• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full TRẦM LUÂN YÊU EM (3 Viewers)

  • Chương 14: Cội nguồn tội ác

Cố Viên Long cũng từng chơi bời phụ nữ, anh như hiểu ý Lục Tiêu Ngạn, khóe miệng cười ngả ngớn.



“ Nhìn trúng em nào rồi?”



“ Doãn Ái, cậu để ý cái tên này giúp tôi.”



“ Tôi vừa đọc hồ sơ của cô ta, không có vấn đề gì, nhưng cô gái này quá non nớt.”



Lục Tiêu Ngạn bỏ tài liệu xuống, khóe miệng cười lạnh. Anh không tin lần này Doãn Ái không quỳ trước mặt anh, đến lúc đó, thứ tôn nghiêm cô coi trọng, anh sẽ không tiếc mà giẫm đạp lên.



“ Cô ta muốn lạt mềm buộc chặt, tôi cũng không ngại chơi.”



………



Chuyến đi hai ngày một đêm kết thúc, Doãn Ái mệt mỏi ngủ một giấc đến chiều. Cô kiểm tra hộp thư, mắt cụp xuống lộ vẻ ủ rũ, hồ sơ cô nộp đến Cố thị cũng bị từ chối, đến chính mình cũng không biết sai ở đâu.



“ Tiểu Ái, với thành tích của cậu có thể ứng tuyển vào Bác Á, Phó Nhậm giới thiệu cho mình, mình cũng vừa đỗ rồi.”



Bác Á là do Lục Tiêu Ngạn đứng đầu, có đánh chết cô cũng không muốn vào. Nhưng bây giờ đến công ty nhỏ cũng không chịu nhận cô, có khi chỉ cần nghe đến tên cô đã không cần chọn lọc.



Cô không muốn nghĩ, nhưng khả năng Lục Tiêu Ngạn đứng sau chuyện này rất cao. Anh ta muốn cô tiến thoái lưỡng nan, chỉ có một con đường duy nhất là cung phụng anh ta.



Sắp đến hạn trả tiền gốc cho Dịch Hạo, cô lại không một xu dính túi, anh ta nhất định sẽ lợi dụng chuyện này kéo dài thời gian nợ, mà cô lại chẳng làm gì được. Năm đó ba cô vay tiền, cũng không đọc kĩ điều khoản, mờ mắt kí vào hợp đồng với hắn ta, muốn trốn cũng không được.



Chuông điện thoại vang lên, dì Mai bên kia sốt ruột vô cùng.



“ Tiểu Ái, bác sĩ đã nói nếu không nộp tiền sẽ dừng trị liệu, con xem thế nào…”



Doãn Ái dường như đã quên mất mẹ cô vẫn đang trị liệu ở phòng bệnh VIP, Lục Tiêu Ngạn là người đáng sợ như thế nào cô đã lĩnh giáo, những gì anh ta cho cô được, anh ta cũng có thể lấy đi được.



Cô sống trên đời 20 năm nay, chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đắc tội với nhân vật lớn, huống hồ, lần này anh ta chắc chắn sẽ không tha cho cô.



Ngày trả nợ càng ngày càng gần, Doãn Ái mang theo người không đến khách sạn Lôi Vũ. Dịch Hạo đang ở một mình trong phòng tầng 13, cả tầng này đều thuộc về ông ta, nếu cô muốn đợi thì phải chờ ở sảnh lớn.



Dịch Hạo là cậu ruột của Dịch Phàm, chỉ hơn anh tầm 4 tuổi, tính tình gàn dở, khó đoán, nhưng nếu nói trên phương diện tình thân, người cậu này cực kì coi trọng Dịch Phàm, mà anh đối với hắn ta cũng rất kính trọng.



Doãn Ái thấy ghê tởm ông ta, dù biết cô từng là bạn gái của Dịch Phàm, lão vẫn không giấu ánh mắt thô lỗ, thậm chí còn lợi dụng chuyện nợ nần làm khó cô.



Nếu có thể, trong thâm tâm cô đôi lúc cũng muốn hắn gặp điều chẳng lành.



Dịch Hạo ngồi trên phòng, ông ta biết trước Doãn Ái không thể có tiền trả nợ, cũng đã chuẩn bị sẵn hoa trải trên giường, căn phòng đốt nến thơm lừng. Đêm nay hắn đặc biệt chuẩn bị, cũng không cho vệ sĩ đi theo.



Cạch….cạch….



Dịch Hạo đang thưởng thức rượu, nghe tiếng động ở cửa thì khẽ nhếch môi cười. Anh ta hẹn cô 10 giờ tối, không ngờ lại đến sớm như thế, xem ra là cam chịu rồi.



“ Dịch Hạo, là tôi.”



Nghe giọng nói này, anh ta thoáng ngạc nhiên, sau đó lại cười tươi, tỏ vẻ gia đình ấm áp. Hạ Tiểu Liên cắn răng, cô ta từ từ đi đến, nỗi hận trong lòng đã dâng lên cao.



“ Tiểu Liên sao, lại đây lại đây, tôi còn nghĩ là…”



Anh ta vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh mình, trên người chỉ mặc cái áo tắm trắng, không phù hợp với cuộc nói chuyện này. Hạ Tiểu Liên không tỏ vẻ lễ độ nữa, cô ta khoanh tay lại, dáng vẻ kiêu ngạo nhìn hắn.



Cả người cô ta ngà ngà say, trên quần áo đầy mùi rượu, đừng nói đến đánh nhau với Dịch Hạo, ngay cả khi tỉnh táo sức đe dọa cũng không bằng một nửa.



“ Nói đi, anh cần bao nhiêu tiền để xóa đoạn clip đó.”



Gã ta cười dâm tà, không còn vẻ quân tử chính trực nữa.



“ Tôi quý Dịch Phàm như thế, cô nghĩ sẽ để đứa con gái dơ bẩn như cô làm vợ nó. Chị tôi mù chứ ta thì không. Quá khứ cô làm gì với con bé Doãn Ái, đừng tưởng không ai biết.”



Dịch Hạo cầm ly rượu lên nhâm nhi, ông ta đứng ở ban công, toàn cảnh thành phố Tam Châu đều thu vào trong mắt. Hạ Tiểu Liên giận tím người, hai tay cô ta găm chặt lấy lòng bàn tay, ánh mắt hung ác nhìn gã đàn ông.



“ Quý Dịch Phàm, đến người phụ nữ của cháu mình cũng không tha, anh yêu thương anh ấy theo cách này sao? Đê tiện.”



“ Ồ, cô muốn nói Doãn Ái, hay là….bản thân mình. Tôi mới là người đàn ông đầu tiên của cô, không phải nó. Quên mất cô ở trên giường tôi mất hồn thế nào rồi sao?”



Hèn hạ, lần đầu tiên cô ta gặp một tên hèn hạ thế này. Trên mặt không có một chút áy náy, thậm chí còn cười ngả ngớn như đạt được thành tựu gì, loại người này sống chỉ chật đất.



Đó là suy nghĩ lóe lên trong đầu của Hạ Tiểu Liên, nếu Dịch Hạo chết, cô ta sẽ chẳng phải chật vật như bây giờ. Cô ta cần Dịch Phàm, chỉ cần Dịch Phàm, mọi thứ ngăn cản dù là Doãn Ái hay Dịch Hạo, tất cả đều không được tồn tại.



“ Dịch Hạo, anh nên đi chết đi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom