Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-33
CHƯƠNG 33: TÔI ĐẾN KHÔNG ĐÚNG LÚC SAO
CHƯƠNG 33: TÔI ĐẾN KHÔNG ĐÚNG LÚC SAO
Phía sau bàn làm việc, vẻ mặt Lưu Hoài Khang lạnh nhạt, nhả ra bốn chữ lời ít ý nhiều: “Cho cô ấy vào.”
Đêm đã khuya, Khiết Ninh đeo khẩu trang từ tầng hầm đến thẳng tầng làm việc của Lưu Hoài Khang. Bởi vì đến vội, chỉ tiện tay mua một hộp bánh hoa quế trên đường để tỏ lòng biết ơn.
“Cô Khiết, tổng giám đốc Lưu đang ở bên trong.”
Trần Nhạn mở cửa, đợi Khiết Ninh gật đầu bước vào, cũng hết sức biết ý đóng cửa lại, đi ra xa xa, canh chừng trên hành lang để tránh có người khác đến làm phiền.
Đây là lần thứ hai Khiết Ninh đến phòng làm việc của anh.
Lần trước lúc cô đến, điên cuồng chất vấn anh vì sao chèn ép cô như một người điên, kết quả lại ký hợp đồng bán cho anh lần nữa. Còn lần này đến lại là để cảm ơn anh đã giúp mình giải quyết vấn đề, nghĩ kỹ thì cũng hơi buồn cười.
“Anh Lưu, cảm ơn anh về chuyện mới đây.”
Sau bàn làm việc, Lưu Hoài Khang cũng ngẩng đầu lên, lật một trang hợp đồng trong tay, xem xét kỹ lưỡng, thờ ơ nói: “Cô đường xá xa xôi chạy đến đây, chỉ để nói câu này?”
Phim trường cách chỗ này cũng phải hơn ba tiếng lái xe, quả thật cũng được tính là đường xá xa xôi.
“Anh giúp tôi giải quyết scandal, tôi hẳn là phải gặp mặt cảm ơn rồi.” Khiết Ninh nhíu mày, lòng căm giận đối với anh càng nhiều hơn, nhưng chuyện gì ra chuyện nấy, cô giơ hộp bánh ngọt của Hương Sơn trong tay: “Trên đường đến đây, tôi có mua hộp bánh là loại trước đây anh thích ăn.”
Lưu Hoài Khang ngẩng đầu liếc nhìn, khẽ gật gù: “Ừ, vừa hay để ăn tối luôn.”
“Anh còn chưa ăn tối?”
Khiết Ninh ngẩn ra một lúc, giờ sắp mười giờ đêm rồi.
“Ừ.”
Lưu Hoài Khang ký tên lên hợp đồng, ngồi ngay ngắn lên: “Họp muộn quá, không kịp ăn.”
“Nếu biết sớm thì tôi đã không mua cái này mà mua đồ ăn khuya cho anh rồi.”
“Bây giờ vẫn còn kịp.”
Theo tầm nhìn của Lưu Hoài Khang, Khiết Ninh nhìn đến phía ngăn cách giữa văn phòng, cửa kéo mở một nửa, có thể thấy mang máng trong đó là tủ lạnh và bàn làm bếp.
Khiết Ninh liền ngầm hiểu ý, sau khi đặt hộp bánh xuống, cô xắn tay áo lên đi về phía phòng bếp: “Vậy tôi làm chút gì đó cho anh nhé, anh muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.”
Trong tủ lạnh tuy rằng có rất nhiều đồ, nhưng làm nhanh nhất cũng chỉ có mỳ sợi. Sau khi lấy cà chua, thịt bò, trứng gà các loại nguyên liệu, Khiết Ninh ở trong phòng bếp bắt đầu bận rộn.
Nhớ lại khoảng thời gian trước nấu cho Lưu Hoài Khang, hình như đã rất lâu rồi, lúc thái rau cũng thấy hơi lạ lẫm.
Cô đột nhiên kinh ngạc nhận ra, trong khoảng thời gian Lưu Hoài Khang không có mặt, cô cũng không hề nấu ăn.
Mười phút sau, một bát mỳ cà chua thịt bò được bưng lên bàn, Lưu Hoài Khang ung dung thong thả ăn mỳ, Khiết Ninh thấy anh ăn rất ngon miệng, bèn cầm áo khoác lên chuẩn bị rời đi.
“Vậy anh ăn đi, tôi quay về đoàn phim trước.”
“Kế bên có phòng nghỉ, sớm mai bảo Trần Nhạn đưa cô về.”
Khiết Ninh đã đứng hẳn dậy, nghe vậy ngẩn người một lát, nhíu mày nói: “Tôi... ấy ấy đến rồi, không tiện đâu.”
Lưu Hoài Khang bảo cô nghỉ lại trước giờ chỉ có một mục đích, từ trước đến nay cô luôn tự hiểu lấy như vậy.
Sau khi dứt lời, động tác ăn mỳ của Lưu Hoài Khang trong chốc lát khựng lại, nhướn mi liếc mắt nhìn cô một cái, hơi cạn lời: “Nghĩ cái gì thế? Tối nay tôi phải tăng ca, cô ngủ một mình đi.”
Khiết Ninh thấy ánh mắt trêu chọc của anh thì đỏ cả mặt: “Tôi chả nghĩ gì cả, tôi...”
Ấp úng cả nửa ngày, cô mới thốt ra được một câu: “Anh nghĩ nhiều rồi, do tôi ngủ không ngoan, sợ làm bẩn ga giường anh thôi!”
Lưu Hoài Khang nhếch mày, nhưng không đáp lại lời cô.
Trời dần dần về khuya, Khiết Ninh nằm trên giường phòng kế bên, có thể ngửi được rõ ràng mùi hương của anh vương trên ga giường và gối đầu. Cách nhau một cánh cửa, cô có thể thấy bên ngoài cửa đèn vẫn sáng, thỉnh thoảng có tiếng gõ phím lạch cạch lạch cạch truyền tới.
Cô đã hỏi Tô Mẫn, cái đêm say rượu ấy Tô Mẫn không hề ghé phòng cô, sau đó cô lại lục thấy được một chiếc khăn tay trong thùng rác, hơi giống với thứ mà Lưu Hoài Khang hay mang theo trong túi áo vest, là anh sao? Cái người đã chăm sóc cho cô cả một đêm đó...
*
Ở nơi khác.
Triệu Hồng Ngọc nhận được cuộc gọi từ Trình Lan, chưa kịp nói gì đã bị mắng xối xả: “Scandal mới của Khiết Ninh là do cô làm ra phải không?”
Triệu Hồng Ngọc có chết cũng không nhận: “Tôi cũng vừa mới biết tin, cho dù tôi với Khiết Ninh có tư thù cá nhân, nhưng đều là người chung một công ty, tôi có thể làm ra loại chuyện này à? Huống hồ cô ta cũng có sao đâu?”
“Không sao là do bản thân cô ta có bản lĩnh.”
Trình Lan giọng điệu bất ngờ: “Triệu Hồng Ngọc, đừng trách tôi không nhắc nhở cô, đừng có chọc vào Khiết Ninh, cho dù là dùng thủ đoạn hay cậy có người chống lưng, cô ta không phải là người mà cô có thể động vào đâu.”
“Chị Lan, những lời này của chị là có ý gì? Bác tôi là phu nhân chủ tịch tập đoàn Cố thị đấy.”
“Khỏi nhắc đến cái người họ hàng xa bắn đại bác tám ngày chưa tới của cô đi, cô vào công ty lâu vậy mà cũng chưa thấy bác cô cho cô hợp đồng phim ảnh gì, tốt nhất cô làm việc cho đến nơi đến chốn hộ tôi.”
Trình Lan ghét nhất Triệu Hồng Ngọc ở chỗ quá tự cao tự đại, không hòa hợp được với ai, ban đầu nếu không phải tổng giám đốc Triệu xem trọng cô ả, công ty cũng chẳng ký hợp đồng với cô ta.
Triệu Hồng Ngọc vẻ mặt cố kiềm chế nhưng qua điện thoại cũng không tiện nói nhiều, nén cơn giận nói: “Sau lưng cô ta rốt cuộc là ai?”
“Đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết đâu.”
Cúp ngang điện thoại, Triệu Hồng Ngọc không cam lòng, đúng lúc quản lý gọi điện thoại đến, giận cá chém thớt, mắng cô một trận, nói cô không nên tự ý làm loại chuyện hại người mà chả thu được tý lợi nào này, cô ta nhất thời cáu kỉnh, giận dữ nói: “Cô là người quản lý của tôi, chả phải mẹ tôi, tôi chỉ cần cô kéo tài nguyên cho tôi, không cần cô giáo huấn, không chịu nổi tôi thì ngày mai đừng đến nữa, tôi đổi người.”
Cô ta không ngờ rằng quản lý lại đồng ý: “Được, cô đổi đi, đằng nào thì tôi cũng không hầu hạ nổi cô.”
Điện thoại bị cúp ngang, Triệu Hồng Ngọc tức giận vơ bừa đồ bên cạnh đập mạnh xuống đất. Khiết Ninh chết tiệt, sau khi gặp cô ta đúng là chả có chuyện gì tốt đẹp.
Nhìn ghi chép trên cuốn sổ liên lạc của quản lý, cô đột nhiên nhớ ra một việc, quản lý cũ của Khiết Ninh là Hạ Lâm. Người khác có thể không biết nhưng Hạ Lâm vừa là trợ lý kiêm quản lý của Khiết Ninh, người gần gũi nhất chăm sóc cuộc sống hàng ngày của cô ta, lẽ nào lại không biết kim chủ đứng sau cô ta là ai sao?
Sáng sớm, Khiết Ninh tỉnh dậy không thấy Lưu Hoài Khang ở phòng làm việc, hỏi Trần Nhạn mới biết Lưu Hoài Khang từ sáng sớm đã sang phòng họp kế họp quốc tế rồi, cuộc họp vẫn chưa kết thúc.
“Cô Khiết, tổng giám đốc Lưu đã dặn tôi, sau khi cô tỉnh dậy thì đưa cô về đoàn phim.”
Khiết Ninh liếc nhìn đồng hồ, mới hơn 6 giờ, còn sớm: “Cuộc họp của anh Lưu chừng nào mới xong?”
“Chắc cũng sắp rồi, cuộc hợp đã kéo dài được 3 tiếng, bình thường thì cũng kết thúc rồi.”
“Vậy thì đợi thêm một lát nữa đi, tôi ăn sáng xong rồi đi.”
Dù sao thì vẫn còn sớm, mượn phòng bếp của Lưu Hoài Khang làm bữa sáng, mình ăn xong vừa kịp trở lại đoàn phim, tiện thể cũng làm luôn một phần cho anh.
Đang làm trứng ốp la, ngoài cửa vọng đến tiếng Trần Nhạn, hòa lẫn với tiếng gõ cửa dồn dập: “Cô Cố, tổng giám đốc Lưu đang họp, hiện giờ cô không thể vào được.”
“Chẳng phải là anh ấy đang họp ở phòng kế bên sao? Tôi ở văn phòng đợi anh ấy không được à, bố mẹ tôi bảo tôi đem bữa sáng cho anh ấy, phải dậy sớm tôi sắp buồn ngủ chết rồi.”
Cố Thi Anh vừa mở cửa ra liền ngửi thấy mùi dầu mỡ, quay đầu thì thấy một cô gái đang ở trong bếp.
Khiết Ninh vẫn còn đang mặc đồ ngủ của Lưu Hoài Khang, rộng thùng thình, tay áo xắn lên mấy vòng, để lộ ra làn da trắng sứ, mái tóc buộc hờ hững sau gáy, dáng vẻ vừa mới ngủ dậy.
Cố Thi Anh đảo mắt vừa vặn quét qua hướng phòng nghỉ, giường đệm lộn xộn khiến cô ta lập tức phản ứng lại, tức thì sắc mặt trầm xuống, chất vấn: “Trần Nhạn, cô ta là ai?
Khiết Ninh nghe Trần Nhạn gọi người đó là cô Cố, mà khuôn mặt kia nhìn cũng rất quen mắt, hiển nhiên chính là người mà ngày đó cô từng gặp ở phòng phẫu thuật, vợ chưa cưới của Lưu Hoài Khang, sắc mặt cô cũng lập tức thay đổi.
“Cô Cố, việc này cô nên đi hỏi tổng giám đốc Lưu thì hơn.”
Trần Nhạn vẻ mặt khó xử.
CHƯƠNG 33: TÔI ĐẾN KHÔNG ĐÚNG LÚC SAO
Phía sau bàn làm việc, vẻ mặt Lưu Hoài Khang lạnh nhạt, nhả ra bốn chữ lời ít ý nhiều: “Cho cô ấy vào.”
Đêm đã khuya, Khiết Ninh đeo khẩu trang từ tầng hầm đến thẳng tầng làm việc của Lưu Hoài Khang. Bởi vì đến vội, chỉ tiện tay mua một hộp bánh hoa quế trên đường để tỏ lòng biết ơn.
“Cô Khiết, tổng giám đốc Lưu đang ở bên trong.”
Trần Nhạn mở cửa, đợi Khiết Ninh gật đầu bước vào, cũng hết sức biết ý đóng cửa lại, đi ra xa xa, canh chừng trên hành lang để tránh có người khác đến làm phiền.
Đây là lần thứ hai Khiết Ninh đến phòng làm việc của anh.
Lần trước lúc cô đến, điên cuồng chất vấn anh vì sao chèn ép cô như một người điên, kết quả lại ký hợp đồng bán cho anh lần nữa. Còn lần này đến lại là để cảm ơn anh đã giúp mình giải quyết vấn đề, nghĩ kỹ thì cũng hơi buồn cười.
“Anh Lưu, cảm ơn anh về chuyện mới đây.”
Sau bàn làm việc, Lưu Hoài Khang cũng ngẩng đầu lên, lật một trang hợp đồng trong tay, xem xét kỹ lưỡng, thờ ơ nói: “Cô đường xá xa xôi chạy đến đây, chỉ để nói câu này?”
Phim trường cách chỗ này cũng phải hơn ba tiếng lái xe, quả thật cũng được tính là đường xá xa xôi.
“Anh giúp tôi giải quyết scandal, tôi hẳn là phải gặp mặt cảm ơn rồi.” Khiết Ninh nhíu mày, lòng căm giận đối với anh càng nhiều hơn, nhưng chuyện gì ra chuyện nấy, cô giơ hộp bánh ngọt của Hương Sơn trong tay: “Trên đường đến đây, tôi có mua hộp bánh là loại trước đây anh thích ăn.”
Lưu Hoài Khang ngẩng đầu liếc nhìn, khẽ gật gù: “Ừ, vừa hay để ăn tối luôn.”
“Anh còn chưa ăn tối?”
Khiết Ninh ngẩn ra một lúc, giờ sắp mười giờ đêm rồi.
“Ừ.”
Lưu Hoài Khang ký tên lên hợp đồng, ngồi ngay ngắn lên: “Họp muộn quá, không kịp ăn.”
“Nếu biết sớm thì tôi đã không mua cái này mà mua đồ ăn khuya cho anh rồi.”
“Bây giờ vẫn còn kịp.”
Theo tầm nhìn của Lưu Hoài Khang, Khiết Ninh nhìn đến phía ngăn cách giữa văn phòng, cửa kéo mở một nửa, có thể thấy mang máng trong đó là tủ lạnh và bàn làm bếp.
Khiết Ninh liền ngầm hiểu ý, sau khi đặt hộp bánh xuống, cô xắn tay áo lên đi về phía phòng bếp: “Vậy tôi làm chút gì đó cho anh nhé, anh muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.”
Trong tủ lạnh tuy rằng có rất nhiều đồ, nhưng làm nhanh nhất cũng chỉ có mỳ sợi. Sau khi lấy cà chua, thịt bò, trứng gà các loại nguyên liệu, Khiết Ninh ở trong phòng bếp bắt đầu bận rộn.
Nhớ lại khoảng thời gian trước nấu cho Lưu Hoài Khang, hình như đã rất lâu rồi, lúc thái rau cũng thấy hơi lạ lẫm.
Cô đột nhiên kinh ngạc nhận ra, trong khoảng thời gian Lưu Hoài Khang không có mặt, cô cũng không hề nấu ăn.
Mười phút sau, một bát mỳ cà chua thịt bò được bưng lên bàn, Lưu Hoài Khang ung dung thong thả ăn mỳ, Khiết Ninh thấy anh ăn rất ngon miệng, bèn cầm áo khoác lên chuẩn bị rời đi.
“Vậy anh ăn đi, tôi quay về đoàn phim trước.”
“Kế bên có phòng nghỉ, sớm mai bảo Trần Nhạn đưa cô về.”
Khiết Ninh đã đứng hẳn dậy, nghe vậy ngẩn người một lát, nhíu mày nói: “Tôi... ấy ấy đến rồi, không tiện đâu.”
Lưu Hoài Khang bảo cô nghỉ lại trước giờ chỉ có một mục đích, từ trước đến nay cô luôn tự hiểu lấy như vậy.
Sau khi dứt lời, động tác ăn mỳ của Lưu Hoài Khang trong chốc lát khựng lại, nhướn mi liếc mắt nhìn cô một cái, hơi cạn lời: “Nghĩ cái gì thế? Tối nay tôi phải tăng ca, cô ngủ một mình đi.”
Khiết Ninh thấy ánh mắt trêu chọc của anh thì đỏ cả mặt: “Tôi chả nghĩ gì cả, tôi...”
Ấp úng cả nửa ngày, cô mới thốt ra được một câu: “Anh nghĩ nhiều rồi, do tôi ngủ không ngoan, sợ làm bẩn ga giường anh thôi!”
Lưu Hoài Khang nhếch mày, nhưng không đáp lại lời cô.
Trời dần dần về khuya, Khiết Ninh nằm trên giường phòng kế bên, có thể ngửi được rõ ràng mùi hương của anh vương trên ga giường và gối đầu. Cách nhau một cánh cửa, cô có thể thấy bên ngoài cửa đèn vẫn sáng, thỉnh thoảng có tiếng gõ phím lạch cạch lạch cạch truyền tới.
Cô đã hỏi Tô Mẫn, cái đêm say rượu ấy Tô Mẫn không hề ghé phòng cô, sau đó cô lại lục thấy được một chiếc khăn tay trong thùng rác, hơi giống với thứ mà Lưu Hoài Khang hay mang theo trong túi áo vest, là anh sao? Cái người đã chăm sóc cho cô cả một đêm đó...
*
Ở nơi khác.
Triệu Hồng Ngọc nhận được cuộc gọi từ Trình Lan, chưa kịp nói gì đã bị mắng xối xả: “Scandal mới của Khiết Ninh là do cô làm ra phải không?”
Triệu Hồng Ngọc có chết cũng không nhận: “Tôi cũng vừa mới biết tin, cho dù tôi với Khiết Ninh có tư thù cá nhân, nhưng đều là người chung một công ty, tôi có thể làm ra loại chuyện này à? Huống hồ cô ta cũng có sao đâu?”
“Không sao là do bản thân cô ta có bản lĩnh.”
Trình Lan giọng điệu bất ngờ: “Triệu Hồng Ngọc, đừng trách tôi không nhắc nhở cô, đừng có chọc vào Khiết Ninh, cho dù là dùng thủ đoạn hay cậy có người chống lưng, cô ta không phải là người mà cô có thể động vào đâu.”
“Chị Lan, những lời này của chị là có ý gì? Bác tôi là phu nhân chủ tịch tập đoàn Cố thị đấy.”
“Khỏi nhắc đến cái người họ hàng xa bắn đại bác tám ngày chưa tới của cô đi, cô vào công ty lâu vậy mà cũng chưa thấy bác cô cho cô hợp đồng phim ảnh gì, tốt nhất cô làm việc cho đến nơi đến chốn hộ tôi.”
Trình Lan ghét nhất Triệu Hồng Ngọc ở chỗ quá tự cao tự đại, không hòa hợp được với ai, ban đầu nếu không phải tổng giám đốc Triệu xem trọng cô ả, công ty cũng chẳng ký hợp đồng với cô ta.
Triệu Hồng Ngọc vẻ mặt cố kiềm chế nhưng qua điện thoại cũng không tiện nói nhiều, nén cơn giận nói: “Sau lưng cô ta rốt cuộc là ai?”
“Đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết đâu.”
Cúp ngang điện thoại, Triệu Hồng Ngọc không cam lòng, đúng lúc quản lý gọi điện thoại đến, giận cá chém thớt, mắng cô một trận, nói cô không nên tự ý làm loại chuyện hại người mà chả thu được tý lợi nào này, cô ta nhất thời cáu kỉnh, giận dữ nói: “Cô là người quản lý của tôi, chả phải mẹ tôi, tôi chỉ cần cô kéo tài nguyên cho tôi, không cần cô giáo huấn, không chịu nổi tôi thì ngày mai đừng đến nữa, tôi đổi người.”
Cô ta không ngờ rằng quản lý lại đồng ý: “Được, cô đổi đi, đằng nào thì tôi cũng không hầu hạ nổi cô.”
Điện thoại bị cúp ngang, Triệu Hồng Ngọc tức giận vơ bừa đồ bên cạnh đập mạnh xuống đất. Khiết Ninh chết tiệt, sau khi gặp cô ta đúng là chả có chuyện gì tốt đẹp.
Nhìn ghi chép trên cuốn sổ liên lạc của quản lý, cô đột nhiên nhớ ra một việc, quản lý cũ của Khiết Ninh là Hạ Lâm. Người khác có thể không biết nhưng Hạ Lâm vừa là trợ lý kiêm quản lý của Khiết Ninh, người gần gũi nhất chăm sóc cuộc sống hàng ngày của cô ta, lẽ nào lại không biết kim chủ đứng sau cô ta là ai sao?
Sáng sớm, Khiết Ninh tỉnh dậy không thấy Lưu Hoài Khang ở phòng làm việc, hỏi Trần Nhạn mới biết Lưu Hoài Khang từ sáng sớm đã sang phòng họp kế họp quốc tế rồi, cuộc họp vẫn chưa kết thúc.
“Cô Khiết, tổng giám đốc Lưu đã dặn tôi, sau khi cô tỉnh dậy thì đưa cô về đoàn phim.”
Khiết Ninh liếc nhìn đồng hồ, mới hơn 6 giờ, còn sớm: “Cuộc họp của anh Lưu chừng nào mới xong?”
“Chắc cũng sắp rồi, cuộc hợp đã kéo dài được 3 tiếng, bình thường thì cũng kết thúc rồi.”
“Vậy thì đợi thêm một lát nữa đi, tôi ăn sáng xong rồi đi.”
Dù sao thì vẫn còn sớm, mượn phòng bếp của Lưu Hoài Khang làm bữa sáng, mình ăn xong vừa kịp trở lại đoàn phim, tiện thể cũng làm luôn một phần cho anh.
Đang làm trứng ốp la, ngoài cửa vọng đến tiếng Trần Nhạn, hòa lẫn với tiếng gõ cửa dồn dập: “Cô Cố, tổng giám đốc Lưu đang họp, hiện giờ cô không thể vào được.”
“Chẳng phải là anh ấy đang họp ở phòng kế bên sao? Tôi ở văn phòng đợi anh ấy không được à, bố mẹ tôi bảo tôi đem bữa sáng cho anh ấy, phải dậy sớm tôi sắp buồn ngủ chết rồi.”
Cố Thi Anh vừa mở cửa ra liền ngửi thấy mùi dầu mỡ, quay đầu thì thấy một cô gái đang ở trong bếp.
Khiết Ninh vẫn còn đang mặc đồ ngủ của Lưu Hoài Khang, rộng thùng thình, tay áo xắn lên mấy vòng, để lộ ra làn da trắng sứ, mái tóc buộc hờ hững sau gáy, dáng vẻ vừa mới ngủ dậy.
Cố Thi Anh đảo mắt vừa vặn quét qua hướng phòng nghỉ, giường đệm lộn xộn khiến cô ta lập tức phản ứng lại, tức thì sắc mặt trầm xuống, chất vấn: “Trần Nhạn, cô ta là ai?
Khiết Ninh nghe Trần Nhạn gọi người đó là cô Cố, mà khuôn mặt kia nhìn cũng rất quen mắt, hiển nhiên chính là người mà ngày đó cô từng gặp ở phòng phẫu thuật, vợ chưa cưới của Lưu Hoài Khang, sắc mặt cô cũng lập tức thay đổi.
“Cô Cố, việc này cô nên đi hỏi tổng giám đốc Lưu thì hơn.”
Trần Nhạn vẻ mặt khó xử.
Bình luận facebook