• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Trảm Nam Sắc (2 Viewers)

  • Chương 99

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Cánh tay người đàn ông kẹp cổ cô, Cố Tân Tân cơ hồ muốn ngộp thở, khuôn mặt đỏ bừng, khung cảnh giống như đang đảo liên hồi xung quanh.
Cô bị ném lên giường, đến thời gian kêu cứu cũng không có đã bị đối phương che miệng lại lần nữa.
Ánh mắt cô tràn lên tuyệt vọng, thậm chí còn mong có một bất ngờ nào đó khiến anh ta buông tha cho mình, nhưng người đàn ông đã dời tay khỏi cổ cô, bắt đầu kéo váy ngủ của Cố Tân Tân.
Cố Tân Tân liều mạng giãy dụa, ngón tay cào cấu trên cánh tay của tên đàn ông, liên tục cào ra những vết xước dài. Ánh mắt tên đàn ông lộ ra tia hung ác, nắm tay đấm mạnh lên bụng Cố Tân Tân.
Cô đau đến mức muốn bất tỉnh, mắt nổ đom đóm, đừng nói là phản kháng, lúc này ngay cả hình ảnh trước mắt cũng bắt đầu mơ hồ.
Tiếng đập cửa bên ngoài vẫn liên tiếp truyền vào tai Cố Tân Tân, cùng lúc cô nghe được tiếng xé rách chói tai. Cô theo bản năng đưa tay ra ngăn lại, tên đàn ông lập tức hất văng tay cô đi.
Tần Chi Song và Cận Vĩnh Nham cũng nghe được động tĩnh đi ra, Tần Chi Song nhìn thấy bộ dạng của hai anh em họ thì trong lòng cả kinh, biết chắc là xảy ra chuyện rồi.
Bà bước nhanh về phía trước, thấy Cận Ngụ Đình như phát điên đang liên tục cầm bình chữa cháy phá cửa, bà vội vàng kéo cánh tay Cận Hàn Thanh. "Xảy ra chuyện gì?"
"Thương Lục ở bên trong."
Đôi khi còn có thể nghe được tiếng thét chói tai của Thương Lục, Cận Hàn Thanh đã bị bức điên rồi, tuyệt vọng dùng sức đập mạnh người lên cửa.
Cận Duệ Ngôn và Đoàn Cảnh Nghiêu cũng đi ra, không lâu sau mấy cửa phòng xung quanh cũng mở ra, tiếng động lớn như vậy đã thu hút không ít người xung quanh vây đến xem.
Leng keng -----
Khóa rơi xuống, Cận Hàn Thanh lại xông đến lần nữa, cánh cửa di chuyển, nhưng đã bị xích an toàn giữ lại.
Cận Ngụ Đình nhanh chóng thả bình chữa cháy trong tay xuống, hai người dùng sức xông tới, cánh cửa lúc này mới hoàn toàn bị phá.
Đoàn Cảnh Nghiêu đứng phía sau, nhìn thấy trong phòng có Thương Lục đang nằm trên mặt đất, hai tay nắm chặt thắt lưng, thế nhưng cả vai và chân đều lộ ra ngoài. Anh ta xoay người, nhìn thấy Khổng Thành dẫn theo người đang bước nhanh tới.
Cận Duệ Ngôn cũng bị kinh hãi làm cho biến sắc, Cận Hàn Thanh vọt vào trong đá tên đàn ông ngã lăn ra mặt đất, Thương Lục cuộn người thành một cục. Cận Ngụ Đình đi thẳng vào trong, nhưng lại không hề thấy một bóng người nào khác, càng không có bóng dáng của Cố Tân Tân.
Cận Hàn Thanh vọt vào phòng tắm, cầm chiếc khăn tắm đi ra, tay anh ta run run khoác nó lên người Thương Lục.
Tên người đàn ông kia đứng lên muốn đánh lại, Cận Ngụ Đình một cước đạp trên người anh ta. "Còn một người nữa đâu?"
Đối phương thở hổn hển, muốn đứng dậy, nhưng căn bản là đứng dậy không nổi.
Cận Duệ Ngôn ngăn lại Tần Chi Song và Cận Vĩnh Nham sau đó nhấc chân đi vào trong, đóng lại cánh cửa.
Khổng Thành đi đến trước cửa phòng, Đoàn Cảnh Nghiêu ngăn lại anh ta. "Bọn họ đều trong đó rồi, bốn phía còn có người xem trò vui, cậu mau sắp xếp thu dọn đi, lát nữa Thương Lục đi ra không thể để cho người khác nhìn thấy."
"Được."
Khổng Thành liếc nhìn bốn phía, số người đang giơ điện thoại lên cũng không ít. Nếu như thứ này truyền đi khẳng định gây ra chuyện không nhỏ.
"Gọi bảo vệ của khách sạn mấy người lên, còn có, tôi muốn danh sách những người có mặt ở khách sạn trong ngày hôm nay." Khổng Thành ra lệnh cho giám đốc khách sạn đứng bên cạnh.
"Chuyện này. . . . . . Danh sách khách ở trong khách sạn là bảo mật riêng tư, e là không được."
"Xảy ra chuyện như vậy rồi còn dám nói không được với tôi? Trừ phi mấy người hết muốn làm ăn rồi."
Đoàn Cảnh Nghiêu đi đến trước mặt Tần Chi Song và Cận Vĩnh Nham, "Ba, mẹ, hai người về trong phòng trước đi."
"Tân Tân đâu?" Tần Chi Song liếc cánh cửa phòng, "Nãy giờ không thấy con bé, động tĩnh lớn như vậy, con bé không thể không nghe thấy."
"Có lẽ đã ở bên trong."
Vẻ mặt Tần Chi Song đầy lo lắng, đang yên đang lành sao bỗng nhiên lại xảy ra chuyện này?
Bên trong căn phòng, Thương Lục ngay sau khi ngồi dậy liền đẩy Cận Hàn Thanh ra, cô ấy ôm chặt hai vai, không ngừng rúc người vào góc tường.
Cận Hàn Thanh lúc này tràn ngập áy náy và phẫn nộ, anh ta đứng dậy đi đến trước mặt tên đàn ông, giơ chân lên đạp mạnh xuống mặt anh ta.
Cận Ngụ Đình cúi người, lạnh lùng lên tiếng. "Còn một người nữa đâu?"
Tên kia cắn chặt răng không chịu nói.
Cận Duệ Ngôn đi vào vài bước, ánh mắt quét xung quanh bốn phía quét một vòng, "Không thấy Tân Tân sao?"
"Rõ ràng là em nghe thấy tiếng cô ấy kêu cứu." Cận Ngụ Đình đạp chân lên cổ tên đàn ông. "Có nói không?"
Cố Tân Tân trong căn phòng đối diện không còn nghe được tiếng đập cửa bên ngoài nữa, có lẽ là bọn họ đã xông vào được rồi.
Cô đau đớn co rúc trên giường, không thể nào nhúc nhích, tên đàn ông ép trên người cô, không thể chờ đợi nữa muốn hôn lên mặt Cố Tân Tân.
Cố Tân Tân né đi, nước mắt chảy xuống, hình ảnh trước mắt càng trở nên mơ hồ, thậm chí không còn nhìn thấy khuôn mặt của tên đàn ông. Cô biết mình không dựa vào ai được nữa, chúa cứu thế của cô sẽ không xuất hiện, trong lòng anh lúc này đều là lo lắng cho Thương Lục, nhìn thấy bộ dạng chật vật của Thương Lục hẳn là đã quên mất sự tồn tại của cô rồi.
Tên đàn ông kéo váy ngủ của cô lên, Cố Tân Tân vội vàng đè lại tay anh ta.
Lần thứ hai anh ta nhấc tay lên muốn động thủ, Cố Tân Tân ra vẻ vô cùng sợ hãi, thu lại cánh tay, sau đó chỉ chỉ vào bàn tay tên đàn ông, ra hiệu cho anh ta bỏ tay ra.
Tên đàn ông nửa tin nửa ngờ nhìn vào mắt cô. "Nếu như cô lại kêu lên thì sao?"
Cố Tân Tân vội vàng lắc đầu.
"Nếu như cô dám hô, tôi sẽ lập tức đánh ngất cô."
Cố Tân Tân chớp mắt một cái, khẽ gật đầu.
Tên đàn ông bỏ tay ra, nhưng vẫn đặt hờ trước miệng cô, Cố Tân Tân cắn môi nhìn chằm chằm anh ta.
Dù đã xác định cô sẽ không hô lên nữa, tên đàn ông vẫn không quên uy hiếp. "Anh cũng không sợ cưng kêu cứu đâu, cùng lắm thì cưng hô lên, để cho bọn chúng biết cưng đang ở đây, nhưng hiện tại anh vẫn có thể lập tức cưỡng hiếp cưng."
Cố Tân Tân hơi hé môi, tên đàn ông lập tức đề phòng, Cố Tân Tân vội vàng nhỏ giọng nói. "Tôi biết, tôi không kêu, tôi còn muốn toàn mạng trở ra."
"Yên tâm, anh cũng không muốn mạng của cưng."
"Vậy thì tốt, những thứ khác tôi không để ý."
Tên đàn ông nghe thế thì mặt mày tươi cười, "Anh thích cưng như vậy."
"Đại ca, tôi thấy thân thể anh cường tráng như vậy, chắc là bình thường cũng tập luyện không ít nhỉ?"
"Anh là huấn luyện viên phòng tập thể hình, cưng nói xem?"
Cố Tân Tân tận lực khiến cho đối phương bình tĩnh lại. "Tôi thích nhất những người như vậy, cái thứ chuyện tình một đêm này. . . . . . tôi cũng không bài xích, chỉ là vừa rồi anh dọa tôi, còn động thủ đánh người nữa."
"Ai kêu cưng giãy dụa dữ như vậy chứ, sớm biết cưng đồng ý thì anh cũng không phải làm thế với cưng rồi."
Tên đàn ông quan sát Cố Tân Tân dưới chân, hạ người muốn hôn lên, Cố Tân Tân dùng tay điểm nhẹ trước ngực anh ta, "Anh cởi quần áo ra trước đã."
"Không ngờ cưng còn nóng vội hợn cả anh."
"Không phải mấy người huấn luyện viên phòng tập thể hình đều là người cơ bụng sáu múi sao? Tôi thích nhất là xem cơ bắp đó."
Người đàn ông không xuống giường mà đứng ngay tại đó, ngay trước mặt Cố Tân Tân cởi quần áo. Cố Tân Tân căn bản không có cơ hội chạy trốn, cô cố gắng nén lại buồn nôn, mắt đã thấy tên đàn ông lần nữa quỳ gối xuống, đưa tay ôm lấy cô.
Trong căn phòng đối diện, Cận Ngụ Đình nhấc tên đàn ông nằm lăn lóc dưới đất lên, túm lấy tóc anh ta sau đó ném mạnh lên mặt tường.
Cận Duệ Ngôn lo lắng sẽ làm ra mạng người, vội vàng khom lưng kéo lại vai anh. "Tiểu Cửu, chú bình tĩnh."
"Nói nhanh, còn một người nữa đâu?"
"Ở. . . . . ." Tên đàn ông chỉ tay ra phía ngoài.
Thương Lục nhìn thấy người đó máu me đầy mặt, sợ hãi ôm lấy đầu, nghẹn ngào thút thít. "A ------- a -------"
Cận Ngụ Đình bỏ tên đàn ông trong tay ra, bước nhanh ra ngoài, Tần Chi Song thấy anh đi ra, lập tức nắm lấy ống tay áo của anh. "Tân Tân đâu?"
"Con không biết."
"Sao lại không biết? Không phải con bé đi cùng con sao?"
Cận Ngụ Đình đang cực kỳ hoang mang, tầng này đều là phòng khách, anh đi đến mấy căn phòng bên cạnh đập cửa.
Có người từ trong đi ra, liếc nhìn anh, "Làm cái gì đấy?"
Cận Ngụ Đình đẩy anh ta đi vào trong, bên trong không có ai.
Bên trong căn phòng đối diện, Cố Tân Tân nhìn tên đàn ông hạ thấp người, cô cố nén lại đau đớn, khóe miệng cong lên, đưa bàn tay đặt nhẹ lên lưng tên đàn ông.
Anh ta cảm thấy cả người tê dại, kích động đến mức cả người thở dốc.
"Đại ca, anh đứng ép lên người tôi, anh nặng như vậy tôi cũng không tiện di chuyển nha."
"Ồ được." Tên đàn ông nói xong, lập tức thẳng lưng, hai chân quỳ bên người Cố Tân Tân.
Cô căng thẳng đến mức cả người đều là mồ hôi, người đàn ông liếc váy ngủ trên người cô. "Sao còn chưa cởi?"
"Tôi tự cởi."
Cố Tân Tân đặt tay lên trước ngực, ánh mắt của tên đàn ông cũng bị thu hút đến. Đùi phải cô hơi nhấc lên, cô biết mình chỉ có một cơ hội duy nhất, nếu như không trúng thì sợ là sau đó cô chết không thể nghi ngờ.
Cố Tân Tân dùng sức nâng đùi phải lên, đập mạnh vào chỗ yếu của tên đàn ông. Một cú này không thể nghi ngờ là muốn lấy mạng anh ta, Cố Tân Tân nghe được tiếng anh ta kêu lên đau đớn, vội vàng đẩy anh ta ngã xuống bên cạnh.
"Cô -------" tên đàn ông ôm lấy phần hạ thân, một tay kéo lại váy ngủ của cô. Cố Tân Tân cầm điện thoại bàn đặt trên đầu giường đập vào mặt anh ta, tên đàn ông bị đau buông tay, Cố Tân Tân cũng không dám cứ như vậy chạy đi, trong đầu chỉ có một ý niệm phải đánh cho anh ta không thể đứng dậy nổi.
Vạn nhất bị đè lại, ngay cả cơ hội cuối cùng cô cũng không còn.
Điện thoại bàn trong tay không ngừng nện lên đầu tên đàn ông, ban đầu anh ta còn có thể kêu gào xin tha, về sau rốt cuộc nằm đó không nhúc nhích, đoán chừng đã sắp hôn mê.
Cố Tân Tân quăng đi điện thoại bàn trong tay, bước nhanh ra cửa, còn có một lớp xích an toàn, cô hấp tấp mở loạn, thế như mất một lúc rối tung mà không sao mở ra.
Tên đàn ông trên giường đặt chân xuống đất, sau đó mất thăng bằng ngã lăn xuống, có vẻ còn muốn đuổi theo.
Ngón tay Cố Tân Tân run rẩy kéo dây xích an toàn. "Làm ơn làm ơn, cầu xin mày đấy, mở ra đi mà."
Cô quay đầu lại liếc nhìn, tên đàn ông từ dưới đất gắng gượng bò dậy, trái tim cô vọt lên cổ họng, thật khổ cực mới kéo được dây xích an toàn ra, không một giây chần chờ lập tức xoay nắm cửa, cả người gần như là bắn ra ngoài.
Cố Tân Tân ngã trên hành lang, đau đến mức không bò dậy nổi, nhưng lo sợ người bên trong sẽ có thể đi ra, nhịn lại đau đớn gian nan vật lộn muốn đứng dậy.
"Tân Tân!" Tần Chi Song đứng ngay phía đối diện, bà vội vàng tiến lên ngồi xổm xuống. "Tân Tân."
Cận Ngụ Đình nghe được động tĩnh, nhanh chóng quay lại.
Cố Tân Tân sợ đến mức không ngừng níu lấy cánh tay Tần Chi Song. "Mẹ, cứu con, cứu con với."
Vừa rồi cô căng thẳng sợ hãi xông ra từ bên trong, sau đó còn quay đầu lại liếc nhìn một lần nữa, Tần Chi Song nhìn bộ dạng này của cô, cái gì cũng đã hiểu. Bà vội vàng ôm thật chặt Cố Tân Tân, "Không sao rồi, đừng sợ."
Cận Ngụ Đình bước nhanh đến trước mặt cô, muốn đưa tay đỡ, Cố Tân Tân liếc mắt một cái lập tức thấy được anh, hung hăng hất cánh tay anh ra.
Cơ thể người đàn ông run lên, mu bàn tay đau đến tê dại.
Tần Chi Song đỡ Cố Tân Tân đứng dậy. "Đừng sợ, không sao rồi, mẹ đưa con về phòng."
Cố Tân Tân nơm nớp lo sợ dựa sát vào người bà, cùng lúc đó Cận Hàn Thanh cũng ôm Thương Lục đi ra.
Cận Ngụ Đình nghiêng người, đôi mắt hung ác quét vào trong căn phòng, sau đó nhấc chân lên đi vào.
"Tiểu Cửu!" Cận Duệ Ngôn biết anh đang muốn làm gì, vội vàng tiến lên ngăn cản. "Bình tĩnh lại có được không?"
"Chị cả, chuyện này chị đừng nhúng tay vào, chị về phòng đi."
Cận Duệ Ngôn gấp đến mức kéo lại tay anh, "Nhiều con mắt như vậy đều đang nhìn vào, đây cũng không phải là Lục Thành, nghe lời chị, lúc quay về chú muốn làm gì bọn họ chị cũng không nói một lời có được không?"
"Chị, đây là chuyện của riêng em, xin chị đừng xen vào."
Cận Ngụ Đình nói xong, rút tay lại, nhanh chóng tiến vào căn phòng Cố Tân Tân thật gian nan mới trốn ra được kia, Cận Duệ Ngôn muốn ngăn cản, nhưng đã bị anh vào trước một bước đóng cửa lại.
Tần Chi Song dẫn Cố Tân Tân về phòng, cô ngồi xuống mép giường, Tần Chi Song thấy tóc tai cô rối loạn, trên cổ còn có dấu bàn tay làm cho thâm tím một mảng, trên mặt cũng bẩn không thể tả.
Bà đứng dậy vào trong phòng tắm cầm lấy khăn mặt, sấp nước, vắt khô sau đó quay về bên người Cố Tân Tân, thay cô lau mặt.
"Mẹ, tự con làm được." Cố Tân Tân nói xong, cầm lấy khăn mặt trên tay bà.
"Tân Tân, con không sao chứ?"
Cố Tân Tân nhịn lại muốn khóc nức nở, "Vẫn. . . . . . vẫn rất tốt, mẹ đừng lo lắng."
"Không có chuyện gì thì tốt," những thứ chi tiết ở giữa Tần Chi Song cũng không tiện hỏi kỹ. "Phần sau cứ để cho lão Cửu, để nó thay con trút cơn giận này đi."
Cố Tân Tân cầm khăn che lại mặt, tất cả những gì anh có thể làm cho cô chỉ có tìm người tính sổ mà thôi. Nếu vừa rồi một cú kia của cô không đá trúng, thì dù anh có đánh chết tên đàn ông kia cũng không còn ý nghĩ gì nữa rồi.
Cố Tân Tân chưa bao giờ cảm nhận được bi thương nào lớn như vậy, dù cho là lần trước ở hoạt động ký tặng sách bị làm xấu mặt, mất hợp đồng xuât bản, cô cũng không thương tâm đến vậy.
Cô chỉ biết là suýt chút nữa thôi, cô cái gì cũng sẽ mất, nếu như thật sự bị kẻ kia cưỡng hiếp rồi, sau này cô phải sống thế nào đây?
Nước mắt rốt cuộc không kiềm chế được chảy ra, Cố Tân Tân không muốn bị Tần Chi Song nhìn thấy, chỉ có thể tiếp tục dùng khăn mặt che đi.
"Tân Tân, mẹ biết con oan ức, mẹ cũng không muốn nhìn một chuyện như vậy xảy ra, nhưng việc đã đến nước này rồi ngàn vạn lần con không được giày vò chính mình, khóc đến hỏng cả mắt."
"Con biết. . . . . . "
Có tiếng bước chân dồn dập từ ngoài cửa truyền đến, Cận Ngụ Đình do dự đứng đó, nhìn bộ dạng của Cố Tân Tân, trái tim lập tức như bị ai bóp chặt. Tần Chi Song đứng lên, liếc mắt Cận Ngụ Đình một cái, sau đó không nói lời nào đi ra ngoài.
Cận Ngụ Đình buông bàn tay bên người xuống, tầm mắt dời xuống cổ cô, nhìn thấy vải trên đó đều đã bị xé ra.
Tần Chi Song đi ra ngoài, lúc trở về phòng thấy cả Đoàn Cảnh Nghiêu và Cận Duệ Ngôn đều có mặt.
Cận Vĩnh Nham nhìn Đoàn Cảnh Nghiêu. "Cảnh Nghiêu, chuyện phía sau phải nhờ con rồi, bên trong khách sạn này nhiều người nhiều miệng, không thể để cho tin tức bất lợi nào về Thương Lục và Tân Tân bị truyền ra ngoài. Còn có, Hàn Thanh và lão Cửu làm ra chuyện như vậy cũng không ai can ngăn được, nhưng dù là kẻ kia có bị thương như thế nào cũng phải mang được người đến bệnh viện, tuyệt đối không được làm chết người."
"Vâng, ba yên tâm, con sẽ thu xếp đâu vào đó."


Cận Duệ Ngôn đứng bên cạnh, nhíu chặt mày, "Để con giải quyết đi."
Tần Chi Song liếc nhìn cô ấy một cái. "Con ở cái vị trí đó, đừng rước thêm phiền phức cho mình nữa."
"Con có thể tìm người đến."
Đoàn Cảnh Nghiêu quay đầu đón lấy tầm mắt của cô ấy. "Không lẽ em không tin tưởng tôi?"
Cận Duệ Ngôn ở ngay trước mặt ba mẹ cũng không thể nói thẳng tuột ra. "Đương nhiên không phải."
"Hai em trai của em đều ra tay tàn nhẫn như vậy, hiện tại hai người kia đều nằm trong phòng, em lại muốn mang đi, nếu như xảy ra án mạng thì thật sự là không dễ xử lý đâu."
Cận Duệ Ngôn không do dự nữa, "Được, để anh làm."
Người đàn ông rất nhanh đi ra ngoài, Cận Duệ Ngôn nhìn chằm chằm cánh cửa khép chặt. Thân phận của cô đặc biệt nhạy cảm, tốt nhất là mặt cũng không được để lộ. "Mẹ, Khổng Thành đang ở bên ngoài, mẹ tìm cậu ta nói phải trông chừng Cảnh Nghiêu cho thật kỹ, tốt nhất là cùng nhau giải quyết đi."
Tần Chi Song nghĩ ngợi một chút, hơi gật đầu sau đó đi ra ngoài.
Trên hành lang khôi phục lại sự yên tĩnh, Cận Duệ Ngôn cũng trở về phòng mình.
Đoàn Cảnh Nghiêu tiến vào, Cận Duệ Ngôn mở to mắt nhìn anh ta, từ ghế sa lông đứng dậy đi tới. "Thế nào rồi?"
"Đã xử lý xong, không cần lo lắng."
Người đàn ông cởi áo khoác, tháo cà vạt, vẻ mặt Cận Duệ Ngôn u ám tiến lên, "Đoàn Cảnh Nghiêu, anh nói thật cho tôi biết, chuyện này có lên quan gì đến anh hay không?"
Khuôn mặt Đoàn Cảnh Nghiêu cứng ngắc, tầm mắt dừng lại trên mặt Cận Duệ Ngôn, "Ý em là tôi cho người giở trò với Thương Lục và Cố Tân Tân?"


"Ai biết được, dù sao thì tin tức như vậy truyền đi, đối với anh chỉ có lợi chứ không hề hại chỗ nào."
"Cận Duệ Ngôn, em đừng có đem tôi nghĩ thành người không chừa thủ đoạn nào như thế. Dù tôi muốn hại người thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ không dùng cách đó. Dù sao bọn họ cũng là người nhà của em, với một người phụ nữ mà nói, đó là giới hạn cuối cùng, mà với tôi, đó cũng là giới hạn làm người."
Cận Duệ Ngôn nghe vậy thì trong lòng mới khẽ buông lỏng, nếu như chuyện này không liên quan đến Đoàn Cảnh Nghiêu thì anh ta sẽ không dùng nó đi làm âm mưu lớn gì.
"Anh tức giận cái gì? Không phải thì tốt chứ sao."
"Lẽ nào ở trong mắt em tôi tệ hại đến vậy?"
Cận Duệ Ngôn nghe vậy, đưa tay lên nhẹ nhàng phủi phủi bả vai anh ta, "Anh xem anh này, tức giận thành như vậy, không phải tôi cũng đã nói anh không làm vậy thì tốt rồi còn gì, dù sao tôi cũng chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi."


"Lần sau nếu như em còn dám có ý nghĩ đó tôi liền đem nó làm thật, xem xem em có thể làm gì."
Cận Duệ Ngôn thu lại tay, cô ấy cũng không có tâm tư ở chỗ này đấu võ mồm với Đoàn Cảnh Nghiêu, ngày mai còn phải chuẩn bị cho lễ mừng thọ của ông ngoại, chuyện có lớn hơn nữa cũng phải chờ đến khi về rồi nói.
Trong phòng Cố Tân Tân, hai người trầm mặc thật lâu, Cận Ngụ Đình tiến lên phía cô.
Anh cầm cổ tay cô, muốn mở chúng ra, hai bàn tay Cố Tân Tân gắt gao giữ trên mặt, không cho anh được toại nguyện.
"Tôi. . . . ." Lời vừa thoát ra khỏi miệng, nhưng lại không biết phải giải thích thế nào.
Anh ngồi xuống bên cạnh người Cố Tân Tân, từ tiếng hít thở đến giọng nói đều vô cùng nặng nề, "Tôi cứ nghĩ là em và Thương Lục đều ở trong cùng một căn phòng, tôi không ngờ. . . . ."
Xác thực là anh không nghĩ đến, lúc lao ra chỉ nhìn thấy Thương Lục đang bị kéo vào trong căn phòng kia. Dưới tình thế đó anh chỉ nghĩ đến trường hợp duy nhất là Cố Tân Tân cũng bị kéo vào trong đó.
Tiếng khóc nhỏ lại rồi dừng hẳn, lúc này cô mới ngẩng đầu lên, đôi mắt sưng đỏ, vô hồn nhìn về phía Cận Ngụ Đình.
"Anh không cần phải giải thích, thật đấy, bây giờ anh nói gì cũng đều vô nghĩa thôi, tất cả đã quá muộn rồi."
"Tân Tân, lúc đó không thấy em trong căn phòng kia, tôi thật sự muốn điên rồi."
Cố Tân Tân cảm thấy cổ họng đắng chát, khóe miệng cong cong. "Lúc anh gọi tên Thương Lục tôi nghe thấy, tiếng anh đập phá cửa tôi cũng nghe thấy hết. Lúc đó tôi bị tên đó che miệng lại tuyệt vọng đến thế nào anh có biết không? Cận Ngụ Đình, hay là anh đang giả bộ bị ma xui quỷ khiến với tôi, thật ra anh nhìn thấy tôi và Thương Lục bị kéo vào hai căn phòng khác nhau, nhưng vẫn nhất quyết phải cứu chị ấy trước?"
Cận Ngụ Đình nhìn vẻ mặt bi thương cùng cực của cô, quả quyết lắc đầu. "Không, tôi không biết."
"Có thể không sao?" Nước mắt không kìm được lại kéo nhau lăn xuống. "Thương Lục có vị trí gì trong lòng anh, anh còn không rõ sao? Anh đừng có gạt tôi, cũng không cần phải tự lừa mình dối người. Chị ấy xảy ra chuyện anh là người khẩn trương nhất, mà tôi thì sao?"
Cận Ngụ Đình siết chặt cánh tay Cố Tân Tân. "Lúc đó tôi thật sự không biết em ở trong căn phòng kia. . . . . ."
"Đừng nói gì nữa hết cả." Cố Tân Tân không muốn nghe tiếp, đã biết rõ là kết quả đó rồi, cần gì phải tính toán đến cùng, cuối cùng cũng chỉ có chính mình tổn thương không phải sao?
Cận Ngụ Đình nhìn bộ dạng này của cô, không dám lên tiếng an ủi, cũng không biết phải an ủi thế nào.
Anh muốn nói với cô không sao, có anh ở đây, nhưng lúc cô xảy ra chuyện anh đang ở đâu?
"Tân Tân."
"Đừng nói nữa, tôi không muốn nghe." Cố Tân Tân đẩy tay anh ra, "Anh có thể đi ra ngoài rồi, chị dâu có lẽ cũng bị dọa sợ không ít, anh đi nhìn chị ấy một cái đi."
"Lúc này rồi mà em còn muốn nói ra câu nói đó sao?"
Cố Tân Tân nhìn anh, đôi mắt bị lớp sương mù phủ kín, "Cận Ngụ Đình, tôi ở trong căn phòng đó đợi bao nhiêu lâu, anh đã từng tính thử chưa?"
Trong lòng người đàn ông dâng lên bất an, chiếm lấy tầm mắt của cô không tha.
"Từ lúc anh không có cách nào phá cửa đứng ngoài đó, đập cửa, lại cả thời gian đi vào trong, anh đã từng tính thử thời gian chưa? Tôi còn bị kéo vào trong phòng trước cả chị dâu, Cận Ngụ Đình, anh chưa từng nghĩ trong ngần ấy thời gian tôi đã phải trải qua cái gì sao?"
Cận Ngụ Đình nghe một câu đó vào tai, trong lòng bắt đầu bị cảm giác sợ hãi xâm chiếm lấy, dần dần bao trùm toàn cơ thể khiến cho đầu lưỡi anh cũng cứng ngắc không làm sao mở miệng.
Cố Tân Tân cầm khăn lông trong tay không ngừng lau mặt, khiến cho cả khuôn mặt bị chà đỏ ửng, "Tôi thật sự cái gì cũng không muốn hiểu, vì sao tôi lại phải cùng anh tới đây, không tính tới mối quan hệ của tôi và anh, ở đây cũng không hề có người nhà của tôi. Dù tôi có cứng đầu cương quyết muốn ở nhà thì anh cũng có thể làm gì đây? Nhưng mỗi lần cần đến anh lựa chọn, vì sao tôi vĩnh viễn đều là người bị anh vứt bỏ? Cận Ngụ Đình, tôi cũng không muốn bị đưa vào cái vòng lựa chọn đáng ghét đó, nhưng mỗi lần. . . . . . . không phải tôi đều là người không có khả năng được lựa chọn nhất sao?"
"Không phải, tôi nói không phải."
"Nhưng anh đã làm thế rồi." Cố Tân Tân nhấn mạnh. "Tôi hi vọng một ngày nào đó ông trời có thể cho tôi lựa chọn, anh nhất định phải nhớ cho kỹ chuyện hôm nay, lúc ấy tôi cũng sẽ không do dự mà vứt bỏ anh."
Cận Ngụ Đình nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, Cố Tân Tân kéo kéo váy ngủ, nhưng cổ áo đã bị xé ra, dù là cố gắng thế nào cũng vô dụng, bờ vai của cô vẫn như cũ bị lộ ra ngoài
Người đàn ông thu hình ảnh đó vào trong mắt, cũng nhìn thấy trên da thịt trắng nõn của cô có mấy dấu tay thâm tím.
Trong lòng không ngừng truyền đến cơn nhói đau, anh đưa tay muốn kéo cổ áo cô lên. "Đổi bộ khác đi."
"Thay quần áo thì có tác dụng gì." Cố Tân Tân hất mạnh bàn tay anh ra.
"Tôi đã đánh cho tên kia gần chết rồi, nhất định sẽ không cho anh ta có cơ hội đứng dậy làm tổn thương em thêm lần nữa."
Cố Tân Tân nghe được, vẻ mặt cũng không có mấy biến hóa, "Anh quả thật là nên đánh anh ta, nhưng không nên chỉ đánh anh ta gần chết, mà phải đánh chết anh ta."
"Nếu em hi vọng như vậy, liền theo ý em."
Trong mắt Cố Tân Tân thấp thoáng nét bi thương, có mấy lời nói ra không nhất định có thể giày vò anh, nhưng cô thật sự không cam lòng. Nói không chừng nghe xong lời này anh sẽ triệt để không quản đến cô nữa, nhưng là hiện tại mỗi phút mỗi giây ở bên cạnh Cận Ngụ Đình đều là vô cùng giày vò với cô, như vậy có lẽ lại là tốt.
Cố Tân Tân cười giễu, từng lời từng lời nói ra đều đặc biệt rõ ràng. "Cận Ngụ Đình, sao anh không hỏi tôi có bị xâm hại hay không? Hay là anh vẫn tin chắc chuyện này sẽ không xảy ra? Vậy thì tôi thật thà nói cho anh biết, nó thật sự đã xảy ra trên người tôi, tôi bị xâm hại."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom