Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-36
CHƯƠNG 36: TÔI BAO HẾT
CHƯƠNG 36: TÔI BAO HẾT
Lần trước khi Lưu Hoài Khang rời khỏi nơi này, Cố Thi Anh đã nổi giận một trận linh đình, còn chặn cửa không cho anh ra ngoài làm việc, dáng vẻ tùy hứng làm bậy khiến anh tức giận.
Lưu Hoài Khang vẫn không nói chuyện.
Cố Thi Anh lại tiếp tục lấy lòng: “Anh Hoài Khang, em đã xem nhà hàng đó rồi, ở đó còn tốt hơn so với tưởng tượng của em, em biết anh Hoài Khang tốt với em nhất, bình thường lúc anh làm việc đều không nhớ ăn cơm đúng giờ, vì vậy sau này em sẽ nhắc nhở anh, anh tha thứ cho em có được không?”
Cố Thi Anh được nuông chiều từ nhỏ, hiếm khi cúi đầu nhận sai, mặc dù nói dáng vẻ này cũng không có mấy phần chân thành khi nhận sai, nhưng đúng là hiếm thấy.
Cô đã làm nũng như thế, nếu anh không để ý đến cô, ngược lại thành ra anh không rộng lượng.
Lưu Hoài Khang bất đắc dĩ nói: “Nhất định phải ăn cơm cùng anh sao? Anh thật sự có chuyện phải xử lý.”
“Chỉ ăn cơm thôi, sẽ không làm lỡ việc của anh, em bảo đảm một tiếng sau em sẽ đích thân đưa anh trở về có được không?”
Đã nói như vậy rồi, anh chỉ có thể đi theo.
Ngồi trong xe, Cố Thi Anh vẫn luôn nghịch điện thoại, đối với cô mà nói, lật lại chuyện lần trước rất dễ dàng, chỉ cần hai ba câu nói, một bữa cơm mà thôi.
Lưu Hoài Khang nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết vì sao anh lại nghĩ đến Khiết Ninh.
Anh không biết có phải cô cố ý lấy lòng anh không, chỉ cần anh ở đó, cô luôn xoay quanh anh, hai năm trước cô không biết nấu cơm, nhưng về sau cô đã học nấu nhiều món vì anh, đủ loại sơn hào hải vị, nhưng anh nhớ rất nhiều lúc đều là bát mì thịt bò.
Xe dừng trước cửa nhà hàng, Trần Nhạn đi hỏi rồi vội vàng trở về, cách cửa sổ xe nói: “Tổng giám đốc Lưu, cô Cố, bên nhà hàng nói có người đặt bao hết rồi, hôm nay không tiếp khách lạ, nếu không thì chúng ta đổi nhà hàng khác.”
Cố Thi Anh chỉ chợt nghĩ đến nhà hàng này, vì vậy cô không cho người hẹn trước.
“Vậy thì đổi nhà hàng khác.” Vẻ mặt Lưu Hoài Khang lạnh nhạt.
“Không được, em muốn ăn nhà hàng này.” Cố Thi Anh nhíu mày ra lệnh: “Anh đi nói với bọn họ, tôi ra giá gấp đôi, bảo người bao nhường nhà hàng cho chúng ta.”
Trần Nhạn liếc nhìn Lưu Hoài Khang với vẻ khó xử.
“Đi đi.” Cố Thi Anh không hài lòng thúc giục.
Trần Nhạn thấy Lưu Hoài Khang gật đầu ngầm đồng ý thì vội vàng vòng trở lại.
Nhưng Cố Thi Anh không yên tâm, kéo cánh tay Lưu Hoài Khang lắc lắc: “Anh Hoài Khang, Trần Nhạn làm việc quá lề mề, chúng ta xuống xe đi, chủ nhà hàng này là bạn của ba em, anh cũng quen biết đó, nếu anh lộ mặt chắc chắn bọn họ sẽ nể mặt anh.”
Lưu Hoài Khang có chút mệt mỏi với tính tùy hứng của Cố Thi Anh, nhưng cũng quen việc chiều theo cô.
“Đi thôi.”
Trong nhà hàng, Hồ Thành Dương đi tới phòng rửa tay, một mình Khiết Ninh ngồi ăn món tráng miệng.
Có một nhân viên đi tới với vẻ mặt khó xử: “Thưa cô, xin hỏi cô đã ăn xong chưa?”
“Chúng tôi sắp xong rồi, sao vậy?”
“Có một tiên sinh dẫn theo vợ chưa cưới của mình tới nhà hàng chúng tôi ăn cơm, bởi vì họ là bạn của ông chủ nên chúng tôi không tiện từ chối, nhưng cô và bạn cô đã bao hết nơi này, nên chúng tôi không tiện đồng ý, vì vậy…”
“Vậy sao?” Trước giờ Khiết Ninh luôn hiền hòa với những chuyện vặt trong cuộc sống, cô nghe vậy thì mỉm cười: “Không sao, chúng tôi cũng sắp ăn xong, đợi bạn tôi quay lại, chúng tôi sẽ đi ngay, các anh cứ tiếp đón là được.”
“Cảm ơn cô đã thông cảm, chi phí đặt bao và bữa ăn tối nay đều do vị khác tới dùng cơm chi trả.”
Đối với Khiết Ninh mà nói, được ăn một bữa miễn phí là chuyện tốt, huống hồ bọn họ cũng sắp ăn xong rồi, sao lại không đồng ý chứ? Chỉ là cô hơi tò mò không biết ai lại nhiều tiền như vậy.
Cô nhìn qua vai người phục vụ ra phía cửa nhà hàng, mắt cô dần ngưng trệ lại.
Người đàn ông mặt bộ đồ vest thẳng thớm, được cắt may vừa vặn, bên cạnh là một người phụ nữ yểu điệu đang thân mật khoác tay anh, hai người cũng đang nhìn về phía cô.
Ánh mắt chạm nhau trong không trung, cô nhận ra ngay.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, vậy mà là Lưu Hoài Khang và Cố Thi Anh.
Khiết Ninh thấy tình hình như vậy thì nghĩ tới, không nói chuyện cô bị nhục nhã lần trước, nhớ đến chuyện phẫu thuật thì tim cô lại đau xót, vì hai người này cô đã mất đi đứa con của mình, một cơ thể khỏe mạnh, và tư cách làm mẹ mãi mãi.
Dựa vào điều gì mà bọn họ công khai có đôi có cặp, bảo cô phải nhường chứ?
“Thưa cô…”
“Xin lỗi, tôi thu lại những lời lúc nãy, tôi không nhường nhà hàng này tối nay.”
Nhân viên sửng sốt, thấy vẻ lạnh lùng trên mặt Khiết Ninh, mặc dù anh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng đoán ra được có lẽ họ quen biết, cuối cùng không hỏi nhiều, đi về phía quầy thu tiền.
“Tổng giám đốc Lưu thật xin lỗi, cô gái kia không muốn nhường.”
Khi nhân viên quay về truyền lại ý của Khiết Ninh cho Lưu Hoài Khang và Cố Thi Anh nghe.
Cố Thi Anh hơi nhướng mày: “Ban nãy không phải cậu đã ra dấu tay nói cô ta đồng ý rồi sao?”
“Ban đầu cô gái đó đã đồng ý rồi, nhưng không hiểu sao lại đột ngột đổi ý.”
Không cần nhân viên nhiều lời, Lưu Hoài Khang cũng biết tại sao đối phương đổi ý, trong khoảnh khắc chạm mắt lúc nãy, anh đã nhận ra Khiết Ninh.
Nhưng Cố Thi Anh hoàn toàn không chú ý tới điểm khác thường, cô buông tay Lưu Hoài Khang ra, đi tới chỗ Khiết Ninh.
“Em đi hỏi một lát.”
“Thi Anh.” Ánh mắt Lưu Hoài Khang hơi căng thẳng, chưa kịp ngăn cản.
“Chào cô.”
Cố Thi Anh đã mở miệng trước.
Khiết Ninh đã vuốt chân ly rượu vang trên bàn, không ngẩng đầu lên.
“Là thế này, tôi và bạn trai tôi tới đây ăn cơm, đến đây mới biết nơi này đã được cô bao hết, tôi thấy hình như cô cũng sắp ăn xong rồi, hy vọng cô nhường nhà hàng này cho chúng tôi.”
“Tôi không muốn nhường.”
“Tôi đồng ý trả giá gấp đôi.”
Cuối cùng, khi nghe thấy câu nói này, Khiết Ninh cũng ngẩng đầu lên, lộ vẻ mặt lạnh lẽo: “Trên đời này không phải thứ gì cũng mua được bằng tiền, cô có dùng nhiều tiền cũng không mua được sự đồng ý của tôi.”
“Không phải cô đã ăn xong rồi sao?”
Cố Thi Anh định nói tiếp thì ánh mắt bỗng ngẩn ra, nhíu mày lại: “Là cô?”
Trong không khí xuất hiện sự ngưng trệ ngắn ngủi.
Một lát sau, Cố Thi Anh cười lạnh, trong mắt hiện lên tia khinh bỉ rất rõ ràng: “Cô cầm tiền được bao nuôi giả vờ thanh cao đi bao nhà hàng, cô đúng là rất có bản lĩnh.”
Nói xong, cô ta khoác tay Lưu Hoài Khang trước mặt Khiết Ninh, kiêu ngạo như một con khổng tước: “Anh Hoài Khang, hôm nay em phải ăn ở đây, ba mẹ em bảo em nhất định phải dẫn anh tới đây dùng cơm, anh nói xem phải làm sao đây?”
Cố Thi Anh thích chơi đùa, nhưng cô không phải người hoàn toàn không có đầu óc, dưới tình huống này, cô hiểu rõ nhất chỉ có người phụ nữ chua ngoa mới xông lên, còn phụ nữ thông minh thì luôn mượn sức để đánh, để người đàn ông của mình tự giải quyết.
Mẹ cô nói không sai, cô là con gái duy nhất của nhà họ Cố, có tập đoàn Cố thị làm chỗ dựa, chỉ cần cô không làm chuyện quá đáng, Lưu Hoài Khang sẽ không làm ngược ý cô.
Không đợi Lưu Hoài Khang lên tiếng, Khiết Ninh đã nói mỉa mai: “Hai vị, mặc kệ tôi bao nơi này thế nào, mọi chuyện đều phải có trước sau, tôi tới trước, đừng nói giờ tôi vẫn chưa ăn, cho dù tôi ăn xong rồi cũng muốn đi, hai người dựa vào đâu mà bảo tôi đi chứ?”
“Cô còn biết trước sau sao?” Giọng điệu của Cố Thi Anh châm chọc không hề lưu tình: “Lúc cô phá hoại tình cảm của người khác sao không nghĩ tới thứ gọi là trước sau đi? Đồ phụ nữ hai mặt.”
Dứt lời một tiếng “bang” vang lên, tay Khiết Ninh cầm chiếc nĩa với chói sáng đâm xuyên qua điểm tâm, chạm vào chiếc đĩa sứ bên dưới, âm thanh sắc bén chói tai vang vọng trong nhà hàng rộng lớn không người.
Hành động này đã dọa Cố Thi Anh kinh sợ đến thốt lên, vội núp ra sau Lưu Hoài Khang.
“Khiết Ninh?” Sắc mặt Lưu Hoài Khang trở nên thâm trầm.
“Cô sợ cái gì?” Khiết Ninh vẫn ung dung ngẩng đầu lên: “Tôi có thể dùng nĩa giết người sao? Có điều tôi không thích ăn món tráng miệng này, nhưng có người kề dao trên cổ tôi bảo tôi phải ăn, khi bị người khác nhìn thấy còn nói tự tôi muốn ăn, vì vậy tôi chỉ phát tiết một chút mà thôi.”
CHƯƠNG 36: TÔI BAO HẾT
Lần trước khi Lưu Hoài Khang rời khỏi nơi này, Cố Thi Anh đã nổi giận một trận linh đình, còn chặn cửa không cho anh ra ngoài làm việc, dáng vẻ tùy hứng làm bậy khiến anh tức giận.
Lưu Hoài Khang vẫn không nói chuyện.
Cố Thi Anh lại tiếp tục lấy lòng: “Anh Hoài Khang, em đã xem nhà hàng đó rồi, ở đó còn tốt hơn so với tưởng tượng của em, em biết anh Hoài Khang tốt với em nhất, bình thường lúc anh làm việc đều không nhớ ăn cơm đúng giờ, vì vậy sau này em sẽ nhắc nhở anh, anh tha thứ cho em có được không?”
Cố Thi Anh được nuông chiều từ nhỏ, hiếm khi cúi đầu nhận sai, mặc dù nói dáng vẻ này cũng không có mấy phần chân thành khi nhận sai, nhưng đúng là hiếm thấy.
Cô đã làm nũng như thế, nếu anh không để ý đến cô, ngược lại thành ra anh không rộng lượng.
Lưu Hoài Khang bất đắc dĩ nói: “Nhất định phải ăn cơm cùng anh sao? Anh thật sự có chuyện phải xử lý.”
“Chỉ ăn cơm thôi, sẽ không làm lỡ việc của anh, em bảo đảm một tiếng sau em sẽ đích thân đưa anh trở về có được không?”
Đã nói như vậy rồi, anh chỉ có thể đi theo.
Ngồi trong xe, Cố Thi Anh vẫn luôn nghịch điện thoại, đối với cô mà nói, lật lại chuyện lần trước rất dễ dàng, chỉ cần hai ba câu nói, một bữa cơm mà thôi.
Lưu Hoài Khang nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết vì sao anh lại nghĩ đến Khiết Ninh.
Anh không biết có phải cô cố ý lấy lòng anh không, chỉ cần anh ở đó, cô luôn xoay quanh anh, hai năm trước cô không biết nấu cơm, nhưng về sau cô đã học nấu nhiều món vì anh, đủ loại sơn hào hải vị, nhưng anh nhớ rất nhiều lúc đều là bát mì thịt bò.
Xe dừng trước cửa nhà hàng, Trần Nhạn đi hỏi rồi vội vàng trở về, cách cửa sổ xe nói: “Tổng giám đốc Lưu, cô Cố, bên nhà hàng nói có người đặt bao hết rồi, hôm nay không tiếp khách lạ, nếu không thì chúng ta đổi nhà hàng khác.”
Cố Thi Anh chỉ chợt nghĩ đến nhà hàng này, vì vậy cô không cho người hẹn trước.
“Vậy thì đổi nhà hàng khác.” Vẻ mặt Lưu Hoài Khang lạnh nhạt.
“Không được, em muốn ăn nhà hàng này.” Cố Thi Anh nhíu mày ra lệnh: “Anh đi nói với bọn họ, tôi ra giá gấp đôi, bảo người bao nhường nhà hàng cho chúng ta.”
Trần Nhạn liếc nhìn Lưu Hoài Khang với vẻ khó xử.
“Đi đi.” Cố Thi Anh không hài lòng thúc giục.
Trần Nhạn thấy Lưu Hoài Khang gật đầu ngầm đồng ý thì vội vàng vòng trở lại.
Nhưng Cố Thi Anh không yên tâm, kéo cánh tay Lưu Hoài Khang lắc lắc: “Anh Hoài Khang, Trần Nhạn làm việc quá lề mề, chúng ta xuống xe đi, chủ nhà hàng này là bạn của ba em, anh cũng quen biết đó, nếu anh lộ mặt chắc chắn bọn họ sẽ nể mặt anh.”
Lưu Hoài Khang có chút mệt mỏi với tính tùy hứng của Cố Thi Anh, nhưng cũng quen việc chiều theo cô.
“Đi thôi.”
Trong nhà hàng, Hồ Thành Dương đi tới phòng rửa tay, một mình Khiết Ninh ngồi ăn món tráng miệng.
Có một nhân viên đi tới với vẻ mặt khó xử: “Thưa cô, xin hỏi cô đã ăn xong chưa?”
“Chúng tôi sắp xong rồi, sao vậy?”
“Có một tiên sinh dẫn theo vợ chưa cưới của mình tới nhà hàng chúng tôi ăn cơm, bởi vì họ là bạn của ông chủ nên chúng tôi không tiện từ chối, nhưng cô và bạn cô đã bao hết nơi này, nên chúng tôi không tiện đồng ý, vì vậy…”
“Vậy sao?” Trước giờ Khiết Ninh luôn hiền hòa với những chuyện vặt trong cuộc sống, cô nghe vậy thì mỉm cười: “Không sao, chúng tôi cũng sắp ăn xong, đợi bạn tôi quay lại, chúng tôi sẽ đi ngay, các anh cứ tiếp đón là được.”
“Cảm ơn cô đã thông cảm, chi phí đặt bao và bữa ăn tối nay đều do vị khác tới dùng cơm chi trả.”
Đối với Khiết Ninh mà nói, được ăn một bữa miễn phí là chuyện tốt, huống hồ bọn họ cũng sắp ăn xong rồi, sao lại không đồng ý chứ? Chỉ là cô hơi tò mò không biết ai lại nhiều tiền như vậy.
Cô nhìn qua vai người phục vụ ra phía cửa nhà hàng, mắt cô dần ngưng trệ lại.
Người đàn ông mặt bộ đồ vest thẳng thớm, được cắt may vừa vặn, bên cạnh là một người phụ nữ yểu điệu đang thân mật khoác tay anh, hai người cũng đang nhìn về phía cô.
Ánh mắt chạm nhau trong không trung, cô nhận ra ngay.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, vậy mà là Lưu Hoài Khang và Cố Thi Anh.
Khiết Ninh thấy tình hình như vậy thì nghĩ tới, không nói chuyện cô bị nhục nhã lần trước, nhớ đến chuyện phẫu thuật thì tim cô lại đau xót, vì hai người này cô đã mất đi đứa con của mình, một cơ thể khỏe mạnh, và tư cách làm mẹ mãi mãi.
Dựa vào điều gì mà bọn họ công khai có đôi có cặp, bảo cô phải nhường chứ?
“Thưa cô…”
“Xin lỗi, tôi thu lại những lời lúc nãy, tôi không nhường nhà hàng này tối nay.”
Nhân viên sửng sốt, thấy vẻ lạnh lùng trên mặt Khiết Ninh, mặc dù anh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng đoán ra được có lẽ họ quen biết, cuối cùng không hỏi nhiều, đi về phía quầy thu tiền.
“Tổng giám đốc Lưu thật xin lỗi, cô gái kia không muốn nhường.”
Khi nhân viên quay về truyền lại ý của Khiết Ninh cho Lưu Hoài Khang và Cố Thi Anh nghe.
Cố Thi Anh hơi nhướng mày: “Ban nãy không phải cậu đã ra dấu tay nói cô ta đồng ý rồi sao?”
“Ban đầu cô gái đó đã đồng ý rồi, nhưng không hiểu sao lại đột ngột đổi ý.”
Không cần nhân viên nhiều lời, Lưu Hoài Khang cũng biết tại sao đối phương đổi ý, trong khoảnh khắc chạm mắt lúc nãy, anh đã nhận ra Khiết Ninh.
Nhưng Cố Thi Anh hoàn toàn không chú ý tới điểm khác thường, cô buông tay Lưu Hoài Khang ra, đi tới chỗ Khiết Ninh.
“Em đi hỏi một lát.”
“Thi Anh.” Ánh mắt Lưu Hoài Khang hơi căng thẳng, chưa kịp ngăn cản.
“Chào cô.”
Cố Thi Anh đã mở miệng trước.
Khiết Ninh đã vuốt chân ly rượu vang trên bàn, không ngẩng đầu lên.
“Là thế này, tôi và bạn trai tôi tới đây ăn cơm, đến đây mới biết nơi này đã được cô bao hết, tôi thấy hình như cô cũng sắp ăn xong rồi, hy vọng cô nhường nhà hàng này cho chúng tôi.”
“Tôi không muốn nhường.”
“Tôi đồng ý trả giá gấp đôi.”
Cuối cùng, khi nghe thấy câu nói này, Khiết Ninh cũng ngẩng đầu lên, lộ vẻ mặt lạnh lẽo: “Trên đời này không phải thứ gì cũng mua được bằng tiền, cô có dùng nhiều tiền cũng không mua được sự đồng ý của tôi.”
“Không phải cô đã ăn xong rồi sao?”
Cố Thi Anh định nói tiếp thì ánh mắt bỗng ngẩn ra, nhíu mày lại: “Là cô?”
Trong không khí xuất hiện sự ngưng trệ ngắn ngủi.
Một lát sau, Cố Thi Anh cười lạnh, trong mắt hiện lên tia khinh bỉ rất rõ ràng: “Cô cầm tiền được bao nuôi giả vờ thanh cao đi bao nhà hàng, cô đúng là rất có bản lĩnh.”
Nói xong, cô ta khoác tay Lưu Hoài Khang trước mặt Khiết Ninh, kiêu ngạo như một con khổng tước: “Anh Hoài Khang, hôm nay em phải ăn ở đây, ba mẹ em bảo em nhất định phải dẫn anh tới đây dùng cơm, anh nói xem phải làm sao đây?”
Cố Thi Anh thích chơi đùa, nhưng cô không phải người hoàn toàn không có đầu óc, dưới tình huống này, cô hiểu rõ nhất chỉ có người phụ nữ chua ngoa mới xông lên, còn phụ nữ thông minh thì luôn mượn sức để đánh, để người đàn ông của mình tự giải quyết.
Mẹ cô nói không sai, cô là con gái duy nhất của nhà họ Cố, có tập đoàn Cố thị làm chỗ dựa, chỉ cần cô không làm chuyện quá đáng, Lưu Hoài Khang sẽ không làm ngược ý cô.
Không đợi Lưu Hoài Khang lên tiếng, Khiết Ninh đã nói mỉa mai: “Hai vị, mặc kệ tôi bao nơi này thế nào, mọi chuyện đều phải có trước sau, tôi tới trước, đừng nói giờ tôi vẫn chưa ăn, cho dù tôi ăn xong rồi cũng muốn đi, hai người dựa vào đâu mà bảo tôi đi chứ?”
“Cô còn biết trước sau sao?” Giọng điệu của Cố Thi Anh châm chọc không hề lưu tình: “Lúc cô phá hoại tình cảm của người khác sao không nghĩ tới thứ gọi là trước sau đi? Đồ phụ nữ hai mặt.”
Dứt lời một tiếng “bang” vang lên, tay Khiết Ninh cầm chiếc nĩa với chói sáng đâm xuyên qua điểm tâm, chạm vào chiếc đĩa sứ bên dưới, âm thanh sắc bén chói tai vang vọng trong nhà hàng rộng lớn không người.
Hành động này đã dọa Cố Thi Anh kinh sợ đến thốt lên, vội núp ra sau Lưu Hoài Khang.
“Khiết Ninh?” Sắc mặt Lưu Hoài Khang trở nên thâm trầm.
“Cô sợ cái gì?” Khiết Ninh vẫn ung dung ngẩng đầu lên: “Tôi có thể dùng nĩa giết người sao? Có điều tôi không thích ăn món tráng miệng này, nhưng có người kề dao trên cổ tôi bảo tôi phải ăn, khi bị người khác nhìn thấy còn nói tự tôi muốn ăn, vì vậy tôi chỉ phát tiết một chút mà thôi.”
Bình luận facebook