Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, người giúp việc đứng bên ngoài, cửa còn đang mở rộng nhưng cô ấy cũng không dám đi vào.
Cận Ngụ Đình không ngẩng đầu. "Chuyện gì?"
"Phu nhân vừa qua, nói tôi hỏi ngài một tiếng hành lý đã thu dọn xong cả chưa, một lát nữa là xuất phát rồi."
"Biết rồi, xong ngay đây."
Người giúp việc thu lại tầm mắt, không nhiều lời, xoay người đi xuống lầu.
Cận Ngụ Đình đứng dậy, mặt không biến sắc nói với Cố Tân Tân, "Đứng lên đi."
"Tôi nói rồi, tôi không đi."
Người đàn ông căn bản không nghe lời cô nói vào tai. "Có phải muốn tôi giúp em xếp hành lý?"
"Cận Ngụ Đình, lát nữa có lẽ tôi không thể miễn cưỡng vui vẻ được."
"Tùy em, em khóc lóc mà đi cũng được, nhưng hôm nay em bắt buộc phải tới."
Cố Tân Tân ngồi thẳng lưng, "Vì sao anh không đưa tấm bùa kia cho anh hai?"
"Để anh ấy giết chết em sao?"
"Anh không cần phải mềm lòng với tôi."
Cận Ngụ Đình khom lưng kéo cô đứng dậy, "Chuyện lần này sẽ không dễ dàng qua như thế đâu, nhưng tiệc mừng thọ trước mắt quan trọng hơn, hiện tại tôi không muốn lãng phí thời gian với em ở đây."
Cố Tân Tân hất tay anh ra, nhấc chân đi vào trong phòng thay đồ.
Cô kéo lại cửa, nước mắt rốt cuộc không kìm được lăn xuống, nhưng cô cũng chỉ có thể cắn môi để không khóc thành tiếng. Trong phòng thay đồ có sợi dây chuyền Cận Hàn Thanh đưa cho, bàn tay Cố Tân Tân không ngừng lau khóe mắt, tùy tiện xếp đồ vào va li, mãi đến khi Cận Ngụ Đình đi vào mới xong.
Lúc xuất phát, Cận Ngụ Đình cầm theo vali đi trước, Cố Tân Tân đi theo sau.
Khổng Thành mở cửa xe, vẻ mặt hai người bình thản như nước, một trước một sau ngồi vào xe.
Cánh cửa đóng lại, khóe miệng đang cong lên của Cố Tân Tân lập tức hạ xuống, nét mặt hơi lạnh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tài xế cẩn thận liếc nhìn hai người qua gương chiếu hậu, Khổng Thành cũng ngồi vào trong xe. Xe chạy ra ngoài vừa lúc Cố Tân Tân nhìn thấy xe của Cận Hàn Thanh và bên tòa nhà chính cũng đi ra.
Bên trong xe bật nhạc ồn ào, Cận Ngụ Đình cảm thấy phiền, "Tắt nhạc đi."
"Vâng." Khổng Thành nói xong, đưa tay ra.
"Không được tắt," Cố Tân Tân lên tiếng cản lại. "Tôi muốn nghe."
Bàn tay Khổng Thành lập tức dừng lại giữa không trung, hai hàng lông mày của Cận Ngụ Đình nhíu chặt, càng ngày càng cảm thấy tiếng nhạc này khiến anh nóng nảy muốn điên, "Không nghe thấy lời của tôi sao? Tắt đi."
Khổng Thành than thở trong lòng, anh ta lại thành nhân kẹp bánh nữa rồi, bàn tay thử thăm dò đưa lên một chút.
"Đừng có tắt, tôi xem anh dám." Ngữ khí của Cố Tân Tân cũng không thua kém.
"Khổng Thành, rốt cuộc là cậu làm việc cho ai hả?" Cận Ngụ Đình ngay lập tức nói.
Tắt cũng không được, không tắt cũng không xong, Khổng Thành khó xử quay về phía sau nhìn.
"Nếu anh dám tắt nhạc đi sau này tôi sẽ làm khó dễ anh mọi lúc mọi nơi, cho anh cũng chịu đủ."
Rốt cuộc là anh ta đã đắc tội ai vậy? Khổng Thành không phục. "Cửu phu nhân, tôi chỉ là người theo lệnh làm việc thôi, hai người có mâu thuẫn gì thì cùng nhau từ từ thương lượng chứ đừng cứ nói qua tôi như vậy được không?"
"Tôi lại chỉ là muốn nghe nhạc thôi."
Khổng Thành dứt khoát bỏ tay vào trong túi quần, trái tim treo lơ lửng, một hồi lâu sau cũng không nghe thấy tiếng của Cận Ngụ Đình rốt cuộc cũng buông xuống thấp thỏm, xem ra là anh đã thỏa hiệp.
Đến Tần gia, một ngôi biệt thự kiểu cổ xuất hiện trước mắt, Cố Tân Tân xuống xe, nhìn thấy ngoài cửa có không ít người đang đứng, Tần Chi Song và Cận Vĩnh Nham đi lên trước.
Cận Ngụ Đình dẫn theo Cố Tân Tân cũng tiến lên, bước nhanh tới, "Ông ngoại."
"Ngoan."
Cận Ngụ Đình kéo tay để cô đứng sát bên cạnh mình, cô hơi cong môi cười, "Ông ngoại."
"Ngoan, đây là Tân Tân phải không?"
"Vâng."
Ông ngoại đã lớn tuổi nhưng cơ thể còn cường tráng vô cùng, chỉ là ánh mắt không được tốt nên người trong nhà để cho ông đeo kính. Ông cầm phong bao đưa cho hai người, "Đi đường chắc mệt chết rồi?"
"Không mệt chút nào ạ, còn có thể ngắm nhìn phong cảnh ven đường, nghĩ tới sắp được gặp ông ngoại thời gian liền trôi nhanh như gió." Cố Tân Tân lúc chịu nói chuyện miệng lưỡi cực kỳ ngọt, câu đầu tiên đã khiến cho ông cười ha ha, dứt khoát rút thêm một phong bao nữa kín đáo đưa cho cô.
Cận Duệ Ngôn và Đoàn Cảnh Nghiêu cũng đến, ông híp mắt nhìn về phía cách đó không xa.
Tần Chi Song tiến lên kéo tay ông. "Duệ Ngôn với Cảnh Nghiêu cũng đến rồi."
"Hai cái đứa mặt đơ như khúc gỗ, Duệ Ngôn lúc bé hay cười như vậy hiện tại lại chẳng còn chút nào đáng yêu, chọn chồng cũng là cái người không thể cười như thế."
"Ba." Tần Chi Song vội vàng ngắt lời ông. "Bọn nhỏ đều đã lớn rồi, người trưởng thành rồi cũng sẽ có buồn phiền lo nghĩ, làm sao có thể vô lo vô nghĩ như khi còn bé được chứ."
"Cả Hàn Thanh với lão Cửu nữa, hiện tại đứa nào đứa nấy cũng âm u trầm lặng."
Cận Ngụ Đình còn đứng ngay đây mà ông cũng không nể mặt liên tục văng nước bọt, anh cũng không thể cãi lại, ngoan ngoãn đứng một bên nghe mắng.
Cận Hàn Thanh cầm tay Thương Lục đi qua, dù mấy ngày nay tình trạng cô ấy không tốt nhưng Cận Hàn Thanh cũng không đành lòng nhốt cô ấy một mình ở tòa nhà Đông.
Đi đến trước mặt ông, Cận Hàn Thanh lên tiếng chào. "Ông ngoại."
Thương Lục cũng nhẹ giọng chào theo.
Ông lấy ra hai phong bao đỏ, liếc Thương Lục đang cúi thấp đầu một cái. "Đứa nhỏ này vẫn không có chuyển biến tốt nào sao?"
"Tốt lắm rồi." Tần Chi Song tiếp lời ông, "Còn có lúc nhận ra được gọi con là mẹ, đôi khi cũng nhớ ra được vài chuyện vụn vặt, có lẽ là đang từ từ phục hồi."
"Đừng đứng mãi thế nữa, mau vào trong đi." Mợ ở bên cạnh nhanh nhẹn mời mọi người vào nhà.
Tần gia cũng là thế gia vọng tộc, trang viên biệt thự rộng rãi mà khí thế, không khí cổ xưa tràn ngập khắp nơi. Cố Tân Tân lúc trước vẫn tin tưởng Tần Chi Song dịu dàng thiện lương như vậy, gia đình phía sau hẳn là có cách dạy dỗ con cái cực kỳ tốt.
Đi vào trong phòng khách, trong nhà đã sớm chuẩn bị bánh và nước đầy đủ, đám người lần lượt tìm chỗ của mình ngồi xuống.
Người mợ kia lôi kéo Tần Chi Song nói chuyện say sưa không dứt, đều là người một nhà nên lễ nghi không quá phiền phức, Cố Tân Tân ngồi xuống bên cạnh Cận Ngụ Đình.
"Khách sạn ở ngay bên cạnh, lát nữa sắp xếp cho mọi người vào đó ở, tiệc mừng thọ cũng được tổ chức tại đó luôn, đỡ phải vất vả chạy đi chạy lại nhiều.
Tần Chi Song mỉm cười gật đầu. "Mợ vất vả rồi, bận rộn như vậy mà chị cũng không giúp được gì."
"Không vất vả không vất vả, ba cũng còn khỏe mạnh, có không ít việc còn muốn tự quyết định đó ạ."
Cố Tân Tân dè dặt ngồi đó, nhấc mắt lên liền nhìn thấy Đoàn Cảnh Nghiêu cầm ấm trà rót vào chén của Cận Duệ Ngôn.
Cận Duệ Ngôn liếc mắt một cái, nhận lấy. "Cám ơn."
Thương Lục ngồi trên ghế sô pha bên cạnh dường như đang cực kỳ bất an nắm chặt hai tay. Cô ấy không thích những nơi có nhiều người, dù là những người này đều là người thân nhưng sợ là cô ấy đã sớm quên hết sạch.
Cận Hàn Thanh cầm lấy tay cô ấy, một tay kia ôm lấy vai Thương Lục, "Thả lỏng nào, đều là người trong nhà, đừng sợ."
Cô ấy né tránh ánh mắt anh ta, tránh khỏi bàn tay Cận Hàn Thanh, dùng móng tay bấm chặt lên mu bàn tay của chính mình, người đàn ông vừa mới lơ là một phút mà cô ấy đã đâm cho mu bàn tay rỉ ra một chút máu.
Người đàn ông đau lòng kéo tay cô ấy về phía mình, "Em làm cái gì thế này?"
Thương Lục nhìn anh ta không lên tiếng, lại lần nữa muốn bấm móng tay xuống.
Cận Hàn Thanh nhìn thấy, nắm chặt tay cô, Thương Lục dùng sức siết chặt lòng tay anh ta.
Cố Tân Tân thu hết cảnh này vào trong mắt, không dấu vết liếc qua Cận Ngụ Đình ngồi bên cạnh. Cô biết anh cũng đau lòng, chỉ là có Cận Hàn Thanh ở đây, anh có cái quyền gì mà thể hiện ra đây?
Sau khi ăn tối ở Tần gia, mợ tự mình dẫn bọn họ sang khách sạn nhận phòng, một đường đi lại cũng đã mệt mỏi, ai cũng muốn được nghỉ ngơi.
Bước vào phòng, Cận Ngụ Đình đặt mấy chiếc va li qua một bên, Cố Tân Tân nhìn thấy chiếc giường lớn thì lập tức nhào tới.
Người đàn ông cởi áo khoác ra ngồi xuống mép giường, Cố Tân Tân nghiêng đầu nhìn anh, "Cận Ngụ Đình, tôi muốn hỏi anh một câu này."
Cận Ngụ Đình từ chối trả lời, anh biết lúc này cô nhất định sẽ hỏi ra những câu chẳng tốt đẹp gì.
"Anh thấy bộ dạng đó của chị dâu mà không đau lòng sao?"
Cận Ngụ Đình nhấc lên đôi chân thon dài, nằm xuống bên cạnh.
Cố Tân Tân thấy khuôn mặt anh lạnh như băng. "Khẳng định là trong lòng anh không ngừng tự hỏi vì sao chị ấy lại gả cho anh hai? Gả cho anh thì tốt rồi, anh nhất định sẽ nâng niu chị ấy trong lòng bàn tay, dù là chị ấy có thể tốt lên hay không thì anh đều sẽ yêu chị ấy như thuở ban đầu, đúng không?"
Cận Ngụ Đình cầm chiếc gối bên cạnh ném qua, Cố Tân Tân vững vàng bắt được, "Yên tâm, tôi đã nhận lợi ích từ anh thì nhất định sẽ giúp anh làm tốt mọi chuyện. Sau này tôi sẽ thường xuyên đến thăm chị dâu, sau đó nói thật nhiều lời tốt về anh trước mặt chị ấy."
"Cố Tân Tân, em xem lời của tôi là gió thoảng bên tai có phải không?" Cận Ngụ Đình nói đến đây, ngồi dậy, "Tình trạng của Thương Lục không phải là em không thấy, hiện tại dù chỉ là một kích thích nhỏ cô ấy cũng không chịu được nữa."
Cố Tân Tân nằm chết dí bên cạnh, kéo chăn đắp lên người. Cô cũng mệt chết đi được, nhưng hiện tại cô chỉ có thể càng ngày càng hung hăng tấn công người khác, như thế thì mới có thể không cho người ta tiếp tục thương tổn mình."
Bên trong căn phòng số 1601, Cận Hàn Thanh đang mở va li, lấy quần áo mặc đi ngủ cho Thương Lục.
Thương Lục liên tục vuốt vuốt mu bàn tay, vừa rồi bấm xuống quá mạnh, lúc này đã bắt đầu cảm thấy đau, không nhịn được liên tục vuốt ve.
Cận Hàn Thanh đi tới, cầm quần áo đặt lên giường. "Em đi tắm trước đi, hôm nay đi ngủ sớm một chút, em cũng mệt mỏi rồi."
Cô ấy hơi lắc đầu, ngồi yên không nhúc nhích.
Cận Hàn Thanh đưa tay về phía cổ áo Thương Lục, muốn cởi cúc áo ra cho cô ấy, Thương Lục vội vàng đẩy cánh tay của anh ta, hai tay nắm chặt, người cũng trốn ra xa.
"Đừng sợ, tôi tắm cho em thôi, được không?"
Thương Lục lắc lắc đầu, đầy vẻ đề phòng nhìn anh ta.
Cận Hàn Thanh bất đắc dĩ, buộc phải nhượng bộ một bước, "Vậy tôi chuẩn bị nước để sẵn cho em, em tự mình tắm được không?"
Cô ấy vẫn lắc đầu.
Lần này Cận Hàn Thanh không cho cô ấy thương lượng thêm nữa, đứng dậy đi về phía phòng tắm, thử nước ấm xong xuôi mới quay lại giường, vừa muốn đưa tay, Thương Lục đã tránh ra xa.
"Được rồi, để em tự cởi, tự tắm được chưa?"
Thương Lục không lên tiếng.
"Nếu em không tắm ngày mai tôi sẽ phạt em ở trong phòng một ngày, không cho vẽ cũng không cho đọc sách."
Thương Lục lườm anh ta một cái, Cận Hàn Thanh khom lưng kéo cô ấy đứng dậy, "Tôi cởi cho em."
Cô ấy né ra, đi vào trong phòng tắm, một mình ở bên trong đó tự tắm. Cận Hàn Thanh ngồi ở mép giường, đợi thật lâu mới thấy cô ấy khoác áo choàng tắm đi ra.
Mái tóc ướt sượt liên tục nhỏ nước xuống nhưng cô ấy cũng không biết dùng khăn mà lau đi. Cận Hàn Thanh bước nhanh về phía trước, từ trong phòng tắm lấy ra một chiếc khăn phủ lên đầu cô ấy. Thương Lục ngồi xuống mép giường, người đàn ông kéo ngăn tủ, cầm máy sấy tóc sấy cho cô ấy.
Thương Lục yên tĩnh ngồi đó như một thói quen, bình thường nếu như Cận Hàn Thanh ở nhà thì những việc này đều do anh ta làm. Anh ta luôn không yên tâm để cho Thương Lục tự mình làm, ngộ nhỡ cô tự làm mình bị thương, người đau lòng lại là anh ta.
Sau khi tóc đã khô, Cận Hàn Thanh cầm quần áo bên cạnh định đổi cho cô ấy, Thương Lục lập tức vòng hai tay che trước người.
Người đàn ông có chút buồn cười nhìn cô ấy, "Cũng không phải là chưa từng thấy, em còn phải che che giấu giấu làm cái gì?"
"Không muốn." Những lúc Thương Lục bướng bỉnh thì ai cũng không nói được.
Cận Hàn Thanh khom người nhìn dáng vẻ của cô ấy, "Được rồi, em tự thay."
"Anh đi."
"Tôi đi? Em muốn tôi đi đâu?"
"Anh đi."
Cận Hàn Thanh gật đầu một cái. "Được được được, tôi đi, giờ tôi lập tức vào phòng tắm tắm rửa, em ngoan ngoãn thay quần áo ngủ vào có được không?"
Thương Lục cầm lấy quần áo ngủ bên cạnh, "Tôi mặc."
Người đàn ông đi vào trong phòng tắm, trước đó còn thuận tay gạt xuống chốt xích an toàn.
Thương Lục ngồi ở mép giường không nhúc nhích, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, cô ấy không thay quần áo mà chỉ không động đậy ngồi đó.
Một lát sau cô ấy mới đứng dậy, dép cũng không đi mà cứ thế đi thẳng ra cửa, cô ấy nhìn thấy xích an toán đóng lại, đưa tay gạt nó ra sau đó mới vặn nắm cửa đi ra ngoài.
Cận Hàn Thanh bên trong vẫn không nghe được động tĩnh, Thương Lục đi ra ngoài, cánh cửa phía sau lưng bị cô ấy nhẹ nhàng đóng lại.
Cố Tân Tân tắm rửa sạch sẽ xong vốn là muốn đi nghỉ ngơi, cô mặc váy ngủ đi đến cửa sổ, đột nhiên nhớ đến xế chiều nay biên tập của trang web có liên lạc tới, nói là có nhà xuất bản muốn bàn chuyện hợp tác.
Cô cầm điện thoại ra ngoài, chuẩn bị gọi điện thoại cho biên tập.
Cận Ngụ Đình tháo đồng hồ đeo tay đặt lên tủ đầu giường, "Em đi đâu đấy?"
"Gọi điện thoại."
Cận Ngụ Đình thật sự chịu không nổi hiện tại mọi chuyện cô làm đều tránh xa anh, "Nơi này em không quen thuộc, muốn gọi cho ai thì ở ngay trong này gọi đi, không lẽ là có chuyện gì muốn lén lút nói sau lưng tôi?"
"Tôi gọi cho biên tập muốn nói chuyện hợp tác xuất bản nên không muốn cho anh nghe thấy đấy, nếu không ngộ nhỡ anh lại thò chân vào phá hỏng lần nữa thì sao? Tôi lại không có ngốc." Cố Tân Tân nói xong, đi nhanh ra cửa, mở cửa phòng ra.
Đây là tầng cấm thuốc lá, nhưng vừa mới bước ra ngoài một bước thì mùi thuốc lá đã xông vào mũi, cô theo bản năng hơi che lại mũi.
Cố Tân Tân ngẩng đầu nhìn hai người đàn ông đứng ở cửa đối diện đang hút thuốc, tiếng nói chuyện cũng rất lớn, điếu thuốc trắng trợn kẹp giữa hai ngón tay.
Cố Tân Tân đi ra khỏi đó, gọi điện thoại cho biên tập.
Thương Lục vừa đi ra đến ngoài thì lạc đường, hai đôi chân trắng nõn lộ ra khỏi áo choàng, bởi vì đã đi lại được một lúc, nên cổ áo cũng vì thế mà hơi trượt ra. Cô ấy hồn nhiên không biết bộ dạng này của mình rơi vào trong mắt người khác có bao nhiêu mê hoặc, dưới lớp cổ áo mở rộng như ẩn như hiện ra xương quai xanh, khiến cho một người đàn ông đang hút thuốc lập tức dừng lại, ánh mắt cố định trên người Thương Lục.
Cô ấy đi tới đi lui không có mục đích, thi thoảng lại nhìn về mấy căn phòng hai bên.
Tên đàn ông đối diện hướng mắt về phía tên đi cùng nháy mắt, sau đó đi lên ngăn lại đường đi của Thương Lục. "Mỹ nữ, tối thế này rồi còn đi tìm ai đó?"
Thương Lục muốn tránh sang bên cạnh đi qua, nhưng tên đàn ông đó lại bước sang một bước chắn trước mặt cô ấy, "Lạc đường à? Nói cho anh biết, anh dẫn cưng đi."
"Không cần."
"Vậy đi theo bọn anh chơi không? Anh mời cưng uống rượu nhé?"
"Không," Thương Lục nghe xong lập tức cự tuyệt. "Con gái không được uống rượu! Không được!"
Tên đàn ông tỉ mỉ nhìn gương mặt xinh đẹp tinh xảo của cô ấy, từ thần sắc của cô ấy cũng đã nhìn ra một chút manh mối, "Không phải con nhỏ này lại là một đứa đần đó chứ?"
"Dù là đần hay thông minh thì chỉ cần vóc người ngon là OK rồi!" Tên kia nói xong, ném điếu thuốc trong tay đi tới.
"Em đi với ai ra đây thế? Anh trai có một thứ rất vui ở trong phòng, anh trai dẫn em đi xem được không nào?"
Thương Lục hơi tức giận, đẩy tên đó sang một bên. "Đi ra!"
"Úi úi da, rất có cá tính, anh đây thích, lại đây nào, đẩy anh cái nữa nào."
Hai người ngay trên hành lang công khai trêu ghẹo, Thương Lục muốn xoay người rời đi.
Người đàn ông kia sao có thể để cô ấy dễ dàng đi như vậy, vòng đến trước người cô ấy, ngăn lại đường đi của Thương Lục.
"Em gái, em làm xương của anh trai muốn gãy ra luôn rồi này, không tin em sờ thử mà xem?" Tên đàn ông kia đến bắt lấy tay Thương Lục, cầm lấy bàn tay Thương Lục ấn lên ngực mình, Thương Lục kinh hãi biến sắc, "Thả tôi ra, thả tôi ra."
Cố Tân Tân đứng cách đó không xa đang gọi điện thoại, nghe được giọng nói quen thuộc theo bản năng quay đầu lại, lập tức nhận ra là Thương Lục.
Cô còn không kịp ngắt điện thoại, vọt thẳng tới, "Làm cái gì đấy?"
Hai người kia quay đầu lại, "Úi chà, lại tới thêm một cô em này."
"Thả chị ấy ra, đây là chị dâu của tôi, người trong nhà của tôi đều ở trong khách sạn này đấy."
Người đàn ông nghe thế, đưa tay ôm lấy vai Thương Lục kéo vào trong căn phòng của mình. Cố Tân Tân không ngờ đối phương lại to gan như vậy, cô xông lên bắt lấy cánh tay của người đàn ông, "Buông ra!"
"Anh thấy em cũng khá xinh đấy, không thì cùng nhau chơi luôn đi?"
Cố Tân Tân hít một hơi hét lên, "Cận Ngụ Đình, anh hai, cứu tôi, cứu tôi với -------"
Tên đàn ông còn lại thấy thế, nhanh chóng tiến lên che miệng cô lại, sau đó kéo về phía phòng của mình.
Cận Ngụ Đình tắt máy sấy tóc, đúng lúc tiếng hô của Cố Tân Tân chui vào trong tai. Anh cực kỳ nhạy cảm, lập tức chạy ra ngoài.
Người đàn ông ôm lấy Cố Tân Tân vô cùng khỏe, căn bản không cho cô cơ hội phản kháng đã lôi xệch xệch Cố Tân Tân đi, bước mấy bước dài liền đi vào đến trong phòng.
Tên đàn ông đó vừa đóng cửa lại thì Cận Ngụ Đình cũng mở cửa phòng đi ra.
Anh liếc thấy có người lôi Thương Lục đến trước cửa phòng, Thương Lục điên cuồng giãy dụa. Sắc mặt Cận Ngụ Đình đông cứng, bước nhanh qua. "Thả người!"
Đã đến thế này rồi thì cũng đâu thể dễ dàng dừng tay được, tên đàn ông đó dùng sức kéo Thương Lục vào trong, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.
Cận Ngụ Đình chậm một bước, hai tay chống trên cánh cửa, vừa rồi anh còn nghe thấy tiếng của Cố Tân Tân, có lẽ lúc này cô đã ở bên trong rồi.
Cận Ngụ Đình giơ chân lên đạp vào cánh cửa, "Mở cửa!"
Trong phòng truyền đến tiếng kêu gào của Thương Lục, Cận Ngụ Đình càng ngày càng sốt ruột, "Thương Lục!"
Cận Hàn Thanh tắm xong, khoác áo choàng tắm sau đó đi ra ngoài, "Thương Lục, ngày mai. . . . . ."
Lời nói của anh ta lập tức ngừng lại, trong phòng không hề thấy bóng dáng của Thương Lục đâu.
Cận Hàn Thanh sợ đến mức sắc mặt tái mét, trên hành lang mơ hồ còn truyền đến âm thanh gì đó, anh ta cảm giác không ổn, bước nhanh ra ngoài.
Anh ta nhìn thấy Cận Ngụ Đình, mà Cận Ngụ Đình lúc này đang ép cho mình tỉnh táo, ngón tay run rẩy rút điện thoại ra, gấp đến mức lửa đã đốt đến tim, nhanh chóng gọi cho Khổng Thành nói anh ta liên hệ với nhân viên khách sạn.
Khổng Thành làm việc năng suất, tìm người cũng nhanh, sẽ không lãng phí thời gian.
Cận Hàn Thanh xanh mặt tiến lên. "Có chuyện gì?"
"Thương Lục đang ở bên trong, vừa rồi có một tên đàn ông kéo cô ấy vào rồi."
Cận Hàn Thanh nghe vậy thì muốn điên rồi, hai tay anh ta đấm mạnh lên cánh cửa. "Không muốn chết thì mang người giao ra đây!"
"Mở cửa!"
Bên trong căn phòng đối diện, Cố Tân Tân bị che lại miệng, một câu cũng không hét lên được.
Cô muốn nói Cận Ngụ Đình cô ở đây, để anh đến cứu mình.
Nhưng tên đàn ông phía sau quá khỏe, vừa rồi lôi lôi kéo kéo còn khiến cho điện thoại của cô rơi ở bên chân. Cố Tân Tân cũng bị anh ta bịt miệng không thể thở nổi, còn cảm giác như cổ của mình sắp bị anh ta bẻ gãy.
"Không được lên tiếng!"
Cố Tân Tân sợ hãi nắm chặt hai tay, âm thanh bên ngoài truyền rõ ràng vào tai, vừa rồi Cận Ngụ Đình gọi tên Thương Lục, cô biết anh không thể không biết vừa rồi cô cùng ở bên ngoài cũng đang lâm vào hiểm cảnh.
Thương Lục ở bên trong căn phòng vẫn đang gào thét, nhưng cánh cửa kia chắc chắn cực kỳ, Cận Hàn Thanh gấp đến mức như con kiến bò trên chảo nóng, chỉ có thể điên cuồng dùng sức đạp lên.
Cô ấy bị đè xuống đất, tên đàn ông vửa rồi đã khóa lại bằng xích an toàn, việc đã đến nước này, anh ta càng quyết tâm phải chiếm được.
Anh ta đưa tay ra bắt đầu kéo áo choàng của Thương Lục, trên người cô ấy vốn dĩ không mặc quần áo, mà chiếc áo choàng cũng chỉ được buộc lại bằng một cái thắt lưng đơn giản.
Cô ấy giơ tay đập lên mặt tên đàn ông, đối phương bị đau, tức giận tát mạnh lên má cô ấy, tiếng động lớn đến mức cũng truyền qua cả cánh cửa.
Động tác của Cận Hàn Thanh đột nhiên dừng lại, nghe được tiếng khóc của Thương Lục truyền ra.
"Mở cửa, mày muốn chết phải không? Nếu như mày dám động vào cô ấy, tao nhất định sẽ không cho mày chết tử tế!"
Cận Ngụ Đình vểnh tai lên nghe ngóng, không hề thấy được tiếng của Cố Tân Tân. Trong lòng anh càng trở nên bất an, chỉ một người không thể thể đồng thời đè lại cả Thương Lục và Cố Tân Tân, khả năng xấu nhất đó là trong phòng còn có người khác, hơn nữa Cố Tân Tân còn mất đi năng lực chống cự, bởi vậy ngay cả một câu kêu cứu cũng không thể hét lên được.
Khổng Thành liên lạc được nhân viên của khách sạn, lúc này đang chạy lên lầu.
Cận Ngụ Đình bước nhanh về phía cầu thang, mỗi tầng đều có đặt bình cứu hỏa, anh đi tới trước cửa thủy tinh, dùng khuỷu tay đập tan tấm kính, sau đó cầm bình chữa cháy ra.
Anh không chờ được, một phút cũng không chờ được nữa.
Cận Ngụ Đình đẩy Cận Hàn Thanh ra, cầm bình chữa cháy đập vào khóa cửa.
Cố Tân Tân dùng sức giãy dụa, nhưng sức lực của người đàn ông phía sau thật sự là quá lớn, cô nghe thấy tiếng phá cửa, nhưng là từ phía đối diện truyền đến.
Cánh tay tên đàn ông đặt kẹp lấy cổ cô lôi vào trong phòng, trong lòng Cố Tân Tân dần dần dâng lên một cảm giác tuyệt vọng cùng cực.
Hai chân cô điên cuồng đạp lên mặt đất, bàn tay của tên đàn ông hơi buông lỏng, Cố Tân Tân lập tức muốn nhân cơ hội đó hét lên, nhưng chỉ một giây sau miệng lại bị bịt kín.
Chuyện gì sẽ xảy ra sau đó cô rất rõ ràng, Cố Tân Tân chỉ có thể liều mạng giãy dụa. Cận Ngụ Đình có lẽ sau khi cứu được Thương Lục mới có tâm tư nhớ đến cô, đến lúc đó, sợ là tất cả đã quá muộn.
Bình luận facebook