• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full TRẢI NGHIỆM YÊU ĐƯƠNG CÙNG VỚI TRÙM TRƯỜNG (2 Viewers)

  • Chương 3

"Sao anh biết tôi trốn ở đây?"



"Điền Chính Quốc nói cho tôi biết."



"..."



Tình nghĩa anh em, tuyệt lắm Điền Chính Quốc!



Mẫn Doãn Kì cũng không quan tâm đến sắc mặt tôi, cũng không quan tâm tôi đang mệt mỏi như thế nào, cứ thế hiên ngang bước tới bế thốc tôi lên.



Tôi bị bế lên cũng không kịp chống cự, chỉ có thể ở trong lòng hắn liên tục giãy dụa.



"Mẫn Doãn Kì anh muốn cái gì? Anh thả tôi xuống mau lên."



Mẫn Doãn Kì giả vờ bị điếc, hoàn toàn không quan tâm đến tôi đang ai oán như thế nào. Hắn liếc mắt ra ngoài, nhướng mày với Phác Trí Mẫn.



Phác Trí Mẫn thấy như vậy lập tức hiểu vấn đề, anh cười cười quay đầu, hơi hắng giọng sau đó nói lớn.



"Vương gia mang theo Vương phi hồi phủ, mau mau tránh đường ra."



"..." Cái kiểu xưng hô quỷ quái gì vậy nè trời?



Tôi nằm trong lòng Mẫn Doãn Kì lắc lắc đầu, đưa tay níu lấy áo của hắn, bĩu môi uất ức nói.



"Anh mau thả tôi xuống, tôi còn có tiết học."



"Liên quan gì tới tôi? Việc của tôi là cướp gái nhà lành, cướp xong rồi thì mang về." Mẫn Doãn Kì trừng mắt nhìn tôi, song vẫn dịu dàng ôm tôi lấy tôi.



Tôi thật sự khóc không ra nước mắt, chỉ có thể ủy khuất dựa vào ngực Mẫn Doãn Kì, tiếp tục mở miệng nói với hắn.



"Mẫn Doãn Kì."



"Cái gì?" Hắn trả lời, mang theo chút tức giận.



Tôi bị giọng nói đó của hắn làm cho hơi rùng mình, sau đó mở nhỏ giọng.



"Đó không phải thư tình của tôi. Tôi không viết thư tình cho Phác Trí Mẫn."



Mẫn Doãn Kì nghe xong, thái độ lạnh nhạt dường như có chút ấm áp trở lại, hắn bế tôi vào lớp, sau đó kéo một cái ghế ngồi xuống, còn tôi thì ngồi trong lòng hắn.



"Thế nó là của ai?"



"Của bạn thân tôi, cô ấy nhờ tôi đưa giúp."



Mẫn Doãn Kì gật gật đầu, sau đó gạt mấy sợi tóc lất phất trên trán của tôi rồi cúi đầu nhìn tôi.



"Tốt. Không phải em viết là được rồi." Hắn cười, nụ cười làm cho trái tim của tôi mềm nhũn.



Ôm tôi hồi lâu, hắn mới nghiêng đầu, thấp giọng gọi tôi.



"Này, Niên Nhĩ Lạc."



"Hả?"



"Tôi thích em." Mẫn Doãn Kì dịu dàng nói.



Thật ra trước đây, khi Mẫn Doãn Kì mới vừa để ý đến tôi cho đến bây giờ, một câu tỏ tình cũng chưa từng nói với tôi, cho nên tôi mới nghĩ rằng hắn nhất định trêu đùa trái tim thiếu nữ của tôi.



Cho đến hôm nay nghe được câu này, trái tim 17 tuổi của tôi bỗng rung động kịch liệt.



Aaaaaaaa, làm người ta ngại muốn chết.



Mẫn Doãn Kì vẫn cứ chăm chú nhìn gương mặt đã nóng bừng của tôi, hắn chớp chớp mắt, hồi lâu sau lại nhoẻn miệng cười.



"Sao không nói gì hết vậy?"



Tôi rũ mắt, tay kéo kéo áo hắn.



"Tôi ngại."



Mẫn Doãn Kì nghe xong lại gật gật đầu, hắn ngẩng đầu nhìn cái gì đó hồi lâu, lát sau kéo nó quá rồi phủ lên người chúng tôi.



"Bây giờ chỉ còn hai đứa mình thôi, hết ngại rồi nhé."



"..."



"Em ngây người cái gì, mau nói chuyện cho tôi."



Tôi cắn môi, trừng mắt về phía hắn, sau đó tôi lại tiếp tục giãy dụa cuối cùng thoát khỏi được hắn.



Thoát được rồi tôi liền lật đật bò dậy sau đó chạy về lớp học.



Hế hế, tẩu thoát thành công.



[...]



Mẫn Doãn Kì ngồi trong lớp, tay gõ gõ lên bàn, sau khi Niên Nhĩ Lạc bỏ chạy cũng không có đuổi theo, chỉ duy trì sắc mặt lạnh nhạt nhìn bóng lưng của cô rời đi.



Phác Trí Mẫn bước tới, tay khoác lên Mẫn Doãn Kì, cười cười hỏi.



"Đại ca không đuổi theo chị dâu à? Lỡ cô ấy lại chạy theo người khác thì anh phải làm sao đây?"



Mẫn Doãn Kì cúi đầu, hắn hơi nhếch môi, sau đó nhàn nhạt nói.



"Người của mình thì trước sau gì cuối cùng vẫn là của mình, gấp gáp làm gì?"



"Với cả thằng nào mà quyến rũ em ấy, ông đây lập tức thiến hắn."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom