Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
"Vương phi của ta, ta đến rước nàng đây." Mẫn Doãn Kì híp mắt mỉm cười, giọng nói mang theo dịu dàng khó thấy nói với Niên Nhĩ Lạc.
Niên Nhĩ Lạc vừa thấy hắn liền bất động, cô ngơ ngác nhìn Mẫn Doãn Kì, không biết suy nghĩ tới gì đó mà sắc mặt khẽ ửng hồng.
"Ai dạy anh mấy cái Vương phi Vương gia này thế hả?"
"Phác Trí Mẫn dạy tôi."
"Nói chuyện sao cho hợp thời hợp thế một chút đi." Niên Nhĩ Lạc chống nạnh, bắt bẻ nói.
Mẫn Doãn Kì lập tức gật đầu, sau đó cúi người xuống, cụng trán với Niên Nhĩ Lạc, nhếch môi.
"Vợ của anh ơi, anh đến rước em đây."
Niên Nhĩ Lạc không có cách nào nói chuyện quá lâu với Mẫn Doãn Kì, cô xấu hổ tránh xa vòng tay của hắn sau đó đứng lùi vào góc lớp.
Dáng vẻ dịu dàng ấm áp như ánh nắng của Mẫn Doãn Kì lập tức biến thành phong ba bão táp.
"Niên Nhĩ Lạc, nhanh bước ra đây cho tôi." Hắn lạnh giọng.
"Tôi còn phải đợi bạn nữa." Niên Nhĩ Lạc mím môi.
Mẫn Doãn Kì cực kì không vui, hắn nghiêng đầu nhìn vào trong lớp, sau đó nhíu mày.
"Tôi nói lại một lần nữa, em mau bước ra đây."
"Tôi cũng nói lại một lần nữa, tôi còn phải đợi bạn."
Niên Nhĩ Lạc vừa nói xong, phía sau lưng liền có một lực đẩy ấn cô về phía trước, cô không kịp giữ thăng bằng cứ thế lảo đảo, cuối cùng lại bay vào lòng của Mẫn Doãn Kì.
"Không cần cảm ơn mình đâu, mình ngại lắm."
Lại là Điền Chính Quốc!
Mẫn Doãn Kì cũng không đợi cho Niên Nhĩ Lạc kịp tức giận, hắn cúi người xuống sau một phát vác cô lên vai, thong thả bước đi.
"Mẫn Doãn Kì buông tôi xuống, anh buông tôi xuống." Niên Nhĩ Lạc la hét giãy dụa.
"Nói nhẹ nhàng thì em không nghe, cứ đợi tôi phải dùng bạo lực thì mới chịu." Mẫn Doãn Kì trả lời cô xong cũng không có thả cô ra, cứ như thế nhẹ nhàng đi xuống sân trường.
Ở phía sau, Điền Chính Quốc đi cùng với Phác Trí Mẫn và Kim Thái Hanh, nhàn nhạt nhìn cái cặp đôi đang náo loạn phía trước.
Kim Thái Hanh hơi nghiêng đầu nhìn Phác Trí Mẫn, sau đó nhỏ giọng hỏi.
"Cô bé kia là ai?"
"Là Niên Nhĩ Lạc, trân bảo của đại ca đó." Phác Trí Mẫn cười cười nói với Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh nghe xong liền gật gật, hồi lâu sau lại tiếp tục lên tiếng.
"Trân bảo nhưng sao đối xử với người ta hung dữ thế?"
"Cậu không biết sao? Đó gọi là chiếm đoạt gái nhà lành, trùm trường cua gái cũng phải có tư thái của trùm trường chứ có biết hong?"
"..."
[...]
"Anh thả tôi xuống đi, hôm nay tôi mặc váy ngắn lắm." Niên Nhĩ Lạc mếu máo cào cào lưng của Mẫn Doãn Kì, nhỏ giọng cầu xin.
"Em mặc váy ngắn thì liên quan cái gì đến tôi?" Hắn lạnh nhạt trả lời.
"Người ta sẽ thấy quần..."
Nói được nửa câu, Mẫn Doãn Kì liền dừng bước lại, hắn đảo mắt một vòng sân trường, ánh mắt sắt lạnh liếc xung quanh hồi lâu sau mới tiếp tục vác Niên Nhĩ Lạc bước đi.
"Không cần lo đâu, thằng nào nhìn em tôi móc mắt nó liền."
"Anh có nói lý lẽ không vậy hả?"
Niên Nhĩ Lạc ấm ức không chịu, cô muốn cắn lên vai hắn trả thù, nhưng suy đi nghĩ lại vẫn nhát gan không dám làm.
Chờ sau khi gần ra tới cổng trường, Mẫn Doãn Kì mới chuyển từ vác thành ôm, dịu dàng ôm cô vào lòng.
Cô uất ức, đôi mắt ngập nước ai oán nhìn hắn.
Không biết vì sao, Mẫn Doãn Kì đột nhiên mỉm cười, nụ cười ngọt ngào chỉ cho một mình Niên Nhĩ Lạc chiêm ngưỡng.
"Bé ngoan, nghe lời thì anh mới thương, có biết không hả?"
Niên Nhĩ Lạc vừa thấy hắn liền bất động, cô ngơ ngác nhìn Mẫn Doãn Kì, không biết suy nghĩ tới gì đó mà sắc mặt khẽ ửng hồng.
"Ai dạy anh mấy cái Vương phi Vương gia này thế hả?"
"Phác Trí Mẫn dạy tôi."
"Nói chuyện sao cho hợp thời hợp thế một chút đi." Niên Nhĩ Lạc chống nạnh, bắt bẻ nói.
Mẫn Doãn Kì lập tức gật đầu, sau đó cúi người xuống, cụng trán với Niên Nhĩ Lạc, nhếch môi.
"Vợ của anh ơi, anh đến rước em đây."
Niên Nhĩ Lạc không có cách nào nói chuyện quá lâu với Mẫn Doãn Kì, cô xấu hổ tránh xa vòng tay của hắn sau đó đứng lùi vào góc lớp.
Dáng vẻ dịu dàng ấm áp như ánh nắng của Mẫn Doãn Kì lập tức biến thành phong ba bão táp.
"Niên Nhĩ Lạc, nhanh bước ra đây cho tôi." Hắn lạnh giọng.
"Tôi còn phải đợi bạn nữa." Niên Nhĩ Lạc mím môi.
Mẫn Doãn Kì cực kì không vui, hắn nghiêng đầu nhìn vào trong lớp, sau đó nhíu mày.
"Tôi nói lại một lần nữa, em mau bước ra đây."
"Tôi cũng nói lại một lần nữa, tôi còn phải đợi bạn."
Niên Nhĩ Lạc vừa nói xong, phía sau lưng liền có một lực đẩy ấn cô về phía trước, cô không kịp giữ thăng bằng cứ thế lảo đảo, cuối cùng lại bay vào lòng của Mẫn Doãn Kì.
"Không cần cảm ơn mình đâu, mình ngại lắm."
Lại là Điền Chính Quốc!
Mẫn Doãn Kì cũng không đợi cho Niên Nhĩ Lạc kịp tức giận, hắn cúi người xuống sau một phát vác cô lên vai, thong thả bước đi.
"Mẫn Doãn Kì buông tôi xuống, anh buông tôi xuống." Niên Nhĩ Lạc la hét giãy dụa.
"Nói nhẹ nhàng thì em không nghe, cứ đợi tôi phải dùng bạo lực thì mới chịu." Mẫn Doãn Kì trả lời cô xong cũng không có thả cô ra, cứ như thế nhẹ nhàng đi xuống sân trường.
Ở phía sau, Điền Chính Quốc đi cùng với Phác Trí Mẫn và Kim Thái Hanh, nhàn nhạt nhìn cái cặp đôi đang náo loạn phía trước.
Kim Thái Hanh hơi nghiêng đầu nhìn Phác Trí Mẫn, sau đó nhỏ giọng hỏi.
"Cô bé kia là ai?"
"Là Niên Nhĩ Lạc, trân bảo của đại ca đó." Phác Trí Mẫn cười cười nói với Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh nghe xong liền gật gật, hồi lâu sau lại tiếp tục lên tiếng.
"Trân bảo nhưng sao đối xử với người ta hung dữ thế?"
"Cậu không biết sao? Đó gọi là chiếm đoạt gái nhà lành, trùm trường cua gái cũng phải có tư thái của trùm trường chứ có biết hong?"
"..."
[...]
"Anh thả tôi xuống đi, hôm nay tôi mặc váy ngắn lắm." Niên Nhĩ Lạc mếu máo cào cào lưng của Mẫn Doãn Kì, nhỏ giọng cầu xin.
"Em mặc váy ngắn thì liên quan cái gì đến tôi?" Hắn lạnh nhạt trả lời.
"Người ta sẽ thấy quần..."
Nói được nửa câu, Mẫn Doãn Kì liền dừng bước lại, hắn đảo mắt một vòng sân trường, ánh mắt sắt lạnh liếc xung quanh hồi lâu sau mới tiếp tục vác Niên Nhĩ Lạc bước đi.
"Không cần lo đâu, thằng nào nhìn em tôi móc mắt nó liền."
"Anh có nói lý lẽ không vậy hả?"
Niên Nhĩ Lạc ấm ức không chịu, cô muốn cắn lên vai hắn trả thù, nhưng suy đi nghĩ lại vẫn nhát gan không dám làm.
Chờ sau khi gần ra tới cổng trường, Mẫn Doãn Kì mới chuyển từ vác thành ôm, dịu dàng ôm cô vào lòng.
Cô uất ức, đôi mắt ngập nước ai oán nhìn hắn.
Không biết vì sao, Mẫn Doãn Kì đột nhiên mỉm cười, nụ cười ngọt ngào chỉ cho một mình Niên Nhĩ Lạc chiêm ngưỡng.
"Bé ngoan, nghe lời thì anh mới thương, có biết không hả?"
Bình luận facebook