Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16: Chàng trai của quá khứ
Doãn Ái ra khỏi đồn cảnh sát, bên ngoài đã tối om, nhưng so với phòng giam nhỏ hẹp và đáng sợ, bóng tối bên ngoài vẫn dễ chịu hơn. Cô đưa mắt nhìn theo chiếc Porsche dừng trước mặt, mắt cụp xuống, nặng nề bước vào trong.
Lần này được cứu ra, hai gia đình kia nhất định không phục, có lẽ bên ngoài đang chờ trực giết chết cô. Trước mặt, người đàn ông toát ra vẻ ngoài vương tử này cũng có thể bóp chết cô nếu không ngoan ngoãn.
Tiến thoái lưỡng nan, thật sự không còn cách nào khác ngoài phục tùng.
“ Xem ra em vẫn rất lưu luyến phòng giam, ra ngoài cũng không thấy biểu cảm gì thú vị.”
Thấy Doãn Ái không nói được gì, Lục Tiêu Ngạn cũng ép cô, dù sao vừa mới trải qua chuyện quá sức tưởng tượng như thế, cô sốc cũng phải.
“ Tôi không giết người, lúc tôi tới hắn ta đã nằm trên vũng máu rồi.”
Cô nhàn nhạt nói, lời này cô đã tường thuật bao nhiêu lần rồi, bây giờ lại như một cỗ máy được lập trình, muốn thanh minh cho bản thân.
Lục Bảo Kính sừng sững trước mặt, Doãn Ái chỉ cảm thấy ngột ngạt, cô như con cá đang nằm trên thớt.
“ Đi tắm đi, cả người đầy mùi ẩm mốc.”
Doãn Ái vào phòng tắm, bên trong rộng rãi sạch sẽ, so với phòng giam kia đúng là một trời một vực, cô ngâm mình trong nước lạnh ngắt, hai mắt nhắm nghiền lại, cái nhìn đầy phức tạp của Dịch Phàm lại hiện lên.
Không rõ là biểu tình gì, nhưng anh không tin cô, ánh mắt ấy chẳng có nổi tia hi vọng.
Chưa bao giờ Doãn Ái thấy mình xấu xí đến thế.
Tắm xong, cô mặc cái áo tắm bông trắng, mái tóc vẫn còn dính nước được sấy khô, mềm mại rũ xuống. Lục Tiêu Ngạn vẫn ung dung thưởng thức rượu vang, chân anh ta vắt chéo, hai tay dang rộng ra, áo tắm đen trễ xuống để lộ xương quai xanh.
Trời sinh cho anh ta tướng mạo đẹp, vừa mang khí chất vương tử, lại có ác ma đan xen.
“ Lại đây.”
Lục Tiêu Ngạn để cô ngồi lên đùi mình, mùi xạ hương của anh bao trùm lên Doãn Ái, thoải mái lại mị hoặc chết người.
“ Tại sao anh lại đồng ý cứu tôi ra?”
Câu hỏi này cô vẫn luôn phân vân, Lục Tiêu Ngạn đã đạt được mục đích, thậm chí bọn họ còn ngủ với nhau hai lần, cô lại chọc giận anh ta, chẳng có lý do gì để anh ta cứu cô cả.
“ Là vì mặt, vì thân thể.”
Nếu không phải vì Doãn Ái xinh đẹp, trên giường lại cho anh ta cảm giác thỏa mãn thì anh đã sớm đá cô đi rồi. Nhưng anh ta sẽ không nói, trên người cô có khí tức sạch sẽ, anh đặc biệt bị nó mê hoặc.
Lục Tiêu Ngạn không kiên nhẫn kéo áo tắm của cô xuống, phần trên trắng nõn nà lại mềm mịn, do tắm nước lạnh nên da dẻ càng mát, dùng chút sực lực như có thể véo ra nước.
Anh ta hôn lên cổ cô, Doãn Ái khẽ rùng mình, hai tay cô nắm chặt lấy đuôi áo, lần này không đủ dũng khí mở mắt nữa.
“ Aa…”
Lục Tiêu Ngạn di chuyển đến bụng cô, nơi đó có vết bầm tím nổi bật, da Doãn Ái rất trắng nên lộ rõ, nhìn vào có chút ghê người.
“ Ai đánh đây?” Anh ta nheo mày, giọng nói quả nhiên không vui.
“ Còn không phải do anh ban cho sao?”
Muốn cô chịu khổ không ít, đám người trong tù cũng thật hung dữ.
“ Ngu ngốc, em nghĩ tôi sẽ để họ đánh em, tôi cứu ra một người đầy thương tích sao.”
Vậy là do Dịch gia gián tiếp làm, Dịch Hạo vẫn đang hôn mê, chỉ khi nào anh ta tỉnh lại cô mới không còn mang tiếng oan, Doãn Ái không giết người.
“ Đi ngủ, mất cả hứng.”
Doãn Ái nhanh chóng kéo áo lên, phần bụng hơi đau khiến cô hơi nhăn mặt lại, rõ ràng vừa nãy chẳng cảm nhận được gì, bây giờ lại đau đến lợi hại. Lục Tiêu Ngạn không cho cô sang phòng khác, anh ta giữ cô ngủ trên một chiếc giường.
Thói quen của anh ta cũng thật xấu, khi ngủ sẽ ghì chặt cằm lên đầu cô, hai tay cũng ôm rất chặt, dường như biến Doãn Ái thành gối ôm.
Cô ngủ rất sâu, lại như đang mê man, muốn mở mắt ra cũng không được, đầu óc quay mòng mòng. Doãn Ái như trở lại thời niên thiếu 5 năm trước, khi chưa có sự việc đó xảy ra, lần đầu tiên cô gặp Dịch Phàm trong phòng vẽ.
Năm đó, Doãn Ái là học sinh ban tự nhiên, vẽ chỉ là một sở thích từ nhỏ. Cô học vật lý có chút trực trặc, điểm lý tệ hại đến không muốn nhìn, tức giận quá, Doãn Ái đem bài kiểm tra vo lại, ném thẳng vào thùng rác.
Cô bị nêu gương trước lớp, xấu hổ không thôi.
Thiếu nữ trẻ bị mất mặt như thế, hẳn là phải có anh hùng đến cứu giúp, bộ kịch này lão Cao cảm thấy quá cũ rich, trực tiếp cho ác bá Dịch Phàm đến kèm cô học.
“ Em đặc biệt lắm tôi mới nhờ đàn anh Dịch chỉ bảo, không học đến nơi đừng trách tôi.”
Lúc đó Doãn Ái chỉ nghĩ, ý của lão Cao có phải là đặc biệt kém cỏi hay không.
“ Doãn Ái em là heo sao, câu này cũng không biết làm…”
“ Doãn Ái có phải khi học với anh rất mất tập trung không, công thức này cũng sai được…”
“ Tiểu Ái, nếu lão Cao có hỏi nhất định không được nói anh dạy em, ra đường thế này quá mất mặt…”
Doãn Ái nghe Dịch Phàm càu nhàu thành quen. Sau đợt thi cuối kì I năm lớp 10, điểm của Doãn Ái nhảy vọt lên đến 80 điểm, việc đầu tiên cô làm là tự hào nói với Dịch Phàm.
“ Anh còn dám nói em ngu ngốc nữa không?”
Được một lần đắc ý, Doãn Ái và Dịch Phàm cứ như vậy tự nhiên gần gũi, cô còn nhỏ, lại không được yêu thương, đối với sự chăm sóc và cưng chiều của Dịch Phàm, ắt hẳn sẽ nảy sinh tình cảm, lại có chút lệ thuộc vào anh.
Doãn Ái của tuổi 16, cô dám nhiệt huyết yêu, dám giận dỗi, dám tự ý đánh dấu chủ quyền, tràn đầy tự tin, thậm chí cũng mơ mộng đến thứ gọi là mãi mãi.
Dịch Phàm tốt nghiệp, Dịch gia tổ chức tiệc ăn mừng, Doãn Ái chỉ uống nước lọc bình thường, sáng hôm sau liền biến thành chủ mưu lừa anh, chưa từng trải qua chuyện nam nữ, cô mặc định mình đã quan hệ với anh, vết máu trên giường cũng như bằng chứng.
Lúc đó rất nhiều người xông vào, ánh mắt chán ghét của Dịch Phàm cô đều nhớ. Anh ra nước ngoài, Doãn Ái bị đuổi học, ba cô nhận tiền bồi thường liền tiêu sạch, ba Dịch Hạo nhân cơ hội đó chìa tay cho vay, đến bây giờ khi ông ta chết, Doãn Ái vẫn phải gánh nợ.
“ Tôi không giết người....”
Lần này được cứu ra, hai gia đình kia nhất định không phục, có lẽ bên ngoài đang chờ trực giết chết cô. Trước mặt, người đàn ông toát ra vẻ ngoài vương tử này cũng có thể bóp chết cô nếu không ngoan ngoãn.
Tiến thoái lưỡng nan, thật sự không còn cách nào khác ngoài phục tùng.
“ Xem ra em vẫn rất lưu luyến phòng giam, ra ngoài cũng không thấy biểu cảm gì thú vị.”
Thấy Doãn Ái không nói được gì, Lục Tiêu Ngạn cũng ép cô, dù sao vừa mới trải qua chuyện quá sức tưởng tượng như thế, cô sốc cũng phải.
“ Tôi không giết người, lúc tôi tới hắn ta đã nằm trên vũng máu rồi.”
Cô nhàn nhạt nói, lời này cô đã tường thuật bao nhiêu lần rồi, bây giờ lại như một cỗ máy được lập trình, muốn thanh minh cho bản thân.
Lục Bảo Kính sừng sững trước mặt, Doãn Ái chỉ cảm thấy ngột ngạt, cô như con cá đang nằm trên thớt.
“ Đi tắm đi, cả người đầy mùi ẩm mốc.”
Doãn Ái vào phòng tắm, bên trong rộng rãi sạch sẽ, so với phòng giam kia đúng là một trời một vực, cô ngâm mình trong nước lạnh ngắt, hai mắt nhắm nghiền lại, cái nhìn đầy phức tạp của Dịch Phàm lại hiện lên.
Không rõ là biểu tình gì, nhưng anh không tin cô, ánh mắt ấy chẳng có nổi tia hi vọng.
Chưa bao giờ Doãn Ái thấy mình xấu xí đến thế.
Tắm xong, cô mặc cái áo tắm bông trắng, mái tóc vẫn còn dính nước được sấy khô, mềm mại rũ xuống. Lục Tiêu Ngạn vẫn ung dung thưởng thức rượu vang, chân anh ta vắt chéo, hai tay dang rộng ra, áo tắm đen trễ xuống để lộ xương quai xanh.
Trời sinh cho anh ta tướng mạo đẹp, vừa mang khí chất vương tử, lại có ác ma đan xen.
“ Lại đây.”
Lục Tiêu Ngạn để cô ngồi lên đùi mình, mùi xạ hương của anh bao trùm lên Doãn Ái, thoải mái lại mị hoặc chết người.
“ Tại sao anh lại đồng ý cứu tôi ra?”
Câu hỏi này cô vẫn luôn phân vân, Lục Tiêu Ngạn đã đạt được mục đích, thậm chí bọn họ còn ngủ với nhau hai lần, cô lại chọc giận anh ta, chẳng có lý do gì để anh ta cứu cô cả.
“ Là vì mặt, vì thân thể.”
Nếu không phải vì Doãn Ái xinh đẹp, trên giường lại cho anh ta cảm giác thỏa mãn thì anh đã sớm đá cô đi rồi. Nhưng anh ta sẽ không nói, trên người cô có khí tức sạch sẽ, anh đặc biệt bị nó mê hoặc.
Lục Tiêu Ngạn không kiên nhẫn kéo áo tắm của cô xuống, phần trên trắng nõn nà lại mềm mịn, do tắm nước lạnh nên da dẻ càng mát, dùng chút sực lực như có thể véo ra nước.
Anh ta hôn lên cổ cô, Doãn Ái khẽ rùng mình, hai tay cô nắm chặt lấy đuôi áo, lần này không đủ dũng khí mở mắt nữa.
“ Aa…”
Lục Tiêu Ngạn di chuyển đến bụng cô, nơi đó có vết bầm tím nổi bật, da Doãn Ái rất trắng nên lộ rõ, nhìn vào có chút ghê người.
“ Ai đánh đây?” Anh ta nheo mày, giọng nói quả nhiên không vui.
“ Còn không phải do anh ban cho sao?”
Muốn cô chịu khổ không ít, đám người trong tù cũng thật hung dữ.
“ Ngu ngốc, em nghĩ tôi sẽ để họ đánh em, tôi cứu ra một người đầy thương tích sao.”
Vậy là do Dịch gia gián tiếp làm, Dịch Hạo vẫn đang hôn mê, chỉ khi nào anh ta tỉnh lại cô mới không còn mang tiếng oan, Doãn Ái không giết người.
“ Đi ngủ, mất cả hứng.”
Doãn Ái nhanh chóng kéo áo lên, phần bụng hơi đau khiến cô hơi nhăn mặt lại, rõ ràng vừa nãy chẳng cảm nhận được gì, bây giờ lại đau đến lợi hại. Lục Tiêu Ngạn không cho cô sang phòng khác, anh ta giữ cô ngủ trên một chiếc giường.
Thói quen của anh ta cũng thật xấu, khi ngủ sẽ ghì chặt cằm lên đầu cô, hai tay cũng ôm rất chặt, dường như biến Doãn Ái thành gối ôm.
Cô ngủ rất sâu, lại như đang mê man, muốn mở mắt ra cũng không được, đầu óc quay mòng mòng. Doãn Ái như trở lại thời niên thiếu 5 năm trước, khi chưa có sự việc đó xảy ra, lần đầu tiên cô gặp Dịch Phàm trong phòng vẽ.
Năm đó, Doãn Ái là học sinh ban tự nhiên, vẽ chỉ là một sở thích từ nhỏ. Cô học vật lý có chút trực trặc, điểm lý tệ hại đến không muốn nhìn, tức giận quá, Doãn Ái đem bài kiểm tra vo lại, ném thẳng vào thùng rác.
Cô bị nêu gương trước lớp, xấu hổ không thôi.
Thiếu nữ trẻ bị mất mặt như thế, hẳn là phải có anh hùng đến cứu giúp, bộ kịch này lão Cao cảm thấy quá cũ rich, trực tiếp cho ác bá Dịch Phàm đến kèm cô học.
“ Em đặc biệt lắm tôi mới nhờ đàn anh Dịch chỉ bảo, không học đến nơi đừng trách tôi.”
Lúc đó Doãn Ái chỉ nghĩ, ý của lão Cao có phải là đặc biệt kém cỏi hay không.
“ Doãn Ái em là heo sao, câu này cũng không biết làm…”
“ Doãn Ái có phải khi học với anh rất mất tập trung không, công thức này cũng sai được…”
“ Tiểu Ái, nếu lão Cao có hỏi nhất định không được nói anh dạy em, ra đường thế này quá mất mặt…”
Doãn Ái nghe Dịch Phàm càu nhàu thành quen. Sau đợt thi cuối kì I năm lớp 10, điểm của Doãn Ái nhảy vọt lên đến 80 điểm, việc đầu tiên cô làm là tự hào nói với Dịch Phàm.
“ Anh còn dám nói em ngu ngốc nữa không?”
Được một lần đắc ý, Doãn Ái và Dịch Phàm cứ như vậy tự nhiên gần gũi, cô còn nhỏ, lại không được yêu thương, đối với sự chăm sóc và cưng chiều của Dịch Phàm, ắt hẳn sẽ nảy sinh tình cảm, lại có chút lệ thuộc vào anh.
Doãn Ái của tuổi 16, cô dám nhiệt huyết yêu, dám giận dỗi, dám tự ý đánh dấu chủ quyền, tràn đầy tự tin, thậm chí cũng mơ mộng đến thứ gọi là mãi mãi.
Dịch Phàm tốt nghiệp, Dịch gia tổ chức tiệc ăn mừng, Doãn Ái chỉ uống nước lọc bình thường, sáng hôm sau liền biến thành chủ mưu lừa anh, chưa từng trải qua chuyện nam nữ, cô mặc định mình đã quan hệ với anh, vết máu trên giường cũng như bằng chứng.
Lúc đó rất nhiều người xông vào, ánh mắt chán ghét của Dịch Phàm cô đều nhớ. Anh ra nước ngoài, Doãn Ái bị đuổi học, ba cô nhận tiền bồi thường liền tiêu sạch, ba Dịch Hạo nhân cơ hội đó chìa tay cho vay, đến bây giờ khi ông ta chết, Doãn Ái vẫn phải gánh nợ.
“ Tôi không giết người....”
Bình luận facebook