ Bùi sẽ dừng lại mà không có ai nối dõi.
Ba mươi năm sau, khi sự mong mỏi xưa kia của ông sắp trở nên tuyệt vọng, không ngờ rằng lại có người đột nhiên xông vào nói với ông, cháu ngoại ông bị người ta đánh, sau đó cháu dâu tương lai của ông dẫn người đi cãi lý, hơn nữa còn đều là những người có tiền đồ trong sân quân khu.
"Làm sao có thể làm liều như thế?" Mộc Vinh xoa thái dương, nhức đầu không thôi.
"Đúng thế! Sao lại có thể liều lĩnh như vậy!" Bùi Nhật Minh gào lên một tiếng, một tay đẩy mạnh Bùi Vinh Đức đang kinh sợ ra khỏi người, nói: "Coi người nhà họ Bùi chết hết rồi sao? Sao lại dám leo lên đầu ta làm loạn."
Ngay tức khắc, tất cả mọi người trong phòng khách kinh ngạc nhìn Bùi Nhật Minh.
"Lão già Dương Bảo Long, ta đây đã nhẫn nhục chịu đựng mày rất lâu rồi, bố mày không phát uy, mày tưởng tao mèo bệnh bất thành! Đánh cháu ngoại của Bùi Nhật Minh ta, còn ép cháu dâu tương lai của ta đến tận cửa đòi công bằng, chuyện này tuyệt đối chưa xong đâu!"
Bùi Nhật Minh vén tay áo, gân giọng quát lớn:"Bọn chúng muốn dẹp chuyện đặng yên thân ư, để xem ta đồng ý hay không!"
Bùi Phong Thuận đang lo lắng cho con trai của mình, bây giờ lại thấy Bùi Nhật Minh có thái độ khác thường, càng tăng thêm bất an:" Bố, bố vẫn khoẻ chứ?"
"Đi hết theo ta, hôm nay, nhà họ Dương mà không cho ta một lời giải thích tử tế thì đừng mơ ta bỏ qua chuyện này!"
Bùi Nhật Minh khí thế sôi sục, bước những bước lộ ra khỏi phòng khách. Ra đến cửa còn không cẩn thận đá vào thảm trải sàn. Ông ra lệnh: "Tiểu Việt, gọi cảnh vệ, đến nhà họ Dương."
Bố, chuyện này là sao?
Vài người con gái nhà họ Bùi trố mắt nhìn nhau, sợ gây ra ồn ào gì, không dám trì hoãn mà lẳng lặng đuổi theo.
...
Lâm Đức cũng vội vàng lên con xe thể thao, phi thật nhanh đến, kéo theo ánh mắt hỗn loạn của người ven đường.Sắp đến cửa nhà họ Dương, Lâm Đức vừa mới giảm tốc độ xe, Kim Ngân đã từ trong xe nhảy ra ngoài.
Đợi khi xe dừng hẳn, Ngô Huệ mới mở cửa xuống xe, một mắt nhìn thấy Bùi Đăng Khôi vẫn nằm ngã trên mặt đất,
Liếc mặt một cái đã thấy Bùi Đăng Khôi sắc mặt nhăn nhó, ngã trên mặt đất.
Những người vừa rồi của nhà họ Dương đã không thấy một ai, hàng rào cửa hoàn toàn trống rỗng.
"Đăng Khôi!" Ngô Huệ vội vàng chạy lại, mấy bà cô bà thím trong cũng chạy lại bên Đăng Khôi: "Sao rồi, cháu còn đau không?"
Đăng Khôi yếu ớt lắc đầu, đầu dựa vào vai Ngô Huệ:"Chị dâu ba, ông ngoại em đâu?"
"Chị bảo người về Bùi gia báo tin rồi, chắc sẽ nhanh tới đây thôi, giờ chị đi em đi bệnh viện trước đã." Ngô Huệ nhẹ nhàng an ủi Bùi Đăng Khôi.
Nhưng Bùi Đăng Khôi lại níu tay Ngô Huệ:"Em không đi, lão già nhà họ Dương khi xin lỗi em, em có chết cũng không đi bệnh viện."
Ở bên kia, Kim Ngâm không ngừng đá vào khung cửa, miệng hùng hổ chửi mắng:"Nhà họ Dương các người có ý gì vậy hả, đánh người xong rồi chui vào nhà làm con rùa rụt cổ à? Không phải loại hèn nhát thì ra đây cho ta, cha mày đây đảm bảo sẽ không đánh chết các người"
"Lão Dương, nếu ông muốn thái độ đàng hoàng thì mau ra đây xin lỗi một câu, việc này coi như cho qua, còn nếu ông không biết hối cải, chuyện hôm nay chưa thể xong đâu!" Lâm Đức hổ xông còn kèm theo vài tiếng còi, khuấy đảo sự yên tĩnh.
Cửa chính nhà họ Dương mở ra, một tên cảnh vệ hé đầu ra, nhìn thấy Kim Ngâm liền vội vàng chạy vào.
"Lão Dương, chút can đảm này của ông mà còn làm Tham mưu trưởng cái thá gì chứ, thật biết làm tăng thể diện cho tổ tông!"
...
Trong phòng khách nhà họ Dương.
Sắc mặt Dương Bảo Long u ám, hai tay vịn vào thành ghế xô-pha.
Lưu Sinh đi qua đi lại, tâm phiền ý loạn, nghe thấy giọng khiêu khích bên ngoài liền quay đầu về phía Dương Bảo Long nói:"Bố, lẽ nào chúng ta để mặc cho đám ranh con ngoài kia mặc sức ồn ào sao? Sau này người nhà họ Dương ta làm sao ra ngoài nhìn người khác được?"
"Anh ba, vậy chúng ta phải làm sao?" Dương Ăn nhìn Lưu Sinh một cái, lo lắng hỏi.
Dương Thảo Nguyên lạnh lùng cười:"Chúng ta việc gì phải ẩn trốn!"
"Đúng! Chúng ta không sợ, chúng ta rúc trong đây như thế này, bọn chúng càng hung hăng phá phách!" Lưu Sinh nghe xong liền đạp cửa, tay lăm lăm quả đấm: " Mấy thằng ranh chưa đủ lông đủ cánh như chúng mày mà cũng dám làm loạn nhà tao, không cho chúng mày chút bài học, chúng mày lại tưởng người nhà họ Dương tao hiền lành rồi mặc nhiên dày xéo à!"
"Mày không biết bản thân đã làm sai việc gì sao?"
Dương Bảo Long đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn thằng con trai đang bị kích động của mình:"Nếu mày muốn làm tao mất hết thể hiện thì bây giờ mở cửa ra ngoài đi, để cho mọi người ở cái sân khu này xông vào, đập vào mặt nhà họ Dương. Như thế mày mới chịu tin mày đã động phải người nào."
Dương Thanh Ngân bên cạnh cũng đứng dậy an ủi Lưu Sinh:"Bố nói đúng đấy, anh ba, tên Kim Ngân liều mạng gây loạn như thế, chuyện này còn phải đợi nhà họ Thẩm đến rồi hẵng tính, bây giờ ra ngoài sẽ càng làm mọi chuyện nghiêm trọng thêm."
"Lẽ nào cứ để cho bọn chúng mặc nhiên chà đạp lên bộ mặt của chúng ta sao?" Lưu Sinh mặt đầy phẫn nộ, chỉ tay ra ngoài cửa chính.
"Mày thì hiểu cái rắm gì! Trước khi động tay động chân đánh người, mày có nghĩ đến hậu quả không?" Dương Bảo Châu càng lúc càng tức giận: " Người nhà họ Thẩm tính khí thế nào, mày ở cái quân khu này lâu thế rõ mà còn không biết sao?"
Dương Thảo Nguyên bĩu môi một cái:" Vậy thì cũng không thể trơ mắt nhìn bọn chúng ngang tàng như thế!"
Dương Bảo Châu nhìn Dương Thảo Nguyên, rồi lại nhìn Lưu Sinh, hận đã không nghiêm khắc với họ, giờ ngu xuẩn nhận ra cũng không kịp nữa!
"Trước khi Bùi Nhật Minh đến, tao thách đứa nào dám ra ngoài."
Hai thái dương của Dương Bảo Châu căng đau dữ dội, nói rồi liền bảo Dương An dìu xuống tầng nghỉ ngơi.
Lưu Sinh tức giận một hơi uống hết cốc trà, mặt tràn đầy giận dữ: "Thật không hiểu bố nghĩ cái gì, có cái thá gì mà phải sợ chứ!"
"Anh ba, bố đã quyết định như vậy, khắc có lí lẽ riêng."
Dương Thảo Nguyên khẽ thở dài một tiếng rồi nhìn Trần Gia Huy nãy giờ chỉ ngồi im một chỗ không nói năng gì, nhớ lại cuộc tranh cãi vừa rồi giữa Trần Gia Huy và Ngô Huệ, lòng bà ta hoảng loạn, tức giận vo tròn tờ khăn giấy trong tay.
Nếu không phải vì xảy ra căn nguyên này, thì bà ta giờ đã có thể cùng người nhà họ Dương thẳng thắn quan hệ với Trần Gia Huy.
"Không được, con phải ra ngoài xem xem, không thể để cho mấy thằng ranh con đó được đà ngang ngược!"
Lưu Sinh bất ngờ đứng phắt dậy, không quan tâm đến ai, trực tiếp xông thân ra cửa chính."
"Cậu ba" Trần Gia Huy nhận ra ý đồ của Lưu Sinh, đứng dậy muốn ngăn cản, đáng tiếc là đã không kịp, nhưng vẫn đuổi theo ra ngoài.
Dương Thảo Nguyên cũng vội vàng nhìn Dương Thanh Ngân, bình thường em gái bà ta luôn có cách nhiều kế sách nhất:"Thanh Ngân, em thấy thế nào?"
Giọng nói bà ta lập tức trầm xuống, sợ Dương Bảo Châu ở tầng hai nghệ thấy.
Dương Thanh Ngân cắn chặt môi, nghĩ một lúc, sau đó đi lấy điện thoại:"Em đi gọi điện cho Thăng Kỳ và Phương."
...
Kim Ngâm đang mắng chửi rất khí thế thì Lưu Sinh xuất hiện.
"Muốn khóc than thì về nhà mày mà khóc." Lưu Sinh tức giận hét lớn:"Mấy thằng ranh con chúng mày, không chịu mở mắt nhìn xem đây là đâu à?"
"Ái chà!" Kim Ngâm nhổ nước bọt xuống dưới đất, giả vờ run rẩy đôi chân:" Tổng có mấy người ở đây thôi mà làm con rùa rụt cổ mãi."
"Ayzaa" Bùi Đăng Khôi lại kêu lên một tiếng đau đớn, ôm lấy chân:"Chị dâu, em đau lắm."
Ngô Huệ trong người càng rối loạn, buông Bùi Đăng Khôi ra, đi đến trước của nhà họ Dương, nhìn Lưu Sinh nói:" Vừa rồi là do ở ra tay, đường đường là người bề trên, ra tay đánh một đứa bé vậy còn không nói lời xin lỗi, ông mau xin lỗi Đăng Khôi nhà tôi ngay."
"Xin lỗi?" Lưu Sinh lạnh lùng cười: "Bố tao không ở đây, mà mày còn giả vờ với tao? Tao hoàn toàn chỉ đụng vào nó một cái, đừng nói là ngã gãy chân, ngã xuống thôi cũng là điều không thể. Còn nếu thật sự xui xẻo như vậy thì cũng đáng đời nói."
"Ông!" Ngô Huệ không ngờ rằng tên Lưu Sinh này lại ngang ngược như vậy, cô bị tức đến đỏ bừng mặt.
Bên kia, Trần Gia Huy đi theo ra, một tay đặt trên vai của Lưu Sinh:"Cậu, đừng nói nữa, về thôi."
"Cậu không nói gì sai!" Lưu Sinh đẩu tay anh ta, chỉ về phía Ngô Huệ đứng cách đó không xa:"Con phụ nữ này, dây dưa cháu tới phiền, bây giờ phải trừng trị nó vì dám tới cửa nhà ta làm loạn, cháu phải để cậu, cứ phải cho nó vài cái bạt tai mới đỡ ngứa mắt."
"Ông nói vớ vẩn cái thá gì" Lâm Đức xông tới bên Lưu Sinh, quát lớn:" Giữ cho cái miệng của ông sạch sẽ chút đi."
Lưu Sinh liếc mắt nhìn Lâm Đức, lạnh lùng hầm hừ:" Ayzaa, còn có nhiều người tới trợ giúp vậy à"
Ngô Huệ:" Tôi không muốn cãi nhau với ông, thằng bé đang bị thương, ông xin lỗi nó, tôi sẽ lập tức đưa nó đi bệnh viện."
"Được thôi."
Ngô Huệ sửng sốt một chút, không ngờ rằng Lưu Sinh lại thay đổi thái độ nhanh như vậy.
Đến Lâm Đức và Kim Ngâm đều ai nấy nhìn nhau, vậy cứ hoà giải như thế này đi.
Trần Gia Huy nhìn nụ cười mờ ám của Lưu Sinh, liền bấu vào cánh tay ông ta:"Cậu!"
"Cháu bỏ tay ra!" Lưu Sinh tức giận hất tay anh ta ra: "Cậu đi xin lỗi nó mà cháu cũng ngăn cản sao?"
Trần Gia Huy thu tay lại, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Lưu Sinh.
Lưu Sinh đi tới bên hàng rào, nói với Kim Ngâm và Lâm Đức:" Không phải muốn tao xin lỗi sao? Còn khi mau tránh cha mày ra?"
Kim Ngâm bước nửa bước về phía trước muốn dạy dỗ tên Lưu Sinh này, nhưng bị cánh tay Lâm Đức kéo lại.
Lưu Sinh lạnh lùng hầm hừ một tiếng, đẩy hàng rào ra ngoài, đi về phía trước, nhìn Bùi Đăng Khôi đang ngồi dưới đất.
Bùi Đăng Khôi nhìn thấy Lưu Sinh, khẽ quay mặt đi chỗ khác, vẻ mặt đầy sự khinh thường.
Vất vả lắm mới chờ đợi được đến ngày bọn trẻ lập gia đình, sự thiết tha kỳ vọng đó cuối cùng đã đến khi ông có đứa cháu trai đầu tiên là Quốc Huy. Ông chăm chút cho Bùi Quốc Huy suốt mọi thời gian cho đến khi nó lên ba tuổi. Đợi được đến ngày có thằng cháu trai nối dõi tông đường, có phải chùi mông cho nó, hay vất vả thế nào ông thấy cũng đáng.
Ngày đó, Bùi Quốc Huy ba tuổi mặc quần yếm, không biết tìm thấy ở đâu một cây trúc, lén lút chạy vào hố nhà vệ sinh, cho cây trúc đâm lên đâm xuống, sau đó giơ cây trúc hào hứng chạy một mạch tới quân khu của con trai Trấn Nam, vừa hay lúc Bùi Nhật Minh về nhà ăn cơm, Bùi Nhật Minh kích động quá, lập tức xách Bùi Quốc Huy về nhà khoá giam.
Sau đó, ông còn đặc biệt lôi Bùi Quốc Huy đến để tự mình xin lỗi, khiển trách Bùi Quốc Huy ngày trước mặt các tư lệnh viên khác, kết quả người khóc đầu tiên lại là con trai của Tư lệnh. Bởi lẽ không ai biết trên cây trúc kia có phân, Tư lệnh cũng bị tức đến đỏ mặt.
Lôi Bùi Quốc Huy từ nhà tư lệnh trở về, trong lòng Bùi Nhật Minh cảm thấy vô cùng thoải mái, chưa bao giờ ông lại hài lòng như vậy.
Thế nhưng, từ đó về sau, Bùi Quốc Huy dường như lại thay đổi tính cách, không làm ra những trò nghịch ngợm nữa. Cho dù hai con mắt ông lúc nào cũng chằm chằm quan sát phía sau, nhưng không tìm thấy bất kì một lỗi lầm nào. Theo dõi cả nửa tháng, Bùi Nhật Minh cuối cùng đã mất hết hi vọng.
Sau đó ông lại có một đứa cháu trai, nhưng...vào lúc người nhà họ Kim gánh xe chở than đứng tại nhà Tham mưu trưởng hô to muốn tạo phản, đứa cháu trai thứ hai của ông đang ngồi trên ghế đẩu cầm một con búp bê, nháy mắt hỏi ông có thể mua một xe tải chở than cho nó không.
Cho dù không cam lòng, Bùi Nhật Minh cũng không thể không chấp nhận, nửa đời quân sự của người nhà họ Bùi sẽ dừng lại mà không có ai nối dõi.
Ba mươi năm sau, khi sự mong mỏi xưa kia của ông sắp trở nên tuyệt vọng, không ngờ rằng lại có người đột nhiên xông vào nói với ông, cháu ngoại ông bị người ta đánh, sau đó cháu dâu tương lai của ông dẫn người đi cãi lý, hơn nữa còn đều là những người có tiền đồ trong sân quân khu.
"Làm sao có thể làm liều như thế?" Mộc Vinh xoa thái dương, nhức đầu không thôi.
"Đúng thế! Sao lại có thể liều lĩnh như vậy!" Bùi Nhật Minh gào lên một tiếng, một tay đẩy mạnh Bùi Vinh Đức đang kinh sợ ra khỏi người, nói: "Coi người nhà họ Bùi chết hết rồi sao? Sao lại dám leo lên đầu ta làm loạn."
Ngay tức khắc, tất cả mọi người trong phòng khách kinh ngạc nhìn Bùi Nhật Minh.
"Lão già Dương Bảo Long, ta đây đã nhẫn nhục chịu đựng mày rất lâu rồi, bố mày không phát uy, mày tưởng tao mèo bệnh bất thành! Đánh cháu ngoại của Bùi Nhật Minh ta, còn ép cháu dâu tương lai của ta đến tận cửa đòi công bằng, chuyện này tuyệt đối chưa xong đâu!"
Bùi Nhật Minh vén tay áo, gân giọng quát lớn:"Bọn chúng muốn dẹp chuyện đặng yên thân ư, để xem ta đồng ý hay không!"
Bùi Phong Thuận đang lo lắng cho con trai của mình, bây giờ lại thấy Bùi Nhật Minh có thái độ khác thường, càng tăng thêm bất an:" Bố, bố vẫn khoẻ chứ?"
"Đi hết theo ta, hôm nay, nhà họ Dương mà không cho ta một lời giải thích tử tế thì đừng mơ ta bỏ qua chuyện này!"
Bùi Nhật Minh khí thế sôi sục, bước những bước lộ ra khỏi phòng khách. Ra đến cửa còn không cẩn thận đá vào thảm trải sàn. Ông ra lệnh: "Tiểu Việt, gọi cảnh vệ, đến nhà họ Dương."
Bố, chuyện này là sao?
Vài người con gái nhà họ Bùi trố mắt nhìn nhau, sợ gây ra ồn ào gì, không dám trì hoãn mà lẳng lặng đuổi theo.
...
Lâm Đức cũng vội vàng lên con xe thể thao, phi thật nhanh đến, kéo theo ánh mắt hỗn loạn của người ven đường.Sắp đến cửa nhà họ Dương, Lâm Đức vừa mới giảm tốc độ xe, Kim Ngân đã từ trong xe nhảy ra ngoài.
Đợi khi xe dừng hẳn, Ngô Huệ mới mở cửa xuống xe, một mắt nhìn thấy Bùi Đăng Khôi vẫn nằm ngã trên mặt đất,
Liếc mặt một cái đã thấy Bùi Đăng Khôi sắc mặt nhăn nhó, ngã trên mặt đất.
Những người vừa rồi của nhà họ Dương đã không thấy một ai, hàng rào cửa hoàn toàn trống rỗng.
"Đăng Khôi!" Ngô Huệ vội vàng chạy lại, mấy bà cô bà thím trong cũng chạy lại bên Đăng Khôi: "Sao rồi, cháu còn đau không?"
Đăng Khôi yếu ớt lắc đầu, đầu dựa vào vai Ngô Huệ:"Chị dâu ba, ông ngoại em đâu?"
"Chị bảo người về Bùi gia báo tin rồi, chắc sẽ nhanh tới đây thôi, giờ chị đi em đi bệnh viện trước đã." Ngô Huệ nhẹ nhàng an ủi Bùi Đăng Khôi.
Nhưng Bùi Đăng Khôi lại níu tay Ngô Huệ:"Em không đi, lão già nhà họ Dương khi xin lỗi em, em có chết cũng không đi bệnh viện."
Ở bên kia, Kim Ngâm không ngừng đá vào khung cửa, miệng hùng hổ chửi mắng:"Nhà họ Dương các người có ý gì vậy hả, đánh người xong rồi chui vào nhà làm con rùa rụt cổ à? Không phải loại hèn nhát thì ra đây cho ta, cha mày đây đảm bảo sẽ không đánh chết các người"
"Lão Dương, nếu ông muốn thái độ đàng hoàng thì mau ra đây xin lỗi một câu, việc này coi như cho qua, còn nếu ông không biết hối cải, chuyện hôm nay chưa thể xong đâu!" Lâm Đức hổ xông còn kèm theo vài tiếng còi, khuấy đảo sự yên tĩnh.
Cửa chính nhà họ Dương mở ra, một tên cảnh vệ hé đầu ra, nhìn thấy Kim Ngâm liền vội vàng chạy vào.
"Lão Dương, chút can đảm này của ông mà còn làm Tham mưu trưởng cái thá gì chứ, thật biết làm tăng thể diện cho tổ tông!"
...
Trong phòng khách nhà họ Dương.
Sắc mặt Dương Bảo Long u ám, hai tay vịn vào thành ghế xô-pha.
Lưu Sinh đi qua đi lại, tâm phiền ý loạn, nghe thấy giọng khiêu khích bên ngoài liền quay đầu về phía Dương Bảo Long nói:"Bố, lẽ nào chúng ta để mặc cho đám ranh con ngoài kia mặc sức ồn ào sao? Sau này người nhà họ Dương ta làm sao ra ngoài nhìn người khác được?"
"Anh ba, vậy chúng ta phải làm sao?" Dương Ăn nhìn Lưu Sinh một cái, lo lắng hỏi.
Dương Thảo Nguyên lạnh lùng cười:"Chúng ta việc gì phải ẩn trốn!"
"Đúng! Chúng ta không sợ, chúng ta rúc trong đây như thế này, bọn chúng càng hung hăng phá phách!" Lưu Sinh nghe xong liền đạp cửa, tay lăm lăm quả đấm: " Mấy thằng ranh chưa đủ lông đủ cánh như chúng mày mà cũng dám làm loạn nhà tao, không cho chúng mày chút bài học, chúng mày lại tưởng người nhà họ Dương tao hiền lành rồi mặc nhiên dày xéo à!"
"Mày không biết bản thân đã làm sai việc gì sao?"
Dương Bảo Long đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn thằng con trai đang bị kích động của mình:"Nếu mày muốn làm tao mất hết thể hiện thì bây giờ mở cửa ra ngoài đi, để cho mọi người ở cái sân khu này xông vào, đập vào mặt nhà họ Dương. Như thế mày mới chịu tin mày đã động phải người nào."
Dương Thanh Ngân bên cạnh cũng đứng dậy an ủi Lưu Sinh:"Bố nói đúng đấy, anh ba, tên Kim Ngân liều mạng gây loạn như thế, chuyện này còn phải đợi nhà họ Thẩm đến rồi hẵng tính, bây giờ ra ngoài sẽ càng làm mọi chuyện nghiêm trọng thêm."
"Lẽ nào cứ để cho bọn chúng mặc nhiên chà đạp lên bộ mặt của chúng ta sao?" Lưu Sinh mặt đầy phẫn nộ, chỉ tay ra ngoài cửa chính.
"Mày thì hiểu cái rắm gì! Trước khi động tay động chân đánh người, mày có nghĩ đến hậu quả không?" Dương Bảo Châu càng lúc càng tức giận: " Người nhà họ Thẩm tính khí thế nào, mày ở cái quân khu này lâu thế rõ mà còn không biết sao?"
Dương Thảo Nguyên bĩu môi một cái:" Vậy thì cũng không thể trơ mắt nhìn bọn chúng ngang tàng như thế!"
Dương Bảo Châu nhìn Dương Thảo Nguyên, rồi lại nhìn Lưu Sinh, hận đã không nghiêm khắc với họ, giờ ngu xuẩn nhận ra cũng không kịp nữa!
"Trước khi Bùi Nhật Minh đến, tao thách đứa nào dám ra ngoài."
Hai thái dương của Dương Bảo Châu căng đau dữ dội, nói rồi liền bảo Dương An dìu xuống tầng nghỉ ngơi.
Lưu Sinh tức giận một hơi uống hết cốc trà, mặt tràn đầy giận dữ: "Thật không hiểu bố nghĩ cái gì, có cái thá gì mà phải sợ chứ!"
"Anh ba, bố đã quyết định như vậy, khắc có lí lẽ riêng."
Dương Thảo Nguyên khẽ thở dài một tiếng rồi nhìn Trần Gia Huy nãy giờ chỉ ngồi im một chỗ không nói năng gì, nhớ lại cuộc tranh cãi vừa rồi giữa Trần Gia Huy và Ngô Huệ, lòng bà ta hoảng loạn, tức giận vo tròn tờ khăn giấy trong tay.
Nếu không phải vì xảy ra căn nguyên này, thì bà ta giờ đã có thể cùng người nhà họ Dương thẳng thắn quan hệ với Trần Gia Huy.
"Không được, con phải ra ngoài xem xem, không thể để cho mấy thằng ranh con đó được đà ngang ngược!"
Lưu Sinh bất ngờ đứng phắt dậy, không quan tâm đến ai, trực tiếp xông thân ra cửa chính."
"Cậu ba" Trần Gia Huy nhận ra ý đồ của Lưu Sinh, đứng dậy muốn ngăn cản, đáng tiếc là đã không kịp, nhưng vẫn đuổi theo ra ngoài.
Dương Thảo Nguyên cũng vội vàng nhìn Dương Thanh Ngân, bình thường em gái bà ta luôn có cách nhiều kế sách nhất:"Thanh Ngân, em thấy thế nào?"
Giọng nói bà ta lập tức trầm xuống, sợ Dương Bảo Châu ở tầng hai nghệ thấy.
Dương Thanh Ngân cắn chặt môi, nghĩ một lúc, sau đó đi lấy điện thoại:"Em đi gọi điện cho Thăng Kỳ và Phương."
...
Kim Ngâm đang mắng chửi rất khí thế thì Lưu Sinh xuất hiện.
"Muốn khóc than thì về nhà mày mà khóc." Lưu Sinh tức giận hét lớn:"Mấy thằng ranh con chúng mày, không chịu mở mắt nhìn xem đây là đâu à?"
"Ái chà!" Kim Ngâm nhổ nước bọt xuống dưới đất, giả vờ run rẩy đôi chân:" Tổng có mấy người ở đây thôi mà làm con rùa rụt cổ mãi."
"Ayzaa" Bùi Đăng Khôi lại kêu lên một tiếng đau đớn, ôm lấy chân:"Chị dâu, em đau lắm."
Ngô Huệ trong người càng rối loạn, buông Bùi Đăng Khôi ra, đi đến trước của nhà họ Dương, nhìn Lưu Sinh nói:" Vừa rồi là do ở ra tay, đường đường là người bề trên, ra tay đánh một đứa bé vậy còn không nói lời xin lỗi, ông mau xin lỗi Đăng Khôi nhà tôi ngay."
"Xin lỗi?" Lưu Sinh lạnh lùng cười: "Bố tao không ở đây, mà mày còn giả vờ với tao? Tao hoàn toàn chỉ đụng vào nó một cái, đừng nói là ngã gãy chân, ngã xuống thôi cũng là điều không thể. Còn nếu thật sự xui xẻo như vậy thì cũng đáng đời nói."
"Ông!" Ngô Huệ không ngờ rằng tên Lưu Sinh này lại ngang ngược như vậy, cô bị tức đến đỏ bừng mặt.
Bên kia, Trần Gia Huy đi theo ra, một tay đặt trên vai của Lưu Sinh:"Cậu, đừng nói nữa, về thôi."
"Cậu không nói gì sai!" Lưu Sinh đẩu tay anh ta, chỉ về phía Ngô Huệ đứng cách đó không xa:"Con phụ nữ này, dây dưa cháu tới phiền, bây giờ phải trừng trị nó vì dám tới cửa nhà ta làm loạn, cháu phải để cậu, cứ phải cho nó vài cái bạt tai mới đỡ ngứa mắt."
"Ông nói vớ vẩn cái thá gì" Lâm Đức xông tới bên Lưu Sinh, quát lớn:" Giữ cho cái miệng của ông sạch sẽ chút đi."
Lưu Sinh liếc mắt nhìn Lâm Đức, lạnh lùng hầm hừ:" Ayzaa, còn có nhiều người tới trợ giúp vậy à"
Ngô Huệ:" Tôi không muốn cãi nhau với ông, thằng bé đang bị thương, ông xin lỗi nó, tôi sẽ lập tức đưa nó đi bệnh viện."
"Được thôi."
Ngô Huệ sửng sốt một chút, không ngờ rằng Lưu Sinh lại thay đổi thái độ nhanh như vậy.
Đến Lâm Đức và Kim Ngâm đều ai nấy nhìn nhau, vậy cứ hoà giải như thế này đi.
Trần Gia Huy nhìn nụ cười mờ ám của Lưu Sinh, liền bấu vào cánh tay ông ta:"Cậu!"
"Cháu bỏ tay ra!" Lưu Sinh tức giận hất tay anh ta ra: "Cậu đi xin lỗi nó mà cháu cũng ngăn cản sao?"
Trần Gia Huy thu tay lại, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Lưu Sinh.
Lưu Sinh đi tới bên hàng rào, nói với Kim Ngâm và Lâm Đức:" Không phải muốn tao xin lỗi sao? Còn khi mau tránh cha mày ra?"
Kim Ngâm bước nửa bước về phía trước muốn dạy dỗ tên Lưu Sinh này, nhưng bị cánh tay Lâm Đức kéo lại.
Lưu Sinh lạnh lùng hầm hừ một tiếng, đẩy hàng rào ra ngoài, đi về phía trước, nhìn Bùi Đăng Khôi đang ngồi dưới đất.
Bùi Đăng Khôi nhìn thấy Lưu Sinh, khẽ quay mặt đi chỗ khác, vẻ mặt đầy sự khinh thường.
Bình luận facebook